Chương 13

Tốc độ người đánh lén cực nhanh, bọn họ vừa tránh được thì chỗ lúc nãy vừa đứng đã xuất hiện hai vết đạn. Không biết là loại vũ khí gì, không hề nghe thấy âm thanh.
Nhất định không phải là nhân loại!


Trong không khí dần dần tràn ngập mùi đặc biệt tanh hôi của dã thú. Hứa Tuấn Thiên theo bản năng cúi đầu, trên đỉnh đầu vụt qua một trận gió, ngay lập tức cây đại thụ phía sau bật ngã.
Bị bao vây.


Bên trái 3 tên, bên phải 2 tên, phía trước là tử lộ. Suy nghĩ nhanh chóng lóe lên. Chỉ có thể đột phá từ sau lưng. Nhưng muốn vượt qua hàng rào cao bằng một người lớn này cần một chút thời gian.


Hắn cắn răng, ôm chặt Jack trong tay. Tay phải đặt lên thành rào lấy trớn nhảy vụt lên. Đột nhiên trong lồng ngực trống trơn, không xong, Jack bị bọn họ bắt đi.


Đây là ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn, nhưng khi hắn định từ bỏ ý định chạy trốn, muốn nhảy xuống một lần nữa thì phát hiện mình đã xem nhẹ thiếu niên tên Jack kia.
Vai diễn thợ săn và con mồi đã chuyển đổi cho nhau.


Móng tay Jack trở nên vô cùng bén nhọn, tuy rằng chỉ dài ra thêm một chút, nhưng âm thanh nó sẹt qua da thịt không hề đáng yêu như bề ngoài. Máu trên người đám tập kích phụt ra, tựa như suối, động tác Jack vô cùng chuẩn xác, nó đã cắt đứt động mạch cổ của bọn họ.


available on google playdownload on app store


Hứa Tuấn Thiên dường như thấy được bóng dáng Y Ân trên người Jack, không, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng như vậy. Ánh mắt chuyên chú, khóe miệng hơi nhếch lên. Nó đã chìm đắm vào trò chơi máu me này, chỉ có giết chóc và những tiếng kêu thảm thiết mới làm nó cảm thấy thích thú.


Hứa Tuấn Thiên nhìn xuống ngón tay mình, móng tay trơn nhẵn mượt mà. Nếu cho hắn một cây đao, hắn cũng tham gia trò chơi này.
Hộ vệ trong trang viên đã nhanh chóng chạy tới, khống chế toàn bộ tình hình.


Đột nhiên có cảm giác một sức mạnh to lớn uy hϊế͙p͙ phía sau, Hứa Tuấn Thiên cảnh giác quay đầu lại, hắn thấy Y Ân lẳng lặng đứng phía sau mình. Y trở về từ lúc nào? Lúc này hẳn là còn đang trong buổi họp đi! Từ nơi đó chạy trở về trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thực sự là làm khó ngươi, Y Ân….


Cánh tay bị nắm chặt, cả người không kiềm được bị Y Ân kéo đi. Hứa Tuấn Thiên có ý muốn giãy ra, nhưng lực đạo trên cánh tay lại tăng mạnh hơn. Hứa Tuấn Thiên nhíu mày, thật là tiểu hài tử xấu tính.


Dù là đứa nhóc ngu ngốc cũng biết Y Ân đang tức giận. Lúc này tốt nhất không nên chọc giận y thêm nữa. Hứa Tuấn Thiên không phải sợ Y Ân, chính là hắn là người lớn không cần so đo với tiểu hài tử.
Im lặng oán thầm trong lòng, dường như lấy lòng đưa quần áo cho thiếu niên vừa tắm rửa xong.


Y Ân liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ câu lên. Thiếu niên vừa tắm rửa xong, toàn thân toát ra hơi thở ướt át, bởi vì nghiêng đầu làm những giọt nước đọng trên tóc tí tách rơi xuống trượt dài theo gáy cổ xuyên vào bên trong lớp áo đang mở rộng. Hô hấp Hứa Tuấn Thiên nghẹn lại, nhịn không được quay đầu đi.


