Chương 17: Sử Lai Khắc nếm thử Việt Nam ẩm thực, trầm mê đám người

"Ta cũng không rõ, chỉ nghe nói Madara tên kia đem nó ném cho hắn người tuyển chọn liền không quản." Cổ Phàm sờ căm suy tư đáp.
"Người tuyển chọn, cũng là ngoại môn luân hồi giả sao?" Đường Tam nghe vậy nghĩ đến chuyện gì liền hỏi.


"Đúng vậy, luân hồi giả chúng ta nếu tìm thấy người thuận mắt hoặc hợp khẩu vị liền có thể trở thành hắn người dẫn đạo, chẳng hạn như ta và Đường Tam, đợi đến khi bọn họ đột phá 30 cấp thì có thể bắt đầu chỉ dạy một chút thế lực bí pháp."


"Nếu như ta nhớ không nhầm Madara tuyển chọn người hiện tại đang cùng với mấy cái khác ngoại môn luân hồi giả ở Oikawa mở học viện."
"Tên kia hình như hiện tại đã 47 cấp Hồn Tông, đợi đến hồn sư đại tái liền có thể thành Hồn Vương."


"Nếu các ngươi muốn lấy lại cái kia Thái Thản Cự Vượn thì ở hồn sư đại tái đánh bại hắn."
"Còn nữa, Đường Tam hôm nay ta cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sẽ tự mình huấn luyện ngươi."
Cổ Phàm nói ra một tràng nội bộ thông tin liền quay sang căn dặn Đường Tam một chút.


"Phàm ca, lúc trước ngươi như thế nào chọn trúng ta?" Đường Tam gật đầu xem như đã rõ, liền có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ta không có nhìn trúng ngươi." Cổ Phàm lắc đầu đáp.
"Nhưng ngươi vẫn-..." Đường Tam muốn nói gì liền bị ngắt lời
"Ta tùy tiện tuyển."
Đường Tam: "......"


Phàm ca, ngươi như thế nào lại thẳng thắn như vậy!
"Thật sự, lúc đó ta chỉ muốn hoàn thành chỉ tiêu, dù sao ngươi cũng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, có chút hi vọng."
"Nhưng về sau nhìn thấy Tiểu Vũ, ta liền kiên định lựa chọn."
"Tại sao?" Đường Tam cố nén muốn cho Cổ Phàm một quyền, tò mò hỏi.


available on google playdownload on app store


"Đương nhiên là vì nàng là hóa hình Hồn Thú, mà nàng đi theo ngươi, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta có thể giúp ngươi chăm sóc nàng."
"Dù sao khả ái như vậy Tiểu Vũ không để cho nàng cô độc được."
"Ta quả đúng là quá thiện lương a..." Cổ Phàm lắc đầu thở dài.
Đám người: "......."


Tiểu Vũ: "......."
Như thế nào trò chuyện lại mang lên ta?
Đường Tam: (ง︡"-"︠)ง
Nghe được như vậy Đường Tam như mèo bị giẫm đuôi, lập tức xù lông lên đứng chắn giữa Tiểu Vũ cùng Cổ Phàm, cắn răng nói: "Không cho ngươi đánh Tiểu Vũ chủ ý."


"Ha ha, tiểu tam không phụ lòng ta, quả nhiên là ta nhìn trúng ngươi lợi hại." Cổ Phàm cười vui vẻ khoát tay rời khỏi phòng.
Phàm ca, ngươi từ khi nào không biết xấu hổ như vậy?
Vừa rồi ngươi lời nói xem như không tồn tại?
.....
Ngày hôm sau.


Cổ Phàm dọc theo chính mình cảm giác lực đi đến Sử Lai Khắc phòng ăn, Đường Tam đám người hình như đều ở đây ăn sáng.
"Mọi người tốt!"


Đi đến phòng ăn sau, nhìn thấy đa số Sử Lai Khắc người bao gồm một số đạo sư đều ở đây, Cổ Phàm nhìn đám đạo sư gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Hắn vậy mà nhìn thấy Ngọc Tiểu Cương, vị này lý luận đại sư đang ăn chính mình bữa sáng, là trong nguyên tác Đường Tam lão sư.


