Chương 58: Các cô ấy đều là học sinh của tôi
Cho đến giờ, đám người Lý Trung chưa từng ngồi qua xe cảnh sát, chứ đừng nói chi là bị nhốt bên trong thùng xe cảnh sát. Tâm trạng của người nào cũng sa sút, phẫn uất.
- Thầy Trương! Thầy nói chúng ta có thể vì chuyện này mà bị đồn công an tạm giam hay không? Sang năm em tốt nghiệp rồi. Nếu như bị tiền án thì kiếm việc làm sẽ rất khó khăn.
Lữ Nhã phân vẻ mặt âu lo hỏi.
- Không cần lo lắng. Chuyện này là đám lưu manh kia không đúng. Chúng ta là phòng vệ chính đáng.
Trương Vệ Đông an ủi.
- Nhưng chúng ta không ai bị thương, còn đám lưu manh kia thì bị thương tất. Hơn nữa, cái tên Bân ca gì đó hình như rất có lai lịch. Nếu đồn công an cố ý vì bọn chúng mà vu oan cho chúng ta, nói chúng ta tụ chúng ẩu đả thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Ài, đều là do em cả. Đi đường không chịu nhìn trước nhìn sau. Bây giờ còn liên lụy mọi người.
Lữ Nhã Phân nói xong, nước mắt không kềm được rơi xuống.
Lữ Nhã Phân nói như vậy, tất cả mọi người đều cúi đầu. Tuy rằng người sáng suốt nhìn vào thì biết rõ chuyện này nhất định là do đám người Lâm Bân khơi mào, nhưng người của đồn công an nói bọn họ tụ chúng ẩu đả cũng không phải là không có đạo lý. Dù sao bọn họ xác thực đã đánh nhau, hơn nữa bị thương lại là đám người Lâm Bân. Đám người Lâm Bân là lưu manh, tất nhiên không cần quan tâm đến việc có lưu lại tiền án hay không. Cho dù có, với thân phận đặc biệt của Lâm Bân, động chút tay chân thì cũng không ai biết. Nhưng mọi người thì khác. Đánh nhau ẩu đả, lại còn bị bắt vào sở công an. Chỉ cần đồn công an thông báo về trường, ai cũng sẽ cho rằng bọn họ phạm sai lầm. Như vậy trường học sẽ tiến hành xử phạt, ảnh hưởng đến công việc của Lữ Nhã Phân sau khi tốt nghiệp.
Ánh mắt Trương Vệ Động chậm rãi đảo qua đám người Lữ Nhã Phân, trong nội tâm xuất hiện một cảm giác bi ai. Hắn không sợ Vương Kim Tiêu chơi chiêu gì, cũng không sợ Lâm Bân đem bố ra hù dọa. Bố của gã chẳng qua cũng chỉ là một cục trưởng phân cục mà thôi, không chứng chỉ là một phó cục trưởng. Còn sau lưng Trương Vệ Đông là ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư ký Đàm Vĩnh Khiêm. Đây chính là nhân vật giai tầng lãnh đạo của thành phố Ngô Châu. Đừng nói là cục trưởng phân cục công an, cho dù là cục trưởng công an thành phố cũng không dám đắc tội với y. Đừng nói cho bản thân Trương Vệ Đông lại là kỳ nhân ẩn thân, người bình thường làm sao trêu chọc nổi. Nhưng thật sự Trương Vệ Đông không hy vọng hắn dựa vào mối quan hệ với Đàm Vĩnh Khiêm, và cũng không hy vọng xã hội này lại có một mặt đen như vậy. Hơn nữa lại phát sinh trên người của hắn.
- Không cần lo lắng. Hết thảy đều có thầy. Đừng quên thầy là thầy giáo.
Mặc dù trong lòng đắng chát, nhưng ngoài mặt Trương Vệ Đông vẫn thoải mái trấn an. Thấy vẻ mặt Trương Vệ Đông thả lỏng, đám người Lý trung cũng bị ảnh hưởng theo, tâm trạng không khỏi dần dần chuyển biến tốt đẹp. Tâm tình chuyển biến, lực chú ý của mọi người không khỏi chuyển sang Trương Vệ Đông.
- Trương lão sư, thầy vừa rồi “cool” quá trời. Thầy đã từng luyện võ?
Cô gái mặc váy cực ngắn chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt hiếu kỳ, ngưỡng mộ nhìn Trương Vệ Đông.
