Chương 20

Mặc dù ở trong rừng không thể đói mà ch.ết, nhưng cũng không thể cứ ở trong này làm dã nhân mà không ra ngoài. Loanh quanh trong rừng vài ngày Hứa Tuấn Thiên cuối cùng hạ quyết tâm.


Xách tiểu sói con trong lòng ra, chăm chú nhìn đôi mắt xanh biếc kia. Lúc trước sao hắn lại ngu ngốc đến vậy, cho nó là một con chó nhỏ? Cẩu sẽ không bướng bỉnh như vậy, mỗi lần ăn cái gì cũng cùng hắn ăn chung, lúc ngủ thì chui vào lồng ngực hắn sưởi ấm. Rõ ràng bộ dáng giống hệt như hên hỗn đản đáng giận Y Ân.


“Này, muốn chạy đi đâu?”
Hứa Tuấn Thiên tuyệt đối không thừa nhận mình lạc đường, ngẩng cổ, hỉnh mũi hướng tiểu sói con hừ một tiếng. Ý tứ rất rõ ràng, ngươi tìm cho kỹ vào, nếu dắt đi lạc đường lão từ liền đem ngươi đi hầm canh.


Tiểu sói con ngao ngao hai tiếng, bước chân bé xíu lăn xăn phía trước. Kỳ quái chính là chân nó vừa ngắn vừa nhỏ thế nhưng luôn bảo trì khoảng cách một hai bước trước mặt Hứa Tuấn Thiên.
Không biết đi bao lâu, Hứa Tuấn Thiên mơ hồ nhìn thấy phía trước có nhà cửa.
Có nhà là có người a!


Cảm giác lúc này hệt như Hồng Quân Liên Xô trải qua chiến trang cuối cùng cũng được gặp lại người thân!


Hứa Tuấn Thiên vươn một tay túm lấy tiểu sói con đang vô cùng đắc ý bỏ vào trong ngực. “Lông ngươi tốt như vậy, cẩn thận bị người ta lột da làm bao gối bây giờ.” Tiểu sói con nằm trong ngực hắn cứ ngọ ngoạy không yên. Hứa Tuấn Thiên tức giận, cách một lớp áo vỗ một cái, không biết chụp trúng nơi nào, vật nhỏ ngao ô vài tiếng rồi bất động.


available on google playdownload on app store


Hứa Tuấn Thiên cũng mặc kệ nó, hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Y Ân mất tích, quái vật kia cũng biến mất.
Cắn môi dưới, hắn phải cẩn thận, trong thế giới này, nhân loại chính là kẻ yếu.


May mắn trên quần áo có gắn một ít phụ trang bằng vàng, gỡ chúng ra cũng đủ đề hắn sử dụng vài ngày. Vào một gian bán phục sức, mua một bộ quần áo. Áo choàng thật rộng che khuất hoàn toàn dung mạo.Vốn đang lo lắng không biết mặc như thế có làm người khác chú ý không, nhưng vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy có rất nhiều người mặc áo khoác kín mít như hắn. Có lẽ do năng lực quá yếu không thể thay đổi được dung mạo mới dùng quần áo che lấp.


Áo choàng rất lớn, cho dù nhét thêm vào mấy con sói con cũng không bị để ý.
Bất quá….
Hứa Tuấn Thiên cắn răng, đè lại tiểu gia khỏa không chịu yên phận. Vì cái gì tên gia khỏa này cứ ɭϊếʍƈ ngực hắn.


Ăn chút gì qua loa, bầu trời đã bắt đầu tối sầm. Buổi tối tốt nhất không nên ra ngoài một mình, chủ tiệm tốt bụng nhắc nhở hắn. Hứa Tuấn Thiên có chút để ý tới đồng tử người chủ tiệm này, mắt gã có một sọc dựng thẳng, hệt như loài bò sát.


Đột nhiên nghĩ tới người ngoại tộc đầu tiên khi hắn tới thế giới này──huyết tộc.
Lang tộc và huyết tộc là kẻ thù truyền kiếp.
Kéo lại rèm cửa, đặt đoản đao xuống dưới gối.
Sói con chui ra, cọ cọ hai má hắn, sau đó ngồi xổm bất động trên ngực hắn.


