Chương 20: Giả ma đầu chạm trán Thần Long
Lãnh Sương Quân đã có ý nghi ngờ cho Lăng Trung Ngọc hoặc Giang Mỹ Linh nhưng bây giờ nàng nhận ra không phải, nên trong lòng lại thêm mối lo âu. Nghe nói người kia đã mạo xưng làm phụ thân, nàng không tiện hỏi han về hình dáng tướng mạo.
Gã tiểu nhị thấy Lãnh Sương Quân ngơ ngác, cũng lo rằng mình đã nhận lầm khách liền nói :
- Cô nương đã họ Lãnh mà tướng mạo lão nhân gia kia lại nhiều nét giống hệt thì lầm lẫn thế nào được? Lệnh tôn đại nhân có phải người lụ khụ, dưới cằm có chòm râu bạc không?
Lãnh Sương Quân nghe tả đúng hình dạng Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch, nàng lại càng kinh hãi vô cùng, miệng lẩm bẩm :
- Chẳng lẽ không phải là người mạo nhận, mà chính là lão thật chăng? Sao lão lại biết mình sắp đến Lao Sơn? Nếu lão muốn rượt theo mình, hà tất phải giở trò úp mở làm chi?
Điếm tiểu nhị lại nói :
- Lệnh tôn đại nhân tinh thần rất quắc thước. Lão nhân gia còn bảo phía trước dù có mấy tên giặc cỏ, cô nương cũng bất tất quan tâm. Một mình lão nhân gia dư lực đối phó với họ. Thưa cô nương, có phải các vị làm nghề bảo tiêu!
Lãnh Sương Quân trong lòng nghi hoặc không bút nào tả xiết, nhưng cố giữ vẻ thản nhiên, không để lộ ra ngoài mặt.
Nàng bụng bảo dạ :
- “Nếu quả đúng là lão theo dõi ta thì ta muốn trốn lánh cũng chẳng được. Nếu không phải thì ta lại muốn coi xem con người đi trêu cợt là nhân vật thế nào và cần phải cho hắn chường mặt ra”.
Quyết định xong nàng đáp :
- Phải rồi! Đó chính là gia gia ta! Lão nhân gia có nhắn gì ta nữa không?
Tiểu nhị đáp :
- Lão gia chỉ bảo bữa nay cô nương đi nhiều đường đất chắc mệt rồi. Cô nên nghĩ sớm đi vào ngày mai đi đường vừa phải thôi.
Lãnh Sương Quân tủm tỉm cười nói :
- Được lắm! Bây giờ ta đi nghĩ đây!
Lãnh Sương Quân theo tiểu nhị vào phòng nằm nghỉ. Lòng nàng vẫn băn khoăn tự hỏi :
- “Không hiểu người này là ai nhưng hắn cũng thông minh mới đoán được bữa nay ta không ngụ ở Thanh Long Tập mà còn đi thêm một quãng đường dài nữa. Chính ta lại lọt vào sự tính toán của hắn. Đã vậy bữa nay ta đi nhiều đường đất hơn xem hắn làm sao?”
Tại quán trọ này nàng cũng được tiếp đãi rất ân cần chu đáo. Nàng vào phòng rồi một lúc sau tiểu nhị đem vào một con gà đút lò rất béo và còn non.
Ngoài ra thêm mấy món xào nấu và một hồ rượu Bồ Đào.
Lãnh Sương Quân tửu lượng kém lắm, nàng không uống rượu mạnh bao giờ, nhưng thứ bồ đào thơm ngọt này thì nàng lại rất ưa thích. Cả mấy món xào nấu cũng ăn rất ngon miệng. Nàng uống hết gần hồ rượu mới đi nằm nghỉ.
Bữa nay Lãnh Sương Quân ngủ rất ngon giấc. Hôm sau lúc nàng trở dậy thì mặt trời đã xế về Tây, giờ đã qua Ngọ.
Lãnh Sương Quân giật mình kinh hãi. Việc đầu tiên của nàng là kiểm điểm lại các đồ vật, bảo kiếm, tiền bạc, cả cuốn kiếm phổ bên mình cũng còn nguyên chưa mất mát gì. Nàng thử vận động chân khí cũng tuyệt không thấy gì khác lạ, bấy giờ mới yên lòng. Trong lòng nàng xiết đỗi hồ nghi, không sao nghĩ ra được người này là ai? Nàng tự hỏi: Nếu hắn bỏ thuốc mê vào rượu thật thì mưu đồ chuyện gì? Mọi vật của mình đều còn nguyên vẹn hết không suy suyển chút nào là nghĩa làm sao?
