Chương 67: Thiên Chương bình biến thành biển lửa
Nội lực Địch Long thâm hậu tuyệt thế vô song.
Đào Vĩnh Trạch thi triển thần công tà phái chỉ ở ngoài vòng kiếm quang của lão. Tiềm lực của hắn đôi khi đụng vào người lão liền bị hóa giải ngay như đá chìm biển cả mất tăm, mà chẳng tổn hại gì cho đối phương được.
Trong lúc kịch chiến bỗng nghe mấy tiếng “roạc roạc”.
Vạt áo của Đào Vĩnh Trạch bị đâm thủng thêm mấy chỗ. Hắn lại bị trúng một kiếm vào bả vai.
May là Đào Vĩnh Trạch đã chuẩn bị trước, né tránh rất mau lẹ. Thiên La bộ pháp của hắn đã đến độ xuất thần nhập hóa. Lưỡi kiếm chỉ khẽ đụng vào da thịt, hắn liền tránh được ngay nên bị thương rất nhẹ.
Đào Vĩnh Trạch vừa kinh hãi vừa nóng nảy, nghĩ thầm trong bụng :
- “Nếu cuộc chiến đấu cứ tiếp diễn thế này thì ta chỉ có phần đỡ gạt. Chung quy tất phải mất mạng về lưỡi kiếm của lão”.
Một ý nghĩ độc ác thoáng qua đầu óc, Đào Vĩnh Trạch phóng ra những chưởng lực khủng khiếp để hất bảo kiếm của Địch Long đi rồi sấn lại nhanh như chớp.
Ngay trong ấy, mấy tiếng vang lên, Đào Vĩnh Trạch đã búng vào sóng kiếm ba phát.
Chiêu này thật mạo hiểm! Bỗng thấy lưỡi kiếm lướt qua. Đầu tóc hắn bị hớt một mảng lớn, cơ hồ biến thành cái đầu trọc lóc.
Dương Xích Phù và Hạng Hồng Huy bất giác la thất thanh.
Tiếng la của bọn này chưa dứt, Đào Vĩnh Trạch xòe năm ngón tay tung vọt người lên nhảy xổ lại.
Địch Long vừa bị đụng mấy cái liền. Huyệt Mạch Môn lão tuy bị lãnh khí tập kích, nhưng nội lực lão không thấy gì hết.
Ba nhát bùng liên tiếp vừa rồi dù nội lực lão tuyệt thế vô song cũng không khỏi chấn động tâm thần. Cổ tay lão hơi tê dại và huy động trường kiếm không được linh lợi như trước.
Đào Vĩnh Trạch nhảy xổ lại, Địch Long không còn đường né tránh quát lên một tiếng thật to rồi nói :
- Giỏi lắm! Để Địch mỗ thử xem Tu La thần công của Đào tiên sinh thế nào?
Chưa dứt lời lão đã liệng thanh Du Long kiếm ra. Một đạo ngân quang bay vọt lên không.
Mọi người còn đang kinh hãi bỗng nghe mấy tiếng binh binh! Bốn chưởng giao nhau dính liền làm một.
Bọn đệ tử chín phái thấy thanh bảo kiếm rời khỏi tay Địch Long đều cả kinh thất sắc.
Họ có biết đâu là Địch Long cố ý bỏ kiếm để tỷ đấu nội công với Đào Vĩnh Trạch.
Nên biết huyệt Mạch Môn của Địch Long không ngớt bị khí âm hàn tập kích, cổ tay lão hơi bị tê chồn thì dù có sử dụng được Thiên Sơn kiếm pháp cũng không linh hoạt như trước được nữa.
Trường hợp này có thể khiến cho Đào Vĩnh Trạch nhân yếu điểm đó mà phản kích. Vì thế lão quyết định đem nội công tinh thuần để tỷ đấu với đối phương mới co cơ nắm vững phần thắng.
Đào Vĩnh Trạch cũng hiểu rõ ý định của Địch Long như vậy. Hắn còn biết nội công mình không bằng đối phương nhưng lão hy vọng phát huy Tu La thần công làm hao tổn chân khí đối phương, may ra có thể thắng được chăng.
