Chương 37: Giữa đại hội lão ma thách đấu
Thống Thiền hòa thượng đứng giữa đám đông ngó Địch Bình Thạch vời y lại trước mặt hỏi :
- Lệnh tôn có đến đây không?
Địch Bình Thạch đáp :
- Gia phụ không tới.
Thiết Diện bà bà nói :
- Địch đại hiệp không đến là thiếu mất nhân vật chủ yếu. May có hòa thượng thân tới áp trận khiến cho bọn ta cũng yên tâm.
Cuộc đại hội trên núi Thanh Thành lần này, hầu hết những cao thủ các phái đều tụ tập ở đây. Mười phần có đến tám chín đều quan niệm như Thiết Diện bà bà là cuộc chiến đấu ngày mai sẽ nắm chắc chắn phần thắng. Nhân vật cao siêu như Thống Thiền hòa thượng chưa chắc đã phải ra tay.
Ngờ đâu Thống Thiền hòa thượng lộ vẻ cực kỳ nghiêm trọng lên tiếng :
- Địch đại hiệp không đến, ngày mai chúng ta phải tận tâm kiệt lực mà chống chọi. Mong rằng đức Phật từ bi phù hộ cho võ lâm qua cơn kiếp nạn này.
Mọi người nghe hòa thượng nói vậy đều sợ hãi khôn tả. Quần hùng cho là Thống Thiền hòa thượng đã quá lo xa.
Triệu Vô Cực hỏi :
- Có biết người biết mình thì mới đánh đâu được đấy. Bên chúng ta đông đủ cả rồi. Không hiểu đối phương mời những nhân vật lợi hại nào?
Câu này một mặt đưa ra để hỏi Thiết Diện bà bà, một mặt để thăm dò ý kiến Thống Thiền hòa thượng. Theo con mắt quan sát của Triệu Vô Cực, nếu chỉ có một mình Đào Vĩnh Trạch thì Thống Thiền hòa thượng chắc không coi vấn đề nghiêm trọng đến thế. Lão hoài nghi ngoài Đào Vĩnh Trạch còn có những tay cao thủ lợi hại hơn mà nhà sư đã từng biết mặt hoặc đã phong thanh.
Thiết Diện bà bà đáp :
- Ta nghe nói khi mấy vị Chưởng môn lên núi có gặp sứ giả của Đào Vĩnh Trạch. Phe họ bao nhiêu người đến chưa được biết rõ, nhưng xét theo tình hình thì mấy tên sứ giả kia tuy võ công không phải tầm thường nhưng hãy còn kém những vị hiện diện tại đây.
Triệu Vô Cực lại hỏi :
- Không hiểu bọn họ trú ngụ ở đâu?
Thiết Diện bà bà nghe câu hỏi này đỏ mặt lên đáp :
- Đào Vĩnh Trạch chưa từng lộ diện. Bọn họ tạm trú ở đâu thì chưa điều tr.a ra được.
Ngô Thiện Lãng cười nói :
- Nghe nói mấy tên sứ giả của đối phương bản lãnh xuất quỷ nhập thần, kỳ bí khôn lường.
Thiết Diện bà bà tức giận nói :
- Dù đối phương mời bao nhiêu người đến, chẳng lẽ chúng còn lợi hại hơn được quần hùng các môn phái đã tụ tập trên núi Thanh Thành này ư?
Thống Thiền hòa thượng thủng thẳng nói :
- Ngoài vòm trời này có vòm trời khác! Ngoài cõi người này có cõi người khác. Về bản lãnh Đào Vĩnh Trạch, lão tăng e rằng khó lòng đối phó được.
Triệu Vô Cực giật mình kinh hãi, vội hỏi :
- Hòa thượng gặp Đào lão tặc rồi ư?
Thống Thiền hòa thượng đáp :
- Nói là gặp rồi cũng đúng mà bảo là chưa gặp cũng không sai. Các vị đều là tôn sư một phái dĩ nhiên đã hiểu bản lãnh sâu nông không cần phải tự mình ra tay tỷ thí mới biết.
Mọi người thấy vị cao tăng chùa Thiếu Lâm chủ trương đại cuộc đã tiết lộ như vậy thì biết vụ này rất nhiêu khê, nhưng vì địa vị tôn cao của lão, không ai tiện hỏi nhiều.
