Quyển 1 - Chương 29-2: Long mạch (2)
Editor:HamNguyet
"Mà hiện giờ đàm thủy này, xuất hiện thật là kỳ dị, lão phu văn sở vị văn, thấy những điều chưa hề thấy,đàm thuỷ có thể tinh lọc hết thảy những thứ không sạch sẽ,quan trong nhất là nó chính xác thức tỉnh lại long mạch, lão phu bất tài nên chỉ có thể suy đoán, hiện giờ Vệ gia, tương lai hưng thịnh ít nhất ba trăm năm!"
Lão giả nói xong, ẩn ẩn kiêu ngạo, mà thành viên trung tâm phía sau Vệ gia nghe nói thế đều biểu hiện ra vui mừng.
"Tử nha đầu, ngươi nhìn như thế nào?" Dừng một lát, đại trưởng lão lại hỏi.
"Trời ban điềm lành cho Vệ gia, chúc mừng!"
"Ha ha! Trời ban điềm lành,trời ban điềm lành!"Đại trưởng lão nghe xong, cười lớn một tiếng, lặp lại nói.
Vương Tử không nghĩ tới nàng dẫn vào đàm thuỷ một chút nước tinh lọc, đúng dịp thức tỉnh long mạch Vệ gia, lần này còn chưa tính,coi như nàng cấp Vệ gia tạ lễ,nước tinh lọc quá mức nghịch thiên, giá trị của nó quá lớn, nếu ở Tu Chân giới lấy ra lần nữa, tất nhiên sẽ đưa tới vô tận phiền toái.
Cũng may tác dụng đàm thủy này sẽ chậm rãi nhạt đi, sau đó không lâu sẽ khôi phục thành nước bình thường.
Kế tiếp vài ngày Vương Tử luôn luôn ở trong xích linh tu luyện pháp thuật nhỏ,luyện tập lặp lại thao tác năng lực mộc thuộc tính cùng thủy thuộc tính,hiện tại Vương Tử không thể tu luyện công pháp, nhưng quen tay hay việc,vận dụng một ít pháp thuật nhỏ cũng có được rất nhiều hiệu quả không tưởng được.
Hiện tại thân thể của nàng chỉ cần ở địa phương có linh khí, sẽ tự mình vận chuyển hấp thu linh khí,chỉ là nhất thời không có cách nào thăng cấp, Vương Tử cũng không bắt buộc, nàng ghi nhớ lời nói Tuệ Viễn phương trượng cường điệu, dục tốc tắc bất đạt.
Mà bản【 Thiên Cực Đồ 】kia mở hết phần kinh mạch đồ, cũng không có biện pháp mở ra nhiều hơn.
Mà Vương Tử cũng rốt cục cũng biết,tốc độ thời gian trôi qua trong xích linh nguyên lai chậm hơn rất nhiều so với ngoại giới,trong xích linh một giờ tương đương với ngoại giới nửa tháng, như vậy một ngày tương đương với ngoại giới một năm, Vương Tử chỉ nghe qua truyền thuyết ở Hoa Hạ rằng trên bầu trời một ngày bằng một năm ở mặt đất, không nghĩ tới xích linh của chính mình cư nhiên còn có công hiệu như vậy, thực tại làm cho người kinh ngạc.
Khoảng cách tới hội đấu giá còn lăm ngày,ngày đó Vệ Tử Sở cùng Vương Tử so chiêu buổi sáng, sau thường xuyên mặt dày mày dạn quấn quít lấy Vương Tử luyện võ, tuy rằng biết rõ đánh không lại Vương Tử,thời điểm mỗi lần thua đều không thèm để ý cười cười, Vệ Tử Phương mỗi lần đều giễu cợt hắn không biết tự lượng sức mình, bất quá không bao lâu ý chí chiến đấu lại sục sôi.
Võ công Vệ Tử Sở kỳ thật tốt lắm, chủng loại cũng rất nhiều, Vương Tử đối với tổ tiên Hoa Hạ cảm thấy tán thưởng từ đáy lòng,tuy rằng cổ võ là cứng rắn công, ngầm có ý đạo lý lại tinh diệu cực kỳ, rõ ràng hoàn toàn bất đồng với cổ võ tu chân,nhiều nhà hiền triết biên soạn ra nội công tâm pháp,bộ sách chiêu thức võ thuật, trong đó ẩn chứa rất nhiều đạo gia, lý niệm có chút huyền diệu.
Hoa Hạ cao thấp năm nghìn thâm niên chịu ảnh hưởng bởi đạo gia lý niệm, tuy rằng người Hoa Hạ làm phàm nhân không cần thiên phú tu luyện đắc đạo thành tiên, nhưng người Hoa Hạ tựa hồ cũng không bởi vậy mà buông tha cho ý tưởng thành tiên, cổ nhân sáng tạo cổ võ, đối với lý niệm cổ võ có thể lý giải, từ nhỏ lớn lên ở Âu Châu hoàn toàn bất đồng, Vương Tử thực sự theo không kịp Vệ Tử Khiêm cùng Vệ Tử Sở.
Vệ Tử Khiêm thường xuyên vơ vét một ít điểm tâm bưng tới cấp Vương Tử, khẩu vị mới lạ cùng hương hoa tươi mát thật sự rất đúng ý Vương Tử.
Thẳng đến chạng vạng hôm nay, Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm cũng không vây quanh bên người Vương Tử, phân phó người chuẩn bị bữa tối cấp Vương Tử, cùng Vương Tử nói một tiếng phải ra ngoài liền không thấy mặt nữa.
Vương Tử như thường lui tới nếm qua một chút điểm tâm,sau xuống nhà xe, mở ra cửa xe Ferrari màu bạc Vệ Tử Sở lưu lại kia ra cửa.
Từ trên núi phía tây lái xe xuống dưới,trong thành kinh đô đèn rực rỡ mới lên,sắc thái sặc sỡ làm cho nơi đây vốn nên yên lặng tối đen một mảnh sáng lạn, đây là sắc thái kinh đô, là sắc thái nhân loại, tràn ngập ngợp trong vàng son, suy diễn thăng trầm...