Hắn còn quyết định :
- Nếu trường hợp này không thắng địch thì đến lúc tối hậu hãy thi triển nội công cực kỳ lợi hại của tà phái để đánh liều một cuộc cho hai bên cùng ch.ết.
Chỉ trong khoảng khắc, đỉnh đầu Địch Long khác nào nổi nước sôi, nhiệt khí bốc lên ngùn ngụt.
Mấy tay võ học đại sư tại trường biết nội công Địch Long rất tinh thuần mà lão đang phát huy để trục hàn khí trong người lão bị đối phương tấn công vào, nên đều khâm phục vô cùng, mà trong lòng cũng không khỏi lo âu.
Đào Vĩnh Trạch đã luyện nội công thành chính tà hợp nhất nhưng cũng không thâm hậu bằng nội công tinh thuần của đối phương nhưng nó cực kỳ bá đạo.
Đây là cuộc quyết đấu sinh tử của hai bên và đã đến lúc một mất một còn.
Đào Vĩnh Trạch hết sức phát huy nội lực dường nghiên non dốc biển từ lòng bàn tay phát ra để tấn công.
Chòm râu dài của Địch Long bay phất phơ. Luồng bạch khí trên đỉnh đầu lão mỗi lúc một dầy đặc. Lão kiên quyết phi thường. Dù Đào Vĩnh Trạch xung kích đến đâu lão cũng chỉ phòng ngự. Chân không di dịch nửa bước.
Nội lực của Đào Vĩnh Trạch tấn công như điên cuồng đều bị hóa giải không thấy tăm tích đâu cả.
Hai người một chính một tà đều dùng tuyệt đỉnh thần công quyết đấu. Một bên lạnh buốt như tiết trời tháng trọng đông, một bên tự ngày xuân ấm áp. Khí hàn lãnh chung quy bị gió xuân làm cho tan rã.
Mọi người đều chăm chú theo dõi. Đầu óc hoang mang cơ hồ ngừng thở.
Giữa lúc bầu không khí cực kỳ khẩn trương, Thống Thiền thượng nhân nhắm mắt lắng nghe, bỗng nghe thấy dưới lòng đất có tiếng vo ve khẽ vang lên.
Nhà sư giật mình kinh hãi vội hỏi :
- Đạo huynh! Đạo huynh có nghe tiếng gì không?
Hoa Quang đại sư ngưng thần lắng tai nghe một lát rồi đáp :
- Lạ thiệt! Dưới lòng đất dường như có vật gì ở mé bên này đang dùi vào.
Thống Thiền thượng nhân hỏi :
- Có giống người không?
Hoa Quang đại sư đáp :
- Không giống! Tiếng sèo sèo tựa hồ như lửa đốt ngòi thuốc nổ?
Thanh âm cực kỳ nhỏ nhẹ, ngoài hai vị đại tôn sư không một ai phát giác ra được.
Thống Thiền thượng nhân càng nghe càng sinh lòng ngờ vực. Lão toan lên tiếng báo động.
Bỗng nghe người bên Đào Vĩnh Trạch la hoảng rầm lên rồi bất thình lình có bóng đen như chim ưng chuồn vào đám đông cắp lấy một người chạy biến.
Bên Đào Vĩnh Trạch có Lăng Tiêu Tử, Dương Xích Phù và nhiều tay cao thủ đều không ngăn cản nổi. Người kia vẫn chạy nhanh như bay.
Phùng Anh la lên :
- Ô hay! Muội muội! Muội muội coi người đó có phải bữa trước đã đấu với Đào Vĩnh Trạch không?
Phùng Linh giương cặp mắt lên nhìn chứ không nói gì. Bà nghĩ thầm trong bụng :
- “May mà bữa nay Quyên nhi lưu lại trong chùa”.
Người đeo mặt nạ, động tác thần tốc phi thường. Giữa lúc thanh thiên bạch nhật hắn dám xuất hiện đột ngột như ma quỷ hiện hình.
Ngoài Phùng Linh ra, không một ai hay y là ai, nhưng cũng trông rõ y cắp một người. Người bị cắp đi chính là Thống lãnh Ngự lâm quân Tư Không Hóa.