Trong Thập bát La Hán chùa Thiếu Lâm, Địch Bình Thạch có quen biết Đại Bi thiền sư. Y chờ cho những nhân vật đầu não các phái hội đàm rồi liền tìm đến Đại Bi hỏi chuyện mới biết rõ gốc ngọn vụ này. Quả nhiên Thống Thiền hòa thượng đã tỷ đấu với Đào Vĩnh Trạch trong bóng tối xong hai bên thực tình chưa gặp mặt.
Nguyên lúc chư tăng chùa Thiếu Lâm lên núi, Đào Vĩnh Trạch đã phái Hạng Hồng Huy đến nghênh tiếp và trình thiếp mời.
Đào Vĩnh Trạch rất kiêu ngạo. Cuộc đại hội lần này chỉ có ba người nhận được thiếp mời của hắn là Hoa Quang đại sư phái Nga My, Thống Thiền hòa thượng phái Thiếu Lâm và Địch Bình Thạch phái Thiên Sơn.
Địch Bình Thạch là đại biểu cho phái Thiên Sơn. Đào Vĩnh Trạch không dám lên đỉnh núi Thiên Sơn phiền nhiễu Địch Long mà chỉ đưa thiếp đến Băng cung, đồng thời ăn cắp bảo kiếm như đã nói trước.
Hắn đưa bái thiếp đến Địch Bình Thạch vì y là con trai Địch Long chứ không phải vì hắn coi trọng võ công y.
Ngoài ba nhân vật kể trên, cả bọn Triệu Vô Cực, Phùng Linh cũng không ai nhận được thiếp mời của Đào Vĩnh Trạch.
Thống Thiền hòa thượng là một vị cao tăng đắc đạo. Nhà sư thấy đối phương giữ lễ với mình, cũng theo lễ nghi đáp lại.
Nào ngờ Hạng Hồng Huy chẳng biết vì Đào Vĩnh Trạch đã có chỉ thị hay là lúc lâm thời gã ngứa ngáy tay đã nhân lúc Thống Thiền hòa thượng thi lễ mà thi triển tuyệt kỹ thần thâu lấy cắp ba hạt niệm châu của nhà sư.
Xâu niệm châu này đeo ở cổ Thống Thiền hòa thượng. Hạng Hồng Huy đưa hộp thơ để che mặt đặng ăn cắp ba hạt niệm châu mà gã không cần cắt đứt sợi dây xâu. Gã ra tay nhanh như điện chớp lại không một tiếng động. Thật là một tuyệt kỹ cổ kiêm hiếm có.
Lúc đó Thập bát La Hán không ai biết gì, nhưng Thống Thiền hòa thượng là một nhân vật phi thường, ngón tay Hạng Hồng Huy đặt vào niệm châu lão đã biết ngay.
Nội công nhà sư cao thâm đến mức độ vừa động tâm là thần công hộ thân có thể phát huy ngay được khiến cho Hạng Hồng Huy không ch.ết cũng trọng thương. Nhưng nhà sư vừa động tâm thì bên tai đã nghe tiếng người cười nói :
- Một vị cao tăng chùa Thiếu Lâm mà không tha thứ cho một tiểu tử hậu sinh ư?
Thống Thiền hòa thượng sửng sốt, vội thu thần công lại, không phát huy ra nữa. Giữa lúc chớp nhoáng này Hạng Hồng Huy cắp lấy ba hạt niệm châu đem đi.
Việc xảy ra Thống Thiền hòa thượng kể lại, Thập bát La Hán mới rõ. Còn ngay lúc ấy chẳng ai nghe thấy một tiếng động.
Phép “Thiên động truyền âm” là một thứ nội công tối cao của tà phái. Đại khái nó cũng giống phép “Truyền âm nhập mật” của phái chính, chỉ khác chút ít.
Phép “Truyền âm nhập mật” phải người ở gần mới nghe thấy, còn phép “Thiên động truyền âm” thì chỉ người đương sự mới biết.
Thứ công phu kỳ diệu này của tà phái tuy Thống Thiền hòa thượng đã thấy nói đến, nhưng đây là lần đầu tiên lão mới được nghe.
