Chương 34: Cái đó… Không thể ăn…
Mộc Tử Duy mặc áo sơ mi của Quan Chước, khoanh chân ngồi trên giường.
Trong phòng tắm, tiếng nước rào rào truyền ra, là Quan Chước đang tắm.
Mộc Tử Duy nghĩ đến mặt Quan Chước, bất giác bắt đầu cười khúc khích. Còn nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra, vui vẻ lại thấy khẩn trương, còn cả hiếu kỳ nữa. Cậu nhận biết chuyện này chỉ dừng lại trên phương diện miêu tả con chữ thôi. Chỉ biết là Quan Chước phải đi vào bên trong cậu, nhưng không biết thực sự làm ra thì thành như thế nào nữa.
“Quan Chước, Quan Chước…” Mộc Tử Duy thầm nhẩm hai chữ ấy, nhẩm đến nỗi lòng cũng thấy vui như hoa nở.
Cậu thích Quan Chước, Quan Chước cũng thích cậu. Đây đúng là sự trùng hợp tuyệt nhất trên cõi đời này.
Tốt đẹp như đang nằm mơ ấy.
Mộc Tử Duy ra sức nhéo mặt mình, cũng sẽ đau, vậy không phải mơ rồi.
Mộc Tử Duy ngã rầm xuống giường, lăn một vòng, hưng phấn và kích động trong lòng vẫn chẳng tan mất.
Vừa lăn mình đã trở dậy, Mộc Tử Duy lại ngồi dậy khoanh chân, cầm lấy chiếc túi đặt ở tủ đầu giường, lấy thứ bên trong ra.
Là một chiếc hộp hình chữ nhật, bên trên có chữ Tiếng Anh nên Mộc Tử Duy không hiểu được, nhưng vẫn biết được đây là cái gì. Thứ này là thứ Quan Chước vừa ra ngoài mua về, lúc Quan Chước mua thứ này không biết có vẻ mặt gì nữa.
Ừ… Chắc là trơ mặt ra mua thôi ha. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Quan Chước lòng rõ ràng xấu hổ, nhưng lại chịu đựng không để biểu hiện ra ngoài, cậu sẽ cảm thấy anh rất đáng yêu.
Mở hộp ra, bên trong là thứ gì như kem đánh răng vậy. Bóp ra một chút trên tay, là chất lỏng dạng sệt trong suốt, dinh dính, trơn trơn.
Đưa lên mũi ngửi thử, không có mùi gì hết.
Do dự một chút, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ.
“Bộp bộp.” Tiếng của thứ gì đó rơi trên đất.
Mộc Tử Duy vừa ngẩng đầu đã thấy Quan Chước đứng ở đó, tay giơ giữa không trung, nhìn thẳng vào cậu, bên chân là khăn mặt lau tóc.
Mộc Tử Duy đơ người một lúc. Nhìn Quan Chước, lại nhìn một chút dịch thể khả nghi trong tay, vội ném thuốc bôi trơn trong tay đi.
“Quan Chước… em…” Đang muốn giải thích, lại phát hiện Quan Chước vẫn nhìn cậu, cậu cũng vội nhìn theo đường nhìn của anh.
“!!” Mộc Tử Duy cuống quít buông vạt áo sơ mi xuống che hạ thể.
“Xin, xin lỗi… em không cố ý không mặc quần trong đâu…”
Lúc này Quan Chước mới nhận ra hắn đã nhìn chòng chọc vào Mộc Tử Duy bao lâu, xấu hổ nghiêng mặt qua.
Mộc Tử Duy túm áo sơ mi, “Xin lỗi… Để anh thấy thứ xấu xí đó…”
Quan Chước không nói lời nào, đi tới bên giường, ngồi xuống, kéo cánh tay Mộc Tử Duy, đợ lấy gáy cậu hôn một cái. Hôn mãi đến khi Mộc Tử Duy mơ màng.
Trong lúc cậu đang mơ màng, đầu óc hỗn độn, hình như nghe thấy Quan Chước nói: “Tuyệt không xấu xí.”
“Hả?” Cậu còn chưa hiểu Quan Chước nói gì thì đã bị người đè xuống.
“Quan Chước, anh vừa nói gì cơ?” Mộc Tử Duy nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, hỏi.
Quan Chước nhẹ nhàng mổ nhẹ lên bờ môi cậu, trên mặt xuất hiện vệt đỏ ửng mất tự nhiên.
“Ý anh là… rất dễ thương.”
“Hả? À… Cảm ơn.” Mộc Tử Duy buông mắt, ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn, nhưng vẫn không hiểu điều Quan Chước nói.