Bản lãnh Tư Không Hóa thế nào ai cũng biết rồi. Tuy hắn chưa đáng kể là nhân vật tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể liệt vào bậc cao thủ hạng nhất. Thế mà người kia vừa vào tới nơi đã bắt được ngay, lại ra vào giữa đám đông như chỗ không người.
Việc quái lạ này thật không một ai nghĩ tới, cả Thống Thiền thượng nhân cũng chấn động tâm thần.
Mọi người còn đang dáo dác om sòm thì người kia đã theo sườn núi chạy xuống rất mau.
Mấy tên đại đệ tử phái Thiếu Lâm vội vàng rượt theo ngăn trở thì người kia trầm giọng la lên :
- Các vị đến đây cũng được việc cho ta.
Y vươn tay ra đoạt lấy cây Phương tiên sạn ở trong tay nhà sư đứng đầu Thập bát La Hán là Đại Bi thiền sư.
Tuy y cắp Tư Không Hóa mà thân thủ vẫn mau lẹ dị thường. Quần đệ tử phái Thiếu Lâm bày thành trận để ngăn cản mà không đụng được đến tà áo của y.
Lúc này Địch Bình Thạch nhận ra chính là người đã cứu Giang Mỹ Linh chạy đi, nên gã sợ có điều bất lợi cho phụ thân liền giơ tay lên phóng ra ba mũi thần mang.
Người kia một tay cắp Tư Không Hóa, một tay cầm Phương tiên sạn đang từ lưng chừng sườn núi nhảy xuống.
Thiên Sơn thần mang bắn tới nhanh như chớp. Chân y chưa chấm đất thì Thần mang đã đến sau lưng.
Thiên Sơn thần mang là một thứ ám khí rất mạnh. Người ở dưới đất còn khó lòng né tránh. Huống chi người kia đang chơi vơi trên không.
Long Chính Phong bỗng la thất thanh :
- Địch thiếu chưởng môn!... Đừng... Đừng...
Nhưng tiếng gã la đã chậm mất rồi.
Bỗng nghe đánh choang một tiếng. Người kia xoay cây sạn lại gạt mũi thần mang thứ nhất bị rớt xuống liền.
Người kia còn đang lơ lửng trên không vội thi triển thân pháp “Hạn Tử Phiên Thân”, thì lại “veo” một tiếng. Mũi Thiên Sơn thần mang thứ hai xuýt nữa trúng lưng y. Nhưng thân pháp y cực kỳ mỹ diệu vừa tránh khỏi.
Giữa lúc khẩn trương này mà ai ai cũng bật lên tiếng hoan hô :
- Tuyệt diệu!
Người kia vừa lộn mình trở lại thì mũi Thần mang thứ ba lại tới. Người kia như sao sa cúi đầu nhảy xuống trúng vào giòng suối ở khe núi. Chỗ này nước xoáy lại thành đầm.
Tiếng la ó và tiếng hoan hô lại vang dội cả một vùng sơn cốc. Có người thấy thân pháp y mỹ diệu hoan hô, có người thấy rớt xuống đầm nước mà la hoảng.
Thống Thiền thượng nhân rất ngạc nhiên nghĩ bụng :
- “Người này võ công trác tuyệt chẳng kém gì Địch Long. Chính ra y có thể gạt mũi thần mang văng đi mà sao y lại nhảy xuống đầm cho ướt át”.
Mọi người còn đang la om sòm thì người kia đã từ dưới đầm nhảy lên. Toàn thân đẫm nước, một tay vẫn cắp Tư Không Hóa, một tay cầm Phương tiên sạn chạy như bay xuống núi.
Long Chính Phong thấy người đó không bị thương mới thở phào một cái giơ tay lên vuốt mồ hôi trán.
Tần Tố Hà hỏi :
- Chính Phong! Người làm sao thế? Vừa rồi sao ngươi lại kêu Thiếu chưởng môn đừng có ra tay?
Long Chính Phong ấp úng đáp :
- Tại hạ coi người này mười phần chắc chín là...
Tần Tố Hà hỏi ngay :
- Là ai?