Võ công và địa vị Thống Thiền hòa thượng là thế mà bị một tên đệ tử của Đào Vĩnh Trạch lấy cắp ba hạt niệm châu thật là một chuyện không ai ngờ đến.
Trách gì nhà sư cùng đệ tử phái Thiếu Lâm chẳng ra chiều nao núng.
Đại Bi thiền sư nói với Địch Bình Thạch :
- Không cần hỏi cũng biết người phát ra “Thiên động truyền âm” với gia sư dĩ nhiên là Đào Vĩnh Trạch. Nếu không phải hắn mà lại là những người đến đưa thiếp mời thì càng đáng sợ hơn nữa.
Đại Bi thở dài nói tiếp :
- Trước đây trên chốn giang hồ tuy có nhiều người đồn đại võ công Đào Vĩnh Trạch thần diệu thế nào, bọn bần tăng cũng không tin hẳn, nhưng nay xem ra thì thần thông của lão quái e rằng còn ghê gớm hơn nhiều điều mà chúng ta tưởng tượng. Nếu không thế thì tệ Chưởng môn chẳng việc gì mà lộ vẻ âu lo.
Hôm sau là đến ngày đại hội. Mới sáng sớm, những nhân vật đầu não các phái mời hai vị nhận chức.
Ngô Thiên Lãng thấy mình nhiều tuổi mà lúc mọi người suy cử chánh phó chủ tịch không nhắc đến lão thì trong lòng ngấm ngầm bất mãn, nhưng không để lộ ra ngoài mặt.
Tiếp theo cuộc bầu cử chánh phó chủ tịch, đệ tử các phái, anh hùng các lộ liền đi theo Thống Thiền hòa thượng và Thiết Diện bà bà rầm rộ kéo lên khu vườn táng Thúy Vi tiên tử. Trước ngôi mộ này là một khu đất trống cỏ mọc, dùng là trường tỷ võ rất tốt.
Đào Vĩnh Trạch đã ước hẹn với Thiết Diện bà bà cuộc đại hội khai diễn vào giữa giờ ngọ, tính ra còn nửa giờ nữa.
Đệ tử các phái chiếm giữ các phương vị rồi đi vòng đến trước phần mộ Thúy Vi tiên tử bày thành trận Cửu Cung Bát Quái rất chỉnh tề để chờ Đào Vĩnh Trạch.
Vụ Thống Thiền hòa thượng chạm trán bọn sứ giả của Đào Vĩnh Trạch hôm trước bây giờ đã nhiều người biết, khiến cho ai nấy tâm tình trầm trọng, không dám coi thường Đào Vĩnh Trạch nữa.
Không trường im lặng không một tiếng động, tưởng chừng mũi kim rớt cũng nghe tiếng.
Thời gian theo vầng thái dương chuyển động dần dần. Mấy trăm đôi mắt chăm chú ngó về phía cửa vườn.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Đào Vĩnh Trạch vẫn chưa lộ diện.
Đệ tử các phái bắt đầu bàn tán. Có người nói :
- Chắc Đào Vĩnh Trạch thấy tôn sư các phái đều tụ họp ở đây nên không dám tới nữa.
Có người hỏi :
- Hoặc giả hắn còn ngụy kế gì chăng?
Một người đáp :
- Trước cục diện ngày nay thì còn thi thố ngụy kế gì được? Ta chắc hắn thấy khó mà rút lui rồi.
Đang lúc nghị luận bỗng nghe nổ sầm một tiếng. Đó là tên đệ tử phái Thanh Thành phụ trách việc báo cáo giấc giờ đã đốt pháp hiệu đầu tiên.
Vẫn chưa thấy Đào Vĩnh Trạch đâu.
Thật là một việc ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Hai bên đã long trọng ước định cuộc chiến đấu mà bây giờ chưa đến là lỡ giờ giấc.
Ngô Thiên Lãng cười lạt hỏi :
- Thần công quảng đại gì của hắn đu? Thật là khoác lác hết chỗ nói. Chà chà! Cổ kim trong võ lâm chưa từng có chuyện tức cười như bữa nay.
Lão chưa dứt lời, tiếng ngọ pháo thứ hai nổ ran. Cửa mộ viên vẫn không một bóng người.