Quan Chước nhìn Mộc Tử Duy của hắn nằm yếu ớt trên giường, trên khuôn mặt ngây thơ non nớt có mùi vị tình sức khó hiểu, tâm tình khó nói rõ nên lời.
Thật muốn nuốt chửng… Nhưng mà nuốt chửng thì tiếc quá….
Đưa tay cởi cúc áo sơ mi, ngón tay run quá, làm thế nào cũng không cởi được.
Mộc Tử Duy cũng cởi giúp, nhưng tay cậu cũng run ghê hơn nữa.
“Quan Chước, Quan Chước…” Mộc Tử Duy tiếp tục đấu tranh với cúc áo. “Anh cởi của anh trước, em cởi của em có được không?”
Quan Chước gật đầu đồng ý, sau đó… kéo dây lưng áo tắm xuống.
Cảnh sắc phía dưới áo tắm, Mộc Tử Duy chỉ nhìn thoáng qua đã không dời mắt được.
Cơ thể cường tráng lại chẳng cơ bắp, đường cong đẹp quá chừng. Lồng ngực phập phồng, phần bụng chắc khỏe, hai sườn bụng dưới thon như của người cá. (cơ thể tam giác)
Mộc Tử Duy phát hiện chân Quan Chước rất thẳng rất dài lại rất đẹp, ừm… nơi kia cũng rất thẳng rất dài rất đẹp… còn rất thô nữa.
“Em thích chứ?” Quan Chước vứt quần áo sang một bên, cúi người xuống tới gần cậu hỏi.
“… Ừ.” Mộc Tử Duy gật đầu, sau đó phát hiện mình Quan Chước mê muội quá, hoàn toàn quên việc cởi nút áo.
“Ack… xin lỗi.” Luống cuống tay chân cởi nút áo, không cẩn thận dùng sức lớn quá, chiếc cúc ấy liền văng ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng ‘tinh tinh’ giòn vang.
Mộc Tử Duy còn muốn xin lỗi, Quan Chước lại đã duỗi tay quá, lột quần áo xuống, làm văng cả một chiếc cúc áo
Quan Chước hơi ảo não, “Ngày mai mua mới.”
“Ừ.” Mộc Tử Duy ngơ ngác đáp lời, sau đó cảm thấy chỗ cổ ươn ướt, là Quan Chước đang ɭϊếʍƈ chỗ đó.”
“… Quan, Quan Chước…” Giọng Mộc Tử Duy cũng thay đổi, có hơi run. “Chỗ ấy… không thể ăn được…”
Quan Chước dừng một chút, tiếp tục hôn cổ Mộc Tử Duy. Qúa trình hôn từ cổ từ từ trượt dần xuống xương quai xanh thong thả mang theo chút phiến tình, cuối cùng cắn một phát nhẹ lên xương quai xanh, rất nhẹ, không dám cố sức, ngược lại như đang nếm mỹ vị mà hắn rất quý trọng.
“Không thể ăn được.” Mộc Tử Duy cảm thấy mình đang bị ăn tươi, nhưng lại nghĩ cho dù bị ăn tươi hình như cũng không sao hết. Bởi vì đối phương là Quan Chước.
Người ngợm Mộc Tử Duy mềm nhũn, mất khí lực, tùy ý để Quan Chước loay hoay.
Lúc nhũ tiêm bị ngậm vào, cả người Mộc Tử Duy hơi run lên.
“Làm sao thế?” Quan Chước hỏi, lúc nói hơi thở đều phả lên ngực cậu.
“… Ngứa, thật kỳ quái.” Mộc Tử Duy nhỏ giọng thầm thì.
Quan Chước lại một tay đặt lên phần vị trí then chốt phía dưới bụng cậu, cảm nhận chỗ ấy đang ‘ngẩng cao’, hỏi: “Có cảm giác?”
“Hả? Không phải…” Cậu không biết ‘có cảm giác’ trong lời Quan Chước là ý gì, nhưng nếu nói là sự thay đổi ở chỗ đó thì… “Lúc vừa thấy anh cởi quần áo thì đã trở nên như thế rồi.”
Quan Chước lại đỏ mặt, chỉ cảm thấy nói thêm gì nữa với Mộc Tử Duy thì bản thân hắn thực sự sẽ thú hóa mất.
Thành kính hôn người bên dưới như thể cúng bái, ngay cả chiếc rốn nho nhỏ tròn tròn cũng không bỏ sót. Sau rồi ngậm lấy tiểu Tử Duy khá là tinh thần kia, nghiêm túc cẩn thận lấy lòng cơ quan cảm giác của cậu.