Long Chính Phong đáp :
- Là Lăng đại hiệp.
Tần Tố Hà nói :
- Người lại nói nhăng rồi. Lăng đại hiệp đã vào bụng cá sâu dưới biển. Gã còn sống ở nhân gian thế nào được.
Long Chính Phong đáp :
- Cô không tin thì thử nhìn kỹ lại mà coi. Tuy y đeo mặt nạ nhưng tầm vóc người không biến đổi được. Cô nhìn không ra, chẳng lẽ cô lại không nghe rõ thanh âm y ư?
Lăng Trung Ngọc vừa rồi có nói một câu, nhưng Tần Tố Hà không để ý.
Lúc này nàng giương mắt lên ngắm kỹ lại thì tầm vóc người kia quả nhiên rất giống Lăng Trung Ngọc, nàng không khỏi sinh lòng ngờ vực.
Lúc này những tiếng reo hò vẫn chưa dứt nên hai người nói chuyện thanh âm bị át đi chẳng một ai chú ý đến họ nói chuyện gì.
Sau một lúc mọi người mới yên lại.
Lúc này Lăng Trung Ngọc đã cắp Tư Không Hóa chạy xuống đáy hang.
Chàng ghé vào tai Tư Không Hóa quát hỏi :
- Hỏa dược chôn ở chỗ nào? Nói mau!
Chàng đưa ngón tay đâm vào dưới nách hắn.
Đây là trò đùa của Lăng Trung Ngọc. Chàng vừa đâm một cái thì Tư Không Hóa tưởng chừng như có đến muôn ngàn con rắn độc cắn vào người, đau khổ hơn cả mọi thứ độc hình trên thế gian.
Lăng Trung Ngọc buông hắn ra, vỗ vào vai cho hắn bớt đau rồi quát :
- Ngươi dẫn ta đi để dập tắt ngòi lửa. Nếu không thì còn phải chịu những sự đau khổ hơn nữa.
Những tiếng sèo sèo ở dưới đất mỗi lúc một gần.
Đây là Khấu Phương Cao và Tư Không Hóa bày ra kế độc đã chôn xuống đáy hang rất nhiều thuốc nổ.
Ở dưới đất chỉ khoan rộng một lỗ chừng ba tấc để đặt ống vào, ống này dẫn ra ngoài hang đến một nơi bí mật.
Chúng chờ cuộc chiến đấu lên đến lúc kiệt lực mới hạ lệnh cho người mai phục đốt ngòi lửa lên.
Thiên Chương bình khác nào một cái lòng chảo rộng chừng một dặm vuông núi non bao bọc chung quanh.
Theo địa thế mà nói thì đây là một Tử cốc không đường tháo lui. Nếu hỏa dược nổ tung thì cả khi Thiên Chương bình sẽ tan tành.
Ngoài những người trong hang, ai đứng ở chỗ trên sườn núi để quan chiến cũng tan xương nát thịt.
Bọn họ khuyên Đào Vĩnh Trạch thay đổi địa điểm chiến đấu đến Thiên Chương bình vì lý do chùa Thiếu Lâm là nơi họ đóng đại bản doanh. Nếu cuộc chiến xảy ra ở đó sẽ bất lợi cho họ.
Đào Vĩnh Trạch nghe họ nói có lý, lại nghĩ tới con gái ở chùa Thiếu Lâm.
Lúc quyết chiến tại đó, con gái hắn sẽ có ảnh hưởng làm xáo động tâm tình cho hắn.
Thiên Chương bình quả là một võ trường rất tốt cho cuộc tỷ đấu, Đào Vĩnh Trạch liền ưng theo đề nghị của họ.
Họ còn một đề nghị nữa là yêu cầu Đào Vĩnh Trạch đem cả bè phái cùng những người lên chùa Thiếu Lâm đến cả Thiên Chương bình để mở cuộc đại hỗn chiến, nhưng Đào Vĩnh Trạch không tiếp thụ đề nghị này.
Đào Vĩnh Trạch là một tên đại ma đầu, lòng dạ sài lang, thủ đoạn độc ác, không ngờ bọn Khấu Phương Cao, Tư Không Hóa còn nham hiểm hơn. Chúng định quét một mẽ lưới hết cả nhân vật võ lâm, có cả Đào Vĩnh Trạch ở trong.