Tuy nàng là người thông minh tuyệt đỉnh mà trong lúc nhất thời cũng không thể đoán ra được những điều khuất khúc trong vụ này.
Lãnh Sương Quân kêu tiểu nhị vào, nhẹ nhàng trách gã :
- Ngươi coi đó! Bây giờ là bao giờ? Tại sao không đánh thức ta dậy?
Tiểu nhị tươi cười đáp :
- Thưa cô nương! Lão nhân gia có dặn rằng bữa nay cô nghĩ cả ngày bất tất phải lên đường. Vì thế mà bọn tiểu nhân không dám kinh động...
Lãnh Sương Quân lâm vào tình trạng cười dở khóc dở. Song nàng đã không có lời dặn bọn tiểu nhị trước phải đánh thức, bây giờ còn trách chúng sao được?
Vả lại có hỏi nhiều bọn này cũng bằng vô dụng.
Nàng uể oải nói :
- Ta phải đi mới được.
Tiểu nhị ngơ ngác hỏi :
- Cô nương không xơi cơm hay sao?
Lãnh Sương Quân gật đầu. Tiểu nhị cả mừng nói :
- Tiền phòng tiền ăn lão nhân gia đã trả cả rồi. Cả con ngựa cũng đã ăn uống no nê. Lần sau cô nương cùng lệnh tôn có dịp qua đây xin vào chiếu cố cho tiểu quán.
Gã đưa Lãnh Sương Quân ra rồi nghĩ thầm trong bụng :
- “Bữa cơm trưa hôm nay lão gia trả tiền rồi cô mà không ăn thì bản quán cũng dư được ba đồng cân bạc”.
Lãnh Sương Quân vừa đi đường vừa ngẫm nghĩ, đột nhiên nàng nhớ tới chuyện gì miệng lẩm bẩm :
- Nhân vật trêu cợt mình chắc đã bỏ thuốc ngủ vào trong rượu. Hắn không lấy trộm đồ vật gì thì tất là để trở ngại cuộc hành trình của ta. Nhưng hắn làm như vậy với mục đích gì?
Lãnh Sương Quân nghĩ lui nghĩ tới mà không sao giải thích được. Nàng vào quán trà bên đường ăn qua loa mấy miếng bánh rồi lại ra đi cho tới lúc hoàng hôn.
Nàng biết rõ nếu đi về phía trước chừng bảy, tám dặm sẽ gặp một thị trấn, nhưng nàng không đi thẳng lại quanh ra nẻo khác.
Lãnh Sương Quân đi cho đến lúc trời tối rồi già gan bỏ ngựa lại, thi triển khinh công đi cả đêm, bụng bảo dạ :
- “Nếu hắn định làm lở dở hành trình cho chậm trễ thì ta lại quyết đến trước Lao Sơn hai ngày”.
Phía trước phải qua một đoạn đèo núi. Mảnh trăng lưỡi liềm không được sáng tỏ mà trên núi toàn đá mọc tai mèo, đi lại khó khăn. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng dã thú hú vọng.
Lãnh Sương Quân đi đường một mình, hơn nữa hai ngày qua nàng bị người trêu cợt khiến cho tâm thần bất định. Tuy mình mang tuyệt kỹ mà trong lòng không khỏi xao xuyến.
Lãnh Sương Quân đang tiếp tục tiến đi băng băng, bỗng nghe trên sườn núi có tiếng người bật tràng cười the thé nghe rất quái gở.
Lãnh Sương Quân rút bảo kiếm ra quát hỏi :
- Ai?
Nàng chưa dứt lời thì đột nhiên nghe đánh sầm một tiếng. Một tảng đá lớn đang lăn xuống.
Lãnh Sương Quân nhún mình nhảy vọt lên. Tảng đá lớn liền lăn qua dưới chân nàng.
Nàng tức giận quát hỏi :
- Kẻ nào lớn mật dám ám toán ta? Có giỏi thì xuống đây tỷ thí?
