Chương 25
Móng vuốt co lại không làm hắn bị tổn thương. Lực đạo khống chế cũng vừa đủ, đặt chân hắn sang hai bên.
“Đừng…..” Hứa Tuấn Thiên khó mà tiếp nhận được chuyện này, hắn có thể chấp nhận được Y Ân làm ra những chuyện vô cùng xấu hổ, nhưng rất khó khăn để tiếp nhận dã thú làm chuyện này. “Y Ân, Y Ân đừng làm như vậy.” Hai chân muốn khép lại nhưng lại không thể nhúc nhích. Bắp đùi non mịn chạm vào lớp lông xù. Hắn sợ tới mức mở to hai mắt, ngay lập tức đập vào mắt hình đầu đang đang bắt đầu cúi xuống giữa hai chân hắn, đầu lưỡi đỏ tươi đang ɭϊếʍƈ lên hoa huy*t non mềm.
“Không!” Hắn quát to một tiếng, cong lưng lên, hai tay dùng sức đẩy đầu dã thú ra.
Lưỡi lang rất dài, thô ráp tỉ mỉ ɭϊếʍƈ lên hai cánh hoa non mịn, sai đó từ từ tách nó ra tiến vào bên trong.
Hoàn toàn bất đồng với sự ve vãn của Y Ân lúc bình thường, loại cảm giác bị dã thú lăng nhục rất nguy hiểm. Hứa Tuấn Thiên dùng hai tay che mặt, liều mạng nén xuống cảm giác khác thường giữa hai chân.
Đầu lưỡi lấp đầy hoa kính chật hẹp. Mỗi lần cử động đều làm hoa huy*t co rút. “Ngừng, ngừng lại!” Ngay cả cắn chặt răng cũng không thể kìm nén được tiếng rên rỉ thoát ra ngoài. Bụng căng trướng, nơi nhụy hoa trong hoa huyệt đã bắt đầu chảy nước. Chính là như vậy càng có cảm giác xấu hổ gấp bội, đầu lưỡi lang đang nhấm nháp xuân dịch ngọt ngào, càng dùng sức quấy ɭϊếʍƈ hơn. Cơ hồ vói cả đầu lưỡi đi vào.
Như vậy nó còn sợ không đủ, đầu lưỡi bắt đầu chuyển động không buông tha từng tấc thịt nào bên trong. Nó biết chỗ mẫn cảm của Hứa Tuấn Thiên, tiến lên phía trước một chút, chính là nơi này. Hung hăng, đâm mạnh vào nơi đó.
“A a!” Cơ thể Hứa Tuấn Thiên run rẩy như lá khô sắp rụng, cảm giác quen thuộc nhanh chóng xuyên suốt cơ thể, thuận theo cột sống phát tán khắp nơi. Trước mắt mơ hồ, hắn hoàn toàn không để ý tới ngân lang đã bỏ đi kiềm chế, hiện tại Hứa Tuấn Thiên đang đuổi theo khoái cảm, vô thức mở rộng hai chân.
“Sâu quá, nga…..” Mị thịt bắt đầu run rẩy, một lượng lớn xuân dịch trào ra. Một ít ngân lang không kịp ɭϊếʍƈ liền thuận theo hoa huy*t chảy ra ngoài, thấm ướt lông mao một đường chạy thẳng tới hậu huyệt.
Không khí tràn ngập hơi thở giống đực, toàn thân Hứa Tuấn Thiên mềm nhũn, không còn chịu sự điều khiển của hắn. Hắn gọi tên Y Ân, hai tay giữ lấy mắt cá chân, mở rộng thân thể để mặc cho ngân lang hưởng dụng.
Dã thú trong thời gian động dục rất thích giống cái ngoan ngoãn, rút đầu lưỡi từ hoa kính ra, đem toàn thân nam nhân tinh tế ɭϊếʍƈ qua một lần.