Tư Không Hóa chạy đến bên một tảng đá lớn, dùng sức mạnh mở phiến đá ra.
Lăng Trung Ngọc lập tức dùng cây Phiên tiên sạn cuốc đất lên thì ở dưới quả thấy một lớp hỏa dược rất dày.
Chàng lại cuốc xuống dưới nữa thì quả nhiên thấy một dây ngòi thuốc ngoằn ngoèo dẫn tới.
Lăng Trung Ngọc lập tức dập tắt ngòi lửa rồi la lên :
- Thật là nguy hiểm.
Dây lửa đã cháy gần đến chỗ chứa thuốc nổ còn cách chừng một trượng mà thôi. Chỉ trong khoảnh khắc nữa là đống thuốc nổ bén vào ngòi lửa sẽ nổ tung.
Kết quả không biết đến đâu mà lường.
Lăng Trung Ngọc chưa hết kinh hãi lại nghe đánh đùng một tiếng. Một mũi hỏa tiễn nổ tan từ trên không và một trái lửa như sao sa rớt xuống trước mặt mọi người.
Lăng Trung Ngọc liền đánh ra một chưởng cho trái lửa bắn ngược trở lại.
Tiếp theo là mũi hỏa tiễn thứ hai, thứ ba liên tục bắn tới.
Lăng Trung Ngọc cởi áo ướt đẫm địa phủ lên đống thuốc nổ.
Chàng lại điểm huyệt đạo Tư Không Hóa rồi liệng hắn lên trên đống hỏa dược.
Chàng ngửng đầu trông lên thấy bọn Khấu Phương Cao đứng ở trên sườn núi cao đang phóng hỏa tiễn ra tới tấp.
Vì chúng muốn tránh khỏi vạ lây đến mình nên ở trên núi cao.
Ngoài Khấu Phương Cao và những tay cao thủ trong đại nội có thể phóng hỏa tiễn được đến nơi, còn ngoài ra thì hỏa tiễn chưa đến đáy hang đã rớt xuống lưng chừng sườn núi.
Những tiếng la hoảng rầm trời vì cả hai phe chính tà đều có nhiều người trúng hỏa tiễn bị thương.
Biến diễn đột ngột này lập tức khiến cho chiến trường đại loạn.
Những tay cao thủ các phái chính tà vừa kinh hãi vừa tức giận, tới tấp đến đánh Khấu Phương Cao và đồng bọn.
Khấu Phương Cao thống lĩnh ba bốn chục tên vệ sĩ đại nội cùng các tướng lãnh Ngự lâm quân bàn cứ trến chốn sơn đầu, vị trí cao hơn mọi người. Chúng tở trên cao vẫn phóng hỏa tiễn xuống không ngớt.
Lúc này cuộc tỷ đấu giữa Địch Long và Đào Vĩnh Trạch đã đến chỗ khẩn yếu tối hậu.
Hai bên đều để hết tinh thần ứng phó với cuộc tấn công của đối phương. Ai mà lơ đãng một chút liền bị nội lực đối phương chấn ch.ết liền.
Vì thế chung quanh xảy ra những chuyện trời long đất lở, hai người vẫn lờ đi như không biết gì.
Thỉnh thoảng có mũi hỏa tiễn bắn tới làm cháy đám cỏ ở bên mình họ, không không cháy tới người họ.
Mục tiêu những hỏa tiễn là đống thuốc nổ, Lăng Trung Ngọc không thể chia miìh làm hai để đi cứu nơi khác. Chàng lại nhìn thấy Địch Long rất có thể bị hỏa tiễn bắn trúng.
Ngọn lửa dưới đất đang cháy lan về tiến về phía họ. Nếu chàng không đến cứu viện thì ngọc đá đều ra tro hết.
Lúc này Địch Long cùng Đào Vĩnh Trạch sắp bị ch.ết cháy trong biển lửa.
Lăng Trung Ngọc là người cơ trí linh mẫn. Chàng vội rời đống thuốc nổ, lăn mình tiến về phía lửa cháy rồi đến bên hai người.