Vị trí buồng sau xe cảnh sát khác với xe bình thường, chỉ đặt hài cái ghế dài dựa sát vào vách thùng xe. Cô gái mặc váy cực ngắn ngồi đối diện với Trương Vệ Đông, chiếc váy ngắn căn bản không che được hết cặp đùi trắng nõn. Ngồi ở vị trí Trương Vệ Đông nhìn sang, thậm chí còn có thể thấy một điểm phong quang dưới váy. Ngay từ đầu Trương Vệ Đông cũng không chú ý, cho đến khi cô gái mở miệng hỏi hắn, hắn mới vô ý ngẩng đều nhìn cô. Cặp đùi trắng bóng mê người đập vào mắt. Màu da non mịn, tỏa ra sức thanh xuân. Nếu nhìn lên cao hơn, thậm chí có thể nhìn thấy được bắp đùi.
Tim Trương Vệ Đông không khỏi đập thình thịch, vội vã chuyển ánh mắt, cười nhẹ nói:
- Có luyện qua một chút.
- Oa, trách không được thầy lợi hại như vậy. Bảy tám tên lưu manh chớp mắt một cái đã bị thầy đánh gục.
Cô gái mặc váy ngắn hai tay chống cằm, mắt lóe sáng nhìn Trương Vệ Đông nói.
Những người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt khâm phục.
Người trẻ tuổi nào lại không thích được người khác lấy lòng. Huống chi trong xe còn có bốn cô nữ sinh thanh xuân phơi phới. Trương Vệ Đông tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại, Trương Vệ Đông là giảng viên. Hơn nữa hắn cũng không phải là người thích nhiều lời, tất sẽ không ở trước mặt sinh viên khoe khoang tự mãn. Nghe vậy chỉ thản nhiên cười, sau đó chuyển đề tài:
- Đúng rồi, thầy còn chưa biết các em tên gì? Đang học khoa nào? Hãy tự mình giới thiệu một chút.
Chủ đề Trương Vệ Đông vừa chuyển, tất cả mọi người đều tranh nhau tự giới thiệu mình.
Nghe giới thiệu, Trương Vệ Đông mới biết được, bảy người này đều là trong hội sinh viên của trường đại học Hoàn Công. Bởi vì sắp nhập học, hôm nay bọn họ cố ý hội tụ, thảo luận các công việc nghênh đón tân sinh viên, không nghĩ tới lại gặp chuyện như vậy. Trong bảy người, Lữ Nhã Phân là chủ tịch hội sinh viên. Còn cô gái mặc vái cực ngắn tên là Tùy Lệ, là trưởng ban văn nghệ. Hai cô gái khác, một cô gái có làn da trắng nõn, mịn màng, bộ dạng điềm đạm nho nhã, là trưởng ban học tập, tên Du Mẫn. Cô gái kia dáng người mảnh mai, tên Ngô Hiểu Ý, là trưởng ban nữ sinh của trường. Ba nam sinh, Lý Trung là trưởng ban đời sống. Người có thân hình cường tráng, là trưởng ban thể dục thể thao Triệu Tinh Nguyên. Người còn lại đeo kính, rất có khí chất thanh niên văn nghệ, tên là Vương Triệu Bình, là trưởng ban tuyên truyền.
- Vốn các em đều là cán bộ sinh viên, mấy ngày nữa là nhập học rồi. Thầy là giảng viên mới, nhất định phải đảm nhiệm chủ nhiệm một lớp. Đến lúc đó, nhưng cán bộ sinh viên như các em cần phải hổ trợ nhiều hơn.
Trương Vệ Đông nghe xong, cười nói.
Trải qua một phen tự giới thiệu, hơn nữa Trương Vệ Đông từ đầu đến cuối đều mỉm cười, đám người Lý trung cũng dần dần thả lỏng. Trương Vệ Đông nói như vậy, các nam sinh lập tức vỗ ngực, một bộ xông pha khói lửa, không từ chối:
- Nhất định rồi. Chỉ cần là Trương lão sư gọi, chúng em nhất định sẽ đến ngay.
Các cô nữ sinh thì khoa trương hơn, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Trương Vệ Đông nói:
- Đến lúc đó, tụi em nhất định sẽ kéo một đám nữ sinh đẹp đến trợ giúp thầy, để cho các thầy giáo khác tức chơi.
- Khụ khụ, cái này thì miễn đi. Chỉ cần đến lúc đó tìm một số người hổ trợ là được.
