Chương 40

“Khuya rồi, tối nay cậu ngủ ở đây với tiểu Long đi.”
Nói xong, Cố Thanh Nhượng đắp chăn cho một lớn một nhỏ, thấy tiểu Long đang ngủ bỗng nhiên nhíu mày một cái, không khỏi mỉm cười, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên trán của tiểu Long “Ngủ ngon, tiểu công chúa.”
“Tư lệnh…”


Đưa mắt lên nhìn, liền thấy ánh mắt quyến luyến không thôi của Du Tĩnh Đức, tay của hai người vẫn còn đang cầm lấy nhau, Cố Thanh Nhượng có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu và sự quyến luyến của nam nhân. Ánh mắt nhìn nhau một hồi, hắn cầm lấy một tay của nam nhân, một tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của tiểu Long, rồi sau đó, lại cúi người thêm một lần nữa, đặt một nụ hôn lên trên gương mặt của Du Tĩnh Đức, ghé sát vào tai cậu, nhẹ giọng, nói “Cậu cũng ngủ ngon, Tĩnh Đức.”


Du Tĩnh Đức bỗng nhiên trợn tròn mắt, ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, lại thấy tư lệnh sắp ra khỏi phòng, cậu do dự một chút, bỗng nhiên, cả người run rẩy đưa tay lên nắm lấy vai của hắn, run rẩy đặt môi mình lên môi tư lệnh.


Lúc hô hấp hòa vào nhau, Cố Thanh Nhượng cũng hơi kinh ngạc một chút, nhưng cái bộ dạng run rẩy của Du Tĩnh Đức, thật sự chọc cho hắn buồn cười. Đặt tay lên vai nam nhân, đẩy cậu ra một chút, nhìn chăm chú vào ánh mắt đầy bất an và thẹn thùng, cười nhẹ một tiếng “Tôi nhớ rõ, trước kia lá gan của cậu không lớn như vậy.”


Mặt của Du Tĩnh Đức đỏ bừng, vẫn quả quyết, kiên định, trả lời hắn “Là tư lệnh cho tôi cơ hội, nếu như tôi tiếp tục bỏ qua, sẽ không còn nữa.”


“Đúng vậy, không có lần tiếp theo.” Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng lạnh lẽo, híp mắt đánh giá đối phương, nhưng ngón tay lại ôn nhu vuốt ve môi cậu “Tôi và cậu ở chung một chỗ, đại khái là đang đánh cược.”


available on google playdownload on app store


Du Tĩnh Đức hôn ngón tay của hắn, thấp giọng nói “Tư lệnh sẽ không thua, tôi yêu ngài, thắng mọi thứ.”
Cố Thanh Nhượng khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu tiếp tục nụ hôn ban nãy của hai người bằng một nụ hôn nhẹ.
“Tôi về phòng trước.”


Du Tĩnh Đức kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, qua một lúc lâu, đầu óc nổ tung một cái, cả người ngã vào trên giường, kéo chăn trùm kín đầu không nhúc nhích.
Tiểu Long đang mơ mơ màng màng, không thể nhịn được nữa “Chú! Chú tiếp tục dọa cháu nữa cháu muốn đánh chú rồi!”


“A, thật xin lỗi…” Âm thanh của Du Tĩnh Đức buồn buồn truyền từ trong chăn ra “Chú, chẳng qua chú thật sự cao hứng, tư lệnh lại hôn chú…”
Tiểu Long không muốn để ý đến cậu.
Kết quả hôm sau, Cố lão gia tử lại từ quê ra.


Cố lão gia tử là ông của Cố Thanh Nhượng, tuổi tác lớn rồi, nhưng vẫn tinh thần nghiêm trang như trước, một đường cười híp mắt đi lên, A Liên đi theo bên cạnh ông, nhưng ông căn bản không cần người đỡ.


Cố Thanh Nhượng từ nhỏ đã được cố lão gia tử yêu thích, lão gia tử nhìn thấy hắn, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
“Ông nội.” Cố Thanh Nhượng đi qua đỡ lão gia tử “Cháu trai trêu ngài chọc ngài, ngài đánh một trận là được, nhưng ngài đừng nóng giận nha.”


Lão gia tử hừ một tiếng hất tay ra “Vài ngày trước xảy ra truyện lớn như vậy cũng không nói cho ông!”


Cơn giận của lão gia tử vẫn còn chưa nguôi, một cái bóng tròn tròn tung tăng chạy từ trong phòng chạy ra đến, ôm lấy bắp chân của lão gia tử “Ba, đây chính là ông nội của ba nha, ai nha, ba của ông nội con phải gọi là gì đâu?”


