Chương 50: Bay như chim nhỏ

Nói xong Bạch Dung thân thiết kéo tay Trương Vệ Đông qua nói: "Đói bụng chưa, nhanh qua ăn cơm đi."


Sau khi trải qua nghi thức kia, trong đầu Trương Vệ Đông không hiểu tại sao cảm giác kính sợ không còn nữa, chỉ cảm giác trước mặt hai người giáo viên già đầu bạc trắng này chính là anh chị của mình, ngôi nhà cũ kỹ này với nhà của mình cũng như nhau, vì vậy nên cũng không có chút khách khí ngồi xuống, nhân tiện cũng mời hai người ngồi xuống.


Thức ăn không nhiều, bốn món chính một canh. Rau dưa đều tự trồng trong vườn, có cà chấm tương, rau trộn dưa chuột, mướp xào trứng, thịt kho tàu, bí đao nhồi thịt, ba người ăn vừa đủ.


Ba người đều không phải người thích uống rượu, cho nên mỗi người uống hai ly rượu vang thì bắt đầu ăn cơm. Cơm nước xong, Trương Vệ Đông đòi giúp thu dọn, Bạch Dung không cho, còn trách Trương Vệ Đông ý muốn chê nàng già, chuyện nhỏ vậy cũng không làm nổi.


Trương Vệ Đông nghe nàng nói vậy thì cũng không dám kiên trì, bị Đàm Chính Minh kéo đến phòng khách bàn chuyện tu luyện.


Tuy rằng Trương Vệ Đông chỉ có thể tu luyện Đại hỗn độn ngũ hành tâm pháp, nhưng những năm qua tu vi tinh tiến, đặc biệt là đột phá đến Trúc cơ kỳ thì trong lúc vô tình tiến vào trạng thái cảnh giới huyền diệu "Thiên nhân hợp nhất", tỉnh ngộ không ít những lý lẽ của trời đất. Vì vậy hơi điểm hóa Đàm Chính Minh vài câu liền làm cho lão bỗng nhiên có cảm giác sáng tỏ, thật giống như đi vào một thế giới thần kỳ.


available on google playdownload on app store


Đàm Chính Minh không phải là một người có lòng tham, sau khi thỉnh giáo một chút chuyện liên quan đến phương pháp tu luyện dịch cốt, dịch tủy, thì không tiếp tục hỏi thăm nữa, hỏi: "Vệ Đông, lấy tu vi của em bây giờ có thể đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết nhất vi độ giang không?"


Trương Vệ Đông thấy Đàm Chính Minh hỏi vừa đủ thì xoay chuyển đề tài, nghĩ thầm vậy cũng tốt, ham nhiều tước không nát, chờ đến khi tu vi đại ca thực sự đột phá đến luyện khí trung kỳ thì chỉ điểm nhiều hơn cũng không muộn.


Liền sau khi Trương Vệ Đông trầm ngâm, sau đó chỉ chỉ ra ngoài nói: "Lão ca, chỗ đó có mấy trái Mướp, em giúp anh hái xuống nha."


Ánh mắt Đàm Chính Minh theo hướng Trương Vệ Đông chỉ mà nhìn ra ngoài, thấy trong vườn có một dây Mướp bò từ ngoài tường lên một nhánh cây Thủy Sam, mà bên mặt trên tận cùng của mấy dây Mướp có hai, ba trái đã đến lúc hái xuống. Nhưng mà bởi vì vị trí tương đối cao, cỡ chừng bốn, năm mét, vì vậy nên Bạch Dung vẫn không có hái.


Đàm Chính Minh thấy vậy thì trong mắt không nhịn được tỏa ra một tia nghi hoặc. Khinh công xác thực tồn tại trong võ lâm, Đàm Chính Minh cũng biết chút ít, nếu không Đàm Chính Minh cũng không hỏi Trương Vệ Đông có thể nhất vi độ giang hay không. Nhưng mà không hề giống như miêu tả trong tiểu thuyết, tùy tiện đi ra một người cũng có thể vượt nóc băng tường. Nhưng một nhân sĩ võ lâm có thể đạt đến cảnh giới vượt nóc băng tường thì thực sự đã rất lợi hại, đặc biệt là trong thời kỳ võ công dần đi vào chiều hướng suy sụp, cho dù trong võ lâm thì vượt nóc băng tường cũng gần như trở thành truyền thuyết.