Cổ Phàm chỉ đơn giản liếc nhìn một mắt liền không để ý.
Bởi vì hắn chưa có tiếp xúc với người này, một là vị này đại sư quá yếu, hai là lý luận của hắn không mấy chính xác, còn ba là bản thân Cổ Phàm không mấy là đồng ý với Ngọc Tiểu Cương hành động trong truyện tình cảm.


Đặc biệt là nhớ tới trong nguyên tác Liễu Nhị Long cùng hắn chuyện tình cảm, Cổ Phàm có chút không muốn tiếp xúc.
Nhưng hắn là hiện đại văn minh người xuyên việt, tuy không hợp nhau nhưng cơ bản lễ tiết vẫn phải có.
"Phàm ca, ngươi tốt!"
Sử Lai Khắc Thất Quái không đồng đều đáp lại.


Cổ Phàm đi đến bên cạnh đang ngồi ăn Đường Tam, nhìn một chút trên bàn đồ ăn liền nhíu mày, chậm rãi hỏi: "Các ngươi mỗi ngày đều chỉ ăn những thứ này?"
"Đúng vậy, có chút không đủ." Mập mạp Mã Hồng Tuấn trước tiên đáp lại, dù sao là thức ăn vấn đề.


Cổ Phàm sở dĩ hỏi vậy là vì những thứ này đồ ăn quá thiếu dinh dưỡng, nếu là người bình thường mỗi ngày ăn thì không nói gì, nhưng đang trưởng thành hồn sư chỉ ăn những thứ này thì thực lực tăng tiến sẽ có chút ảnh hưởng.


"Không có cách nào a, dù sao học viện kinh phí cũng không nhiều." Đường Tam húp xong chính mình chén cháo trắng, có chút không no bụng nhưng vẫn nói thay Sử Lai Khắc học viện một tiếng.


Cổ Phàm cũng không nói thêm vấn đề này, đây là chuyện của người khác, hắn không muốn xen vào, bây giờ chỉ cần tập trung bồi dưỡng một chút Đường Tam.
Nếu không thì Đường Tam tại hồn sư đại tái sẽ bị chính mình phân thân đánh ch.ết tươi!


Hắn người này phía sau màn đại boss cần một cái người khiêu chiến, mà Đường Tam một trong số đó.
"Hôm nay các ngươi không có lớp sao?" Cổ Phàm hỏi.
"Không có, đại sư muốn đợi ta hồi phục thêm vài ngày nữa." Đường Tam lắc đầu nói.


"Dù sao Đường Tam cũng mới mọc lại tay trái đi, cũng cần cho hắn vài ngày thích ứng." Ngọc Tiểu Cương bên cạnh tiếp lời.
"Đi, tiểu tam, sang đây ta mời ngươi ăn ngon." Cổ Phàm vỗ vỗ Đường Tam bả vai liền đi sang bên cạnh một cái bàn trống ngồi xuống.
Đường Tam cũng theo hắn tọa vị.


Đám người chỉ thấy Cổ Phàm trên tay cầm một cái khăn trải bàn phủ trên mặt bàn.
"Hôm nay ta mời ngươi ăn ngon." Cổ Phàm nói.
Ngay tại mọi người khó hiểu lúc, một màn thần kỳ xảy ra, chỉ thấy trống không trên bàn xuất hiện vô số thức ăn.


Đặc biệt là có thể nhìn thấy bọn chúng hơi ấm, chứng tỏ là vừa mới làm ra!
Là người hiện đại thế kỷ 21 không thể không nhận ra thứ này.
Khăn trải bàn thịnh soạn!
Đúng vậy, Cổ Phàm tích phân tại năm thứ ba liền đã mua xuống túi thần kỳ!


Dù sao đây là quy tắc hệ vật phẩm, đáng tiền!
Ngoại trừ những cái kia động tí là tác động lên thế giới đồ vật, Cổ Phàm liền ưa thích dùng bảo bối thần kỳ!
Bởi vì tiện lợi!
"Thật thần kỳ!" Đám người không khỏi trợn mắt.