Dù sao trước kia, Trương Vệ Đông cũng không quen biết với nữ sinh. Dưới cái nhìn hừng hực của bốn nữ sinh, gương mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên, liên tục khoát tay nói.
Đám người Lữ Nhã Phân trong quán rượu nhìn thấy một mặt lãnh khốc, hung hãn của Trương Vệ Đông, tự đáy lòng vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi hắn, không nghĩ tới hắn lại còn biết xấu hổ, lập tức cảm thấy vị giảng viên tuổi không sai biệt lắm so với các cô đặc biệt thân thiết, trong nhất thời sự sợ hãi giảm đi rất nhiều, ngược lại càng thân cận hơn.
- Hihi, dù sao thầy cũng không cần để ý những thầy khác. Đến lúc đó tụi em sẽ giúp thầy an bài thỏa đáng.
Trưởng ban văn nghệ Tùy Lệ nghịch ngợm mở to mắt nhìn Trương Vệ Đông. Lông mi Tùy Lệ đặc biệt vểnh lên, nên lúc nháy mắt rất có hương vị quyến rũ.
- Đúng đấy, đúng đấy.
Những nữ sinh cũng ồn ào theo.
Trương Vệ Đông vốn không giỏi ăn nói, thấy những nữ sinh bắn ra sức sống thanh xuân bốn phía, đành cười bất đắc dĩ.
Vừa lúc đó, xe cảnh sát liền ngừng lại. Đã đến đồn công an.
Khi xe dừng lại, đám người Lữ Nhã Phân vốn đang cười nói, đột nhiên trầm trọng lên. Sau khi xe cảnh sát mở ra, một cảnh sát mặc cảnh phục, nghiêm túc lạnh như băng kêu bọn họ xuống xe. Các cô cảm giác mình giống như phạm nhân, vừa ủy khuất, vừa sợ hãi.
Lúc xuống xe, có lẽ do sợ hãi, Lữ Nhã Phâm và Tùy Lệ theo bản năng mà nắm chặt cánh tay Trương Vệ Đông, cơ thể cũng dán chặt vào hắn, hơi run rẩy, sắc mặt tái nhợt không có chút máu. Còn lại hai cô nữ sinh khác, mặc dù không nắm lấy Trương Vệ Đông, nhưng đều núp sau lưng hắn, giống như sợ hắn bỏ các cô mà chạy trốn.
Một gã thanh niên thư sinh, một trái một phải dán chặt hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, sau lưng còn có hai cô gái nhắm mắt theo đuôi. Cản tượng thât không bình thường. Những người đi qua cổng đồn công an đều nhìn Trương Vệ Đông bằng ánh mắt tò mò, nghĩ thầm thằng nhóc này thật trâu bò. Đến đồn công an mà còn mang theo bốn cô gái trong veo như nước.
Vị Vương Kim Tiêu từng nhắc nhở trong quán rượu, đã trở lại đồn công an, mang theo ánh mắt sắc như dao đảo qua Lữ Nhã Phân và Tùy Lệ đang dính sát Trương Vệ Đông, cuối cùng giễu cợt nói:
- Tiểu tử thật là diễm phúc.
Cảm nhận được sự run rẩy của Lữ Nhã Phân Và Tùy Lệ, thân là giảng viên, trong nội tâm Trương Vệ Đông cảm thấy đau lòng và phẫn nộ. Các cô vốn là người bị hại, thân là người chấp pháp, lại chẳng mở rộng trượng nghĩa cư xử với các cô, lại vì cha của một trong đám lưu manh kia là cục trưởng phân cục nên coi các cô là phạm nhân, bắt thẳng về đồn công an. Hiện tại, thân là cảnh sát chấp pháp, vậy mà vẫn nói ra giọng điệu như vậy. Cơn tức giận của Trương Vệ Đông thoáng cái không khống chế nổi. Hai con ngươi sắc bén như gươm bắn về phía y, âm thanh lạnh lùng:
- Xin anh cẩn thận lời nói, các cô ấy đều là học sinh của tôi.
- Miệng tôi không sạch sẽ? Ngẩng đầu lên xem cẩn thận phía trên đầu cậu là cái gì? Mẹ nó, toàn bộ buông tay mau cho bố, cũng chẳng nhìn một chút đây là chỗ nào. Đi mà cứ như ngã thế.
Gã cảnh sát nhân dân ngay tại cửa bị Trương Vệ Đông răn dạy, lập tức nhịn không được, khuôn mặt lạnh lùng quát đám người Lữ Nhã Phân.