Chương 6
Tử Lê nghe thế lập tức ngẩng đầu nhìn Băng Khôi tràn đầy kinh ngạc. Băng Khôi vẻ mặt mang cười nháy mắt với y mấy cái, rồi mới thúc ngựa tiếp tục đi.
“Thì ra... thì ra ngươi chính là hoàng đế của Băng Luyện quốc – Xích Luyện Hoàng Băng Khôi... Khó trách… khó trách...” Giọng nói của y có vẻ hơi run. Khó trách Băng Khôi đem đến cho y cảm giác giống như lửa... Băng chi Xích Luyện Hoàng trong truyền thuyết chính là hắn! Là đứa con của lửa bị người ta nói là sinh sai quốc gia trong băng thiên quốc độ kia....
Nhưng Tử Lê thấy, tuy rằng hắn gây cho người ta cảm giác tựa lửa, nhưng nội tâm kỳ thật vẫn là băng đá... Bởi vì trên người hắn tỏa ra chính là vị nước trong veo, mà không phải nóng cháy hừng hực.
“Khó trách?” Băng Khôi nhướn mi hỏi: “Khó trách cái gì?”
Tử Lê lắc đầu tỏ vẻ không có gì, Băng Khôi cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Hắn dừng ngựa lại, rồi mới buông lỏng cánh tay vẫn luôn ôm chặt Tử Lê ra, nhảy xuống, giao dây cương cho tên lính đứng bên cạnh dắt. Tiếp đó hắn lập tức xoay người tự mình bế Tử Lê xuống ngựa, đem cả đôi tay lẫn đôi chân đã lạnh băng kia của y đều bọc lại trong lớp da cừu dầy, đem y vào cung.
“Xin hỏi Xích Luyện Hoàng bệ hạ muốn xử trí Tử Lê ra sao?” Tử Lê nhẹ nhàng hỏi, ngữ khí không mang theo chút cảm xúc nào.
“Xử trí? Sao lại nói khó nghe như vậy...” Băng Khôi nhíu mày, ẵm Tử Lê tới trước một gian tiểu viện. Nơi ấy có đủ loại cây mai, đem cả không gian bao phủ trong tán mai trắng muốt, chỉ cần bước vào thì sống mũi đã xộc đầy mùi hương.
“Từ nay em sẽ ở nơi này, nó tên là ‘Mai phi viện’.” Băng Khôi thả Tử Lê xuống, để y nhìn ngắm lạc viện mà mình sắp sửa định cư.
“Bởi vì vùng đất này của chúng ta rất lạnh lẽo, không trồng được cây lê, cho nên ta đành dùng hoa mai thay thế, em tạm chấp nhận sống với chúng nó vậy nhé được không?”
“A?” Tử Lê nghe hắn lảm nhảm, sửng sốt một chút. Cái gì kêu ‘tạm chấp nhận sống với hoa mai’? Hắn coi mình là thực vật chắc?!
“Ách... Ta là nói… em hãy ở tạm trong Mai Phi Viện này... Ta nghĩ em hẳn là sẽ thích hoa lê hơn chút...” Hắn cũng phát hiện ra lỗi trong lời mình nói, đỏ mặt sửa miệng.
“Cám ơn bệ hạ.” Tử Lê hạ thấp người hành lễ, lại bị Băng Khôi ngăn cản.
“Không cần đa lễ với ta như thế, cũng đừng gọi ta là bệ hạ... Ta thích em kêu ta Băng Khôi.” Băng Khôi đỡ y lên, mang vào trong phòng.
Tử Lê có chút do dự gật gật đầu, mở miệng khẽ gọi: “Băng Khôi...”
Băng Khôi nghe xong cười vui vẻ. Ở trong nháy mắt đó, Tử Lê đem nụ cười của Huyền Dật cùng Băng Khôi trước mắt xếp chồng lên nhau...
Tại sao... Rõ ràng chính là hai người bộ dáng không giống nhau, lại luôn làm y có loại cảm giác tương tự....?
