Quyển 2 - Chương 65: Thị trường tự do giao dịch
Editor:HamNguyet
Ngày hôm sau, khi Vương Tử được người hầu dẫn vào tiền viện, xa xa liền nghe được thanh âm trong phòng khách cao thấp nói chuyện với nhau.
Hiện tại bất quá mới bảy giờ sáng, tối hôm qua mọi người tán đi cũng không ngủ, mỗi người đều tự ngồi xuống tu luyện.
"Vương Tử điện hạ, buổi sáng tốt lành!" Vệ Tử Sở thấy Vương Tử, ở đằng xa gọi một tiếng, chạy đến nghênh đón, ánh nắng nhẹ màu vàng phất qua gương mặt tươi cười sang sảng, mặc mâu Vương Tử yên tĩnh hiện lên ý cười, tựa hồ mỗi buổi sáng đều có thể nhìn đến Vệ Tử Sở tươi cười đón ánh mặt trời, tươi cười kia luôn mang theo vui vẻ thoải mái khó hiểu.
"Buổi sáng tốt lành."
"Ha ha, tâm tình Vương Tử điện hạ hôm nay nhất định tốt lắm!" Vệ Tử Sở cười nói, một thân nhàn trang màu trà, hai tay xỏ túi quần đi bên người Vương Tử.
"Ân" Vương Tử nghe xong cư nhiên gật đầu thừa nhận, điều này khiến cho Vệ Tử Sở sửng sốt vuốt tóc nở nụ cười.
"Nếu Vương Tử điện hạ cao hứng, vậy tiểu nhân có thể được thưởng hay không?" Vệ Tử Sở chà xát tay nói giỡn, ai kêu hôm nay Vương Tử điện hạ dễ nói chuyên như vậy...
"Ân..." Vương Tử ngừng bước một chút, khen thưởng? Cái này thật đúng là có thể.
Vương Tử đưa tay, đoàn ánh huỳnh quang hiện lên sau, một quả táo hồng nhuận tươi mới..Xuất hiện trong tay Vương Tử.
"... Cái gì? Quả táo?!" Vệ Tử Sở sửng sốt, tiếp theo như tia chớp từ trong tay Vương Tử đoạt lấy, hé miệng cắn một miếng to.
"Ăn thật ngon! Ta chưa từng nếm qua quả táo ăn ngon như vậy ô ô..." Trong miệng Vệ Tử Sở nhai táo răng rắc, ánh mắt giả trang đáng thương nhìn chằm chằm Vương Tử, tay phải vươn ra, còn muốn một quả nữa.
Vương Tử đưa tay đem một quả táo nữa đặt trong tay Vệ Tử Sở, táo này là thời điểm ở Hoa Hạ nàng trồng trong Xích Linh, bởi vì không hiểu, nên đem hạt giống reo trong đồng ruộng cũng không quản, đêm qua đi vào liền nhìn thấy, ban đầu Xích Linh trống rỗng thế nhưng hiện tại sinh cơ dạt dào, nàng thu thập các loại hạt giống tới đều đã ra quả lớn.
"Thật cảm động...Vương Tử điện hạ!" Vệ Tử Sở nháy mắt mấy cái, nhanh chóng ăn nốt quả táo tiếp theo.
"Tử tiểu thư, đó là linh quả gì? Có thể cho tại hạ nhìn một chút được không?" Không biết khi nào, mấy người khác đều từ trong phòng khách đi ra, Tây Môn Lưu Vân mắt hoa đào sáng rọi nhìn Vương Tử.
"Quả táo a, Tây Môn chưa từng ăn qua sao?" Vệ Tử Sở kinh ngạc tiếp lời.
"Ha hả, chưa từng." Tây Môn Lưu Vân thừa nhận, thân là thiếu chủ Cửu Châu Minh, bảo bối gì chưa từng thấy qua, nhưng vừa rồi linh quả linh khí nồng đậm, lại xa xa vượt qua linh khí trong hồng giai linh quả giá cả sang quý.
Linh quả ở Tu Chân giới cũng phân chia cấp bậc, điều kiện tạo ra linh quả màu đỏ là hà khắc nhất, chu kỳ sinh trưởng dài nhất, đương nhiên giá cả sang quý nhất, một cân là ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, tiếp theo là linh quả màu xanh, một trăm năm mươi khối linh thạch hạ phẩm một cân, linh quả màu vàng là năm mươi khối linh thạch hạ phẩm một cân, linh quả màu nâu là mười lăm khối linh thạch hạ phẩm một cân.