Cho tới cảnh giới nhất vi độ giang, mặc kệ quá khứ hay hiện tại thì chỉ có những nhân vật huyền thoại mới có thể triển khai ra được. Nếu không phải chính miệng Trương Vệ Đông nói tu vi của mình đã tu luyện tới cảnh giới chân khí vận chuyển đến nội tạng, thì Đàm Chính Minh tuyệt đối không hỏi hắn có thể nhất vi độ giang hay không, trên thực tế cho dù Trương Vệ Đông nói không thể thì Đàm Chính Minh cũng không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao trong võ lâm thì nhất vi độ giang chính là tồn tại tiếp cận với truyền thuyết, đừng nói là Đàm Chính Minh chưa từng thấy, cho dù tiền bối tổ tiên lão cũng chỉ có nghe qua chứ chưa từng gặp. Nhưng Trương Vệ Đông chỉ vào dây cướp cao bốn, năm mét nói sẽ hái xuống giúp, chuyện này cũng có chút khó khăn. Nếu như đổi lại là Đàm Chính Minh, nếu như trẻ lại một chút, có sức bật và thân thể cường tráng hơn thì cũng có thể mượn lực bắn lên cao ba, bốn mét, nếu như cánh tay dài chút nữa vung đến thì chắc cũng có thể hái xuống.


Đàm Chính Minh còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Trương Vệ Đông cười nhạt, cũng không thấy mũi chân của hắn lấy đà gì, hai tay dang ra, cả người giống như một con chim lớn từ phòng khách bay ra phía cửa.


Sau khi bay ra cửa, thân thể Trương Vệ Đông không những không hạ xuống, ngược lại còn bay ngược lên trên, xẹt qua một vòng cung phiêu dật trên không trung, sau đó nhẹ nhàng đứng trên nhánh cây đưa tay hái trái Mướp xuống.


Sau khi hái trái Mướp xuống, mũi chân Trương Vệ Đông điểm nhẹ lên nhánh cây, cả người lại giống như một con chim lớn bay vào phòng khách, sau đó giống như sợi bông nhẹ nhàng bay xuống ngồi trên ghế salon.
Này?


Nhìn Trương Vệ Đông giống như một con chim nhỏ bay ra rồi bay về tồ, cả người Đàm Chính Minh hoàn toàn sững sờ. Khinh công, thân pháp, tầng thấp chủ yếu là dùng chân mượn lực, cấp cao hơn một chút thì điều chỉnh khí tức trong người, làm cho người đạt đến mức nhẹ như chim yến, nhưng mặc kệ cấp độ nào thì cũng không thể bỗng dưng trên không trung cất cao thân thể lên. Cho đến cảnh giới nhất vi độ giang mà nói, đầu tiên cũng là dùng sức bật của chân, sau đó bay lượn trên không trung thì phối hợp điều chỉnh biến hóa khí tức trong người, nhưng cuối cùng nếu muốn đi xuống dưới theo một đường pa-ra-bol như vậy thì giữa đường ít nhất cũng cần mượn lực một ngọn cỏ lau chẳng hạn, lần thứ hay bay đi. Nhưng giống như Trương Vệ Đông vậy, có thể nói đã không thể gọi là khinh công, mà phải nói là bay. Chính xác là bay!


Nhưng mà con người làm sao có khả năng bỏ qua trọng lực có ở khắp mọi nơi trên Trái Đất đây?
Có thể nói Trương Vệ Đông không những lật đổ khái niệm về khinh công của Đàm Chính Minh, mà thậm chí còn lật đổ cả khái niệm khoa học của lão.


Ngay trong lúc Đàm Chính Minh còn đang sững sờ, Bạch Dung đã cắt trái cây, Dưa Hấu mang ra. Nhìn thấy trên khay trà có đặt ba trái Mướp, hơi có chút bất ngờ nói: "Vệ Đông em hái giùm chị mấy trái mướp treo trên cây Thủy Sam xuống phải không?"
"Đúng thế." Trương Vệ Đông cười trả lời.


