Chương 4
Quả nhiên, Lưu Quang nâng gương mặt xinh đẹp đáng yêu lên, nhìn Đoạn Thiên ngượng ngùng, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện đầu của hắn hơi hơi gật gật.
A a a! Gật đầu gật đầu!
Đoạn Thiên thiếu chút nữa nhảy múa quay cuồng, cơ hồ còn chưa bắt đầu tiến vào ‘việc chính’ liền đã hôn mê ngất xỉu.
« Lưu Quang Lưu Quang …. » Ngây ngô cười, Đoạn Thiên vươn tay ôm chặt lấy Lưu Quang.
[Lưu Quang chỉ ngồi im ngay ngắn trên giường cũng đã toát lên biết bao mị lực!]
[Cám ơn trời! Cám ơn trời! Lưu Quang đồng ý! ]
Đoạn Thiên đứng lên, hai ba cái đem áo của mình cởi ra.
Đang luống cuống tay chân đem quần cởi xuống, tựa hồ như sực nhớ chuyện gì, ‘ai yêu’ kêu lên một tiếng, lại luống cuống tay chân đem quần áo vừa cởi ra lại mặc vào một lần nữa.
[Tiểu lão hổ ngốc nghếch này rốt cuộc đang làm gì? Biểu diễn thoát y vũ …?]
Lưu Quang ngồi yên ở trên giường xem Đoạn Thiên đem quần áo trên người cởi ra rồi lại mặc vào.
[Không tồi, dáng người rất chuẩn, làn da cũng rất tinh tế.]
[Ta không thích trên người có bất kỳ vết xẹo nào, không nghĩ tới bên trong của tiểu lão hổ này hoàn mỹ đến vậy.]
« Lưu Quang …. » Đoạn Thiên mặc xong quần áo, gải gải đầu, ngượng ngùng nói: « Theo trình tự chính thức phải là anh cởi quần áo của em, còn em thì cởi của anh, như vậy mới lãng mạn a. »
Lưu Quang mặt vô biểu tình nhìn Đoạn Thiên, nhưng trong bụng lại trướng đau đến muốn nổ tung bởi vì phải nhịn xuống tràn cười điên cuồng này.
[Ha ha ha, tên ngu ngốc này! ]
[Lão hổ lãng mạn ngu ngốc ……]
« Này …! » Lưu Quang cắn cắn môi, hơi nghiêng đầu qua một bên tựa hồ không dám nhìn vào ánh mắt của Đoạn Thiên: « Tôi phải giúp cậu cởi quần áo sao? »
Đoạn Thiên mở lớn mắt, gật đầu liên tục.
« Vậy … » Lưu Quang hỏi: « Tôi hiện tại có thể bắt đầu chưa? »
« Có thể! » Đoạn Thiên trả lời thật lớn.
Lưu Quang đứng lên, cùng Đoạn Thiên mặt đối mặt.
Lưu Quang mỉm cười nói: « Cậu cứ nhìn nhìn tôi như vậy, tôi có điểm không quen, cậu có thể nhắm mắt lại không? »
« Không vấn đề không vấn đề. » Đoạn Thiên quả nhiên nhắm mắt lại. (=))) bán mình)
Ngón tay thon dài của Lưu Quang linh hoạt chạy ở trên người Đoạn Thiên, đem từng nút từng nút áo cởi ra, làm cho thân trên của Đoạn Thiên dần dần lộ ra trước mặt hắn.
« Da của em thật mềm mịn …. » Đoạn Thiên vẫn nhắm chặt mắt, cất lên lời tán thưởng ngọt ngào.
« Cậu làm sao biết? »
« Bởi vì đầu ngón tay của em ở trên người anh chuyển tới chuyển lui thật thoải mái. »
« Lão hổ ngu ngốc … »
Đoạn Thiên đột nhiên bắt lấy ngón tay của Lưu Quang, đưa lên môi vừa hôn vừa bắt đầu ngây ngô cười
Lưu Quang ‘hừ’ một tiếng, nói: « Cậu không giữ ước định! »
« Em chỉ nói phải nhắm mắt, không có nói không được hôn tay em. » Gương mặt Đoạn Thiên tràn đầy tươi cười.
[ Tốt lắm tốt lắm, ta cũng không đủ kiên nhẫn để cùng ngươi tiếp tục đùa giỡn.]
[Tiểu lão hổ, làn da ngươi tinh tế như vậy làm cho ta vô cùng hưng trí a.]
Lưu Quang nhếch môi cười quỷ dị, hắn dũi thẳng tay bất ngờ đem Đoạn Thiên đẩy ngã ….
Đoạn Thiên nãy giờ vẫn ngây ngô cười vì cảm thụ động tác của Lưu Quang, lại bỗng nhiên bị một cỗ cường lực vô cùng lớn đẩy ngã lên trên giường. Còn chưa kịp mở to mắt xem chuyện gì đang xảy ra, đã cảm thấy trên cổ tay phải có vật gì đó lạnh lẽo đụng vào, bên tai liền nghe một tiếng ‘cách’.
« Lưu Quang? » Đoạn Thiên nâng đầu nhìn lên, liền thấy một cái còng tay khoá cổ tay phải của mình vào đầu giường.
Cả người Lưu Quang tản mát ra khí thế bá đạo lãnh liệt, cùng với vừa rồi quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Hắn mỉm cười tà khí, cúi đầu vuốt ve gương mặt của Đoạn Thiên.