Mà Vương Tử vừa rồi lấy quả táo ra là hồng giai linh quả? Nhân công trồng các chủng loại linh quả ở Tu Chân giới rất ít, mà linh quả này gọi là "quả táo" hắn chưa từng thấy qua.
Vương Tử cầm một quả táo đưa cho Tây Môn Lưu Vân.
"Linh khí nồng đậm, so sánh với hồng giai linh quả còn tốt hơn vài phần, quả táo, Tây Môn được thêm kiến thức a."
Nhìn đến bộ dáng mọi người cảm thấy thực hứng thú, Vương Tử đơn giản đưa cho người hầu, phất tay thả vào mâm đựng trái cây đầy một mâm, nàng không nghĩ tới, hạt giống quả táo bình thường ở trong Xích Linh thế nhưng trưởng thành linh quả.
"Quả táo này mùi vị thật thơm, nếu xuất ra bên ngoài bán, nhất định rất được hoan nghênh a!" Đông Phương Dã nếm một cái nói, nhân công đào tạo linh quả chỉ chú trọng linh khí sinh trưởng, lại xem nhẹ vị giác hưởng thụ, mà quả táo này làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Vệ Tử Khiêm kinh ngạc nhìn nhìn Vương Tử, quả táo mới mẻ như thế tất nhiên không phải từ Hoa Hạ mang đến, hiện tại không phải quả táo sinh trưởng quý, cho dù như vậy, cũng không có khả năng trở thành linh quả a, tựa hồ đối với Vương Tử, hắn còn cần bình tĩnh lại một chút.
"Có thể bán sao?" Nghe xong lời nói của Đông Phương Dã, Vương Tử hỏi.
"Đương nhiên, hơn nữa giá cả sẽ tốt lắm!"
"Tử tiểu thư có rất nhiều sao? Theo ta nghĩ, nếu có nhiều loại như vậy, vẫn nên lưu trữ để chính mình ăn." Tây Môn Lưu Vân nói.
"Ân, ta biết." Vương Tử nói, kỳ thật căn bản nàng có rất nhiều.
"Nga? Tử tiểu thư là mộc thuộc tính linh căn sao?"
"Ân" Vương Tử gật đầu.
"Mộc thuộc tính? Vương Tử không phải thủy thuộc tính sao?" Đông Phương Dã sửng sốt, Vương Tử cường hãn như vậy chính là song thuộc tính chân linh căn sao?
Vương Tử lật tay, một dây đằng màu xanh nháy mắt xuất hiện, Đông Phương Dã không thể không tin.
"Nếu Tử tiểu thư muốn bán quả táo, có thể trực tiếp giao cho ta, ta cam đoan giá cả bán ra thích hợp nhất."
"Đúng vậy...đúng vậy...Vương Tử, ngươi cứ yên tâm giao cho Tây Môn!"
"Muộn một chút ta giao cho ngươi." Vương Tử nói, hoa quả trong Xích Linh có rất nhiều, nàng quay lại chuẩn bị sửa sang một chút sẽ giao cho Tây Môn Lưu Vân, bọn họ ở lại Tu Chân giới, rất nhiều địa phương dùng đến linh thạch.
"Hảo, các ngươi vừa tới Lăng Tiêu quận, không bằng hôm nay đi ra ngoài ngao du? Thị trường tự do giao dịch đã bắt đầu rồi."
"Cũng tốt." Vệ Tử Khiêm đồng ý, vừa lúc bọn họ cần nghe giải thích quy củ ở nơi này nhiều hơn một chút.
Một hàng bảy người đánh xe đi vào thị trường tự do giao dịch, cái gọi là thị trường tự do giao dịch, là nơi đơn vị hành chính quy hoạch giao dịch, được quân đội quốc gia cung cấp bảo hộ, duy trì trật tự.
Một kết giới hắc sắc như ẩn như hiện trước mặt, đúng là thị trường tự do giao dịch, ở thời điểm mấy người tiến vào Lăng Tiêu đều phải có nhãn thân phận nhãn, người có nhãn thân phận mới có thể đi vào thị trường tự do giao dịch.