Không giống lần trước, ý thức mơ màng không rõ, Mộc Tử Duy rất rõ Quan Chước hiện đang làm gì, cũng biết vậy là không tốt, nhưng vẫn không có cách nào đẩy cậu ra được.
Thậm chí còn say mê kéo tóc Quan Chước, quên tình bắn thẳng vào miệng hắn.
“Xin, xin lỗi…” Mộc Tử Duy lòng tràn đầy hổ thẹn, muốn lau bạch trọc bên mép Quan Chước, nhưng chợt ý thức được Quan Chước đã nuốt vật kia xuống rồi.
“Quan Chước…” Nhìn ánh mắt dịu dàng của Quan Chước, cậu không biết nên nói gì. “Anh như vậy… thứ ấy… ăn vào sẽ đau bụng đấy…”
“Không đâu.” Quan Chước kéo tay cậu tới, ɭϊếʍƈ đầu ngón tay của cậu. “Lần trước cũng không có.’
Mộc Tử Duy khí huyết dâng trào, mặt xoát một phát đỏ lừ. Đầu óc càng nóng lại càng mơ màng, lúc nào bị lật người, bày ra dáng quỳ nằm úp ấp nhếch mông cũng không biết.
Phía sau lưng, một nụ hôn mềm nhẹ như lông chim rơi xuống, hôn mãi đến dọc theo lưng rồi tới thắt lưng, lại xuống xương cụt.
“Có thể chứ?” Quan Chước nhẹ giọng hỏi, giọng trầm thấp khàn khàn.
“Ừ.” Mộc Tử Duy cầm lấy gối đầu, chôn đầu vào bên trong.
Quan Chước bôi thuốc bôi trơn ra tay, quệt chất lỏng man mát ấy lên những nếp uốn nơi cái lỗ nho nhỏ.
“Thật nhỏ.” Quan Chước thấp giọng nói, sau đó thấy Mộc Tử Duy ngay cả sau lưng cũng đỏ.
Ngón tay dính đầy chất lỏng trắn mịn đưa từng chút từng chút vào trong cơ thể Mộc Tử Duy, Mộc Tử Duy cảm thấy rất lạ, cắn gối đầu không lên tiếng.
“Đừng sợ.” Cảm giác thấy cậu căng thẳng, Quan Chước hôn lên phần eo phía sau của cậu dỗ yên.
Mộc Tử Duy không nói lời nào, yên lặng cảm nhận ngón tay Quan Chước động đậy nhúc nhích bên trong, khớp xương rõ ràng.
Lúc ngón tay tăng đến 3 ngón, đầu Mộc Tử Duy đã bốc khói, chỗ bị chạm đến trong người cũng cảm thấy xấu hổ, cũng có cảm giác lạ kỳ. Cho nên lúc ngón tay Quan Chước định rút ra thì trong cơ thể lại lưu luyến co rút lại.
“… Lớn quá…” Mộc Tử Duy nắm chặt gối đầu, bản năng hơi sợ hãi.
“Tử Duy…” Quan Chước cúi người xuống, tựa đầu bên cổ cậu, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Có thể chứ?”
Mộc Tử Duy cảm thấy cả người đều đang nóng lên, Quan Chước đè trên người cậu cũng rất nóng. Rõ ràng đã cảm thấy thẹn đến chân cứng đờ, nhưng vẫn chẳng biết liêm sỉ, nhỏ giọng nói: “Tiến vào…”
Quan Chước không lên tiếng, giữ thắt lưng Mộc Tử Duy, từng chút một đưa người xuống.
Bởi vì có thuốc bôi trơn, lúc mới vào cũng không bị ma sát đau quá nhưng cảm giác vẫn như xé rách, căng ra như sắp nứt đến nơi vậy.
“… Đã… vào được chưa?” Mộc Tử Duy cảm thấy mình bị nhét đầy, sờ đằng sau một cái lại phát hiện Quan Chước vẫn còn nửa đoạn nữa chưa vào.
“Đau lắm à?” Quan Chước trên đầu đầy mồ hôi, cố nhịn.
Mộc Tử Duy gật đầu, lại lắc đầu, cắn răng, đau đến mức ra hết cả mồ hôi lạnh. “…Vào hết đi được không? Em muốn… toàn bộ của Quan Chước… muốn hết…”
Quan Chước nghe giọng cậu, biết cậu đau lắm nên rất thương, nhưng vẫn cắn răng, cố nhịn, tiếp tục nhét hung khí vào trong người Mộc Tử Duy.
“… A ──” Lúc thân thể bị xỏ xuyên qua hết, Mộc Tử Duy đau đến kêu gào.