Lăng Trung Ngọc thi triển thân pháp lý ngư đả đỉnh đứng phắt dậy. Chàng vận công lực toàn thân đánh vào giữa hai người để ngăn cản hai bên.
Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh sầm một tiếng nổ vang làm chấn động màng tai.
Đống hỏa dược đã bị hỏa tiễn của Khấu Phương Cao bắn trúng và nổ lên tức khắc.
Công lực của Lăng Trung Ngọc chẳng kém gì Địch Long cùng Đào Vĩnh Trạch. Nhưng lúc này dù chàng vận dụng toàn lực cũng chẳng thể nào đẩy hai người ra được.
May ở chỗ chàng rất thông minh, dùng công phu tá lực cực kỳ xảo diệu trong bí lục võ công của Võ Hạo Thiên làm giảm bớt được ba thành lực đạo của đôi bên.
Kể ra như vậy cũng chưa thể ly khai hai người ra được, nhưng gặp lúc hỏa dược nổ tung mà sức nổ này thì bất cứ tay cao thủ nào cũng không chống chọi được.
Ba bóng người này lập tức bắn đi. Địch Long bị hất ra ngoài mười trượng.
Đào Vĩnh Trạch công lực kém hơn một chút bị hất về phía sau ngay bên đống thuốc nổ.
Lăng Trung Ngọc đã chuẩn bị từ trước nên nhảy vọt trên không, chàng chỉ bị cháy xém gót chân một chút. Thương thế nhẹ hơn hết.
May mà Lăng Trung Ngọc đã phủ áo ướt lên đống thuốc nổ, và cả con người Tư Không Hóa cũng ướt đầm đìa nằm lên trên làm cho thuốc nổ bị ước một phần.
Chàng đã dự đoán sai trật về sức mạnh chất nổ. Uy lực chất nổ chỉ có một phần trong trăm phần cũng dủ khủng khiếp lắm rồi. Trong khu vực mấy trượng vuông, những tảng đá lớn đều bị tung lên.
Thuốc nổ vẫn tiếp tục cháy và nổ vung như sấm rền không ngớt. Ánh lửa mỗi lúc một lan rộng.
Chỉ trong khoảnh khắc cả vùng sơn cốc mọi vật đều bị sức nóng chảy ra.
Nhất là Tư Không Hóa, hắn bị nổ tan xác không còn một mảnh xương.
Thật là một phen nguy hiểm khôn lường. Giả tỷ không có Lăng Trung Ngọc dùng phép tả lực làm giảm ba thành lực đạo của hai người thì song chưởng của họ dính chặt vào nhau chẳng tài nào buông tay ra được.
Cả hai người bị hất tung lên, phần bị chất nổ rung chuyển, phần bị chưởng lực của đối phương chấn động tất nhiên cả đôi bên cùng ch.ết.
Mặt khác nếu hỏa dược không bị ướt thì sức nổ mãnh liệt khó mà lường được. Dù hai lão có bản lãnh thông thần e rằng cũng theo gót Tư Không Hóa mà tan xương nát thịt.
Lúc này trên núi dưới hang biến thành một cuộc loạn xà ngầu.
Những người quan chiến ở Thiên Chương bình tới tấp chạy lên cao để tránh nạn.
Những người ở trên sườn nuú thì chạy lại chốn sơn đầu do bọn Khấu Phương Cao chiếm đóng mà tấn công.
Lăng Trung Ngọc may bị nước làm cho ướt hết cả người nên ở trong đống lửa vẫn xông ra được.
Địch Long cởi trường bào, lão sử dụng nội công tuyệt đỉnh khiến cho trường bào biến thành gió thổi rít lên veo véo quạt lửa rẽ qua hai bên để xông ra.
Nhưng lão xông ra khỏi hỏa trường thì tấm trường bào đã cháy thành than.
Phùng Anh cùng Thống Thiền thượng nhân vội chạy lại tiếp ứng, cho lão uống thứ Bách hoa ngọc lộ của chùa Thiếu Lâm chế ra để giải cứu độc hỏa.
Trong đám hỏa quang bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch gầm lên một tiếng như hung thần ác sát xông ra.