Hình như….. nghe thấy tiếng cười phía sau.
Hứa Tuấn Thiên quyết định không để ý tới thiếu niên, trên mặt bàn chất đống giấy tờ văn kiện, cho dù giải quyết hết mớ này, Y Ân cũng không có thời gian quấy rầy hắn.


Y Ân quả nhiên không hề tới gây rối Hứa Tuấn Thiên, hắn ngồi trước bàn nhìn tốc độ đọc nhanh như gió của y. Có đôi khi Hứa Tuấn Thiên thực nghi ngờ Y Ân có thực sự đọc qua những văn tự ghi trên đó hay không, nhưng nếu không đọc, y cũng không thể ghi chú lại trên đó như vậy.


“Ngày mai theo ta ra ngoài một chuyến.” Âm thanh trong veo đánh vỡ bầu không khí im lặng trong phòng.


Hứa Tuấn Thiên đấm mạnh vào bao cát trước mặt, toàn thân hắn đều là mồ hôi. Bởi vì bất ngờ ngừng động tác lại mồ hôi liền theo trớn chảy xuống làm mờ cả tầm mắt hắn. Y Ân không phải đang hỏi ý kiến Hứa Tuấn Thiên, mặc kệ hắn có đồng ý hay không cũng phải nghe theo an bài của y. Hứa Tuấn Thiên khép mi mắt lại, che đi tầm mắt tràn ngập trào phúng của chính mình.


Đó là một cơ hội tốt.
Buổi tối hôm nay, tâm tình Y Ân rất tệ, mặc kệ Hứa Tuấn Thiên kì kèo thế nào, cuối cùng cũng bị lôi tới bên giường, lăn qua lăn lại suốt một đêm, hắn bị dày vò mệt mỏi đến không chịu nổi.


Ngày hôm sau Hứa Tuấn Thiên ngủ một giấc thẳng tới tận chiều, lúc xuống giường thắt lưng cũng mềm nhũn ra.
Sau khi rửa mặt xong, người hầu đưa lên một bộ quần áo do Y Ân chọn sẵn, là tây trang. Hứa Tuấn Thiên có chút do dự, mặc loại quần áo này lúc đánh nhau không thoải mái chút nào.


“Là ta chọn riêng cho ngươi.” Y Ân nghiêng người tựa vào cửa, tư thế vô cùng tao nhã. “Có muốn ta giúp ngươi mặc vào hay không?” Giây tiếp theo quý công tử liền lộ ra bộ mặt cầm thú.


Hứa Tuấn Thiên oán hận kéo mạnh cửa, bởi vì động tác quá mãnh liệt nên tác động đến bộ vị đã bị sử dụng quá độ tối hôm qua. Xiết chặt quần áo trong tay, hắn chưa bao giờ hy vọng thứ kia của thiếu niên bị thối rữa mà rụng đi mãnh liệt như bây giờ.
Y Ân dắt hắn tới buổi họp mặt gia tộc.


Đám người này cũng không phải nhân loại, không biết khi nhìn thấy mặt trăng có ngửa mặt tru dài hay không. Hứa Tuấn Thiên đi phía sau Y Ân, biểu tình vô cùng kính cẩn.
Y Ân đột nhiên ngừng lại làm Hứa Tuấn Thiên suýt chút nữa va vào lưng y.


“Đây là mẫu thân của ta.” biểu tình Y Ân vô cùng ôn hòa khác hẳn bình thường, con ngươi xanh biếc ôn nhu nhìn phụ nhân trước mặt.
Hứa Tuấn Thiên vô cùng kinh ngạc, nếu không phải Y Ân nói ra thì nhìn hai người hệt như chị em. Thật không biết tuổi thọ của lang nhân như thế nào.


“Người khỏe.” Hứa Tuấn Thiên có chút khó xử, hắn không biết lễ tiết của lang nhân, không biết có hôn lên tay như nhân loại không.
Y Ân cũng không để ý, quay đầu nói khẽ với Hứa Tuấn Thiên: “Ngươi ở đây chờ, muốn ăn gì cứ nói người hầu mang đến. Ta lên lầu gặp phụ thân.”


