Chương 8: Buổi tối 19 tháng 12
Chiều cuối thu, từng cơn gió thổi lạnh run người. Chiếc siêu xe hiện đại màu xanh lá cây chiễm chệ đậu tại dòng sông Seine thơ mộng, mà người đang tựa vào nó lại là một cô gái vô cùng thu hút.
Phụng Cơ khoanh tay, nhìn dòng nước phẳng lặng ở phía xa mà trong lòng suy nghĩ đủ việc. Lại nghĩ tới bước đầu trong kế hoạch, với khả năng của một sát thủ, cô luôn nhạy bén với các loại thiết bị thu phát xung quanh, từ lúc bước vào căn phòng đó Phụng Cơ đã nhận ra trong đó có camera, vì vậy cô tuyệt đối phải biểu hiện thật tốt cho mấy người đó xem và cho cả người nào đó ngồi sau màn hình máy tính xem nữa.
Mọi câu trả lời cô nói khi nãy hoàn toàn là từ cách làm việc của cô, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn Phụng Cơ sẽ chọn thứ tốt nhất dành cho mình chỉ là không biết Trịnh Vỹ Thần có như vậy không?
Nếu bây giờ Trịnh Vỹ Thần kia đang phê duyệt cô vào một bộ phận nào đó rồi bắt đầu xem hồ sơ thông tin của cô, vậy chứng minh kế hoạch của cô đã hoàn thành một nữa rồi.
Cách chỗ cô không xa là công viên Champ-de-Mars, màn hình lớn gắn giữa khu phố đông nghịt người bắt đầu giờ thời sự.
Cô phóng viên xinh đẹp hướng về phía máy quay vả tươi cười nói: "Trịnh Thị đã và đang nắm giữ vị trị đứng đầu trong nền công nghiệp đa ngành ở phạm vi quốc nội. Man tầm vóc của doanh nghiệp quốc tế. Là một trong những tập đoàn có tính ảnh hưởng lớn ở khu vực Châu Âu, bây giờ chúng ta hãy trò chuyện với chủ tịch phụ trách đường dây ở Châu Âu, Trịnh Vỹ Thần."- Nữ phóng viên mỉm cười nhiệt tình nhìn Trịnh Vỹ Thần ngồi bên cạnh đặt câu hỏi: "Chào chủ tịch Trịnh, xin hỏi phương án phát triển mà anh đặt ra là gì?"
Trịnh Vỹ Thần tây trang chỉnh tề, bộ dáng anh tuấn phóng khoáng, hào hoa phong nhã đầy mị lực kia với một Trịnh Vỹ Thần cà lơ phất phơ khoát vai đàn em cô nói chuyện như... hai thằng bạn ở sân bay, quả là khác xa nhau.
"Như mọi người đã biết, thông qua việc phát triển doanh nghiệp ra nước ngoài và mở rộng hoạt động kinh doanh thêm phong phú đa dạng. Trịnh Thị sẽ phát triển thành doanh nghiệp mang tính toàn cầu, trở thành nhà lãnh đạo trong giới kinh doanh, đáp ứng năng lực cạnh tranh quốc tế."- Trịnh Vỹ Thần tựa vào ghế khách mời, dường như rất tùy tiện nói ra mấy lời này nhưng lại khiến người ta không thể không tin anh nói được sẽ làm được.
Cô phóng viên kia dùng ánh mắt say mê nhìn anh, không ngừng tán thưởng đưa tay về phía anh: "Chúng tôi biết thời gian của chủ tịch là vàng bạc, vì vậy không dám làm phiền ngài, hy vọng chúng ta sẽ có một buổi phỏng vấn dài."
Trịnh Vỹ Thần bắt tay cô gái kia rồi lịch hôn lên mu bàn tay cô ấy như một phép lịch sự thông thường của đàn ông Pháp. Anh mỉm cười nói: "Có thể được mỹ nhân của đài truyền hình phỏng vấn, cho dù tôi bỏ vài tiếng ngồi ngắm cô cũng không thành vấn đề."