Trên đỉnh núi một giọng khàn khàn cất lên :
- Ngươi có giỏi thì lên đây. Hãy nếm thử tảng đá này trước.
Một thanh âm khác cất lên hỏi :
- Gã Lăng Trung Ngọc đi đâu rồi? Bây giờ ngươi không có ai chống đỡ cho, biết điều thì liệng bảo kiếm đi!
Thanh âm của hai người này dường như nàng đã nghe thấy ở đâu rồi. Nhất là tiếng cười của mụ già lại càng chói tai. Bây giờ Lãnh Sương Quân mới nghĩ ra, lần trước nàng đã cùng hai tên ma đầu này giao thủ. Một người là Liệt Hỏa tán nhân và một người nữa là Linh Sơn mỗ mỗ.
Lãnh Sương Quân run lên nghĩ thầm :
- “Bản lãnh hai tên ma đầu này không phải tầm thường. May ở chỗ Mã Hồi Hồi võ công còn ghê gớm hơn chưa thấy lộ diện. Nếu bọn chúng cả ba người đi với nhau thì đêm nay mình khó lòng thoát khỏi ma chưởng của chúng”.
Nàng lại ngấm ngầm thi triển thân pháp “Hoàng Hạc Xung Thiên” bay vọt lên mấy trượng rồi lạnh lùng nói :
- Ta tưởng là ai? Té ra lại là hai vị. Liệt Hỏa tán nhân! Sư phụ ta đã tha mạng cho các hạ một lần. Lần trước Lăng đại hiệp cũng thi ân không hạ sát. Nếu các vị còn chút thiện lương mà tiềm tung ẩn tích, rã ác tòng thiện mới phải. Nếu bữa nay mà gia hại ta thì trời cũng chẳng dung đâu.
Liệt Hỏa tán nhân một lần bị hại về Thúy Vi tiên tử, một lần bị Lăng Trung Ngọc đánh thua, hắn cho là một mối nhục rất lớn. Hắn nghe Lãnh Sương Quân nói vậy khác nào lửa cháy thêm dầu, tức giận quát lên :
- Thử xem đêm nay ai phải xin tha mạng. Nếu ngươi muốn ta tha ch.ết cho cũng dễ thôi. Ngươi chỉ phải quì xuống dập đầu lạy ba cái.
Lãnh Sương Quân thừa cơ hắn đang nói lại vọt người lên cao thêm mấy trượng. Nàng rung tay một cái, liệng một viên đá đánh tới. Nàng đã dùng thủ pháp đánh vào huyệt đạo bằng đá phi hoàn.
Liệt Hỏa tán nhân thấy Lãnh Sương Quân liệng hòn đá đi rất xa mà giữa đêm tối nàng cũng nhắm rõ huyệt đạo thì không khỏi giật mình kinh hãi. Hắn vội lạng người đi né tránh rồi cất tiếng thóa mạ :
- Con nha đầu ngu ngốc kia! Ngươi đã ch.ết đến gáy rồi còn dám sính cường! Bây giờ ngươi có quì xuống mà van lơn ta cũng không thể tha thứ được.
Lãnh Sương Quân ở phía dưới ngửa mặt lên mới tấn công được. Bên trên đá núi trút xuống như mưa phải cực nhọc mới tránh thoát. Nhất là bên địch thỉnh thoảng lại đẩy một tảng đá lớn xuống coi rất khủng khiếp. Sườn núi vừa dốc vừa đá nhọn mọc lởm chởm, hình thế lại chật hẹp. Mấy lần những tảng đá lớn lăn xuống bên mình nặng suýt nữa trúng phải.
Lãnh Sương Quân nghĩ bụng :
- “Hỏng bét! Cứ tình trạng này thì mình dù có lên được đỉnh núi cũng mệt nhoài còn hơi sức đâu mà chiến đấu với chúng?”
Nhưng nàng có muốn trốn chạy mà đối phương cứ liệng đá xuống tấn công cũng rất nguy hiểm.
Giữa lúc Lãnh Sương Quân chưa biết quyết định thế nào, bỗng Linh Sơn mỗ mỗ thét lên một tiếng lanh lảnh rồi những khối đá ngừng lại không rớt xuống nữa.
Nàng ngửng đầu lên coi thấy Liệt Hỏa tán nhân cùng Linh Sơn mỗ mỗ theo một ngã khác sườn núi chạy đi.