Hứa Tuấn Thiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Hắn tỏ vẻ nhu thuận, sẽ không làm gì xằng bậy.
Y Ân cười cười, bộ dáng y vốn đã vô cùng xinh đẹp, bây giờ cười lên vẻ đẹp tinh tế lại càng tỏa sáng rực rỡ làm người ta không đành lòng rời mắt.


Chính là Hứa Tuấn Thiên lại có cảm giác ớn lạnh, trực giác không biết Y Ân không phải đã biết được gì đó.
Nắm nhẹ bàn tay phu nhân, thỉnh thoảng lại thấp giọng nói cười, chầm chậm lên lầu, không thèm liếc mắt tới Hứa Tuấn Thiên một cái.


Mãi đến khi không còn thấy bóng Y Ân, Hứa Tuấn Thiên mới thở một hơi dài nhẹ nhõm. Mồ hôi hắn chảy ướt cả bàn tay, đầu ngón tay cũng không còn chút huyết sắc.


Thuận theo đám người hầu đi ngang qua cầm lấy một ly rượu, một loại rượu màu đỏ, màu sắc thực ấm áp có thể làm dịu lại tâm tình khẩn trương của hắn.


Cũng giống như các buổi tiệc của nhân loại, những người ở đây cũng chia thành nhiều nhóm nhỏ nói chuyện với nhau, có thể đã biết nhau từ trước. Hứa Tuấn Thiên không để ý tới bọn họ, hắn ở đây vốn đã là ngoại tộc. Tận lực làm phai nhạt sự tồn tại của bản thân mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Hắn đi ra ngoài mái hiên, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy bao quát toàn bộ hoa viên. Hoa viên thực yên tĩnh, bất quá Hứa Tuấn Thiên tin tưởng trong hoa viên mờ ảo kia nhất định đang che dấu một thứ rất đáng sợ, nếu hắn nhảy xuống nhất định sẽ bị đánh đến không kịp trở tay.


“Uống rượu một mình, thật nhàm chán a!”
Một âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, giọng nói biếng nhác lại rất ôn nhu, giống như vừa nếm qua gạo nếp đường. Hứa Tuấn Thiên quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên đứng chắn ở cửa, chặn đi luồng ánh sáng từ đại sảnh hắt ra.


Ngược hướng sáng nên hắn không thể nhìn rõ bộ dáng đối phương. Hắn chọn cách im lặng, lui về phía sau vài bước hướng sát đến bên ngoài mái hiên. Cho dù có đánh nhau cũng không bị mọi người để ý.


“Sao Y Ân lại để ngươi ở đây một mình?” Thiếu niên nhích lại gần, ánh sáng chiếu lên mặt có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mềm mại trên mặt cậu ta. Nhìn ở góc độ này thiếu niên có 7, 8 phần tương tự như Y Ân.
Hứa Tuấn Thiên cân nhắc nói: “Y có chuyện bận.”


Thiếu niên cuối đầu mỉm cười: “Y luôn như vậy.” sau đó tạm ngừng một chút rồi nói tiếp “Ta có nghe nói về ngươi, ngươi hình như tên là… Hứa Tuấn Thiên?” Thiếu niên bày ra vẻ mặt nghiêm túc “Đã lâu như vậy, hẳn cũng nên có đứa nhỏ của Y Ân rồi nhỉ!” Ánh mắt thiếu niên dời xuống phần bụng Hứa Tuấn Thiên “Dù sao đây cũng là hi vọng của cả gia tộc.”


Bóng tối che dấu biểu tình trên mặt Hứa Tuấn Thiên, hắn bình tĩnh cầm chắc ly rượu trên tay, một chút run rẩy cũng không có.
Sức mạnh, xem ra kém hơn.
Bất ngờ tập kích, không phân thắng bại.
Tốc độ, không phân thắng bại.


