Chương 3
Du Tĩnh Đức vốn luôn biết bản thân không được thông minh.
Nhưng cậu cảm thấy bản thân thích Trần Nghiệp Ân, con người của chàng trai trẻ này có rất nhiều phương diện cũng khiến cho cậu cảm thấy có chút ngờ ngợ rằng mình đã yêu, làm cho trong lòng cậu đau khổ. Cho nên khi mà tư lệnh nói lời đó cho cậu, trong lòng cậu vừa khiếp sợ vừa mờ mịt, cậu hoàn toàn không biết tư lệnh lại có tâm tư với cậu. Cậu đi theo bên người tư lệnh lâu nhất, số lần vào sinh ra tử nhiều nhất, ngay cả một lần cuối cùng kia cũng…
Có thể từ trước đến giờ cậu chưa từng đem cậu và tư lệnh nghĩ đến phương diện kia, cậu chỉ biết rằng tư lệnh đối với cậu có ân, cả đời này cậu đều phải thành tâm ra sức với tư lệnh. Tư lệnh đi đâu cậu đi đó, tư lệnh muốn cậu làm gì cậu làm cái đó, mà ở một phương diện khác, cậu biết bản thân mình thích Trần Nghiệp Ân, vì vậy tư lệnh vừa mới nói câu nói kia, cậu chỉ có thể hành động đáp lại như vậy.
Cậu có thể vì tư lệnh dâng hiến toàn bộ, duy chỉ có tâm là không thể.
Du Tĩnh Đức khổ sở nghĩ: Tư lệnh lấy được thân thể của cậu sẽ cao hứng?
Suy nghĩ đó của cậu khiến từ đầu đến cuối cậu cũng không hiểu tại sao tư lệnh lại đầy mặt mệt mỏi bảo cậu rời đi, càng làm cho cậu không hiểu là, tại sao khi cậu vừa trở về phòng của mình, vội vàng tắm rửa xong nằm xuống, nhắm mắt một lúc, lại phiền não mà mở mắt ra.
Du Tĩnh Đức đè tay lên lồng ngực của mình, chân mày nhíu chặt, trong đầu lại nhớ lại lúc tư lệnh nói cậu rời khỏi, trái tim đập nhanh đến mức cơ hồ khiến cậu muốn nghẹt thở.
Chuyện này cậu còn chưa hiểu rõ, hôm sau đã có người gửi thiệp mời đến.
Thiệp mời có nói Trần Nghiệp Ân phải nhậm chức, Trần tướng quân mời mọi người tới tụ họp một chút, hướng dẫn hướng dẫn đứa con trai không ra hồn của ông.
Năm đó nếu không phải Cố Thanh Nhượng bị gãy chân, đến hôm nay hắn cũng đã là một tướng quân trẻ tuổi nhất, trong trường hợp như vậy, đương nhiên sẽ mời hắn qua.
Du Tĩnh Đức đứng ở bên cạnh Cố Thanh Nhượng cả người cứng đờ, buổi sáng nhìn thấy tư lệnh, cậu còn chưa quên được chuyện tối hôm qua, đối mặt với tư lệnh vẫn một mực không dám ngẩng đầu, bây giờ lại nghe thấy cái tên Trần Nghiệp Ân, toàn thân cậu cả người vẫn không biết phải làm thế nào, theo tính cách của tư lệnh, hắn hẳn là không nhận cái thiệp mời này.
Du Tĩnh Đức đang lo lắng tư lệnh sẽ bởi vì chính mình mà từ chối tấm thiệp mời của Trần tướng quân, Cố Thanh Nhượng lại nở nụ cười, tiếp đãi người đưa thiệp mời tới, Cố Thanh Nhượng liếc nhìn Du Tĩnh Đức một cái, cười nói “Căng thẳng cái gì, đừng sợ tôi, chuyện tối ngày hôm qua đều quên đi.”
Nói xong liền rời đi, lại cũng không nhìn Du Tĩnh Đức thêm cái nào.
Quên?
Du Tĩnh Đức mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng khó hiểu, dâng lên một cỗ mất mát.
Nhà của Trần gia so với vị đồng liêu kia không biết sang trọng hơn gấp bao nhiêu lần.
Cố Thanh Nhượng từ xa đã nhìn thấy mấy vị bằng hữu của hắn, mấy người này biểu tình quái dị quét mắt liếc nhìn Du Tĩnh Đức một lúc lâu, Cố Thanh Nhượng cười nói “Các cậu rất rảnh a? Được rồi, nếu rảnh rỗi như vậy, Sở Hoa, cậu đến đẩy xe lăn giúp tôi. Tĩnh Đức, tối nay để cậu đi thả lỏng một chút, cậu cùng Trần công tử là bằng hữu, liên hệ nhiều với cậu ta một chút cũng không có gì không tốt, tôi thì ngược lại, thời gian gặp mặt không nhiều, phải đi nô dịch đám người kia thật tốt.”
Nghe vậy, mọi người đều ngây người.