« Làm sao vậy? Tiểu lão hổ của tôi. »
Đoạn Thiên ngơ ngác hỏi: « Em muốn làm gì? »
« Như mong ước của cậu, làʍ ȶìиɦ a. » Lưu Quang trong tay cầm một chiếc còng tay khác: « Quên nói cho cậu biết, tôi chỉ thích làʍ ȶìиɦ kịch liệt thôi, hơn nữa là rất thích SM. »
Không nghĩ tới khí lực của Lưu Quang cự nhiên lại lớn như vậy, dễ dàng đem cánh tay còn lại kia của Đoạn Thiên khoá luôn vào đầu giường.
Đoạn Thiên hét ầm lên: « Uy! Không phải như vậy a! »
Lưu Quang chậm rãi đem quần của Đoạn Thiên tuột xuống, thú vị hỏi: « Nga? Vậy thì phải nên thế nào. »
« Phải là … phải là … » Tất cả kiến thức nam nam học được từ chỗ Khổng Văn ở trong đầu như đặt quánh lại một chỗ, Đoạn Thiên nhíu mày nói: « Dù sao cũng không phải như vậy. »
« Tiểu xử nam đáng thương …. » Lưu Quang nhíu đôi mi thanh tú, lại rất nhanh giãn ra: « Để tôi đến dạy cho cậu biết làʍ ȶìиɦ là như thế nào. »
[Như thế nào lại thành như vậy?]
Đoạn Thiên một đầu đầy mơ hồ, không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Không biết vì sao toàn thân lại cảm thấy một trận ngứa ngáy tê dại. Cậu vội vàng cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện bản thân mình sớm đã bị Lưu Quang lột quần áo sạch sẽ. Hơn nữa bàn tay trắng nõn của Lưu Quang đang thuần thục khiêu khích ở khí quan mẫn cảm nhất của thân thể.
Đoạn Thiên hét to lên: « Em … em muốn làm gì a! » (vẫn xưng hô như cũ vì Đoạn Thiên hiện vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cho nên vẫn xem Lưu Quang là một thiên thần a =))))
Lưu Quang động tác tay vẫn không ngừng, nghe Đoạn Thiên hét to, lại thong dong nhìn cậu mỉm cười, nói: « Đương nhiên là làm việc mà vừa nãy cậu đã mãnh liệt yêu cầu a. »
« Em đồng ý cùng anh làʍ ȶìиɦ, anh quả thực rất cao hứng, chính là không cần đem anh khoá lại được không? »
« Quả thật không cần….. » Lưu Quang nhếch miệng trào phúng: « Chính là tôi thích. »
Cảm giác hưng phấn càng ngày càng mãnh liệt.
Đoạn Thiên có nhắm mắt lại cũng biết khí quan của mình đang bắt đầu ‘diễu võ dương oai’.
Kỳ thật, bị Lưu Quang chơi đùa khí quan như vậy, cậu cảm thấy rất thoải mái.
[Tuy sự tình phát triển không giống như ta suy nghĩ, nhưng xem ra cũng không tồi a.]
Đoạn Thiên quyết định ngoan ngoãn nằm yên hưởng thụ sự phục vụ của Lưu Quang.
Đáng tiếc cảnh đẹp chưa thưởng thức được bao lâu …. Ngay thời điểm mấu chốt nhất, bàn tay của Lưu Quang ngừng lại mọi động tác.
« Ô … » Đoạn Thiên mở to mắt kháng nghị, biểu đạt ý tứ cậu đang sắp cao trào lại bị đánh gảy.
Nhưng lập tức lại xảy ra vấn đề làm cho bản thân cậu vô cùng sợ hãi, đó chính là ngón tay của Lưu Quang cự nhiên di chuyển đến một nơi mẫn cảm khác, hơn nữa còn cố gắng tiến vào trong động khẩu nhỏ hẹp đó.
Cả người vì sợ hãi bao quanh mà lập tức trở nên cứng ngắc
Đoạn Thiên kêu to lên: « Uy! Em muốn làm gì? »
Lưu Quang không để ý tới cậu, còn hướng cậu mỉm cười, cùng lúc đó ngón tay cũng đột phá được lực cản mà xâm chiếm vào trong động.
« A! » Đoạn Thiên văn vẹo thân thể, lại bị Lưu Quang dùng sức giữ chặt đến không thể nhúc nhích.
« Đau quá a! Ngừng! »
« Tôi đã sớm nói ‘sẽ rất đau’, là cậu nói ‘không sợ’. » Lưu Quang nhẹ giọng đáp trả.
« Khốn nạn! »
« Khốn nạn? Cậu dám mắng tôi? » Lưu Quang ‘ha hả’ cười rộ lên, không hề thương tiếc đẩy mạnh vào động thêm một ngón tay nữa.
« Vốn nghĩ lần đầu tiên nên ôn nhu một chút, chính là loại thái độ này của cậu làm cho tôi rất không thích a. Được, tôi liền trực tiếp công luôn vậy. »
Đoạn Thiên bị động tác thô lỗ của hắn làm cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lúc hoảng hốt nghe thấy ba chữ ‘trực tiếp công’ liền biết đại sự không tốt, liền hét ầm lên: « Không đúng không đúng, ta mới là công, ngươi không cần lầm. » (bắt đầu từ đây mình sẽ thay đổi cách xưng hô của Đoạn Thiên a.)