Trải qua nhiều trận đánh đã tôi luyện cho hắn kinh nghiệm phân tích chính xác đối thủ. Nếu không thể nào lấy mạng trong một kích thì không cần xung đột.
Vừa rồi cậu ta có nhắc tới đứa nhỏ. Cười lạnh, thì ra là thế. Đứa nhỏ sao?
Hứa Tuấn Thiên nâng chén về phía cậu ta: “Ngươi tên là gì?”


Thiếu niên nheo đôi mắt, con ngươi xanh biếc không hề khác biệt gì với Y Ân: “Tịch Cách. Lôi Phó Nặc.”


Mới gặp lần đầu đã như quen biết từ trước, Hứa Tuấn Thiên muốn thu thập tình báo từ người trong lang tộc, mà Tịch Cách lại muốn moi tin Y Ân từ miệng Hứa Tuấn Thiên, nửa giờ qua đi, hai người đều chiếm được thông tin mình muốn biết. Theo mặt này mà nói, thì cũng coi như cuộc trò chuyện này rất thú vị.


“A, tựa hồ có người không thích chúng ta đứng gần nhau thế này.” Tịch Cách mỉm cười, lui về phía sau vài bước. Hứa Tuấn Thiên liếc qua vai cậu ta, nhìn thấy Y Ân đang đi về phía này.
“Cẩn thận Tịch Cách.”


Hắn nhìn theo khóe môi Y Ân chuyển động, nhẹ nhàng gật đầu, bước chân tăng nhanh hơn đi về phía Y Ân.
Bên cạnh Y Ân còn có hai người từ cầu thang theo xuống.
“Ở một mình buồn chán không?” Y Ân hôn lên thái dương hắn một chút, ánh mắt ôn nhu như nước.


Cơ hồ phản ứng theo bản năng, Hứa Tuấn Thiên đưa tay chụp lấy mặt y né ra xa. Thật đáng sợ, dù là thời điểm nào, Y Ân cũng không thể đi chung với hai chữ ôn nhu. Tên gia khỏa đêm qua gây sức ép cho mình đến muốn sống không được còn không phải là tên cầm thú quần áo chỉnh tề trước mặt hay sao.


Cổ tay nhanh chóng bị Y Ân chế trụ, đương nhiên không phải loại hành động đánh nhau kịch liệt. Ngón tay tinh tế trắng nõn chậm rãi tiến đến lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hứa Tuấn Thiên đỏ mặt, thân mình cứng ngắc, hoàn toàn tùy ý để Y Ân đùa nghịch.


Y Ân hơi nhướng mi mắt, để lộ ra hoa văn tinh tế, thật giống như cánh chim phượng hoàng, xinh đẹp yêu mị. Ánh mắt quấn chặt lấy nhau, Hứa Tuấn Thiên muốn động cũng không thể động. Hắn nhìn Y Ân chậm rãi cúi đầu, đặt cánh hoa đỏ sẫm mềm mại kia in dấu lên bàn tay hắn.
Tên hỗn đản này.


Hứa Tuấn Thiên cuối đầu rên rỉ một tiếng, thật sự là…. rất yêu nghiệt.
“Hiếm khi thấy ngươi động tâm như vậy.”


Một âm thanh đánh vỡ sương mù, Hứa Tuấn Thiên lúc này mới ý thức được bên cạnh vẫn còn người nhìn. Lần này, không chỉ là gương mặt, cả cơ thể cũng nóng bừng lên, nếu lột hết quần áo ra, có thể nhìn thấy hơi nóng từ người hắn toát ra.


“Ta bỏ nhiều tâm huyết lên người hắn như vậy, dĩ nhiên phải rất quý trọng.”
“Thực đáng tiếc, ta vốn còn muốn nếm thử một chút hương vị nhân loại.” Tịch Cách ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi.


Đỉnh đầu Hứa Tuấn Thiên run lên, biểu tình của Tịch Cách thật giống như đang nhìn một tảng thịt bò và thịt dê, so sánh xem thứ nào ngon hơn.
“Không được đụng vào hắn.” Y Ân nhẹ nhàng nói, con ngươi xanh biếc trở nên lạnh thấu xương “Hắn là của ta.”


