Chương 17: Người của em
Trịnh Vỹ Thần nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính với đôi mắt thích thú, nếu để Ngô Thành cái tên mỏ vịt đó biết anh sai Gary gắn camera trong tolet nam chắc là biểu tình của thằng quỷ đó sẽ phong phú hết cỡ, sau đó qua ngày hôm sau cả công ty sẽ có tin đồn: Trịnh tổng trở thành ma háo sắc, nhìn lén tolet nam.
Anh mới không ngu mà để Ngô Thành biết.
Thích thú nhìn người nào đó mặc đồng phục lao công mà loay hoay dọn dẹp. Động tác rất vụng về, không biết từ đó tới giờ cô gái này có động qua mấy việc như vậy chưa, cầm cái gì là rơi cái đấy, xem ra Trịnh Vỹ Thần anh phải ngự giá thân chinh xuống dưới lên mặt rồi.
"Nè, sao tolet nam sao lại cho nữ nhân viên dọn vậy?"- Hai người đàn ông rửa tay nói chuyện với nhau
Người kia ghé sát nói: "Có lẽ cô gái này gây thù chuốc oán với cậu chủ nhỏ kia rồi, nếu không đâu thê thảm như vậy."
"Tội nghiệp, xinh đẹp thế kia, nếu là tôi tôi sẽ cưng như trứng hứng như hoa cho mà xem, Trịnh Vỹ Thần quả thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà."
Người kia giục: "Cậu đừng ở đó mà nổi sắc dục, đi thôi."
Cuộc trò chuyện ngắn tuy rằng âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào đôi tai thính của Phụng Cơ đang loay hoay lau chùi kính ở xa, nếu không phải cô nhận thức được còn có người đang đứng ở cửa kia thì cô đã quay lại tát cho hai tên kia vài cái rồi.
Quả nhiên khi hai nam nhân viên kia quay lại thì chạm mặt "người đó" làm cả hai suýt đứng tim. Trịnh tổng trước giờ toàn dùng tolet riêng mà, sao tự nhiên xuất hiện ở đây vậy? Như vậy cuộc nói chuyện vừa rồi của họ...
"Trịnh tổng!"
Phụng Cơ quay lại nhìn anh, giả vờ như vừa hay anh tới.
Trịnh Vỹ Thần nhìn lướt qua cô một cái rồi hỏi hai người kia: "Tôi không biết không biết thương hoa tiếc ngọc à?"
"..."- Cả hai người im lặng nhìn nhau.
Trịnh Vỹ Thần nói: "Hai người vào đây làm gì?"
Lần này sắc mặt hai người kia bắt đầu đần ra, một người đánh liều hỏi: "Vào tolet đương nhiên là để đi xi rồi."
Trịnh Vỹ Thần ý thức được câu hỏi của mình còn đần hơn cái mặt của hai người kia, anh lên tiếng chữa ngượng: "Xi cái gì mà xi, mất vệ sinh ch.ết được, phải nói là đi bài tiết chất thải."
Phụng Cơ bất giác nâng khóe miệng, động tác lau chùi vẫn không dừng lại mặc dù tai mắt cô đều hết sức chú ý Trịnh Vỹ Thần.
"Vâng vâng, là bài tiết chất thải..."- Hai người kia gật đầu liên tục.
Trịnh Vỹ Thần xua tay: "Đi đi đi."
"Dạ, chào Trịnh tổng."- Hai người nhanh chóng chuồn đi như được ân xá, dù họ không làm gì nên tội nhưng do là nhân viên lâu năm ở công ty nên biết rất rõ phong cách làm việc không theo quy luật của Trịnh Vỹ Thần.
Phụng Cơ nhận thấy Trịnh Vỹ Thần đang bước tới, vừa đúng lúc đó cô quay lại làm đầu đụng vào ngực anh. Cô loạng choạng lui ra sau nhưng va phải bồn rửa tay suýt té, Trịnh Vỹ Thần một tay đỡ lấy cô, tay kia thì đút vào túi.
Phụng Cơ "thẹn thùng" bước sang bên phải để đi nhưng đồng thời Trịnh Vỹ Thần cũng bước sang phải, cô bước sang trái anh cũng làm y như thế.
"Trịnh tổng anh..."
"Công việc của cô ở đây sao?"- Âm thanh lộ rỏ vẻ không vui của người đàn ông vang lên: "Cô là nữ sao lại phải làm việc ở tolet nam, là tên khốn nào bảo cô vào đây?"