Tử Lê có chút thất thần nghĩ.
***
Cách ngày hôm sau, Tử Lê thu được thánh chỉ. Băng Khôi đem ‘Mai Phi Viện’ cùng một số tiểu thị nữ, tiểu thái giám còn có vàng bạc châu báu ban cho y, cũng phong y thành ‘Lê Hương phi’.
Tử Lê sau khi tiếp nhận thánh ý, lộ ra một chút cười khổ.
Lê Hương phi...
Hắn biết rất rõ mình là một nam nhân còn phong mình là phi tử... Cũng chẳng khác gì cha mẹ của y, biết rõ y là một cậu bé lại công bố với bên ngoài là phận nữ nhi.
Tiện đà bị coi như con gái, sau khi nuôi lớn lại gả cho Huyền Dật...
Đều là giống nhau...
Đều là giống nhau... châm chọc như thế...
***
Cứ vậy, từ sau khi Tử Lê được Băng Khôi cứu về mang vào cung phong làm quý phi, coi như yên bình mà sống qua mấy tháng. Trừ bỏ thỉnh thoảng sẽ có mấy đám phi tử nghe nói Tử Lê được sủng ái đến đây hô to gọi nhỏ, châm chọc khiêu khích, bình thường có thể nói là vô cùng thoải mái an tĩnh.
Tử Lê cũng dần dần quen với thời tiết cùng phong thổ nơi này. Mỗi tháng, chỉ cần có chút rảnh, Băng Khôi đều sẽ đến tán gẫu, dẫn y đi chơi loanh quanh. Buổi tối cũng sẽ qua đêm ở Mai Phi viện, cùng y đồng giường chung gối đi vào giấc ngủ. Nhưng là chỉ dừng ở đó mà thôi. Ngoài ôm và hôn, hắn cũng chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Đối với điều này, Tử Lê cảm thấy thực cảm kích. Y hiểu rất rõ tâm ý của Băng Khôi, nhưng là cho tới bây giờ, y vẫn không cách nào chấp nhận ai ngoài Huyền Dật làm những chuyện ấy với mình. Bởi vì thực sự, kể từ lúc y nhận được tin tức Huyền Dật ch.ết trận sa trường cho đến bây giờ, cũng bất quá mới qua một năm rưỡi, cùng lắm thì cộng thêm mấy ngày mà thôi, y vẫn không thể quên đi nỗi tưởng niệm cùng đau thương dành cho Huyền Dật. Dù sao, Huyền Dật có thể nói là người mà y yêu nhất trên đời...
Cùng lúc ban thưởng Mai Phi Viện cho y, Băng Khôi cũng ban tặng y một tiểu thị nữ cùng một tiểu thái giám. Bọn họ lần lượt tên là Thanh Liên và Tiểu Thích Tử, là hai đứa nhỏ rất đáng yêu. Thanh Liên diện mạo thanh tú, nguyệt mi cong cong, mang cặp mắt hạnh dài nhỏ xinh đẹp. Bộ dáng hoạt bát cùng thiên chân vô tà của nàng, khiến Tử Lê nhớ tới Mai Tuyên – nghe nói sau khi gả cho Thập Vương gia cũng đã ch.ết trong cuộc tru diệt hoàng tộc thảm khốc ngày ấy. Còn Tiểu Thích Tử lại có khuôn mặt béo tròn, diện mạo vô cùng chọc người cười vui. Hắn tư tưởng cẩn thận và vô cùng thích lải nhải, thường giống một bà mẹ già cả ngày niệm không ngừng, luôn bức bách Tử Lê ăn nhiều hơn, bởi vì Tử Lê thoạt nhìn rất gầy yếu! Hơn nữa sau khi biết được thân thể chủ nhân vô cùng suy nhược, cứ sểnh ra là hắn lại kêu Tử Lê mặc nhiều quần áo miễn cho bị cảm, còn ngày nào cũng chạy tới phòng bếp tự mình hầm canh cho Tử Lê ăn! Khiến sức khỏe Tử Lê thật đúng là dần dần có khởi sắc, vẻ mặt cũng so với trước kia hồng nhuận hơn rất nhiều.