“Cái vật nhỏ này chính là đứa trẻ mà con mang từ nước ngoài về?” Lão gia tử cả mặt chê bai, chọc chọc đầu tiểu Long “Nhỏ tí xíu như vậy, nhưng nói thật nhiều.”
Tiểu Long cũng không hề ngại ngùng, đầy mặt đắc ý “Con còn nói được nhiều từ hơn cơ!”


A Liên vốn đi theo lão gia tử đến, lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ này, không nhịn được mà bế cô bé lên, móc từ trong túi ra một cái kẹo, kín đáo đưa cho cô bé “Tiểu tỷ, ông nội của thiếu gia con phải gọi là cụ ông, ôi, thật sự là một đứa trẻ đáng yêu.”


Tiểu Long nhìn cái kẹo trong tay A Liên nhưng không dám nhận, quay đầu, ủy khuất nhìn Cố Thanh Nhượng, thấy hắn gật đầu mới vui vẻ nhận lấy, hôn lên mặt của A Liên một cái, tiếp tục nhìn về phía lão gia tử ngọt ngào gọi một tiếng “Cụ ông!”


Lão gia tử hừ một tiếng coi như đáp lại, cũng móc từ trong túi của mình ra một viên kẹo, lại nhìn về phía cháu trai của mình, nói “Ông phải ở lại nhà con mấy ngày.”
Dừng một chút, lại chia một nửa số kẹo nhét vào trong tay của Cố Thanh Nhượng.
Ông nội vẫn còn coi hắn là trẻ con.


Cố Thanh Nhượng nhìn xuống, nhịn không được trong lòng đau đớn, ông nội từ trước đến giờ yêu thương hắn, năm đó hắn rời nhà nhập ngũ, mặc dù ông nội hết sức tán thưởng, nhưng ai cũng không biết trong lòng ông nội không nỡ cho hắn đi.


Lão gia tử đã đi vào nhà, Du Tĩnh Đức vừa mới nấu cơm xong, trên tay vẫn ướt nhẹp, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đón người. Ông nhìn thấy cậu, cũng chỉ gật đầu một cái, không nói câu nào, tóm lại thoạt nhìn không có chút nào yêu thích. Chuyện của bọn trẻ lão gia tử đều biết, nếu không phải Cố Thanh Nhượng bị bệnh, không một ai dám nói cho ông, cũng sẽ không kéo dài đến lúc này.


Du Tĩnh Đức chào lão gia tử theo kiểu nhà binh, đoan đoan chính chính, sau đó liền nhìn thấy Cố Thanh Nhượng đi ở phía sau, vẻ mặt phiền muộn.
Trong lòng cậu giật thót, vội vàng đi đến chỗ hắn, lo lắng nhìn hắn “Tư lệnh, tư lệnh, ngài sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”


Cố Thanh Nhượng lắc đầu một cái “Không có gì, chỉ là cảm thấy ta bất hiếu với ông nội.”
Yên lặng mất một lúc, Du Tĩnh Đức mím môi, vươn tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng hứa hẹn “Sau này tôi sẽ cùng với ngài, hiếu thuận gấp trăm nghìn lần để bù lại, tư lệnh, có tôi ở bên cạnh ngài.”


Lão gia tử đứng ở cửa cầu thang nhìn họ một cái, hừ một tiếng.
A Liên ở bên cạnh cười nói “Tĩnh Đức a, tiến lên không khác gì cơn gió, chúng ta vẫn còn chưa rời khỏi, hai người liền ôm lấy nhau. Lão tiên sinh, con còn tưởng rằng ngài sẽ ngăn cản hai người.”


Lão gia tử đưa tay nhéo nhéo một cái gương mặt của tiểu Long trong lòng A Liên, sắc mặt khinh thường.


“Ông đương nhiên không thích cái người cái gì mà Đức, nhưng Cố gia không đến nỗi không tha cho người như vậy, cháu ông là người nào, từ nhỏ nó đã thông minh, biết cái gì nên, cái gì không nên, bây giờ, nếu nó đã thích, cũng chẳng liên quan gì đến ông, A Liên, cháu thật sự coi ông như một lão đầu chưa thấy qua việc đời.”


“Con làm sao dám?” A Liên vừa cười vừa đi theo phía sau lão gia tử “Lão tiên sinh còn nghe nhạc hiện đại, biết nhảy theo kiểu hiện đại đâu, A Liên làm sao dám so với.”
Lão gia tử dừng chân một cái.
A Liên ngẩn người, nhìn bóng lưng lão gia tử, chỉ nghe giọng nói của ông lạnh như băng.


“Đương nhiên, nếu ai dám thương tổn cháu tôi, tôi sẽ đánh gãy chân chó của hắn, bất kể người nọ là ai.”






Truyện liên quan