Chỉ trong chớp mắt nàng thấy bóng hồng chuyển động. Đó là mớ tóc đỏ trên đầu Liệt Hỏa tán nhân. Ngoài ra nàng còn nghe tiếng leng keng do những vòng tai của Linh Sơn mỗ mỗ rung động phát ra thanh âm. Nàng không hiểu tại sao hai người lại chạy trốn và ra vẻ khẩn trương hoảng hốt đến thế?
Lãnh Sương Quân rất lấy làm kỳ tự hỏi :
- “Hai tên ma đầu này đã gặp chuyện gì? Tại sao chúng khủng khiếp như vậy?”
Nàng liền nhảy vọt lên đầu núi lớn tiếng hỏi :
- Vị tiền bối nào đã ngấm ngầm trợ lực? Đệ tử xin thi lễ bái kiến.
Nhưng chỉ thấy gió động đầu cành hoa rung bóng nguyệt. Một vùng núi non tịch mịch không một bóng người.
Lãnh Sương Quân lại càng kinh nghi tự hỏi :
- “Nếu không có người trong bóng tối ngấm ngầm viện trợ thì hai tên ma đầu kia vì lẽ gì lại hoang mang bỏ trốn? Bằng có người sao lại không thấy tông tích đâu?”
Ta nên biết Lãnh Sương Quân từ thuở nhỏ theo Thúy Vi tiên tử luyện tập võ công, tai mắt nàng linh mẫn, thân pháp càng mau lẹ, người thường không thể bì kịp, thế mà nàng không nhìn thấy hay nghe thấy một chút dấu vết gì thì nhân vật này võ công phải cao thâm đến chỗ không thể tưởng tượng được.
Ban đầu nàng ngờ là Lăng Trung Ngọc ám trợ, nhưng sau nàng lại nghĩ rằng bản lãnh Lăng Trung Ngọc vị tất đã đến trình độ này.
Nàng càng suy nghĩ những mối hoài nghi càng chồng chất mãi lên, không sao đoán ra được.
Lãnh Sương Quân nghĩ một hồi rồi tiếp tục thượng lộ cho đến lúc trời sáng.
Cứ theo cước trình của nàng mà tính thì ít ra nàng đã đi ước chừng hơn ba trăm dặm. Vì ban ngày không tiện thi triển khinh công, nàng liền tìm vào một nhà nông gần đó mua một con lừa bằng giá rất đắt rồi lại tiếp tục đăng trình.
Suốt ngày hôm ấy nàng lại đi ước chừng hơn trăm dặm nữa và đến Tức Hắc thành thuộc địa giới tỉnh Sơn Đông vào lúc hoàng hôn.
Tức Hắc là một tòa thành nổi tiếng đời xưa. Thời Chiến quốc, Điền Đơn dùng trận Hỏa ngưu phá quân Yên ở đây. Tòa thành này tựa lưng vào núi quay mặt xuống biển. Tường thành cao chót vót. Từ đây tới Thanh đảo phía nam núi Lao Sơn đi ngựa chỉ hết chừng một ngày.
Mấy bữa nay Lãnh Sương Quân ngày đêm thượng lộ, người đã mỏi mệt mà hành trình không còn bao xa. Nàng liền vào huyện thành Tức Hắc nghỉ ngơi và trọ lại một đêm. Nàng nhẩm tính chỉ tới mai là có thể gặp Lăng Trung Ngọc nên trong lòng khoan khoái quên cả bước phong trần mệt nhọc mấy bữa nay.
Nàng vào khách điếm trong thành ăn cơm tối rồi lại đi nằm nghỉ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người ấm ớ :
- Để lại một phòng cho nữ khách trọ! Đây ta trả mười lạng bạc để trả tiền phòng và tiền ăn. Còn dư ta cũng cho ngươi...
Chủ quán vội hỏi lại :
- Vị nữ khách đó hình dạng thế nào? Mấy giờ tới đây? Xin lão gia cho tiểu điếm biết chừng còn phái người đi đón tiếp.
