Chương 92: Chìm vào công việc để cố quên nhau !!!!
Lê bước chân mệtmỏi xuống quầy tiếp tân.
- Chuẩn bị xe tôi sẽ về - nó
- Vâng thưa chủ tịch – tiếp tân
- Em định về sao – Anh Tuấn vừa lúc đó từ trong thang máybước ra.
- Ukm. – nó
- Để anh đưa em về, nhìn em không ổn lắm
- Thôi không làm phiền anh em tự về được rồi – nó từ chối.
- vậy nhớ lái xe cẩn thận.
Nó mệt mỏi bước rangoài, từ lúc về Pháp nó chưa có thời gian để nghỉ ngơi suốt ngày lao đầu vàocông việc, sắc mặt nó nhợt nhạt hẳn đi. “ Bịch”. Nó đang đi thì ngã xuống ngấtlịm đi.
- Hân – Anh Tuấn hốt hoảng chạy lại bế nó lên
- Phó tổng anh cần đưa chủ tịch đi ngay không thể để mọingười nhìn thấy chuyện này được – người quản lí nói với Anh Tuấn khi thấy mọingười xung quanh đang chú ý và kéo đến ngày càng đông.
- Thu xếp chỗ này – Anh Tuấn nói rùi ngay lập tức bế nó phóngxe đi.
Tại nhà nó.
- Nó không sao chứ - papa nó.
- Dạ thưa tiểu thư không sao ạ chỉ do quá sức và căng thẳngnên mới vậy thôi.
- Ukm, được rồi
- Vậy có gì thì chủ tịch cứ gọi, tôi xin lui trước – bác sĩ.
- Cảm ơn bác sĩ – mama nó.
- Chuyện ở công ty của nó sao rồi – papa
- Dạ cũng đã tạm ổn rùi ạ - Anh Tuấn
- Ukm, ta bảo để ta giúp mà nó không nghe –
- Nó luôn như vậy mà – mama nó
- Vâng. Bọn cháu lo được mà, 2 bác cứ yên tâm, mà KhánhHoàng chắc cũng sắp sang 2 bác không cần lo lắng quá đâu ạ.
- Ukm được rồi, cảm ơn cháu – pa
- Bác nói như vậy là khách sáo đấy ạ. Thôi bây giờ cháu phảiđi lo công việc, cớ để cho Hân nghỉ ngơi mọi việc cháu sẽ lo liệu, cháu xinphép – Anh Tuấn nói rùi cúi đấu chào ra về.
- Thật hiếm có người như vậy – mama nó nhìn theo khen ngợi.
- Cậu ấy mà làm con rể chúng ta thì tốt quá – pa.
- Chỉ tại con nhỏ này, nó quá bướng bỉnh – mama nó nhìn nóđang ngủ mà trách cứ.
- Phải chịu thôi chứ biết làm sao, tôi cũng bó tay với nórồi – pa nó lắc đầu ngán ngẩm với cô con gái cưng.
Còn về phía côngty nó, vì nó ngất ngay trước cửa công ty nên việc bị lộ thông tin ra ngoài làđiều có thể đoán trước được. Chỉ trong vòng vài phút phóng viên đã đổ đến rầmrập, rồi thì những bài báo lá cải tung ra hết bài này đến bài kia.
Phía bên trong công ty thì tràn ngập không khí căng thẳng.
- Không thể ngăn chặn tin tức này sao.
- Dạ không thể, có quá nhiều người đã chứng kiến và đã kịpchụp được hình – 1 nhân viên đặt lên bàn 1 tờ báo có hình nó ngất ngay trướccửa công ty và được đưa đi với cái tít không thể nào dật mạnh hơn được nữa: “Nữ chủ tịch trẻ tuổi tập đoàn G.Y.W đã gục ngã. Tập đoàn G.Y.W nguy cơ trên đàphá sản”.
- Điều này quả là không tốt chút nào nó có thể kiến cổ phiếucủa chúng ta giảm mạnh.
- Đunga vậy không chỉ 1 bài báo mà còn rất nhiều bài báokhác với nội dung tương tự.
- Được rồi. Tất cae hãy trở lại làm việc đi chuyện này cứ đểđó đã – Anh Tuấn.
- Vâng.
Đó là ở Pháp còn ởViệt Namtình hình cũng chẳng khá khẩm hơn được chút nào. Hắn cũng đã nghỉ học ở trường,trở lại thế giới đem và đồng thời tiếp quản công ty của papa hắn.
