Chương 28: Nghi vấn

Đối với một tình huống dở khóc dở cười này, Trịnh Phần cũng khó xử lây, bà còn cần tìm Trương Sa để giải quyết sau. Tạm thời cho Trịnh Vỹ Thần và Trương Ánh Quyên duy trì quan hệ có danh không phận này vậy.


Sau khi nói chuyện xong, Trịnh Vỹ Khang đưa Trương Ánh Quyên về nhà họ Trương trước, anh ta trở lại Trịnh gia đã là nửa đêm. Tất cả người làm đều đi nghỉ ngơi hết nên Trịnh Vỹ Khang phải tự mình mở cửa vào, lúc đi ngang vườn hoa thì nghe có tiếng động, giờ này mà người nào còn thức? Trịnh Vỹ Khang đi xem, anh ta nhìn thấy em trai mình đang ngồi trên bậc thềm uống bia.


Cùng là anh em nhưng Trịnh Vỹ Khang lại luôn nhận thấy một điều, về mặt công việc anh ta làm tốt hơn, nhưng về ngoại hình chắc chắn không bằng Trịnh Vỹ Thần. Ở em trai lúc nào cũng có một loại khí chất tự do, phong nhã mà anh ta có cố cũng không được.
"Sao chưa ngủ?"- Trịnh Vỹ Khang ngồi xuống bên cạnh.


Trịnh Vỹ Thần nhìn anh hai một cái rồi cười cười lấy một lon bia bên cạnh ném cho Trịnh Vỹ Khang.
Trịnh Vỹ Khang nhận lấy sau đó bật nắp uống một ngụm, thấy Trịnh Vỹ Thần không có ý định nói chuyện thì hỏi: "Cô gái mà em thích là cô Cơ Cơ đó à?"


Trịnh Vỹ Thần nhìn Trịnh Vỹ Khang mang theo chút ngạc nhiên, bộ anh thật sự lộ liễu vậy à? Chắc cũng lộ liễu thật, kéo Phụng Cơ đi trước mặt Trịnh Vỹ Khang còn gọi điện truy hỏi quan hệ giữa anh ta với cô thì thằng đần cũng nhìn ra được, sao cô gái kia lại không nhìn ra được điều này nhỉ?


Trịnh Vỹ Khang chỉ đơn thuần là hỏi thăm, bản thân anh ta cũng có chút đề phòng với cô gái đó, ngoại trừ việc biết cô là "bạn của Tư Dĩnh" thì anh ta chẳng hề biết gì về cô nữa. Trịnh Vỹ Khang càng không ngờ câu trả lời của em trai khiến anh cực kì sửng sốt.
"Cô ấy là Nguyễn Long Phụng Cơ."


available on google playdownload on app store


Trịnh Vỹ Khang đơ mất hai phút, cố gắng nghĩ xem đã nghe cái tên này ở đâu rồi, rất quen thuộc. Một lúc sau anh ta ngạc nhiên nói: "Thiếu chủ Kim Điêu Môn, Nguyễn Long Phụng Cơ, là cô ta sao?"
Trịnh Vỹ Thần gật đầu một cái, anh hỏi: "Em có chuyện này muốn hỏi anh, ngày mà anh gặp cô ấy là 19 tháng 12 phải không?"


"Phải, hôm đó là ngày giỗ của một người bạn của anh tên là Tư Dĩnh. Đi viếng mộ thì gặp được Cơ Cơ à không Phụng Cơ ngất xỉu ở đó."


Trịnh Vỹ Thần trầm mặc, lúc anh đưổi theo Phụng Cơ tới cánh rừng đó, chắc chắn cô cố tình chạy đến đó, những thành viên của nhà họ Trương đều tử nạn vào ngày 19 tháng 12, trùng hợp người tên Tư Dĩnh kia cũng qua đời vào ngày này, rốt cuộc người nhà họ Trương và cái ch.ết của Tư Dĩnh có liên quan gì? Còn nữa, giữa Phụng Cơ và Tư Dĩnh có quan hệ gì? rốt cuộc là loại quan hệ gì mới khiến cô dù bị thương vẫn muốn chạy đến ngôi mộ đó? Là loại quan hệ gì có thể khiến một cô gái bán rẻ lương tâm của mình, giết người vô số?


Xem ra vụ án 19.12 mà Trịnh Vỹ Thần anh luôn hứng thú điều tr.a lại bắt nguồn từ những câu hỏi này.


Trịnh Vỹ Khang không biết Trịnh Vỹ Thần đang nghĩ nhiều vậy, anh ta dặn: "Là ai thì anh không dám nói nhưng cô Nguyễn Long Phụng Cơ đó vốn là một sát thủ bất bại của Kim Điêu Môn. Cô ta tiếp cận em chắc chắn có mục đích."


Trịnh Vỹ Thần cười vu vơ hỏi: "Anh nghĩ em có thứ gì quan trọng mà khiến đại sát thủ đó tiếp cận em?"
Trịnh Vỹ Khang ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Khóa Kim Cương, đúng, là Khóa Kim Cương."


Trịnh Vỹ Thần hắt hơi nhẹ một cái rồi lườm sang chỗ khác, hậm hực nói: "Gì chứ, không phải là nhan sắc của em cộng với cơ thể tráng kiện của em sao?"