“Y Ân, Y Ân.” Đầu óc Hứa Tuấn Thiên trống rỗng, hoa huy*t giữa hai chân vì trống rỗng mà run rẩy.
Ngân lang trầm thấp ô một tiếng, trảo hắn lật thân mình lại, nhẹ nhàng đẩy hắn.
Hứa Tuấn Thiên chậm chạp đứng lên, gương mặt đỏ bừng quỳ sấp xuống, hướng ngân lang mà mở ra hai chân.
Nếu là trước kia hắn sẽ không bao giờ làm ra loại hành động này, nhưng hiện tại…..ngoại trừ xấu hổ thì hắn không hề cảm thấy tức giận.
Thậm chí……
Hắn cắn chặt răng, chậm rãi dùng hai tay tách ra hai phiến hoa. Run rẩy nói: “….tiến vào đi.”
Xuân dịch trong suốt chậm rãi từ hoa huy*t đỏ bừng chảy ra, thuận theo ngón tay Hứa Tuấn Thiên nhỏ giọt xuống mặt đất.
Ánh mắt ngân lang đột ngột thay đổi. Bàn chân đạp mạnh xuống đất, thân thể to lớn áp lên người Hứa Tuấn Thiên.
Vật nóng rực thô to hệt như cánh tay tiểu hài tử đặt trên hoa huy*t của Hứa Tuấn Thiên.
Dùng sức cắn chặt răng, nén xuống cảm giác đau đớn khi đóa hoa bị kéo căng. Vật nọ của Y Ân vốn đã rất to, sau khi biến thành dã thú, vật này quả thực chính là quái vật.
Hắn sẽ bị giết ch.ết.
Cho dủ hoa huyệt đã trải qua vô số lần khai phá, vừa rồi cũng được đầu lưỡi ngân lang chuẩn bị kĩ lưỡng, nhưng mà hoa huy*t nhỏ bé vẫn không thể chịu nỗi loại đối xử tàn khốc như vậy. Hoa kính bị tách đến cực hạn phát ra tiếng kêu khóc khe khẽ.
“Không cần!” Hứa Tuấn Thiên nhỏ giọng nức nở, bởi vì quá đau đớn, cánh tay không thể chống đỡ nỗi sức nặng cơ thể nằm sấp trên mặt đất.
Vật kia vẫn tiếp tục tiến vào giống như không có điểm cuối. Vừa thô vừa nóng, cơ thể giống như bị một thanh sắc nung đỏ đâm vào.
Hứa Tuấn Thiên chảy nước mắt, mỗi lần rên rỉ, ngân lang trên người hắn dường như lại hưng phấn thêm một chút. Cúi đầu thở hổn hển, mặc cho ngân lang ɭϊếʍƈ ʍút̼ gáy cổ. Thân thể lúc này vô cùng mẫn cảm không thể chịu nỗi thêm bất cứ kích thích nào, đầu lưỡi lang lại thô ráp. Hứa Tuấn Thiên run rẩy, hoa kính nhịn không được lại khẽ co rút.
Ngân lang lập tức gầm nhẹ, rốt cuộc nhịn không được. Chân trước trụ lên vai Hứa Tuấn Thiên, cứ như vậy bắt đầu dao động.
“A a, không…..” Một lượng lớn xuân dịch cũng không thể thích ứng bị đâm sâu dã man như thế, hai tay Hứa Tuấn Thiên cào lên mặt đất, muốn tiến về phía trước lại lập tức bị ngân lang trảo trở về.
Hoa kính chật hẹp siết chặt ngân lang vừa đau lại vừa thoải mái, nó nếm đến mê mệt, mãnh liệt tiến vào lại ôn nhu rời khỏi, trong khoảnh khắc hoa kính co rút lại dùng sức đâm vào. Hứa Tuấn Thiên run rẩy kịch liệt, nam vật phía trước đã tiết ra. Cao trào một lần cơ thể cũng thả lỏng hơn, hơn nữa hơi thở giống đực mãnh liệt của Y ân cũng bắt đầu có tác dụng, cơ thể Hứa Tuấn Thiên bắt đầu thích ứng ngân lang, hoa kính bị kéo căng đến mức muốn xé rạch lại chậm chạp co rút hé ra hợp lại.