Cô mc kia bị Trịnh Vỹ Thần ghẹo tới đỏ mặt, liên tục đưa mắt về qua phim bảo mau tắt máy quay.
Mấy người đứng cạnh cô cũng theo dõi tin tức này, trong đó có một ông chú nói với vài người xung quanh: "Cô mc đó là CiCi phải không? Tôi nhận ra cô ta, lúc trước cô ta thường đến phỏng vấn Trịnh Vỹ Khang rồi nhân cơ hội mồi chài Trịnh Vỹ Thần đấy."
Một cô gái Pháp khác có vẻ cũng đang đợi bạn trai, nhân cơ hội nhập bọn hỏi: "Sao CiCi không nhắm vào Trịnh Vỹ Khang nhỉ? Anh ta là anh trai nên tiền đồ sẽ hơn Trịnh Vỹ Thần rồi."
Ông chú kia lại nói: "Trịnh Vỹ Khang trước giờ nổi tiếng là người nghiêm túc độc tài hơn nữa còn bảo thủ nữa, gái thấy cậu ta thì chỉ muốn chạy xa thôi riết rồi cậu ta cứ như H N1, ai cũng sợ lây nhiễm."
Phụng Cơ nhếch môi, thong thả bước đến, như một cơ gái tò mò hóng truyện hỏi: "Chú à, sao chú biết rành vậy?"
"Sao là sao? Tôi biết thì là biết thôi."- Khi bị hỏi về lý do, ông chú kia liền như chột dạ.
"À!"- Phụng Cơ hô một tiếng sau đó nói: "Chắc đây chỉ là mấy tin bịp bợm thôi chứ gì, thật sự Trịnh Vỹ Khang chắc là rất hoàn hảo, chú là cố tình nói vậy để bôi nhọ anh ta."
Chú kia bị chiêu khích tướng của cô đả động tới liền gấp rút nói: "Tôi cần gì phải bôi nhọ cậu ấy, chính mắt tôi thấy chính tay tôi nghe đây này, lúc trước tôi từng là phụ tá bên cạnh Trịnh Vỹ Thần đó, cô đừng xem thường tôi."
Chú đó biết mình lỡ lời liền bịt miệng, phát hiện mấy ánh mắt không tin nổi của mấy người xung quanh liền quay mặt bỏ đi.
Người dần tản ra tứ phía, chỉ mình Phụng Cơ đứng lại, ung dung nhìn dựa vào cửa xe mà mỉm cười bí hiểm.
Xế chiều, từng cơn gió mạnh thổi tắm rèm hoa bay phất phơ mang theo sự lạnh lẽo của quỷ thần. Bên ngoài Trương gia là hàng chục cảnh sát mặt cảnh phục tập trung cao độ canh gác, không chỉ ở đây mà hầu như là xung quanh nhà họ Trương đều sẽ có vài cảnh sát đứng canh gác. Họ đến đây làm gì? Chẳng gì cả, đơn giản hôm nay là ngày 19 tháng 12, cái ngày cận kề noel mà ông già noel đã lấy mất của người nhà họ mỗi năm một mạng người.
Trong số những ánh mắt chính trực đầy sự cảnh giác của mấy vị mặc cảnh phục kia thì cô đang ngổi ở khu chung cư đối diện biệt thự Trương gia lại vô cùng thư thả nhâm nhi chút trà nóng cho ngày đông giá lạnh, phong thái ưu nhã từ tốn.
Được một lúc, ánh mắt cô thoáng có nét nghi hoặc nhìn xuống chiếc xe đen vừa dừng lại trước biệt thự, Trịnh Vỹ Thần diện bộ vest trắng lịch lãm xuống xe nói vài câu với cảnh sát gác cửa rồi bước vào trong.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Liệu sự xuất hiện này có ảnh hưởng tới kế hoạch của cô không?