Quan Chước sờ xuống dưới, quả nhiên phát hiện chỗ ấy đã hoàn toàn uể oải chán chường. Nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái, tiến đến bên lỗ tai cậu nói: “Xin lỗi.”
“Không sao… Oa a!” Vừa mở miệng ra đã lại phát hiện Quan Chước rút thứ ấy ra một chút, lại bình thản nhét vào.
“Xin lỗi… anh không nhịn được.” Sau một cái đút vào rút ra dịu dàng mà cũng mạnh mẽ, Quan Chước cau mày, trầm giọng nói.
Người trước mắt này, là người hắn yêu. Người này nhỏ nhắn dễ thương, luôn dịu dàng với hắn, khờ dại mê hoặc hắn. Người này mềm mại lại cứng cỏi, ấm áp mà bao dung.
Lúc đút vào rút ra kịch liệt, Mộc Tử Duy lại nghe thấy tiếng ‘ba ba’ rõ ràng. Cái thứ to dài đó ra vào trong đùi, thuốc bôi trơn dính trong cơ thể bị trườn ra ngoài, chạy dọc xuống theo đùi.
Lúc bên trong bị ma sát nóng rần lên, cảm giác đau cũng dần bị quên lãng. Phía dưới bị Quan Chước nhồi, đồng thời trong lồng ngực cũng bị lấp đầy, hạnh phúc như truyền khắp các cơ quan, kích thích chúng hoạt động mạnh, trái tim đập thình thịch, cả người hưng phấn run rẩy.
“Quan Chước, Quan Chước…” Mộc Tử Duy xoay mặt qua…, thấy mặt Quan Chước, nhất thời ngây dại. “Anh thoải mái không?”
“… Thoải mái.” Quan Chước không dừng tiết tấu lại, cảm nhận sự ấm áp mềm mại trong cơ thể Mộc Tử Duy, ngọt ngào hấp thu, mềm mại đè ép. Cúi đầu in môi Mộc Tử Duy, ôn nhu triền miên khác hẳn với thế tiến công như mưa rền gió dữ bên dưới.
“Còn em? Có thoải mái không?”
Mộc Tử Duy nhích cổ, nghiêm túc suy nghĩ. “Đau cổ quá.”
Quan Chước dừng một chút, lui ra ngoài.
“Quan Chước?” Mộc Tử Duy hơi nghi hoặc.
Xong rồi? Tuy rằng cậu đã mệt ch.ết đi được, nhưng Quan Chước còn chưa bắn mà? Nghĩ như thế, cơ thể lại sau một giây bị lật qua, hai chân bị vặn bung ra, rồi bị đút vào từ chính diện.
“Vậy là cổ sẽ không đau.” Quan Chước nói vậy, rồi tiếp tục dịu dàng lư luyến ʍút̼ môi cậu.
Quan Chước rất lâu, mãi đến khi chỗ bị ma sát nhiều lần của Mộc Tử Duy bắt đầu tê dại, cái chân vắt trên lưng hắn cũng không còn sức mới cảm thấy Quan Chước dừng một chút, ngay sau đó, một luồng khí nóng bắn vào trong cậu.
“Xin lỗi, hơi mất khống chế.” Chờ hai người ȶìиɦ ɖu͙ƈ đều lui, Quan Chước mới rút ra, ôm Mộc Tử Duy thấp giọng nói.
“Không… không sao…” Mộc Tử Duy nghĩ đến mình phát ra tiếng kỳ lạ trên giường, cũng xấu hổ, đầu tựa trước ngực Quan Chước, ôm thắt lưng Quan Chước.
Bởi vì dựa vào nhau gần quá, Mộc Tử Duy lại cảm thấy Quan Chước lại cứng lên lần nữa, đưa tay sờ, hỏi: “Nó… lại đến nữa à?”
Quan Chước lắc đầu, ôm Mộc Tử Duy càng chặt hơn.
“Em mệt quá rồi.”
“Em không sao.” Mộc Tử Duy lắc đầu, cậu chỉ muốn Quan Chước thoải mái là được.
Quan Chước lại vẫn không hề nhúc nhích.
Trên người hai người đều dính nhớp nháp, trong hậu huyệt của Mộc Tử Duy vẫn còn vương đầy thứ của Quan Chước đang chảy ra ngoài. Nhưng hai người cũng không muốn nhúc nhích, ôm nhau ngồi một chỗ chẳng muốn xa rời.
“Còn nhiều thời gian.” Cuối cùng, lúc Mộc Tử Duy sắp ngủ, nghe thấy Quan Chước nói vậy.
“Chúng ta phải sống với nhau cả đời.”
><><><><