Nghe hai người kể lại, ngày đầu bọn họ nhìn thấy Tử Lê, lòng đều sợ muốn ch.ết, bởi vì đây là lần đầu tiên hai người bọn họ hầu hạ quý phi. Hơn nữa Tử Lê vẻ mặt đạm bạc hình như không ưa nói giỡn, khiến bọn họ nghĩ lầm Tử Lê thực hung tợn. Thế nhưng sau khi ở chung, bọn họ phát hiện kỳ thật vị chủ tử này của bọn họ là một người rất ôn hòa.
***
“Lê chủ tử ~ Lê chủ tử!!” Thanh Liên ôm một thứ gì đó trong lòng, hớn hở chạy tới, cao hứng phấn chấn kêu: “Người xem ta tìm được gì này!”
“Hửm? Ngươi tìm thấy cái gì mà hưng phấn thế?” Hôm nay Tử Lê diện một thân nữ phục màu thủy lam chế từ bông vải, viền cổ tay, cổ áo cùng váy lót đều dùng kim tuyến thêu dây hoa. Bên ngoài còn phủ một chiếc áo khoác màu bạc. Trên đầu của y kết một cái búi tóc đơn giản, chỉ dùng một cây trâm đính hạt trân châu màu hồng nhạt làm trang sức. Y nghe tiếng liền buông cuốn sách đang đọc dở xuống quay đầu lại nhìn về phía Thanh Liên, mỉm cười hỏi. Thanh Liên liền đưa thứ đang ôm trong ngực ra cho Tử Lê xem.
Đó là một con mèo lớn màu tuyết bạch điểm chút vằn. Nó có cặp tròng mắt màu xám, bộ lông nhìn như xốp kia khiến người ta nhịn không được muốn sờ sờ. Có thể nói nó là một con mèo nhưng lại không giống lắm, bởi vì hình thể của nó tựa hồ quá lớn so với một con mèo bình thường.
Con mèo kia vừa nhìn thấy Tử Lê, không nói hai lời liền giãy ra khỏi ngực Thanh Liên nhảy xuống, bổ nhào vào lòng y làm nũng. Cặp mắt to kia chớp chớp, thơ dại nhìn vẻ mặt có chút bị dọa đến của Tử Lê. Tử Lê cười cười ôm lấy nó từ trên đầu gối mình.
“Ngươi nhặt được nó ở đâu vậy?” Y cười ha ha ôn nhu hỏi, con mèo kia ɭϊếʍƈ mặt y mấy cái rồi mới phát ra thanh âm ‘ngao ngao’.
“Hồi bẩm Lê chủ tử, Thanh Liên phát hiện ra nó ở ngoài rừng trúc cạnh Mai Phi Viện, thấy nó đáng yêu nên vội ôm nó tới cho chủ tử xem.” Thanh Liên ngồi xổm xuống, vừa đấm chân cho Tử Lê vừa cười hì hì: “Chủ tử thích chứ?”
“Thích, thích, nhóc này đáng yêu như vầy mà, ta thấy chúng ta cứ giữ nó lại được không?” Tử Lê gãi ngứa cho nó, mèo con thoải mái híp mắt meo meo.
Khi bọn họ đang thảo luận xem nên đặt tên cho con mèo này là gì, tiếng gọi dồn dập của Tiểu Thích tử liền ầm ĩ truyền đến từ ngoài hành lang.
“Lê chủ tử! Lê chủ tử a!! Mấy ngày này ngài ngàn vạn lần đừng tới rừng trúc ~~ bởi vì đám thủ vệ vừa mới đánh ch.ết một con.... A a a a a a!!!!!!!” Tiểu Thích Tử vừa tới cửa, thấy Tử Lê đang ôm trên tay một con mèo lớn liền bị dọa đến kêu to.