Người kia đáp :
- Y là con gái ta. Mặt trái xoan, mái tóc buộc thành hai bím, lưng đeo trường kiếm. Dễ nhận lắm. Ta phải đi nhanh. Chúng ta là tiêu sư, làm nghề bảo tiêu ngấm ngầm. Ngươi gặp y thì bảo rằng sáng mai đến cung Thượng Thanh núi Lao Sơn chờ ta. Không chừng tối đêm y mới tới đây...
Mấy câu sau lão nói thật nhỏ nhưng Lãnh Sương Quân đã lưu tâm từ trước nên nàng chú ý lắng tai nghe rất rõ, bất giác giật mình kinh hãi.
Lão chủ quán cũng rất kinh ngạc đáp :
- Lãnh lão tiêu sư! Vị nữ khách mà lão tiêu sư nói đó đã tới đây rồi.
Người kia hình như ra chiều sửng sốt. Lát sau hắn mới hỏi bằng một giọng cấp bách :
- Sao? Y đã vào đây trú ngụ rồi ư?
Lãnh Sương Quân chấn động tâm thần, lẩm bẩm :
- Thanh âm này... Sao không giống tiếng Đào Vĩnh Trạch?
Nàng rón rén chuồn qua cửa sổ ra ngoài rồi nhảy lên nóc nhà đi qua hai lớp nhà ngói ra tận gian ngoài sảnh đường. Nàng thi triển thân pháp “Trân Châu Đảo Quyển Liệm” móc hai chân vào sà nhà cúi đầu xuống nhìn.
Lãnh Sương Quân vừa ngó đã giật mình kinh hãi. Người nói chuyện với chủ quán đúng là Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch.
Lãnh Sương Quân sợ quá toan chuồn đi, bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch nói :
- Ồ! Té ra y lại đến trước ta. Hay lắm! Ta ra ngoài kia mua mấy thứ mà y ưa thích rồi trở lại ngay.
Chủ quán ngạc nhiên hỏi :
- Lão nhân gia không muốn gặp lệnh ái ư?
Đào Vĩnh Trạch hắng giọng đáp :
- Không cần! Để ta quay về sẽ gặp y.
Chủ quán vẫn còn ngờ vực đáp :
- Lão nhân gia có cần lấy phòng không?
Chủ quán chỉ vì có chút kinh nghiệm mà sinh lòng nghi hoặc, còn mối nghi ngờ trong lòng Lãnh Sương Quân lại càng lớn hơn. Nàng định thần nhìn kỹ lại thì khám phá ra một chỗ sơ hở. Tên Đào Vĩnh Trạch giả này so với Đào Vĩnh Trạch thật còn thấp hơn một cái đầu.
Lãnh Sương Quân tức giận vô cùng. Nàng toan lên tiếng hỏi huỵch toẹt ra thì thấy người kia tìm lời chống đỡ :
- Càng tốt! Ngươi để cho ta một gian phòng.
Hắn vừa nói vừa đi ra tới cửa quán thì ngoài cửa đột nhiên có ba người tiến vào. Hai bên vừa chạm trán, một thanh âm ồm ồm quát hỏi :
- Ngươi là ai mà dám mạo xưng Đào mỗ để tới đây?
Lãnh Sương Quân sửng sốt. Nàng định thần nhìn kỹ, lão nhân này mới đúng là Đào Vĩnh Trạch. Hai người đi theo lão là Trường Túc Xà Thần Tất Thông, và đại đệ tử Hạng Hồng.
Đào Vĩnh Trạch cố nhiên là sợ vỡ mật. Lãnh Sương Quân cũng táng đởm kinh hồn.
Nàng biết chắc Đào Vĩnh Trạch đến đây là để kiếm nàng, khi nào nàng còn dám ở lại nữa? Nàng liền nhân lúc lộn xộn và Đào Vĩnh Trạch chưa phát giác ra, lập tức lộn người lên nóc nhà len lén chuồn đi.
Đào Vĩnh Trạch lớn tiếng quát hỏi :
- Quân khốn khiếp kia! Đến bây giờ mà chưa lộ bản tướng thì còn đợi đến bao giờ?
Lão vừa nói vừa nương tay ra chụp lẹ như cơn gió thoảng. Song Đào Vĩnh Trạch giả thân thủ cũng mau lẹ phi thường. Hắn nhảy qua hai chiếc bàn, nhưng chòm râu giả dưới cằm đã bị Đào Vĩnh Trạch thật nắm lấy kéo ra.