“Này, nặng muốn ch.ết.” Hứa Tuấn Thiên đẩy đẩy nó, thân hình mập mạp tròn vo, sờ lên cảm xúc thật tốt. Ngoạn một hồi, sói con có vẻ muốn phát hỏa, Hứa Tuấn Thiên đang vui vẻ tiếp tục trêu chọc nó: “Tức giận sao? Ăn nhiều như thế, hèn chi lại béo nhanh như vậy.” Còn chọt chọt vào mông nó, thuận tay ở trên mặt nhéo một phen.


Sói con ngao ô một tiếng nhảy dựng lên, nhảy lên đầu Hứa Tuấn Thiên bắt đầu cào cấu tóc hắn.
Hứa Tuấn Thiên nghiến răng: “Đừng nháo, rất đau a! Cái tên gia khỏa này, so với Y Ân còn đáng giận hơn.”
Sói con chợt ngừng lại, nhảy xuống, ngồi trước mặt Hứa Tuấn Thiên ɭϊếʍƈ móng vuốt.


Hứa Tuấn Thiên chớp mắt vài cái, vừa rồi hình như hắn nhìn thấy con sói con mỉm cười.
Giống hệt người đó, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười trào phúng tràn ngập tà khí.


Hứa Tuấn Thiên nuốt nuốt nước miếng, hắn luôn nghi hoặc vì sao trong rừng lại xuất hiện một con thú nhỏ yếu ớt xinh xắn đến như vậy, hơn nữa thời gian lại trùng hợp như vậy.


Trong đầu chợt xuất hiện một khả năng khó tin, màu lông giống nhau, hình dạng cũng giống, sói con trước mắt rõ ràng là hình dạng thu nhỏ của Y Ân. Hơn nữa còn xuất hiện sau khi Y Ân mất tích…..
Rất thông minh, còn có thể nghe hiểu tiếng người….


“Ngươi…..” Hắn có chút do dự: “Ngươi là Y Ân?” Âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn có chút run rẩy. Trong chớp mắt nhìn nó không còn là con sói con nữa mà giống như một con quái vật.
“Hứa Tuấn Thiên, ngươi cũng không ngốc lắm.”


Trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói. Không phải dạng sóng âm truyền tới âm thanh, mà là trực tiếp, xuất hiện trong đầu. Huyệt thái dương có chút đau đớn, Hứa Tuấn Thiên khó chịu nhíu mày. “Y Ân, thật là ngươi.”


Tư thế vốn luôn tao nhã, hiện tại thay thế bằng bộ dáng tiểu sói con tròn vo, nhìn sao cũng vô cùng đáng yêu.


Hứa Tuấn Thiên tự cảnh cáo chính mình không được cười, tiểu gia hỏa này bị mình khi dễ suốt mấy ngày, hiện tại là thời điểm tính sổ, nhỡ ra mình còn bật cười làm y thẹn quá hóa giận thì không tốt.


Y Ân mặt dù đang làm ra bộ dáng tàn bạo, nhưng trên thực tế y chỉ là một cục bông giả bộ lãnh khốc mà thôi. Nguyên bản là sói nhưng bộ dáng lại giống chó con, bộ lông thì mềm mại như mèo.


“Ta không biết là ngươi, ta nghĩ ngươi cùng tên kia đã….” Nhìn thấy mắt sói con bắt đầu tỏa ra tia lửa, Hứa Tuấn Thiên cảnh giác ngậm miệng lại.


Quả nhiên Y Ân nổi giận, móng vuốt bé xíu chụp lấy đệm giường, lông mao trên người xù lên giống như sắp nổ tung. “Ta mà vô dụng như vậy sao? Bại dưới tay gã sao?”


“Đương nhiên không phải, ngươi rất mạnh bằng không sẽ không hoàn hảo đứng ở đây.” Hứa Tuấn Thiên nhanh chóng xoa dịu, ngón tay khẽ nhu nhu trán: “Ngươi có thể biến thành hình dáng nhân loại không, nói chuyện như vậy, đầu của ta rất đau.”