Thiết Diện bà bà hân hoan lộ ra ngoài mặt, nhìn những nhân vật các phái chấp tay nói :
- Nhờ thần oai của các vị! Đào lão tặc chắc lẩn trốn rồi.
Thiết Diện bà bà ngừng lời, toan hỏi Thống Thiền hòa thượng có nên phái đệ tử đi truy tầm Đào Vĩnh Trạch không, thì giữa lúc ấy một việc bất ngờ đã xảy ra. Đột nhiên một tràng cười hô hố vang lên. Bóng người chưa xuất hiện Đào Vĩnh Trạch đã lớn tiếng :
- Các vị quả là người thủ tín, chắc đợi lão phu khá lâu rồi.
Lão chưa dưt lời, hiệu pháo thứ ba đã nổ tung. Nhưng thanh âm lão át cả tiếng pháo.
Bỗng thấy trên trái núi đối diện, hai cánh cửa đá ở vách núi mở ra. Đào Vĩnh Trạch nhảy xuống. Bóng mặt trời vừa đúng giữa Ngọ không sai một ly.
Tiếp theo một đám người rất động theo sau lão nhảy xuống. Từ chỗ cửa động xuống tới mặt đất cao ngoài hai mươi trượng.
Đào Vĩnh Trạch nhảy xuống được chưa lấy chi làm lạ, nhưng bọn người của lão cũng lon ton nhảy theo như đi trên đất bằng, chẳng khác một toán thần bình từ trên trời xuống.
Đệ tử các phái thấy vậy không khỏi sợ hãi trợn mắt há miệng.
Nguyên Đào Vĩnh Trạch cố ý bày trò thông thần đã khoét một huyệt động từ nửa năm trước đối diện với trái núi có mộ viên của Thúy Vi tiên tử. Cửa động dùng những tảng đá lớn bịt kín. Ngoài ra còn có mấy cửa ngầm khác, bọn chúng đã theo cửa ngách đó vào ẩn mình trong động.
Đến đúng giờ bọn chúng đột nhiên mở động nhảy ra một cách đột ngột, làm chấn động toàn trường.
Bọn Địch Bình Thạch, Dực Trọng nhìn ra nhận được mặt Mật Lăng pháp sư, A La tôn giả, Phó chỉ huy sử Ngự lâm quân là Bạch Ký, và vệ sĩ thống lãnh trong cung là Trần Thuần. Bọn này đến hơn mười người. Còn ngoài ra chưa nhìn nhận hết.
Thiết Diện bà bà hét lên một tiếng, chạy thẳng tới.
Đào Vĩnh Trạch cười hỏi :
- Sao? Chưa nói câu gì đã động thủ ngay ư?
Thiết Diện bà bà tức giận la lên :
- Bữa nay là cuộc tỷ võ quang minh chính đại. Ngươi áp giải hai đứa cháu ta đến để uy hϊế͙p͙ ta chăng? Hừ! Ta e rằng trước mặt tôn sư các phái ngươi không dễ gì thi hành thủ đoạn đê hèn được đâu.
Nguyên trong đám người đi theo Đào Vĩnh Trạch, mụ nhận thấy cả hai đứa cháu đã bị Đào Vĩnh Trạch cướp đi từ nửa năm trước là Tào Anh Trung và Tào Anh Mẫn cũng có mặt tại đó.
Thiết Diện bà bà đang chạy về phía hai đứa cháu thì đột nhiên một đạo nhân râu dài nhảy vọt ra. Đạo nhân vung cây phất trần lên đè cây long đầu troưọng của Thiết Diện bà bà khiến cho mụ không tiến thêm được nửa bước.
Đào Vĩnh Trạch lạnh lùng nói :
- Lão bà tử! Sao bà không hỏi rõ trắng đen xem sao đã? Trước hết bà thử hỏi lệnh tôn để chúng trả lời.
Hoa Quang đại sư khẽ “hừ” một tiếng rồi nhìn Thống Thiền hòa thượng hỏi :
- Người kia phải chăng là Lăng Tiêu Tử ở Đại Tuyết sơn? Sao y lại can tâm đi theo Đào lão quái?