Đào Vĩnh Trạch thật hắng giọng một tiếng rồi vung tay phóng ra một phát chưởng cách không.
Đào Vĩnh Trạch giả liền cầm ghế dài giơ lên đỡ.
Binh! Chiếc ghế dài bị gãy liền. Đào Vĩnh Trạch giả xuýt nữa ngã lăn.
Đào Vĩnh Trạch thật bóp vỡ một chiếc bát sứ liệng vào đối phương. Mảnh sứ đã sắc lại được kình lực hùng hồn của lão vận vào. Roạt một tiếng. Mặt nạ của người kia bị rách liền để lộ mớ tóc dài phất phơ. Té ra y là một người đàn bà.
Đào Vĩnh Trạch sửng sốt rồi cười ha hả hỏi :
- Con nha đầu quỷ quái kia! Ngươi quả là lớn mật dám mạo xưng lão phu. Thử xem hôm nay ngươi còn trốn thoát khỏi được bàn tay ta nữa không?
Thiếu nữ này chính là Giang Mỹ Linh.
Nguyên Giang Mỹ Linh không muốn cho Lãnh Sương Quân đến gặp Lăng Trung Ngọc, nên dọc đường đã hóa trang để trêu chọc nàng. Cô còn dùng bao nhiêu ngụy kế cố ý làm chậm trễ hành trình của nàng nữa.
Ngờ đâu Lãnh Sương Quân khám phá ra chỗ dụng ý của người trêu chọc nàng. Tuy nàng nàng vẫn tiếp tục đăng trình mà lại thay đổi kế hoạch đi suốt đêm.
Giang Mỹ Linh không tính được chính xác hành trình của Lãnh Sương Quân nên không có cách nào chi trì ngụy kế được nữa, cô còn lọt lại đàng sau Lãnh Sương Quân. Cô đuổi đến huyện Tức Hắc mới kịp nàng thì ngờ đâu lại chạm trán Đào Vĩnh Trạch.
Giang Mỹ Linh bị lộ chân tướng không còn đường nào tránh được nữa.
Đào Vĩnh Trạch vừa cười ha hả vừa tiến lại gần.
Giang Mỹ Linh trong lúc cấp bách liền lớn tiếng la :
- Đào lão quái! Con gái ngươi cũng ở trong quán này, ngươi đã biết chưa? Ngươi không đi kiếm y cho mau thì y lại chuồn mất.
Đào Vĩnh Trạch sửng sốt.
Hạng Hồng bỗng nói xen vào :
- Sư phụ! Đệ tử vừa nghe trên nóc nhà có tiếng bước chân, không hiểu là ai?
Đào Vĩnh Trạch la lên :
- Ngươi hãy rượt theo cho mau!
Giang Mỹ Linh thừa cơ lúc lão phân tâm không kịp đề phòng phóng ra một thứ độc môn ám khí.
Vừa nghe đánh vù một tiếng, đột nhiên từ trong tay có vọt ra một đám mù đen. Trong làn mù đen thấp thoáng những ánh sáng nhỏ li ti như sợi tơ. Đó chính là một thứ ám khí độc truyền gia của nhà họ Giang, tên gọi “Độc vụ kim châm hỏa diệm đàn”.
Đào Vĩnh Trạch đã biết thứ ám khí này rất lợi hại, khi nào lão dám xông vào?
Làn mù vừa bay ra lão đã phóng chưởng cách không. Một luồng kình phong xô đẩy làn khói đen bay ngược trở lại.
Giang Mỹ Linh né tránh. Hỏa diệm đàn rớt xuống quầy hàng rồi nổ “bùng” một tiếng.
Tấm màn phủ trên quầy hàng bị cháy ngay lập tức. Hỏa quang bốc ầm ầm.
Đồng thời những tiếng “vù vù” nổi lên không ngớt. Trong đám khói mù có lẫn vô số Mai Hoa châm đều cắm xuống mặt quầy.
Người thủ quỷ sợ quá sắc mặt lợt lạt chui xuống gầm quầy lớn tiếng la :
- Làng nước ơi! Họ giết người phóng hỏa! Mau đến cứu mạng cho ta!