Y Ân cúi thấp đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì: “Hiện tại năng lực của ta rất yếu, vốn muốn đồng quy vu tẫn với tên gia khỏa đó….” Y ngừng một chút, âm lượng tiếng vọng trong đầu Hứa Tuấn Thiên cũng nhỏ xuống: “…..kết cục tốt hơn so với dự đoán của ta, chỉ mất đi một nửa sức mạnh, biến trở về hình dáng lúc nhỏ. Tên gia khỏa kia…. hừ!”


Đúng là tiểu gia khỏa kiêu ngạo. Hứa Tuấn Thiên xoay người: “Thế bây giờ phải làm sao, hình dạng ngươi bây giờ nếu bị huyết tộc biết….” Hắn cẩn thận chọn lọc từ ngữ, sợ vô tình nói trái ý Y Ân. Y biến về hình dáng lúc nhỏ càng mẫn cảm hơn so với bình thường. Hay là thân thể nhỏ lại, tâm trí cũng bị biến chất? Bất quá Y Ân như vậy lại càng đáng yêu hơn, tính cách cũng rất dễ nắm bắt, chỉ cần đối xử như với trẻ con là được.


Huyết tộc!


Kỳ thật Y Ân vẫn luôn suy nghĩ tới vấn đề này. Thế giới này không phức tạp như thế giới của nhân loại, sức mạnh quyết định tất cả. Nếu là hình thái trưởng thành, y hoàn toàn không lo lắng gì tới dị tộc. Nhưng với tình hình hiện tại, không nói tới huyết tộc, cho dù là một tộc nhân tìm thấy cũng không phải chuyện tốt. Cường giả có thể cắn nuốt kẻ yếu để bổ sung sức mạnh cho bản thân. Y hiện tại, chính là một viên đại bổ hoàn.


Cười lạnh, muốn ăn y cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Đi hướng đông.” Y nói với Hứa Tuấn Thiên. “Ta cảm nhận một nguồn năng lượng mãnh liệt phát ra từ hướng đó. Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, y cũng muốn cắn nát cỗ năng lượng kia.


Hứa Tuấn Thiên cũng không hỏi nhiều, Y Ân tự có suy nghĩ của mình, hắn cũng không muốn biết.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Tuấn Thiên mở cửa phòng một chút, qua khe hở hắn nhìn thấy gương mặt tròn trịa của chủ nhân khách điếm. “Tiên sinh, có cần nước ấm không?”


“Cám ơn, chúng ta không cần.”


Vừa định khép cửa phòng lại thì hắn nhìn thấy chủ khách điếm nheo con ngươi bé tý lại, khuôn mặt đôn hậu thành thật trở nên bất thường: “Giá cả không cao, chất lượng rất tốt.” Gã nhìn chằm chằm Hứa Tuấn Thiên, nam nhân bỏ đi lớp áo choàng vô cùng anh tuấn, làm cho gã động tâm. Bất quá toàn thân nam nhân này phát ra mùi lang tộc mãnh liệt, hơn nữa còn là mùi của tầng lớp cao cấp.


Thực làm cho người ta chán ghét, nếu có thể cắn một ngụm….
Bàn tay che dấu dưới ống tay áo bắt đầu lộ ra móng vuốt, tham lam nhìn ngắm phần gáy cổ Hứa Tuấn Thiên.
“Thật sự rất rẻ……” Vừa nói gã vừa bước tới gần, hương vị ngọt ngào kích thích gã lộ ra hai chiếc răng nanh.


Đột nhiên một đạo bạch quang lóe lên, gã cúi đầu, cổ tay đã bị chặt đứt.
Khoảnh khắc kinh ngạc vừa trôi qua, đau đớn liền như thủy triều ập tới. Ôm lấy cổ tay đứt lìa tru lên, âm thanh không giống như tiếng nhân loại kêu la đau đớn, mà giống như tiếng tê tê của bò sát.