Tươi cười trên mặt Tịch Cách lập tức trở nên cứng ngắc, im lặng một hồi sau đó quay lưng rời đi.


Bữa tiệc cũng không còn ý nghĩa gì nữa, người muốn gặp cũng đã gặp, chuyện nên giải quyết cũng đã giải quyết, nhưng Y Ân không quay lại trang viên, để quản gia dẫn đường đi xuyên qua hoa viên, tiến vào phòng sau nghỉ ngơi.


“Đây là phòng của ta lúc trước.” Y Ân tùy tay tháo cà vạt, vất lên giường. “Ngươi là người của ta, đừng thân mật với Tịch Cách quá mức.”
“Ngươi lại phát điên cái gì.” Hứa Tuấn Thiên rốt cuộc không chịu nỗi áp lực, cúi đầu mắng. Lời vừa thoát ra khỏi miệng hắn liền hối hận.


Y Ân chống khuỷu tay lên giường, lười biếng nhìn hắn: “Quả nhiên, mặc kệ ngụy trang thế nào ngươi vẫn như cũ, không đủ tư cách làm đầy tớ.”


Khốn nạn. Hứa Tuấn Thiên nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận lui về phía sau. Vẻ mặt này của Y Ân rất quen thuộc, chỉ cần y nheo mắt lại nhìn hắn trừng trừng thì hắn biết chính mình sẽ gặp chuyện không hay ho gì.


“Ngươi đang suy nghĩ việc gì?” Y Ân hơi hơi nghiêng đầu, biểu tình khờ dại hệt một đứa bé thuần khiết: “Không cần sợ như vậy, lại đây.” Y đưa tay về phía Hứa Tuấn Thiên “Trên người ngươi, có hơi thở của giống đực khác.”
Cái gì!


“…..là Tịch Cách? Tên đó từ lúc nào lại thân thiết với ngươi như vậy? Điều này làm ta không thoải mái.” Y Ân tiếp tục đưa tay về phía Hứa Tuấn Thiên: “Lại đây.”


“Chỉ nói chuyện một chút thôi…..” Y Ân còn chưa động một ngón tay nhưng hắn có cảm giác có một luồng sức mạnh đang kéo hắn qua. Đợi trận choáng váng qua đi, Y Ân đã nằm đè lên người hắn.
“Dừng lại, tối hôm qua ngươi đã muốn…”


Hắn nói không ra lời, bởi vì Y Ân đã cắn lên môi hắn, cực kỳ hung bạo, đầu lưỡi bị cuốn vào dây dưa, vòm họng bị ɭϊếʍƈ ʍút̼ đến từng ngóc ngách, lượng chất lỏng không kịp nuốt xuống theo khóe miệng trào ra ngoài lại bị đối phương ʍút̼ lấy.


Không thở nổi, cánh tay đang đánh lên vai Y Ân cũng dần dần mềm nhũn chảy xuống dưới.
“Có người nhìn.” Y Ân gặm cắn lỗ tai hắn, khe khẽ nói.
Thật sao. Hứa Tuấn Thiên miễn cưỡng tập trung tinh thần, muốn nghiêng đầu nhìn rõ biểu tình của Y Ân.


“Đừng quay đầu lại, giúp ta diễn một vở kịch.” Âm thanh thiếu niên khàn khàn ngọt lịm làm đầu óc Hứa Tuấn Thiên trở nên tê dại: “Là tên gia khỏa Tịch Cách…”
Đôi môi Y Ân dần dần đi xuống, ngón tay linh hoạt trút đi quần áo Hứa Tuấn Thiên.


“Nó đã muốn xem thì cho nó xem đủ đi.” Hơi hơi ngẩng đầu, thiếu niên tuyệt mỹ nằm giữa hai chân Hứa Tuấn Thiên, yêu mị như loài yêu tinh mê hoặc lữ khách qua đường. “Để một lang nhân mất đi bản năng giống đực nhìn thấy những hình ảnh làm máu huyết phải sôi sục cũng là một loại trừng phạt đi!”






Truyện liên quan