Mới vừa bước vào thị trường giao dịch, bầu không khí ồn ào náo nhiệt ập vào trước mặt, chỉ là dọc theo đường đi khuôn mặt mỗi người đều bị một tầng sương hắc sắc che phủ, nhìn không ra bộ dáng vốn dĩ.
"Trong thị trường tự do giao dịch chỉ cung cấp giao dịch, thân phận được bảo mật." Đông Phương Dã giải thích, hai mấy ngày gần đây hắn cũng hiểu được, mấy người Vương Tử nhìn thần thái bất phàm, kỳ thật hiểu biết đối với Tu Chân giới thật sự là, không dám khen tặng a.
"Tử Sở, ngươi đi chậm một chút." Vệ Tử Khiêm hô, Vệ Tử Sở vừa tiến đến nơi này liền đi rất xa, nơi này nhìn không thấy khuôn mặt, muốn đi tìm sẽ thực phiền toái a.
"Tốt lắm, ta đã biết." Vệ Tử Sở đáp lại một tiếng, nhưng không nghe theo.
Đồ vật giao dịch nơi này đều đầy đủ hết, phải nói cái gì cũng có, Đông Phương Dã không hỏi mấy người Vương Tử, tự giác vừa đi vừa giải thích, nơi này trừ bỏ Vệ Tử Sở cùng Vệ Tử Khiêm nói chuyện, Vương Tử, Lý Chiến cùng Mộ Thiên Công đều không mở miệng.
Tây Môn Lưu Vân mắt hoa đào nheo lại, nở nụ cười, Đông Phương Dã thực hiện nhiệm vụ một lần mà thôi, tính tình khi nào thì trở nên tốt như vậy, thế nhưng thiếu chủ dong binh đoàn Đao Phong chịu khó giải thích cho người ta, ngược lại tưởng tượng, chính mình cũng không phải buông một đống sự vụ chạy đến bồi người đi dạo phố sao, ngẩng đầu nhìn Vương Tử đi phía trước, ha hả, thật sự là người thần bí a, trống rỗng ra hiện ở Lăng Tiêu quận, hắn suốt đêm đi tìm hiểu tin tức, đến hiện tại đều không có chút thu hoạch nào...Đang nghĩ ngợi, đã thấy Vương Tử ngừng lại, là phù chú?
"Vị đạo hữu này muốn mua chút phù chú sao? Cam đoan chất lượng phù chú của ta cực tốt, phẩm cấp đầy đủ hết, nếu đạo hữu mua nhiều, ta chắc chắn ưu đãi a!" Chủ qua kia nhìn đến có người đứng trước sạp chính mình, lại thấy phía sau còn đi theo vài người trẻ tuổi khí chất bất phàm, lập tức nhiệt tình giới thiệu.
"Đạo hữu muốn mua phù chú gì? Công kích? Phòng ngự? Nhìn mấy lá phù chú phòng ngự này, đều là phù chú huyền giai, có thể ngăn trở được một kích toàn lực của tu sĩ luyện khí đỉnh kỳ a, còn có này hai lá phù chú huyền giai cao cấp, có thể khiến tu sĩ trúc cơ trung kỳ trọng thương, chỉ còn hai lá, đây tuyệt đối là bảo bối bảo mệnh a!" Chủ quán nhiệt tình giới thiệu, mới vừa mở sạp, hy vọng khởi đầu tốt đẹp a.
Phù chú có bốn cấp bậc, từ cao tới thấp là: thiên, địa, huyền, hoàng...Mỗi cấp bậc lại phân cấp thấp, trung cấp, cao cấp cùng siêu cấp.
Vương Tử không nhìn đến chủ quán nhiệt tình đề cử phù chú một cái, lập tức cầm lấy phù chú nằm ở một góc, là phù chú hoàng giai, Vương Tử có thể cảm nhận được linh khí phong ấn bên trong cùng pháp thuật thực mỏng manh, nhưng Vương Tử lại rất chuyên chú nhìn, văn lộ đơn giản, so sánh với trận văn Vương Tử gặp qua, văn lộ như vậy, Vương Tử liếc mắt một cái liền nhớ kỹ, nguyên nhân khiến cho Vương Tử cảm thấy hứng thú không phải là phù chú, mà là trận phù!