“Xem kìa, Tiểu Thích Tử, ngươi là vội tới cho chúng ta biết cổ họng của ngươi có thể cất cao bao nhiêu đúng không?! Làm gì mà đương nói đến một nửa lại đột nhiên hét lên thế hả?” Thanh Liên vừa đấm chân cho Tử Lê vừa cười nhìn vẻ mặt bị dọa đến trắng bệch của Tiểu Thích Tử nói.
“Ông bà tổ tiên ơi ~~~~~~~~~~~” Tiểu Thích Tử ngã ngồi trước cánh cửa, chỉ vào con mèo lớn trong lòng Tử Lê, kêu: “Hổ a!!!!!!!!!!!!!”
“Hả?!” Thanh Liên chấn động nhìn con mèo lớn trong lòng Tử Lê, sắc mặt nháy mắt trắng xanh: “Hổ sao?!!!”
“Hổ?! Hổ không phải màu cam nâu sao? Con vật này rõ ràng chính là màu trắng mà ~” Tử Lê đem con mèo lớn bị Tiểu Thích Tử nói là hổ kia bế lên cẩn thận nhìn kỹ, cặp mắt to màu xám của nó lòe lòe phát sáng nhìn Tử Lê. “Meo một tiếng tới nghe chút, chứng minh cho bọn họ thấy ngươi không phải hổ mà là mèo con đi.”
Đại miêu nghe xong ánh mắt hiện lên một tia kim quang, tiếp đó nó liền thật sự kêu ‘meo’ cho Thanh Liên đang đần mặt cùng Tiểu Thích Tử đang bị dọa ngốc nghe.
“Các ngươi xem, rõ ràng chính là mèo mà!” Tử Lê cao hứng ôm đại miêu hôn một cái, rồi mới quay đầu nói với hai kẻ đã bị dọa đến nói không nên lời: “Tiểu Nguyệt Nha thật là ngoan!”
“Chủ tử! Người đặt cho nó cái tên hay quá!!”
Lấy lại tinh thần sau cùng, Tiểu Thích Tử kích động kêu rên với Tử Lê: “Hay cái gì mà hay! Nó lớn lên tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm!! Chủ tử, ngài liền giao nó cho Tiểu Thích Tử đem đến chỗ đám thủ vệ xử lý đi!”
“Không cần! Ta thích nó, ta muốn giữ nó lại! Thanh Liên, ngươi không phải cũng rất thích Tiểu Nguyệt Nha sao?!” Tử Lê trừng mắt phượng, nhìn Thanh Liên nói. Trong ánh mắt rất có loại ý tứ ‘ngươi dám nói không thích ta liền điều ngươi đi cọ nhà xí cho xem’
“Đó đó đó... đó là trước khi biết nó là hổ mà... Hu hu hu... Chủ tử, người đừng nhìn Thanh Liên như vậy nữa! Ta thừa nhận ta rất thích nó là được chứ gì ~~~~” Thanh Liên vẻ mặt bi thương nhìn Tử Lê nói.
“Vậy mới đúng ~ Mà này Tiểu Thích Tử, nếu ngươi dám trộm đi bẩm báo với thủ vệ, ta liền bắt ngươi lại đánh bằng roi đó nghe!” Tử Lê thấy Tiểu Thích Tử muốn lén chuồn đi mách thủ vệ, ngữ khí giả bộ nghiêm khắc nói với hắn. Tiểu Nguyệt Nha còn dựng thẳng thân lên, gầm nhẹ uy hϊế͙p͙.
“Hức... Được rồi! Chủ tử, Tiểu Thích Tử không đi là được!” Tiểu Thích Tử nghe thấy Tử Lê muốn đánh hắn, lại thấy vẻ mặt không tốt của Tiểu Nguyệt Nha liền run rẩy cả người.
“Tiểu Nguyệt Nha, ngươi nghe thấy chưa ~ ngươi có thể ở lại đây cùng ta đó! Vui không nào?” Tử Lê vừa lòng cười với Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Nguyệt Nha híp mắt cao hứng khẽ ‘ngao’ một tiếng.