Tại 1 quán café
- Cuối tuần này tao sẽ về pháp chúng mày tính sao – Mai.
- Hả - Ngọc
- Này vk, sao không nói gì với ck mà tự quyết định 1 mìnhthế là sao – Minh cau có
- Ukm. Công việc bên đó khá nhiều hơn nữa cần phải giúp Hân số việc nữa chứ không thể để nó 1 mình bên đó được.
- Thế phải làm sao đây – Khánh
- Chúng ta cũng chưa thể sang đó được, hơn nữa Lâm đang cầnchúng ta giúp, dạo này nó toàn 1 mình sử lí hết mọi chuyện thôi – Minh
- Vậy mọi người ở lại 3 đứa bọn em sang trước – Anh
- Ukm cũng được, bao giờ thằng Lâm ổn thì bọn anh sẽ sangsau
- Quyết vậy đi
- Hình như hôm nay anh Khánh Hoàng cũng bay sang bên đó phảikhông – Ngọc
- Uk,chắc là tối sẽ bay
- Vậy chúng ta đến đó xem sao – Quân
- Cũng được đó –Anh
Nói xong thì cả mấyđứa cùng nhau đi.
Còn tại nhà hắnkhông khí ảm đạm, lạnh lẽo bao trùm, nhỏ Linh cũng đã dọn đi. Hắn về nhà trongbộ dạng không mấy lành lặn, khắp người dính đầy máu, có vẻ như vừa đi “đánhtrận” trở về. Đang định lên lầu thì có tiếng nói của ba hắn vang lên
-Con quay lại đây ngồi nói chuyện với ta 1 chút – papa hắn
-…- hắn không nói gì quay lại ngồi xuống ghế.
- Em sao vậy – Phương Thảo.
- Không sao – hắn vẫn giữ nguyên cái thái độ lạnh tanh khinói chuyện với bà chị.
- Em…- Phương Thảo bức xúc vì cá thái đọ của hắn.
- Thôi để ta nóichuyện đã….Tháng sau chị con sẽ đính hôn, với ai thò chắc con biết rồi, trướcđó 2 gia đình sẽ gặp mặt, hôm đó ta muốn con đến dự - pa hắn điềm đạm nói.
- Rồi còn gì nữa không – hắn
- Còn con cũng sẽ phải đính hôn với ai thì ta sẽ nói sau –pa hắn.
- Con không muốn – hắn
- Không muốn cũng phải muốn lần này con không từ chối đượcđâu.
- Tùy ba- hắn đáp gọn lọn rồi đi thẳng lên phòng.
- Hôm nay con sẽ về Pháp – Phương Thảo
- Ừ được rồi chuyện này tạm thời cứ giữ bí mật đã, không nênđể gia đình họ bất ngờ khi nào chuẩn bị xong ta sẽ báo cho họ
- Vâng con biết, con đi đây
- Ukm.
Nói xong Phương Thảocúi chào pa mình rùi kéo hành lí đi ra ngoài
Tại sân bay. KhánhHoàng Cùng mọi người đang chờ Phương Thảo.
- Cuối tuần bọn em cũng sẽ sang nên anh đừng nói gì với Hân- Mai
- Ukm anh biết rồi mấy đứa cũng đừng lo, Tuấn bảo công việccũng ổn rồi không nghiêm trọng như trong báo nói đâu.
- Vâng em biết rồi – Ngọc
- Anh đợi en lâu chưa, bọn em cũng đến à – Phương Thảo.
- Cũng tương đối rồi đó em – Khánh Hoàng
- Chị đến rồi à – cả bọn đồng thanh
- Ukm hì
- Thôi bọn anh đi đây mấy đứa về đi – Khánh Hoàng
- Ukm vâng
-Bọn chị đi đây, coi trừng Lâm giùm chị nhá.
- vâng
Khánh Hoàng và Phương Thảo đi vào trong, bọn này cùng ra về.Còn hắn hết công việc ở bar rồi lại đến công việc ở công ty.Hắn không để chođầu óc mình nghỉ ngơi 1 chút nào cả. Dù có ai ngăn cản cùng không được, có lẽnếu không làm như vậy thì hắn không thể xóa hình ảnh của nó ra khỏi đầu mìnhđược..