Chương 1: Mở đầu
Căn duyên:
Tương truyền, đế vương Nam Hải là Thúc, đế vương Bắc Hải là Hốt, đế vương Trung Ương là Hồn Độn. Thỉnh thoảng Thúc cùng Hốt đi thăm Hồn Độn, Hồn Độn luôn nhiệt tình chiêu đãi bọn hắn. Thúc cùng Hốt muốn báo đáp ân đức của Hồn Độn, thương lượng với nhau: “Người đều có thất khiếu (7 bộ phận: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng), có thể nhìn, nghe, hô hấp cùng ăn uống, nhưng Hồn Độn ngay cả thất khiếu đều không có, không bằng chúng ta giúp hắn thông suốt đi.”
Mỗi ngày, Thúc cùng Hốt thích thú giúp Hồn Độn mở một khiếu, bảy ngày sau, Hồn Độn ch.ết.
Nhưng kỳ thật Hồn Độn không có biến mất, hắn lưu lại một đoàn sương mù ở một nơi, gọi là “Hắc Sơn”, nơi đó thời gian trùng lặp, biến ảo không ngừng, tụ hội các loại khả năng, không dễ bị phát hiện, thậm chí còn có yêu quái! Nơi đótràn ngập những khát vọng không thể nói ra khỏi miệng, một khi lạc vào tựa như đi vào núi sâu âm u, muốn thoát thân? Không dễ dàng như vậy……
Phần mở đầu:
Khi sương mù giống dải lụa mỏng dần dần tản ra thì một tầng ánh sáng ấm áp chiếu lên trên mặt Nạp Lan Trinh Trinh, cảnh sắc mỹ lệ hiện ra trước mắt nàng khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Bốn phía cảnh sắc tươi sáng, một con chim nhỏ đậu trên đầu cành cây cất ra tiếng hót êm tai, xa xa có một thác nước như dải lụa trắng rủ xuống, những cột nước đổ ầm ầm đập vào các tảng đá phía dưới bắn tung những bọt nước xinh đẹp.
Ngay lúc nàng đang đắm chìm trong cảnh đẹp, một giọng nói trong trẻo của nam nhân từ xa xa truyền đến: “Nói cho ta biết, ngươi thấy được cái gì?”
Nạp Lan Trinh Trinh bị thanh âm đó hấp dẫn, nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một nam tử khoác áo choàng màu trắng, dung mạo bị che lại, đứng ở trên đỉnh thác nước đằng xa. Áo choàng trên người theo gió khẽ bay, chầm chậm phất phới.
“Nơi này rất đẹp, tựa như tiên cảnh……” Mặc dù không biết đối phương xuất hiện từ khi nào, nàng vẫn trả lời, ca ngợi thật lòng.
Trong sách có ghi lại, Hắc Sơn là chỗ phàm nhân khó có thể tới, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, nàng cũng sẽ không có cơ hội đi vào.
Chỉ là theo lời của người đã từng không cẩn thận xông vào ghi lại thì: “Hắc Sơn đích thực là nơi âm trầm kinh khủng, khắp nơi tràn ngập ma quỷ mãnh thú”, vậy mà cảnh tượng trước mặt nàng so với trong truyền thuyết khác xa rất nhiều.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong nội tâm của nàng, nam tử mặc áo choàng trắng cười một tiếng, mở miệng giải thích: “Trong mắt một vạn người, có một vạn cái Hắc Sơn, mỗi người chứng kiến đều không giống nhau. Tâm địa độc ác thì nhìn thấy độc xà mãnh thú, quỷ ác răng nanh; mà người tâm địa thiện lương thì như lạc vào tiên cảnh, mọi vật nhìn thấy đều là cảnh đẹp điểu ngữ hoa hương (chim hót hoa toả hương).”
Vừa dứt lời, nam tử lướt xuống đến trước mặt nàng. Áo choàng che mặt hắn lại, Nạp Lan Trinh Trinh chỉ thấy lộ ra một đôi môi thật đẹp.
“Ta là chủ nhân Hắc Sơn, Quỷ Tố.”
Nạp Lan Trinh Trinh ngẩn ra, kinh hoàng hết sức, lại cảm thấy thật vinh hạnh khi mình có thể tận mắt nhìn thấy kẻ đứng đầu Hắc Sơn.
“Những người từng xông vào Hắc Sơn, đều mang theo nguyện vọng mà thế gian khó có thể đạt được, mà ta lại có thể thoả mãn tất cả cho người đời. Ngươi cầu xin cái gì?”
“Ta cầu phu quân ta là Hoàng Phủ Tuyệt có thể sống lại.”
“Hoàng Phủ Tuyệt?” Quỷ Tố khẽ nắm đốt ngón tay, rồi sau đó cười ôn hoà mà nói: “Hắn chưa ch.ết, chỉ là trúng kỳ độc ảo thuật, lâm vào hôn mê vĩnh viễn.”
Nàng vội vàng gật đầu: “Đúng, hiện tại hắn đã hôn mê suốt 3 ngày.”
“Con người có ba hồn bảy vía, phu quân ngươi vì trúng độc thuật, bị lấy đi ba hồn. Nếu ngươi muốn hắn thấy lại mặt trời, thì sẽ phải lấy 3 thứ quý giá nhất trên người ngươi để thêu hồn cho hắn.”
Thấy vẻ mặt nàng khó hiểu, hắn tiếp tục nói: “Dung mạo của ngươi, sức khoẻ và tuổi thọ, lấy làm thuốc dẫn thêu hồn, nếu ngươi chịu vì hắn trả cái giá rất lớn này thì ngày ngươi rời khỏi Hắc Sơn sẽ là ngày phu quân ngươi sống lại.”
Vừa nghe thấy có thể cứu được phu quân, nàng cắn môi dưới suy nghĩ một lát, lập tức nghĩa vô phản cố trả lời: “Ta nguyện ý.” (nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.)