Hạng Hồng sợ bị thương, người gã thấp thoáng một cái đã vọt qua cửa sổ nhảy lên nóc nhà toan rượt theo xem Lãnh Sương Quân chạy đi ngã nào. Chân gã đứng chưa vững thì đột nhiên có thanh âm lạnh lẽo quát vào tai :
- Cút xuống!
Hạng Hồng vừa động tâm chưa kịp né tránh bỗng cảm thấy đầu gối tê chồn té lăn từ trên nóc nhà xuống đất.
Xà Thần Tất Thông nghe tiếng nhảy ra. Hắn cũng nghe thanh âm lạnh lùng quát lên :
- Lão trọc kia! Sao không giữ thanh qui lại chen mình vào chốn bụi hồng? Hãy nếm một phát chưởng của ta.
Xà Thần Tất Thông để hai bàn tay bằng bặng rồi đẩy ra. Đây là một chiêu gồm cả công lẫn thủ, phòng ngự quanh mình, gió mưa cũng không vào lọt.
Nhưng chưởng thế của người kia kỳ ảo khôn lường. Tất Thông vừa nhìn rõ là một phụ nhân hắn đẩy song chưởng ra rồi đột nhiên không thấy bóng mụ đâu nữa. Hắn la lên :
- Nguy rồi!
Bỗng thấy sau gáy gió thổi mát lạnh. Hắn xoay mình lại phát chưởng thì mặt đụng vào bàn tay đối phương nghe đánh bốp một tiếng, tưởng chừng như giơ mặt ra cho người ta tát.
Lúc này Đào Vĩnh Trạch đang đuổi Giang Mỹ Linh vào đến chân tường. Lão chỉ còn việc đưa tay ra bắt lấy thì đột nhiên liên tiếp nghe tiếng Hạng Hồng và Tất Thông kêu la. Lão sửng sốt tự hỏi :
- “Chẳng lẽ trong quán trọ này có bọn cường địch mai phục sẵn?”
Lão vừa động tâm thì phụ nhân kia đã vào tới nơi.
Đào Vĩnh Trạch quát lên một tiếng thật to vận động huyền công phóng chưởng đánh ra.
Sầm một tiếng rùng rợn! Vách tường nhà khách sảnh bị chưởng lực của lão đánh thủng một lỗ lớn.
Bụi đất mịt mờ! Đào Vĩnh Trạch định thần nhìn lại thì chẳng thấy bóng Giang Mỹ Linh đâu nữa. Còn người đàn bà kia lại đứng bên ngoài cười lạt hỏi :
- Chưởng lực ngươi mạnh như vậy! Võ công ngươi vào hạng phi thường! Vậy mà ngươi uy hϊế͙p͙ một đứa con gái sao không biết nhục?
Nguyên lúc chưởng lực Đào Vĩnh Trạch đánh thủng tường vách, mụ đã kéo Giang Mỹ Linh qua lỗ hổng ra ngoài để nàng tẩu thoát rồi.
Đào Vĩnh Trạch là tay võ công trác tuyệt mà cũng không khỏi giật mình kinh hãi, nghĩ thầm :
- “Chưởng lực mình uy mãnh phi thường như vậy mà mụ kia ung dung tránh khỏi lại còn cứu thoát được đồng đảng. Vậy bản lãnh mụ này cao thâm không biết đến đâu là lường”.
Từ ngày Đào Vĩnh Trạch ra đời, đây là lần thứ nhất lão gặp phải tay kình địch ghê gớm. Tấm lòng tranh thắng lại nổi lên. Lão liền phóng ra một phát chưởng nữa làm đổ cả bức tường rồi vọt mình rượt theo. Lão vừa rượt vừa trầm giọng quát :
- Lão thái thái hãy thong thả! Đào Vĩnh Trạch này còn muốn lãnh giáo.
Người đàn bà quay đầu lại lộ vẻ tức giận hỏi :
- Có lý nào thế được? Sao ngươi lại kêu ta như vậy?
Đào Vĩnh Trạch chưa trông rõ mặt đối phương chỉ căn cứ vào công lực thâm hậu dĩ nhiên phải là tay lớn tuổi mới luyện đến trình độ này được, nên lão kêu mụ bằng “mụ thái thái”.
Ngờ đâu mụ là một thiếu phụ trung niên rất xinh đẹp. Trên đầu tóc có buộc sợi dây nhung tết thành hình hai con bướm, coi rất sinh hoạt.