Hắn phát huy Tu La thần công đến chín thành cho luồng khí âm hàn bảo vệ trái tim, lửa độc không xông vào được. Cái đó còn mạnh gấp ấy trăm lần Bách hoa ngọc lộ hoàn.
Hắn bị nội thương so với Địch Long có phần nặng hơn. Nhưng hắn nhờ có Tu La thần công hộ vệ thân thể mà thoát khỏi biển lửa. Hắn từ trong hỏa trường xông ra. Cứ bề ngoài mà coi thì còn thảm bại hơn Địch Long nhiều.
Hắn cùng Địch Long đồng thời chạy trốn, nhưng mỗi người chạy một ngã.
Thống Thiền thượng nhân cực kỳ kinh hãi. Nhà sư sợ nhân lúc hỗn loạn này mà xảy ra cuộc chém giết tơi bời.
Địch Long ngó về phía Đào Vĩnh Trạch chạy trốn nói :
- Hắn đã bị Địch mỗ chấn thương tam dương kinh mạch. Bên kia đã có Hoa Quang đại sư cùng tân Chưởng môn phái Manh Sơn, vậy hắn còn dám càn rỡ cũng không đủ sợ.
Bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch lớn tiếng quát :
- Khấu Phương Cao! Ngươi thật là tàn độc, dám toan đốt ch.ết cả ta? Ta sống đã ngoài sáu mươi tuổi, bữa nay là lần đầu bị ngươi ám toán. Hừ! Nếu ta không giết ch.ết gã tiểu tử này, há chẳng để anh hùng thiên hạ cười cho ư?
Hắn vừa dứt lời thì người đã lướt lên cao mấy chục trượng. Hắn lại tìm chỗ đường tắt rất hiểm trở để lao về phía đầu núi mà bọn Khấu Phương Cao chiếm cứ.
Địch Long thở dài nói :
- Tên đại ma đầu này kiêu ngạo đến cùng cực. Hắn không chịu thua ai chút nào. Thương thế hắn khá nặng mà còn động nộ thì dù hắn có trị thương khỏi được ngay, nhưng cũng không thể sống qua nửa năm nữa. Thế mà hắn còn muốn cùng người động thủ...
Lúc này bọn Địch Bình Thạch cũng đến sơn đầu tiến đánh.
May ở chỗ mấy tên cao thủ trong đại nội đã bị Thiên Sơn thần mang của gã bắn thương, trận thế rối loạn.
Khấu Phương Cao đang muốn rút lui bỗng thấy Đào Vĩnh Trạch xông tới mà lại nói ra miệng đòi giết hắn nên hắn càng sợ bở vía, khi nào còn dám lưu lại nữa.
Đào Vĩnh Trạch theo đường thẳng vách núi đã chạy đến sơn đầu. Hắn vung chưởng lên đánh. Mấy tên Thống lãnh Ngự lâm quân liền ngã lăn ra. Bọn này la hoảng một tiếng rồi chạy tán loạn.
Địch Bình Thạch nhằm trúng Khấu Phương Cao phóng Thiên Sơn thần mang bắn tới.
Khấu Phương Cao vội lăn người xuống sườn núi. Thần mang bắn tới nơi không trúng hắn mà lại trúng Đào Vĩnh Trạch.
Đào Vĩnh Trạch cười lạt nói :
- Chà! Để ta trả lại ngươi.
Hắn giơ hai ngón tay búng một cái. Mũi thần mang lại chuyển ngược về phía Địch Bình Thạch.
Phùng Linh đứng bên vội đẩy gã ra. Mũi thần mang lướt vèo qua giữa hai người.
Đào Vĩnh Trạch cười ha hả không quay đầu lại, tiếp tục rượt theo Khấu Phương Cao.
Hắn vừa chạy tới chỗ góc núi thì bỗng có hai người nhảy ra lớn tiếng quát :
- Đào lão tặc! Ngươi còn tưởng trốn thoát được chăng?
Một người là Bang chúa Cái bang tên là gọi Dực Trọng. Còn một người là Tán Nông Ẩn, tân Chưởng môn phái Manh Sơn.