Lăng Tiêu Tử xuất thân từ phái Tuyết Sơn có địa vị rất cao trong võ lâm.
Ngày trước lão vẫn đi lại với các nhân vật đầu não các môn phái lớn. Về sau lão tự nhiên mất tích. Người ta đồn lão ẩn cư trên núi Đại Tuyết để rèn luyện Thái Thanh huyền công. Mấy chục năm nay lão vắng bóng giang hồ, không ngờ bữa nay lại xuất hiện bên cạnh Đào Vĩnh Trạch.
Triệu Vô Cực thấy Thiết Diện bà bà bị giữ thì cả giận quát hỏi :
- Đào Vĩnh Trạch! Ngươi có theo qui củ võ lâm trong cuộc tỷ võ hay không thì bảo?
Giữa lúc ấy Tào Anh Trung bỗng lên tiếng :
- Bà bà! Tôn nhi đã qui đầu làm môn hạ Đào tổ sư. Thần công Đào tổ sư thiên hạ vô địch. Bà bà đừng thù nghịch với lão gia nữa!
Đào Vĩnh Trạch cười rộ hỏi :
- Ha ha! Bà đã nghe rõ chưa? Ta có cưỡng bách chúng đâu?
Nguyên Đào Vĩnh Trạch cướp hai đứa cháu của Thiết Diện bà bà đem đi rồi, lão phô trương võ công kỳ diệu trước mặt chúng, khiến chúng thành tâm kính phục.
Hai gã này là thiếu niên mới mười lăm, mười sáu tuổi. Thường ngày chúng bị Thiết Diện bà bà cai quản rất nghiêm khắc, Đào Vĩnh Trạch bắt chúng rồi không đánh mắng lại truyền thụ võ công cho. Chúng nhỏ tuổi chưa biết gì, thấy vào làm môn hạ Đào Vĩnh Trạch còn được tự do hơn ở nhà, nên chúng ưa thích lão.
Chuyến này Đào Vĩnh Trạch đem chúng đến là có ý làm mất thể diện Thiết Diện bà bà. Chưa cần động thủ lão đã thắng một đòn rồi.
Thiết Diện bà bà căm tức tưởng chừng thất khiếu bốc khói lên, nhưng không làm thế nào được. Triệu Vô Cực cũng ra chiều bẽn lẽn.
Thống Thiền hòa thượng nhân danh chủ tịch, cất tiếng hỏi :
- Những chúng xích mích này hãy để về sau sẽ bàn tới. Đào tiên sinh nghĩ thế nào?
Đào Vĩnh Trạch cười đáp :
- Té ra đại sư chùa Thiếu Lâm chủ trương mọi việc. Như vậy là phải lắm!
Lão quay lại bảo Lăng Tiêu Tử :
- Lăng Tiêu đạo huynh! Để cho bà bà đi!
Lăng Tiêu Tử thu phất trần về. Cây trượng của Thiết Diện bà bà đang bị áp lực đột nhiên nhẹ bỗng khiến cho mụ loạng choạng người mấy cái rồi mới đứng vững để lùi lại.
Thiết Diện bà bà lùi về đứng ben cạnh Phùng Linh. Mụ vẫn còn hằn hộc căm tức.
Phùng Linh cười nói :
- Chưởng môn nhân! Chưởng môn cứ yên tâm. Thế nào chúng ta cũng tìm cách đưa lệnh tôn về cho Chưởng môn. Nhưng ta hỏi Chưởng môn một câu. Nếu chúng thoát khỏi tay Đào lão quái rồi trở về thì Chưởng môn đối đãi vói chúng ra sao?
Thiết Diện bà bà ngơ ngác chưa hiểu ý tứ Phùng Linh, miệng lẩm bẩm hỏi lại :
- Xử trí làm sao ư? Cái đó vãn bối chưa nghĩ tới. Việc gì mà phải xử trí với chúng?
Phùng Linh lộ vẻ nghiêm trang đáp :
- Đào Vĩnh Trạch là công địch của võ lâm, thế mà hai tên cháu của Chưởng môn lại bội phản môn phái biến tâm hàng địch. Đâu phải là tội nhẹ?