"Ha ha, không trách được lão Đàm từ sáng tới chiều nhắc tới em, xem ra công phu của em lợi hại hơn lão Đàm không ít. Hồi tuổi còn bằng em, anh ấy không nhảy được cao như vậy."


Vào lúc này Đàm Chính Minh đã phục hồi tinh thần lại, thấy Bạch Dung nói như vậy, không khỏi cười khổ nói: "Bạch Dung, Vệ Đông đâu chỉ lợi hại hơn anh không ít, chuyện này đơn giản là không cùng một đẳng cấp. Xem ra lần này kết bái là có chút lỗ mãng, kỳ nhân như Vệ Đông vậy ta thực sự cảm thấy với không tới nổi a!"


"Không phải chứ lão Đàm, ta cũng thuận miệng nói vậy thôi mà, anh sẽ không bị đả kích chứ? Kỳ thực năm đó anh cũng rất lợi hại, ít nhất bức tường nhà em cao như vậy cũng không ngăn được vị võ lâm cao thủ như anh..." Bạch Dung không biết thực sự Đàm Chính Minh cảm thấy như vậy, cho rằng chồng mình không muốn chịu thua một than niên, không thể làm gì khác hơn là cười ha hả trấn an.


Đàm Chính Minh khoát tay áo chặn lời của Bạch Dung, nói: "Em có biết lúc nãy Trương Vệ Đông hái ba trái Mướp xuống như thế nào không?"


Phỏng chừng Đàm Chính Minh cho rằng Bạch Dung tuyệt đối không đoán ra được, vì vậy cũng không chờ cho nàng trả lời lại liền nói: "Cậu ấy trực tiếp bay từ phòng khách ra ngoài, đúng là bay. Nếu như anh không tận mắt nhìn thấy thì sẽ tuyệt đối không tin tưởng trên thế giới này lại có nhân vật tồn tại giống như thần tiên. Em nói anh muốn làm đại ca thần tiên, cái này không phải là trèo cao sao?"


"A!" lúc này Bạch Dung nghe xong cũng há hốc mồm. Nàng sống cùng với lão hơn nửa đời người, đương nhiên biết lời nói này của lão là thật hay đùa.


Thấy Đàm Chính Minh hết lần này đến lần khác nói trèo cao gì đó, Trương Vệ Đông thấy không được vui, cau mày nói: "Lão ca, tại sao em có cảm giác lời này của anh có mùi vị yêu giàu ghét nghèo vậy. Em cũng thật lòng kết bái huynh đệ với anh, cũng đã thề trước mặt Quan Công."


Đàm Chính Minh nghe vậy gương mặt xấu hổ vỗ vỗ đầu của mình, cười bồi nói: "Là anh tục khí, là anh tục khí, em bỏ qua cho anh nha."


Lông mày của Trương Vệ Đông giãn ra, cười nói: "Vốn là sao? Nếu muốn nói trèo cao, anh là lão hiệu trưởng, cựu giảng viên, còn em chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới tham gia công tác, vậy em kết bái với anh cũng coi là trèo cao có phải không?"


Đàm Chính Minh cười gượng hai tiếng, cầm lấy một miếng dưa hấu đưa cho Trương Vệ Đông, nói: "Được rồi, anh nhận sai, em vẫn hùng hổ dọa người như vậy làm gì, ăn dưa hấu đi, là Dưa hấu cháu em mấy ngày trước mới mang về từ vùng miền núi bên kia, rất ngọt."


Trương Vệ Đông nghe vậy thì đầu tiên hơi run lên, ngay lập tức hiểu được người Đàm Chính Minh nói chính là con trai của lão. Đến lúc này, Trương Vệ Đông mới đột nhiên nhớ tới Đàm Chính Minh và Bạch Dung tóc đã bạc trắng, theo lý mà nói thì chắc là con đàn cháu đống, chưa biết chừng cháu trai, cháu gái gì đó của bọn họ tuổi tác cũng không kém mình bao nhiêu, nếu gọi theo vai vế thì bọn họ phải gọi Trương Vệ Đông là gia gia.


Vừa nghĩ tới đó, Trương Vệ Đông mới bắt dầu cảm thấy đau đầu, mới phát hiện người thực sự lỗ mãng chính là mình.






Truyện liên quan