Đào Vĩnh Trạch rất lấy làm kỳ mà lại bật cười, bụng bảo dạ :
- “Ta tưởng mụ già rồi kêu bằng lão thái thái. Ai ngờ mụ mới hạ dòng lại ăn mặc đong đưa như thiếu nữ. Thực đáng tức cười!”
Rồi lão cười ha hả nói :
- Hay lắm! Vậy ta kêu ngươi bằng đại tiểu thư. Thật là thất lễ. Thân pháp vừa rồi của đại tiểu thư linh diệu phi thường. Lão Đào này kính phục vô cùng, bây giờ muốn xin lãnh giáo đại tiểu thư.
Lão nói bằng một giọng nửa ởm ờ nửa khiêu chiến, đồng thời tự giới thiệu mình họ Đào. Lão chắc mẫm đối phương nghe tính danh mình phải độ dung. Dè đâu mỹ phụ trung niên làm như chẳng hiểu Đào Vĩnh Trạch là cái cóc gì. Mụ ra chiều bệ vệ gật đầu rồi cười khanh khách hỏi :
- Lão khâm phục ta lắm phải không? Ồ! Lão muốn nhận thức thêm lần nữa chăng? Cái đó dễ lắm. Ngươi coi cho kỹ nhé! Đây là thân pháp của ta.
Đào Vĩnh Trạch ngưng thần chuẩn bị ứng chiến. Ngờ đâu mỹ phụ trung niên lạng người đi một cái bỗng vọt ra xa mấy trượng.
Rồi mụ lớn tiếng hỏi :
- Lão coi thế nào?
Đào Vĩnh Trạch hỏi lại :
- Ngươi định trốn chăng?
Mỹ phụ “ủa” một tiếng, hỏi lại :
- Sao? Ngươi chẳng vừa bảo muốn biết thêm thân pháp ta là gì? Chà chà!
Té ra ngươi muốn đánh võ phải không?
Đào Vĩnh Trạch cười dở khóc dở đành miễn cưỡng đáp :
- Đúng thế! Đào mỗ muốn thỉnh giáo mấy cao chiêu của tôn giá.
Mỹ phụ trung niên cười nói :
- Ngươi ăn nói không rành rẽ chút nào. Ta cứ cho là ngươi khâm phục ta thiệt muốn học thân pháp của ta để chuẩn bị sau này trốn tránh. Chà! Té ra ngươi ăn nói quanh co. Sao không nói ngay là muốn tỷ võ với ta?
Đào Vĩnh Trạch sợ thiếu phụ dùng dằng, lão liền thuận đà nói thẳng :
- Tôn giá đã biết rồi! Vậy chúng ta mở cuộc đấu đi thôi!
Thiếu phụ chau mày đáp :
- Không được đâu! Bữa nay ta còn có việc gấp chưa rảnh để tỷ đấu với ngươi.
Đào Vĩnh Trạch cười lạt nói :
- Tôn giá không muốn tỷ đấu cũng không được. Tôn giá đã buông tha con nhỏ đó chạy đi thì bây giờ phải bắt nó về trả Đào mỗ.
Thiếu phụ tức mình thóa mạ :
- Thúi lắm! Ngươi là cái cóc gì mà dám sai ta giúp việc. Thôi được! Ngươi đã muốn tỷ võ thì hãy thử ra một chiêu để ta coi xem có đáng tỷ đấu với ta không?
Đào Vĩnh Trạch chưa từng bị ai khinh mạn đến thế. Lão nổi giận đùng đùng, quát lên một tiếng thật to, đồng thời vận Tu La thần công phóng chưởng đánh ra.
Thiếu phụ lạng người đi một cái thuận theo thế chưởng của đối phương vọt ra xa hơn trượng. Mụ run lên hỏi :
- Úi chà! Thần công gì của ngươi? Quả nhiên thuộc hạng tà môn.
Đào Vĩnh Trạch thấy đánh một chưởng chưa đả thương được thiếu phụ, toan phóng phát chưởng thứ hai bỗng nghe thiếu phụ quát :
- Bữa nay ta không có thì giờ đánh nhau mà ngươi cứ đòi tỷ thí. Vậy ta trói hai cái móng con chó lại để ngươi có muốn đánh cũng không được nữa.