Thiết Diện bà bà nghe Phùng Linh khép mình vào tội xử sự bất công thì biết bà có ý muốn thay mình để thanh lý môn hộ. Mụ kinh hãi vô cùng vội đáp :
- Bọn chúng còn là con nít chưa hiểu biết gi. Phùng lão tiền bối khép tội chúng như vậy chẳng là quá nặng?
Phùng Linh vốn không quen thói làm oai làm phước. Bà ta thấy Thiết Diện bà bà lộ vẻ sợ hãi, bất giác bật cười khanh khách hỏi :
- Đối với lệnh tôn thì Chưởng môn chỉ lo nặng tội. Vậy Lãnh Sương Quân lọt lòng mẹ ra chứ có tội gì mà đối xử như vậy, há chẳng nặng hơn ư?
Thiết Diện bà bà thẹn quá mặt đỏ ra đến mang tai. Mụ không dám nói gì nữa mà tự biết mình đối đãi với Lãnh Sương Quân có điều quá tệ.
Thống Thiền hòa thượng tự giữa không trường đi ra cùng Đào Vĩnh Trạch làm lễ tương kiến rồi hỏi :
- Không hiểu các môn phái lớn võ lâm đã có điều chi đắc tội cùng các hạ mà các hạ giết bốn vị đại trưởng lão Cái bang, đả thương những tay cao thủ phái Manh Sơn, và bắt đệ tử phái Thanh Thành đem đi? Ngoài ra vì lẽ gì các hạ còn sai đệ tử đến gây hấn với các phái Nga My, Thiên Sơn, Võ Đang? Lão tăng xin hỏi, những mối thâm cừu đại hận nào đã khiến cho các hạ đang tâm tàn nhẫn như vậy?
Đào Vĩnh Trạch cười đáp :
- Lão thiền sư nói vậy là sai.
Thống Thiền hòa thượng lộ vẻ không bằng lòng hỏi lại :
- Sai ở chỗ nào các hạ thử minh thị cho biết?
Đào Vĩnh Trạch ngẩng mặt lên trời lạnh lùng nói :
- Đào mỗ làm thế là đã nể mặt các vị lắm đó. Còn đối với hạng tầm thường thì lão Đào này không thèm động thủ.
Thống Thiền hòa thượng dù đầy công hàm dưỡng đến đâu cũng không dằn nỗi cơn tức giận, hỏi lại :
- Các hạ nói thế thì ra cố ý chọc giận nhân sĩ võ lâm và lập tâm gây thù với các môn phái lớn phải không?
Đào Vĩnh Trạch cười ha hả đáp :
- Lão thiền sư chỉ nói đúng có một nửa. Nếu Đào mỗ không cho ra chút thủ đoạn thì sao mời được đại giá tới đây? Đào mỗ không cố ý gây cừu địch với các vị mà chỉ mượn cơ hội này để làm chứng cứ một phen. Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Thanh Thành, Thiên Sơn là những môn phái lớn vẫn tự khoe mình mới là võ học chính tông. Còn bao nhiêu võ học thiên hạ thảy đều nằm trong các phái quí vị.
Thống Thiền hòa thượng nói :
- Về phái Thiếu Lâm, lão tăng dám quả quyết chẳng bao giờ lại có ý tự kiêu, tự mãn như nhận xét của thí chủ.
Đào Vĩnh Trạch cười nói :
- Thiền sư! Thiền sư không phải là đại biểu cho tất cả võ lâm được.
Hắn đưa mắt nhìn quanh rồi tiếp :
- Tình thực mà nói nếu những bậc trưởng bối các phái có thể thấu triệt diệu lý về môn võ học vô thượng thì mới kiêu ngạo thế được. Đào mỗ mà gặp được những nhân vật như vậy thì hết lòng kính phục và sụp lạy xin làm đệ tử ngay.
Thống Thiền hòa thượng lạnh lùng đáp :
- Những nhân vật đó đời nay không có. Được như lời các hạ, thì chỉ có mình các hạ mà thôi.
Thống Thiền hòa thượng vừa dứt lời, Đào Vĩnh Trạch nổi lên một tràng cười rộ.
Những nhân vật đầu não các phái thấy Đào Vĩnh Trạch kiêu ngạo như vậy thì không khỏi nổi lòng công phẫn.
