Chương 30: Hoang mang
Bảo cầm máy điện thoại đưa mắt nhìn Nhi Vi và Phi,tiếng nhạc chuông vang lên rồi tắt đầu dâu bên kia....đã nghe nhưng không có tiếng:
-Minh mày đang đâu?....
Một nửa ngày sau đầu dây bên kia nghe lên tiếng khàn khàn của Minh có đau xót:
-Bar way....Có chuyện gì
Bảo đau lòng ngấp ngứng nói:
- Mày....lúc nào về? Tao có chuyện muốn...nói!....
Minh im lặng có vet đang loàn choạng đứng dậy:
-Nói đi,giờ tao về.....
Nhi xúc động chen vào giật máy nói:
-Tôi nói anh biết.....Băng 4 ngày nữa sẽ cưới Hàn Lâm.....anh biết không hả?Anh phải đấu tranh chứ,còn có bọn tôi nữa mà! Nếu anh cứ như vậy.....có biết Băng sẽ rời xa anh mãi không?
Bảo nhẹ nhàng ôm lấy Nhi rồi nói:
-Mày đã quên rồi thì hãy buông bỏ quá khứ,buông bỏ ngưòi quá khứ đi! Không thì mày sẽ mất Băng mãi mãi đấy......
Minh sốc điện thoại trong tay rơi xuống,cái gì? 4 ngày nữa Băng của hắn....sẽ cưới Hàn Lâm Không thể nào hắn không cho phép không cho!
Hắn phi nhanh lên moto đi về biệt thự chung trong tức giận hoang mang,hắn đùng đùng đi vào phòng nó ngó ngang dọc chỉ thấy nó đang ngủ trên giường gương mặt xinh xắn có chút mệt mỏi hắn không thấy Hàn Lâm có lẽ khác phòng,lúc này hắn vui vẻ hơn bao nhiêu:
-Anh.....làm gì trong phòng tôi vậy?
Minh kéo tay nó dậy cố định mặt nó nhìn vào mặt hắn:
-Em là hôn thê....của tôi!
Băng cười nhạt:
-anh nghĩ là còn như vậy sao HAHA
Minh đau lòng vuốt nhẹ môi nó:
-Em tại sao.....lại chấp nhận chuyện 4 ngày nữa kết hôn...?
Băng gạt tay Minh ra lạnh lùng tim đau nhói:
-Không liên quan đến anh!....
Hàn lâm đi vào cửa thấy cảnh tượng như vậy liền kéo Băng ra khỏi Minh:
- Giờ cô ấy là vị hôn thê của...Hàn Lâm này! Chứ KHÔNG phải của anh.....Tôi sẽ không làm cô ấy buồn! Hơn anh....