Phụng Cơ không chớp mắt nhìn Trịnh Vỹ Thần, vài giây sau cô nói: "Là anh bảo tôi làm ở đây mà."
"Tôi..."- Phải ha, ban đầu anh muốn mình có thể trêu cô trong giờ làm nhưng lại quên mất là đây là tolet nam, nhưng nếu cho qua phòng nữ thì anh sao có thể vào gặp cô được chứ.
"Trịnh tổng, anh sao vậy?"- Thấy bộ dáng bị lời của chính mình đánh lại mà đứng đờ ra của anh, Phụng Cơ có chút buồn cười nhưng vẫn nhịn lại.
Trịnh Vỹ Thần nói: "Sao cô có thể ở trong này ngắm đàn ông vậy được, đâu thể để cô được lời như vậy chứ"
Phụng Cơ bất giác nâng khóe miệng cười, được lời? Ý anh là cô ở trong tolet nam như vậy là lời sao? Thật không biết sao người này lại có thể đứng trên thương trường ở một vị trí cao như vậy, trong đầu anh ta... mang cái logic gì vậy?
Phụng Cơ đi sang bên cạnh cầm một cái xô nước nhưng ngay sau đó cơn đau ở tay truyền đến khiến cái xô trong tay rơi xuống đất.
"Tay lại có vấn đề sao?"- Trịnh Vỹ Thần nhìn động tác gượng gạo kia là biết tay cô bị thương, có điều sao lúc này thứ anh quan sát được trên gương mặt kia không phải là nước mắt hay yếu ớt mà là một biểu cảm rất đau nhưng phải bặm môi không lên tiếng, sao tự nhiên anh lại có cảm giác cô gái này rất mạnh mẽ vậy nhỉ?
"Không có gì!"- Phụng Cơ bỏ mặt cơn đau kia, rõ ràng cô có thoa thuốc nhưng từ sáng đến giờ cứ động vào vật gì là cái cơn tê dại kia lại truyền đến.
"Đưa tôi xem."- anh giơ tay bắt lấy tay cô, Phụng Cơ liền né tránh, Trịnh Vỹ Thần lúc này bướng bỉnh lạ thường, nhất định bắt lấy tay cô, anh tháo chiếc bao tay lao công dài kia ra, quả thật giật mình khi nhìn thấy những vết bấm tím hằn lên bàn tay nhỏ, cánh tay thì lại sưng tấy trông rất xấu, Trịnh Vỹ Thần nhìn cô: "Vết thương cũ chưa lành sao lại để bị thương nữa?"
Phụng Cơ im lặng, vết thương cũ là do dao rạch sao? Không nhắc thì cô cũng quên luôn sự hiện diện của nó rồi.
Trịnh Vỹ Thần mím môi: "Cánh tay đắc tội với cô à? Sao cứ phải làm nó đau như vậy?"
Trịnh Vỹ Thần nói rồi thì quay lưng đi khỏi, Phụng Cơ nhìn theo anh rồi lại nhìn lên tay mình, kỳ lạ thật, sao lại không còn đau nữa rồi?
Cô thở dài định đeo găng tay rồi quay lại làm việc thì cửa phòng tolet mở ra, suy nghĩ đầu tiên của Phụng Cơ là Trịnh Vỹ Thần quay lại nhưng không, người kéo cô ra khỏi tolet, đưa cô vào thang máy đi thẳng lên tầng thượng trong những cặp mắt tò mò của những nhân viên khác chính là Trịnh Vỹ Khang.
Trên sân thượng gió lồng lộng thổi những lọn tóc dài của cô nhẹ nhàng đung đưa, Trịnh Vỹ Khang đứng đối diện cô, sắc mặt anh ta vô cùng kém.
Phụng Cơ lên tiếng: "Kéo tôi lên đây làm gì?"
"Muốn cô đi đến trước mặt tiểu Quyên giải thích chuyện của chúng ta."
"Không bao giờ. "- Phụng Cơ quay mặt chỗ khác, không hề đắn đo mà trả lời.
Trịnh Vỹ Khang nheo mày: "Lúc đầu là tôi cứu cô, vì sao cô lại muốn gây rắc rối cho tôi? Cô dùng thân phận người yêu của tôi để tiếp cận tôi hay là tiếp cận em trai tôi? Còn nữa thân phận của cô là gì, cô dàn xếp tất cả mọi chuyện nhằm mục đích gì?"