Người vẽ phù chú, phong ấn linh khí cùng pháp thuật, căn cứ vào thuộc tính linh căn của phù sư cùng nguyên liệu sử dụng khác nhau, đại khái chia làm phù chú công kích cùng phù chú phòng ngự, mà trận phù, chính là đem trận pháp phong ấn phía trên phù chú!
"Vương Tử, trận phù ở trong đối chiến căn bản không dùng đến, khắc địch chế thắng vẫn nên chọn những thứ khác đi." Đông Phương Dã ngồi xổm bên người Vương Tử nói, có chút bất đắc dĩ, vì cái gì đột nhiên cảm thấy Vương Tử cùng tiểu muội muội ba tuổi của hắn có chút tương tự...
"Ân, cái này không tồi." Đông Phương Dã cầm lá phù chú phòng ngự huyền giai trung cấp đưa cho Vương Tử.
"Ha hả, tiểu Tử Tử thích thứ này sao, cầm vui đùa một chút cũng có thể?" Lúc này Mộ Thiên Công vẫn đứng phía sau tiến lên,bngón tay thon dài ở trong đống phù chú chọn chọn nhặt nhặt, tìm ra hai tờ trận phù cùng loại.
"Như thế nào, nơi này của ngươi chỉ có từng đây sao? Cái này làm sao có thể đủ cho tiểu Tử Tử nhà chúng ta chơi đùa?" Mộ Thiên Công giống như không quá vừa lòng cùng quán chủ nói, giống như thật sự mua tới cho Vương Tử chơi đùa.
"Ngạch...Chỉ, chỉ có chỗ này." Khoé miệng chủ quán run rẩy nói, trong lòng thực buồn bực, mấy người kia rõ ràng nhìn ngăn nắp xinh đẹp, vốn tưởng rằng sẽ có khởi đầu tốt đẹp, kết quả chỉ nhìn đến mấy lá vẽ trận phù không đáng giá, lại còn lấy đến chơi đùa.
"Đáng tiếc, tiểu Tử Tử, chúng ta đi sạp khác tìm tốt lắm" Mộ Thiên Công rút lá vẽ trận phù từ trong tay Vương Tử buông xuống, đứng dậy muốn đi.
Mà Vương Tử không lên tiếng, đứng lên rời khỏi, Đông Phương Dã nhún nhún vai, Vương Tử có lối suy nghĩ...Hắn không theo kịp a.
Tây Môn Lưu Vân cười cười, cầm quạt giấy vỗ vỗ bả vai Đông Phương Dã, cũng đi theo.
Chủ quán kia khóe miệng co rút, nhìn mấy người lục tục rời đi, này, là đang trêu đùa hắn sao?
"Tiểu Tử Tử, bên kia còn có, muốn xem hay không?" Mộ Thiên Công nhìn thấy cách đó không xa còn có một sạp phù chú, cùng Vương Tử hỏi.
"Không muốn." Vương Tử nhìn lướt qua nói, nhìn rõ ràng đồ vật bày nơi đó, đều là phù chú phòng ngự cùng công kích.
"Trận phù là mấy lá phù chú râu ria không quan trọng, ở nơi nào cũng giống nhau, đều là lá phù chú vây trận như vừa rồi, chỉ có thể đối phó với người có tu vi luyện khí kỳ trung kỳ, có thể vây khốn đối phương nhiều nhất ba giây." Đông Phương Dã giải thích, kỳ thật hắn rất muốn nói thứ kia căn bản là món đồ chơi của tiểu hài tử a...
"Ta muốn công cụ vẽ phù chú." Vương Tử dừng lại cùng Đông Phương Dã nói.
"Ngươi muốn chính mình vẽ phù chú?" Đông Phương Dã kinh ngạc hỏi, phù chú cũng không phải tùy tiện người nào đều có thể vẽ a, bằng không phù sư sẽ không thưa thớt như vậy.
"Đúng vậy." Vương Tử gật đầu.
"Được rồi, đi theo ta." Đông Phương Dã nói, cũng không muốn giải thích, trực giác, chuyện tình Vương Tử quyết định liền nhất định sẽ làm, để cho nàng thử xem tốt lắm.