Du Tĩnh Đức đứng ở phía sau không nhìn thấy sắc mặt của Cố Thanh Nhượng, cậu do dự từ chối “Tư lệnh, vẫn luôn là tôi đẩy xe cho ngài, Sở tiên sinh sợ là…”
Lời còn chưa nói hết, Sở Hoa đã cười hì hì đẩy cậu sang một bên, sau đó đoạt lấy vị trí của cậu đỡ lấy xe lăn của Cố Thanh Nhượng “Được rồi được rồi, ngài thích nô dịch thế nào thì nô dịch, Tĩnh Đức a, cậu cũng đừng coi thường tôi, hồi mẹ tôi bị bệnh tôi vẫn luôn ngày đêm chiếu cố, nếu Cố tư lệnh cho phép cậu đi thả lỏng, vậy cậu đi đi thôi.”
Vừa nói, đám bằng hữu của Cố Thanh Nhượng kia liền cười ầm lên chen tới, từng người đẩy ta ta đẩy ngươi, chỉ trong chốc lát đã đẩy Du Tĩnh Đức ra tít ngoài cùng, cách Cố Thanh Nhượng một khoảng cách khá xa, những người này một bên nói đùa một bên trêu chọc Cố Thanh Nhượng, rồi sau đó khoát khoát tay với Du Tĩnh Đức, để cho cậu một mình đi chơi.
Du Tĩnh Đức lật đật đuổi theo vài bước, nhưng lại khiến đám người kia đẩy Cố Thanh Nhượng chạy xa hơn, gần như khiến cho người ta hoài nghi bọn họ không mang theo xe lăn.
Cậu lo lắng xảy ra chuyện, liền chịu đựng dừng lại không dám đuổi theo.
Du Tĩnh Đức tâm tình phức tạp nhìn bóng lưng của mấy người kia, ngay cả bản thân cũng không phát hiện được, hai tay của mình đã chặt chẽ siết thành quả đấm.
Từ lúc cậu thay thế nha hoàn đi theo Cố tư lệnh, vị trí đẩy xe lăn vẫn luôn là của cậu.
Cậu khó hiểu, cảm thấy trong đầu bốc lên hỏa khí.
Đến khi đi xa, đám bằng hữu của Cố Thanh Nhượng mới dừng lại.
Sở Hoa lại mang theo sắc mặt trêu chọc cúi đầu xuống, hỏi “Hai cái miệng nhỏ cãi nhau? Chậc chậc, nhìn sắc mặt lúc nãy của ngài, âm trầm cũng sắp dọa ch.ết người.”
Cố Thanh Nhượng liếc nhìn y “Cậu nói ai hai cái miệng nhỏ? Cậu nhiều chuyện, sắc mặt tôi không âm trầm, cậu biết nhìn sắc mặt người sao?
Sở Hoa cười hắc hắc gãi gãi mũi “Được rồi, được được được, tư lệnh lớn nhất, ngài nói cái gì chính là cái đó, ngài không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng ngài, toàn bộ huynh độ cũng đều ủng hộ ngài?”
Buổi tối, Cố Thanh Nhượng nhìn thấy Trần Nghiệp Ân, người trẻ tuổi này gọn gàng xinh đẹp giống như một viên minh châu sáng chói, trên mặt đều là sức sống của tuổi trẻ, rồi sau đó hắn thấy Du Tĩnh Đức đứng ở một góc xa xa mà nhìn chính mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, người này thật là khờ, nếu thích Trần Nghiệp Ân, còn không mau thừa dịp này đi qua đó, chạy đến nhìn hắn làm gì?
Người trẻ tuổi này không tệ, Du Tĩnh Đức thích hắn, cũng đúng thôi.
Đám bằng hữu biết Cố Thanh Nhượng không thích náo nhiệt, thay hắn nói mấy câu tượng trưng liền đẩy hắn tới một góc cùng nhau bồi hắn, đang cười nói, khóe mắt vừa nhìn sang một cái, bỗng nhiên nhìn thấy Du Tĩnh Đức mang sắc mặt lo lắng đi tới “Tư lệnh, ngài không thể ra ngoài lâu như vậy, tôi đưa ngài trở về nhà.”
Cố Thanh Nhượng tiếc nuối nhìn mấy người bạn thân “Được rồi, Sở Hoa, tối nay cậu đưa tôi trở về.”
Sắc mặt Du Tĩnh Đức hơi thay đổi “Tư lệnh một mình tôi là được rồi.”
Cố Thanh Nhượng đè tay Sở Hoa lên xe lăn của mình, cười nói “Thật lâu không gặp nhau, cậu quản nhiều như vậy làm gì, tôi muốn trò chuyện với bạn bè nhiều hơn một chút cậu cũng không cho?”
“Không, không phải vậy –”
“Ai nha.” Cố Thanh Nhượng giống như hiểu ra cái gì, vỗ tay một cái “Tôi cũng quên mất tôi tới làm gì, Sở Hoa, đẩy tôi đến chỗ Trần tướng quân đi, Tĩnh Đức, cậu cũng cùng đến.”
Sở Hoa ngẩn người, từ lúc Cố Thanh Nhượng bị hỏng chân, hắn liền không thích trở thành tiêu điểm trong tầm mắt của mọi người, lúc này làm sao lại?
Du Tĩnh Đức trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ bất an, ngay trong lúc cậu còn đang mải do dự, Cố Thanh Nhượng liền cười, quay đầu ngoắc tay với cậu.
“Phát ngốc cái gì? Đến đây.”
Du Tĩnh Đức thấy Cố Thanh Nhượng cười, bỗng nhiên tim đập rộn lên, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đi theo.