Bọn Triệu Vô Cực, Bản Không đại sư, Tán Nông Ẩn, Ngô Thiên Lãng tiến lên một bước, chỉ còn chờ Thống Thiền hòa thượng hạ lệnh là xông vào quyết một trận sống mái với Đào Vĩnh Trạch.
Thống Thiền hòa thượng dày công hàm dưỡng. Tuy lửa giận ngấm ngầm nổi lên nhưng không để lộ ra ngoài mặt.
Nhà sư bình tĩnh hỏi :
- Đào tiên sinh! Công việc bữa nay e rằng không thể chỉ cười một cơn là xong. Xin Đào tiên sinh cho biết phải kết thúc câu chuyện bằng cách nào?
Đào Vĩnh Trạch dõng dạc đáp :
- Bữa nay những người theo Đào mỗ đến đây phó hội đều là những cao nhân dị sĩ ngoài các môn phái lớn. Họ ngưỡng mộ võ công của các vị từ lâu. Nhân buổi đại hội hôm nay, Đào mỗ tưởng hai bên nên đua tài để chứng thực những điều tỏ tường trước mặt các môn phái vẫn phô trương...
Hắn ngừnglại một chút rồi tiếp :
- Nếu các vị thắng họ thì Đào mỗ sẽ luân lưu xin lãnh giáo quí vị lão sư phó Chưởng môn các phái. Hễ vị nào thắng được Đào mỗ nửa chiêu hay một thức thì không phiền đến các vị xử trí mà Đào mỗ xin tự hủy mình ngay tức khắc. Vạn nhất Đào mỗ thắng được các vị tôn sư thì cũng không đòi mạng các vị mà chỉ yêu cầu những đệ tử kế nghiệp chức Chưởng môn bản phái bái Đào mỗ làm thầy là đủ.
Lão vừa dứt lời mọi người nhốn nháo cả lên.
Đào Vĩnh Trạch lớn tiếng nói tiếp :
- Cái đó không phải Đào mỗ ham muốn làm thầy người ta mà chỉ muốn mượn trường hợp này để thống nhaât võ công các phái, khuếch trương nền võ học ngày một rộng lớn, tưởng không phải là vô ích. Ý nguyện của Đào mỗ có vậy mà thôi chứ không có ý gì khác.
Giọng lưỡi của lão thật kiêu ngạo hết chỗ nói. Bây giờ mọi người đến phó hội mới biết Đào Vĩnh Trạch mượn cơ hội này để bắt các môn phái phải thần phục hắn.
Những nhân vật đầu não các môn phái tức như vỡ mật, và trong lòng vô cùng xao xuyến. Ai cũng tự hỏi :
- “Nếu Đào Vĩnh Trạch không nắm chắc mấy phần thì sao hắn dám khoác lác, mở miệng khiêu chiến với tôn sư các phái? Vạn nhất mà hắn thắng thì những Chưởng môn kế nghiệp các phái sau này đều là đệ tử của hắn, há chẳng phải là một cái nhục lớn cho toàn thể võ lâm?”
Thống Thiền hòa thượng tay lần Phật châu giương cặp mắt lên đáp :
- Đào tiên sinh đưa ra ý nguyện to tát như vậy lão tăng rất lấy làm bội phục. Nếu Đào tiên sinh quả có bản lãnh tối cao vô thượng, lão tăng lớn mật dám đại biểu cho các môn phái lớn kính cẩn tuân mệnh tiên sinh là xong.
Nhà sư ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Đào tiên sinh còn muốn nói gì nữa không?
Đào Vĩnh Trạch cười hô hố đáp :
- Những lời Đào mỗ nói ra đã không ai phản đối. Vậy xin mở đầu cuộc tỷ đấu.
Hắn vừa dứt lời đã từ từ đưa tay phải lên. Cặp mắt hắn chiếu ra những tia hàn quang nhìn chòng chọc vào Thống Thiền hòa thượng.
Theo qui củ võ học, sau khi hai bên đã đồng ý về điều kiện tỷ võ thì nhân vật đứng đầu giơ tay lên tuyên thệ cho có vẻ trịnh trọng.
Đây chỉ là một nghi thức thông thường, nhưng trước tình hình này ai cũng tưởng Đào Vĩnh Trạch mượn cớ để làm giảm uy thế của Thống Thiền hòa thượng.
