Chương 6: Sa thải diện rộng (2)
Anh sẽ không biết đâu, cũng chẳng thể hiểu được. Một người đấu tranh với số phận, một người sinh ra đã được định sẵn là phải tranh giành tất cả, một cô gái như em...
Một người sinh ra đã định sẵn là tu la của nhân thế, thế giới của anh vốn là hào quang bao phủ, ngăn cấm sự xuất hiện của em.
Trong căn phòng ngủ bình thường, Phụng Cơ co rúm người ngồi dưới đất, sắc mặt cô xang mét đến đáng sợ, toàn thân run rẫy vô cùng cực khổ.
"Thuốc, cho tôi thuốc..."
"Có nghe không? Tôi muốn dùng thuốc..."
"Làm ơn, xin các người... đừng tàn nhẫn như vậy..."
Phụng Cơ gần như hét khản giọng, nhưng đáp lại cô chỉ là cánh cửa màu đen khóa chặt và dự duy trì của lặng im.
Bừng tỉnh, cô thật sự không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, nhưng sao những chuyện đó cứ len lỏi vào giấc mơ của cô? Phụng Cơ đưa mắt nhìn xung quanh sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn mình trong gương thật lâu, cuối cùng cũng bật ra một nét cười nhạo.
Cười nhạo ai, chính bản thân mình...
Điện thoại bên ngoài reo, Phụng Cơ lau khô mặt rồi ra ngoài. Cầm điện thoại lên xem sau đó lên máy.
"Có chuyện gì?"
"Phụng tỷ, Trịnh thị đang tuyển nhân viên, đây sẽ là cơ hội tốt của chúng ta."- Evan giọng điệu vui mừng, có lẽ đang phấn khích nên nói hơi lớn làm cô nhíu mày đưa điện thoại ra xa.
"Tôi biết rồi."- Phụng Cơ nhanh chóng cúp máy, cô tùy tiện quăng điện thoại lên giường rồi ra ngoài phòng khách, đi về phía cánh cửa ở cúi dãy phòng, nhập vào hệ thống bảo vệ một dãy số: 1912
Ánh mắt cô bỗng nhiên u tối hẳn đi, mỗi lần dãy số này hiện ra là những chuyện cũ lại ùa về.
Cửa mở, cô bước vào, bên trong là không gian phòng làm việc, mùi gỗ mộc còn thoang thoảng trong không khí. Phụng Cơ ngồi xuống chiếc ghế tròn phí sau cái bàn lớn, cô khởi động máy tính vào trang wed của Trịnh Thị đăng ký dự tuyển. Điền đầy đủ thông tin sau đó hài lòng nhấn enter.
Kế hoạch thật sự đã bắt đầu rồi. Kể từ bây giờ, cô - Nguyễn Long Phụng Cơ này sẽ là Cơ Cơ, một cô gái có tài năng nhưng gia cảnh khốn cùng.
Trịnh Thị tuyển nhân viên, lập tức gây được sự chú ý với mọi người, hiếm khi có cơ hội bước chân vào làm ở một tập đoàn lớn như vậy nên dù chỉ có 10% cơ hội thì người tham gia cũng bằng lòng đặt hy vọng.
Sáng sớm, các bộ phận trong công ty đã phải rối bù đầu với việc xử lý hàng ngàn hồ sơ xin việc từ khắp nơi gửi về.
Trong phòng nhân sự, mọi người mệt mỏi bàn tán, có người đùa vui nói là.
"Trong cuộc họp thường kỳ sắp tới, chúng ta có nên nói với Ngô tổng, bảo anh ấy đề nghị với chủ tịch là nên để sẵn xe cấp cứu bên ngoài công ty, nếu có ai trong số chúng ta gục ngã cũng có cái chở đi."
"Đùa à, làm việc đi."
Trịnh Vỹ Thần ngồi ở trên cao cũng không thoải mái gì hơn, Quý liên tục đem vào mấy tài liệu bắt anh ký tên. Cửa phòng lại mở ra, Trịnh Vỹ Thần chả buồn ngẩng đầu nhìn.
"Chủ tịch, mớ tài liệu bên bộ phận nhân sự này..."
"Để xuống chổ kia đi."- Trịnh Vỹ Thần phất tay chỉ về phía kệ sách.
"Còn tài liệu bên phòng giao tiếp truyền thông..."
"Để xuống đó luôn."
"Còn cuộc phỏng vấn với phóng viên trong một tiếng nữa."
"Tôi sắp xếp rồi."
"Còn..."
"Gì nữa."- Trịnh Vỹ Thần khổ sở nhìn lên, lười biếng ngã người ra sau: "Ngô Thành, có gì thì cậu nói luôn một lần đi, thật mệt mỏi khi phải nghe cái giọng cậu lải nhải."
Ngô Thành dáng người khá thư sinh, nước da trắng điển hình của loại công tử. Cậu khác hẳn với Trịnh Vỹ Thần, tuy rằng anh cũng thuộc loại con nhà ấm nhưng lại có vẻ gì đó từng trải mà cứ làm ra bộ dáng bất cần.
Ngô Thành hí hửng đi đến trước bàn làm việc: "Tôi không như cậu, không được ngồi một chỗ mà ký tên như vậy."
Trịnh Vỹ Thần thở hắt ra rồi đứng lên làm động tác mời gọi: "Nếu cậu thích, tôi nhường luôn chiếc ghế này, nào, lại ngồi đi."
Ai ngờ Ngô Thành cũng không khách khí, đi vòng qua bàn ngồi vào vị trí chủ tịch xoay một vòng. Trịnh Vỹ Thần cũng không tức giận ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, lấy xấp hồ sơ nhét vào tay cậu: "Tốt rồi, Thành nhi, giúp tôi giải quyết mấy cái hồ sơ này đi..."
"Đừng có mơ."- Ngô Thành quăng lại hồ sơ về phía anh, thong thả đung đưa ghế: "Sao, còn việc gì để tôi làm không."
"Nếu cậu hỏi câu này chứng minh chủ tịch là tôi, đã vậy thì xéo đi."
Ngô Thành thở dài, lòng người thật đáng sợ mà, đành tội nghiệp đứng lên nhường lại cái ghế cho đại chủ tịch vậy, cậu không có phước chịu khổ cực như vậy đâu. Trịnh Vỹ Thần ngồi lại vào vị trí, không nói gì mà chỉ liếc mắt qua màn hình vi tính rồi lên tiếng: "Thành, cậu có việc làm rồi."
"Biết ngay mà, cậu sao chịu thiệt thòi."
Trịnh Vỹ Thần cười đầy hàm ý, rồi lấy một xấp hồ sơ anh vừa ký tên: "Đem cái này xuống phòng nhân sự, còn nữa, khoảng 30 phút nữa cậu cũng phải tham gia với đám người Gary cùng phỏng vấn, sau đó toàn bộ tài liệu được cậu phê duyệt phải do cậu đem lên đây cho tôi."
"Phải không vậy? Trịnh Vỹ Thần kia, đồ đại gian ác nhà cậu, bắt tôi tăng ca nữa hả."- Ngô Thành bĩu môi oán thán một hơi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Vỹ Thần thì đành hạ giọng: "Được rồi, cậu là chủ tịch, nói gì chả được."