Sử Lai Khắc sáu người còn lại nhìn một chút bên mình đồ ăn, lại so sánh một chút bên cạnh thức ăn, quả thật là khác biệt một trời một vực.
"Ăn đi!" Cổ Phàm gọi xuống kéo lấy một tô Phở tái không hành đến trước mặt mình, bắt đầu động đũa.


Quả nhiên, đồ ăn Việt Nam vẫn là số một!
Đường Tam cũng chọn lấy một món ổ bánh mì gần nhất, cầm trên tay bắt đầu ăn.
"Ăn ngon!" Ngay tại hắn cắn xuống miếng đầu tiên bánh mì liền không khỏi thốt lên, chợt dừng lại một chút liền nhìn sang Cổ Phàm hỏi: "Phàm ca, ta có thể mời bọn họ cùng ăn sao?"


"Đương nhiên, nếu ai còn chưa no bụng có thể đến ăn, đừng khách khí, ta còn tưởng rằng các ngươi không còn sức ăn nữa đây." Cổ Phàm một mặt không quan trọng đáp.
Nghe được như vậy đám người không ngại ngùng chuyển sang Cổ Phàm cái bàn, bắt đầu chọn lấy chính mình món ăn bắt đầu ăn.


"Ta nói, từ nay Phàm ca liền trở thành ta lão đại, ngươi nào không phục có thể lên tiếng!" Ăn được đồ ăn ngon mập mạp Mã Hồng Tuấn trước tiên lớn tiếp nói.


Flanders lão già này cũng tìm một chỗ trống ngồi xuống ăn chung, cũng không quan tâm mặt mũi, Triệu Vô Cực thấy vậy cũng theo sau, duy chỉ có Ngọc Tiểu Cương trở ngại mặt mũi vẫn ngồi húp lấy chính mình cháo trắng.


Kỳ diệu sự tình là đồ ăn trên bàn liên tục xuất hiện không có giảm bớt, đám người cũng ăn lấy đồ ăn không phanh.
Đến cả chú ý mặt mũi như Chu Trúc Thanh cùng Ninh Vinh Vinh đều phải khuất phục dưới mỹ thực!
Quá hương~
"Phàm ca, cái này đạo xử lý gọi là gì, ăn ngon như vậy?"


"A, đây gọi là Phở bò, rất tốt cho sức khỏe, ăn nhiều không sợ béo!"
"Phàm ca phàm ca, còn cái kỳ lạ ngọt mà dễ uống đồ uống là gì?"
"A, nó gọi Coca, nó có thể giúp ngươi tiêu hóa thức ăn nhanh hơn!"


"Đây là Bún Bò Huế., bên kia là Gỏi cuốn, cái này là Bánh xèo, trước mặt Đái Mộc Bạch là Cơm tấm, Chu Trúc Thanh đang ăn là Hủ tiếu, còn có..."


Cổ Phàm rất kiên nhẫn giải đáp từng người thắc mắc, dù sao yêu thích mỹ thực như hắn đều muốn phát dương phát đại đồ ăn Việt Nam ra chư thiên vạn giới.
Mỹ thực Việt Nam là vô giá!
Hắn rất cảm kích vì kiếp trước từng ăn qua ngon như vậy đồ ăn!


"Cổ Phàm, cái này đồ uống gọi cái gì?" Triệu Vô Cực cầm lấy trên tay lon đồ uống hỏi.
"A, đó là bia hơi, thích hợp cho người sau một ngày làm việc mệt mỏi uống để thư thỏa tâm thần." Cổ Phàm ăn lấy chính mình đồ ăn, một bên đáp.


Thế là Sử Lai Khắc bữa sáng trở thành Cổ Phàm buổi giới thiệu Việt Nam ẩm thực
( PS: Chương này viết một chút về đồ ăn Việt Nam nên dài một chút, dù sao bản thân tác giả rất yêu thích đồ ăn Việt Nam ✍(◔◡◔) )






Truyện liên quan