Lập tức mấy trăm cặp mắt đều nhìn chòng chọc vào hai người.
Bỗng nghe đánh “sầm” một tiếng. Hai bên đã đánh ra một chưởng. Thống Thiền hòa thượng không một chút mảy may chuyển động. Còn Đào Vĩnh Trạch lảo đảo người đi một cái. Hắn lại cười hô hố nói :
- Lão thiền sư! Hãy để họ tỷ thí với nhau trước rồi chúng ta sẽ tái hội.
Hắn nói xong vừa cười vừa lùi lại.
Quang cảnh đối chưởng vừa rồi trông bề ngoài Thống Thiền hòa thượng có vẻ chiếm được một chút thượng phong. Những nhân vật đầu não các phái tưởng chừng đã cắt được khối đá đè nặng chĩu trong lòng.
Triệu Vô Cực cười lạt nói :
- Xem chừng thần công của lão quái bất thông mất rồi...
Triệu Vô Cực chưa dứt lời thì Thống Thiền hòa thượng từ từ cất bước lùi lại, sắc mặt cực kỳ trầm trọng.
Trưởng lão phái Côn Luân là Khâu Bản Thiệu ngồi bên Thống Thiền hòa thượng rất tinh thông y lý, kéo tay nhà sư nói :
- Thiền sư bất tất phải hoang mang, dù có nhiễm chút khí âm tà, cũng chẳng có chi đáng ngại.
Bản Không là tay cao thủ thứ hai phái Thiếu Lâm đưa mắt nhìn Thống Thiền hòa thượng thì biết rằng tuy Khâu Bản Thiệu nói một cách dễ dàng là để cho mọi người khỏi lo về Thống Thiền hòa thượng, nhưng xét tình hình này thì thấy Thống Thiền hòa thượng ít ra cũng bị thương nhẹ.
Bây giờ họ mới biết là cuộc đấu chưởng vừa qua không phải Thống Thiền hòa thượng đã chiếm được thượng phong. Tuy nhiên, vì thể diện của bậc cao tăng chùa Thiếu Lâm, không ai dám hỏi đến.
Nguyên lúc Thống Thiền hòa thượng cùng Đào Vĩnh Trạch kích chưởng để tuyên thệ, hai bên đã ngấm ngầm tỷ thí một chiêu.
Đào Vĩnh Trạch phát huy Tu La thần công đến bậc thứ chín. Còn Thống Thiền hòa thượng thi triển Kim Cương thân pháp, một môn tuyệt học của Đạt Ma tổ sư, để đối phó.
Kim cương bất hoại thân pháp giữ cho mọi chất độc không xâm nhập được.
Hơn nữa Thống Thiền hòa thượng đã có công lực thâm hậu hàng mấy chục năm, đâu phải hạng tầm thường. Vì thế mà Đào Vĩnh Trạch bị sức phản chấn của hòa thượng phải lảo đảo người đi một cái. Có điều Thống Thiền hòa thượng dù vận dụng Kim Cương thân pháp mà khi tiếp chưởng của Đào Vĩnh Trạch nhà sư vẫn cảm thấy lạnh thấu tâm can.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, huyết dịch nhà sư tựa hồ ngưng hết cả lại. May ở chỗ nội gia công lực của Phật môn đã đến trình độ tối cao vô thượng, nhà sư chỉ vận chuyển chân khí ba lần, chất âm độc liền bị tiêu trừ.
Người ngoài trông vào tưởng thiền sư chiếm được thượng phong mà thực ra thiền sư trong lòng đã hiểu rõ nếu tiếp tục tỷ đấu với Đào Vĩnh Trạch thì làm gì có thì giờ rảnh để vận động chân khí.
Nhà sư tin rằng công lực mình có thể tiếp được ba chưởng của Đào Vĩnh Trạch, nếu hắn phát huy Tu La thần công đến bậc thứ chín. Nhưng đến chưởng thứ tư thì nhà sư không dám nắm chắc.
Thống Thiền hòa thượng cùng Đào Vĩnh Trạch lui về bản vị rồi, hai bên dàn trận đối diện để sắp bắt đầu cuộc tỷ đấu.