Hứa Tuấn Thiên lui về phía sau vài bước, tay cầm đoản đao đổ đầy mồ hôi.
Tên chủ tiệm té xuống đất, cơ thể bắt đầu biến hóa. Đôi chân ngắn ngủn béo ú dần dần dài ra, thân thể trên mặt đất bắt đầu nhúc nhích.
Là…. xà……


Hứa Tuấn Thiên không sợ xà, nhưng mà tận mắt nhìn thấy một người biến thành rắn, hơn nữa còn là một con rắn thô to bự hơn bắp đùi của con người trong khoảng cách gần như vậy…….
Hắn hít một ngụm lãnh khí, sống lưng lạnh buốt, đổ đầy mồ hôi.


Y Ân ngồi xổm trên đầu vai hắn, nheo mắt nhìn con rắn kia.
Tiểu gia khỏa này muốn đánh nhau.
Móng vuốt vung lên, không biết y công kích thế nào, thân thể nam nhân trên mặt đất lập tức bị cắt đứt, từ eo trở xuống đều là máu tươi.


Đừng có ở chỗ nào cũng quyến rũ người, bằng không ta thấy một người liền sát một người.
Hứa Tuấn Thiên biết Y Ân tức giận nhưng lần này hắn không muốn nghe theo y. Tên gia khỏa này có ý gì, quyến rũ người khác, là con mắt nào của y thấy hắn quyến rũ người ta?


Hứa Tuấn Thiên vô cùng tức giận, Y Ân bị hắn ngó lơ càng tức giận hơn, cuối cùng tai ương vẫn đổ lên đầu con xà đã bị trọng thương kia.


Vài phút sau nó đã trở thành món đồ chơi của Y Ân, làn da bị cắt thành mảnh nhỏ, trừ bỏ hai con mắt còn chuyển động được, toàn cơ thể không có nơi nào toàn vẹn.
“Trên người ngươi có mùi của huyết tộc.” Y Ân nói.
Xà khó khăn phun ra chiếc lưỡi tím.


Bọn họ dùng ngôn ngữ cổ xưa nói chuyện với nhau, loại ngôn ngữ này có thể loại bỏ rào cản giữa các chủng tộc.
“Dưới lầu có một huyết tộc, cậu ta muốn ta dẫn nhóm các ngươi xuống.
“Không dám đi lên sao?” Y Ân cười lạnh.


“Cậu ta bị thương, ở nơi trống trải sẽ dễ dàng động thủ hơn.” Xà cẩn thận liếc mắt nhìn Y Ân. “Cậu ta biết ngài bị thương rất nặng.”
Y Ân khép mắt lại, xà trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Cho dù biến thành nhỏ như vậy nhưng sức mạnh vẫn làm Hứa Tuấn Thiên kinh hoàng.


“Thực nan giải?” Hắn ôm lấy Y Ân, đặt lên lòng bàn tay.
“Huyết tộc thực giảo hoạt, bọn họ luôn dùng ma thuật và ngôn ngữ để mê hoặc người khác.” Con ngươi xanh biếc của Y Ân dao động: “Ta đi xem gã, ngươi ở yên đây.”


Hứa Tuấn Thiên đồng ý. Chân trước Y Ân chống lên vai hắn, vội vàng ɭϊếʍƈ lên môi Hứa Tuấn Thiên.
“Hỗn đản.”
“Là bùa hộ mạng. Có mùi của ta, dị tộc sẽ không dám tùy tiện tới gần.”
Y Ân nhảy ra cửa sổ, bóng dáng màu trắng lóe lên sau đó biến mất trong màn đêm.


Đây là lần thứ hai hắn đợi Y Ân. Hứa Tuấn Thiên ngủ không được, đi tới đi lui trong phòng. Hai lần đều vì huyết tộc. Chính là Y Ân hiện tại….. làm hắn có chút lo lắng.


Đột nhiên không khí dao động, Hứa Tuấn Thiên đột ngột quay đầu lại, phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp.
Mái tóc vàng mềm mại xõa ra phía sau, tùy ý cậu ta hành động mà lay động, lóe ra nét rực rỡ chói mắt.


“Ngươi là ai?” Hứa Tuấn Thiên cẩn thận lui về sau, tuy rằng thiếu niên trước mắt có hình dáng nhân loại nhưng Hứa Tuấn Thiên biết cậu ta chính là người huyết tộc.






Truyện liên quan