“Ân ân, Y Ân, a, đừng, nơi đó…….” Bên trong truyền ra một trận khoái cảm. Ngân lang tiến vào quá sâu, dường như chạm đến thành bụng. Nhụy hoa nhỏ bé siết chặt phần đỉnh nam vật, hoa kính vừa tiết ra một lượng lớn xuât dịch vừa ɖâʍ đãng run rẩy, hấp thụ toàn bộ yêu dịch ngân lang tiết ra.
Tiếng nước ma sát phát ra vô cùng rõ rệt, Hứa Tuấn Thiên nghe thấy mà mặt đỏ tai hồng. Muốn Y Ân làm chậm một chút nhưng hoa kính tham lam lại hút càng chặt càng nhanh hơn.
Mông hắn vểnh lên cao, hai cánh mông bởi vì kịch liệt va chạm mà run run. Thật sự là cảnh đẹp, ngân lang nhìn chằm chằm cúc huyệt nho nhỏ lộ ra giữa hai cánh mông, chậm rãi đến gần, giống như bị mê hoặc chậm rãi ɭϊếʍƈ lên.
“A a!” Hứa Tuấn Thiên quát to một tiếng. Ngay lúc đó Y Ân hung hăng đâm mạnh vào một cú, hoa huyệt đột ngột phun ra một lượng âm tinh.
Toàn thân giống như vừa lao ra khỏi hồ nước, Hứa Tuấn Thiên nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở. Đầu óc trống rỗng, hắn không hề biết, bộ vị kia cũng có thể đạt tới cao trào, lại còn phun ra…..
Thật sự là quá điên cuồng.
Y Ân vẫn chưa đạt tới đỉnh điểm nhưng y lại chậm rãi rút ngọc hành ra.
Dùng chân trước lật người Hứa Tuấn Thiên lại, nam nhân vẫn chưa hồi phục sức lực hệt như một con búp bê tùy ý điều khiển. Tách hai chân Hứa Tuấn Thiên ra, hoa huy*t vẫn chưa kịp khép lại còn mở thật to, một dòng chất lỏng không ngừng chảy ra. Là mùi của giống cái giống đực trộn lẫn vào nhau.
Y Ân đang nhìn nơi đó.
Hứa Tuấn Thiên cắn môi, y biết chính mình vừa…..không, sao y biết được. Tầm mắt chầm chậm di chuyển tới gương mặt ngân lang, đôi ngươi xanh màu ngọc bích giống như được phủ một tầng hơi nước, Hứa Tuấn Thiên không chắc y đang nghĩ tới cái gì.
Muốn khép hai chân lại, nhưng bị ngân lang phía trên áp lại.
hoa huy*t đỏ bừng không hề che dấu để lộ ra bên ngoài, còn thấy cả d*m thủy tí tách bên trong.
“Không, đừng như vậy.” Hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai bắp đùi mẫn cảm có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của ngân lang. hoa huy*t ướt át, ngay cả hoa kính mấp máy cũng bị nhìn thấy sạch sẽ, loại cảm giác này so với bị ɭϊếʍƈ ʍút̼ càng xấu hổ hơn ngàn lần. Đóa hoa thống khổ co rút lại, muốn ngăn chặn lại dịch nước đang chảy ra.
Đột nhiên cơ thể bị đẩy tới, vật khổng lồ đáng sợ đó đột ngột tiếng vào không hề báo trước.
“A!” Hứa Tuấn Thiên ngửa cao cổ, cơ thể rắn chắc thon dài mở rộng, tư thế này hệt như một con sói đang giao hoan.