Phụng Cơ lạnh lùng nhìn thẳng vào Trịnh Vỹ Khang: "Tôi là bạn của Hà Tư Dĩnh, anh quen anh ấy thì chắc cũng sẽ biết được thân phận của tôi."
Trịnh Vỹ Khang nhìn cô rất lâu như đang phân tích một câu trả lời đầy khéo léo của cô, một lúc sau anh ta nói: "Cô làm ở cửa hàng đồ chơi à? Lúc thì nói là bạn gái lúc lại nói chỉ là bạn, rốt cuộc cô là bạn gái Tư Dĩnh hay là bạn?"
Phụng Cơ không trả lời câu hỏi kia mà chỉ hỏi: "Cửa hàng đồ chơi? Sao anh biết, nơi đó chỉ có hai tôi biết thôi."- Đây là câu hỏi giả giả thật thật, Phụng Cơ chưa hề biết thì ra Tư Dĩnh còn một cửa hàng đồ chơi gì đó, nhưng nếu hỏi thẳng thì sẽ bại lộ thân phận, chỉ đành dùng câu hỏi khéo này.
Trịnh Vỹ Khang không chút nghi ngờ trả lời: "Tôi gặp Tư Dĩnh lần đầu ở tiệm đồ chơi Mcracsi, lúc đó là sinh nhật Vỹ Thần nên tôi đi mua quà cho nó, vô tình gặp Tư Dĩnh ở đó."
Tiệm đồ chơi, Mcracsi? Chẳng lẽ là những lời năm đó...
"Nếu cho em một điều ước, em sẽ ước gì?"
"Em muốn mình được làm công chúa trong một thế giới có rất nhiều đồ chơi, nhưng mà chắc không được, mẹ rất ghét em chơi đồ chơi, mẹ chỉ thương em khi em luyện tập thôi."
"Cô sao vậy?"- Thấy cô đột nhiên sững người thì Trịnh Vỹ Khang gọi: "Tôi muốn cô đi giải thích với tiểu Quyên, nói là chúng ta không có gì, mau đi."
"Không bao giờ." - Vẫn là câu trả lời đó, Phụng Cơ cô chưa giết ch.ết cả nhà họ Trương là may phước cho cô ta rồi, bắt cô đi giải thích? Nằm mơ.
"Tại sao chứ? Chỉ giải thích có một câu là cứu được cuộc sống của hai người, sao cô lại kiên quyết không chịu?"- Trịnh Vỹ Khang khó hiểu.
Phụng Cơ bước lên vài bước, thu hẹp khoảng cách và nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói từng chữ: "Bởi vì trước giờ tôi chưa từng giải thích với người nào khác ngoài mẹ tôi."
"Vậy là cô đã hại tôi, cô..."
"Anh nên hiểu rõ, vấn đề không phải ở chỗ tôi, mà là anh."- Phụng Cơ cắt ngang lời Trịnh Vỹ Khang.
Đúng lúc đó, một âm thanh không vui đánh thức cuộc nói chuyện của hai người.
"Sao lại lên đây?"
Trịnh Vỹ Thần bước đến, nhìn Phụng Cơ rồi quay sang Trịnh Vỹ Khang, thấy cả hai người đứng gần đến nổi chỉ cần cúi xuống thì có thể hôn nhau được, anh không vui bĩu môi nói: "Chi nhánh bên Châu Á của anh hình như vẫn chưa ổn định thì phải, trong giờ làm việc lại đến làm phiền người của em thật là không tốt."
Trịnh Vỹ Khang nhíu mày, nhanh chóng bắt được ý chính, anh ta nhấn mạnh: "Người của em?"
Trịnh Vỹ Thần cố ý nhìn lướt qua gương mặt của Phụng Cơ, cô cũng nhìn anh có chút ngạc nhiên, Trịnh Vỹ Thần nhoẻn miệng cười, như vô tình mà đình chính: "Là người của công ty."
Trịnh Vỹ Thần quay qua Phụng Cơ: "Đi thôi!"
Sau đó mặc kệ Trịnh Vỹ Khang, lần này người kéo tay Phụng Cơ rời khỏi tầng thượng bước vào thang máy trong ánh mắt nghi hoặc của nhân viên lại là Trịnh Vỹ Thần.