Câu nói mang đầy mùi tự kỷ của Trịnh Vỹ Thần khiến Trịnh Vỹ Khang suýt nữa phun bia ra bằng lỗ mũi, biết thằng em của mình bắt đầu "tới giờ" anh ta không thèm ở lại nói chuyện nữa liền đứng lên, trước khi đi còn hạ giọng nói: "Xin lỗi, vì chuyện của anh và tiểu Quyên đã làm liên lụy em."


Trịnh Vỹ Thần không để tâm, ngẩn đầu tiếp tục uống: "Có là gì chứ."
"Nhưng mẹ đã có ấn tượng xấu về em... sau này sẽ không chia tài sản cho em đâu."- Trịnh Vỹ Khang nheo mày, em thật sự không quan tâm sao?


Trịnh Vỹ Thần cười: "Từ ngày em trốn khỏi đại học để vào quân đội thì mẹ đã có ấn tượng xấu với em rồi, còn về Trịnh thị, em không hứng thú, nhường anh đó."
Trịnh Vỹ Khang bị Trịnh Vỹ Thần chọc cười, anh ta vỗ mạnh vai anh, hào hiệp nói: "Yên tâm, anh nuôi em cả đời."


Trịnh Vỹ Thần xì một tiếng: "Buồn nôn ch.ết được đấy."
Sau khi Trịnh Vỹ Khang rời đi, Trịnh Vỹ Thần vẫn tiếp tục ngồi uống bia, bỗng chốc nhớ tới vẻ mặt của cô lúc bị anh vạch trần thì phì cười. Thật muốn xem xem Phụng tỷ trong truyền thuyết có thật sự là vô tâm vô tình không.


Tối nay không có trăng, chỉ có mây đen âm u, cơn bão đã gần đi qua rồi. Cơn gió từ phía nam sẽ thổi tới, ấm áp dịu nhẹ.


Sáng sớm, Evan như thường lệ đã xách hai túi điểm tâm đến nhà Phụng Cơ. Chắc chỉ có mình cậu là được đặc xá có thể ra vào nhà Phụng tỷ thường xuyên, không vì đặc biệt gì chỉ là nếu không như vậy thì e là ba bữa của Phụng Cơ vô cùng vất vã. Nhưng hôm nay, từ lúc bước vào Evan đã dùng hai túi đồ che lại gương mặt của mình, cậu quay lưng về phía cô loay hoay bày đồ ăn ra bàn rồi rón rén định rời đi.


"Cho tôi mượn laptop của cậu."
Evan lập tức căng thẳng dùng máy tính trong giỏ che chắn rồi đi đến bàn làm việc của cô để xuống, cũng may là Phụng Cơ có vẻ đang rất chuyên tâm mà không nhìn vào mặt cậu, Evan quay người bước đi vài bước
"Đứng lại!"


Evan khóc không ra nước mắt, khổ rồi, lần này coi như toi đời cậu rồi.
Phụng Cơ đứa mắt nhìn Evan một cái rồi cầm ly cà phê bên cạnh uống một ngụm, lạnh nhạt nói: "Mặt của cậu có vấn đề gì sao?"
"Không có..."
"Quay lại."- Phụng Cơ có vẻ bắt đầu không vui: "Không nghe thấy tôi nói gì sao?"


Evan khở sở ra mặt, đằng nào cũng ch.ết thôi thì cứ tự thú vậy, cậu không tin người kia có thể tàn nhẫn với một thuộc hạ khả ái như mình. Evan từ từ quay lại, gương mặt bầm tím được lộ diện, cậu cười chiêu tài: "Hà hà, Phụng tỷ..."


Phụng Cơ cũng mỉm cười cho có lệ: "Những vết thương này chứng minh quyết định huấn luyện lại của tôi là không sai, ai đánh?"
"Em không biết, bọn chúng không có nói."
"Hử?"


"Phụng tỷ, em thật sự không biết mà... ây da, đừng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, mau lên, Quang Sẹo cậu ra ăn sáng này, Phụng tỷ, chị cũng qua ăn đi."- Evan lánh sang chuyện khác, cậu quay lại thì thấy Quang Sẹo đi từ căn phòng bí mật bên trong ra, đáng nói là trên mặt hắn cũng bị bầm tím.


Quang Sẹo đối với biểu cảm ngạc nhiên của Even cũng không có phản ứng gì, hắn đi đến nói với Phụng Cơ: "Đã tiêm thuốc cho cô ta rồi."
Phụng Cơ chỉ khẽ ừ một tiếng, cô cũng không hỏi han gì, Evan lấy làm lạ: "Phụng tỷ, Quang cũng bị thương mà, hay là cho cậu ấy tham gia đặc huấn lại với tôi đi."


Quang Sẹo lạnh lùng nhìn Evan, cậu ta cũng hí hửng đáp trả với ánh mắt: Có khổ thì tôi cũng không dại gì chịu một mình, người anh em, cậu phải đồng cam cộng khổ với tôi.


"Đám đàn em của Bold đến gây sự, Quang Sẹo và bọn họ đánh nhau, cậu ấy bị như vậy thì chắc chắn đám người kia cũng không khá khẩm gì hơn, còn cậu thì khác, nếu giao đấu thì cậu bị thương còn đám người kia lại vô sự."


Phụng Cơ lạnh nhạt nói một câu khiến Evan cứng họng. Gì chứ, từ khi nào lại phân biệt đối xử với cậu như vậy? Thật là, cái định kiến ch.ết tiệt này khi nào lại áp đặt lên người cậu?






Truyện liên quan