Chương 44: Quan Chước, anh thật tốt
Quan Tiểu Cẩn lần này bị tổn thương thật rồi.
Tuy cô là hủ nữ, nhưng trong cõi lòng nhét đầy mười tám kiểu XX Long Dương vẫn có phần ngây thơ của thiếu nữ. Chẳng hạn như trước đây cố vẫn tưởng đời này cô chỉ yêu đương với một người, kết hôn, sinh con, sau đó cùng người kia ch.ết già.
Sau khi lên đại học, có bạn trai rồi, tuy rằng người con trai kia cũng không hoàn toàn phù hợp với mộng tưởng của cô, không trắng cũng không gầy, nhưng cô cũng không để ý lắm, cô rất để tâm với đoạn tình cảm này. Nhưng mà….
Quan Tiểu Cẩn lại muốn khóc rồi.
Người một bàn đã lặng lẽ chú ý Quan Tiểu Cẩn ngay từ lúc bắt đầu ăn.
Nhìn cô cầm bát, ngay từ đầu đã ăn ngốn nghiến, đột nhiên lại chậm lại, buông bát, cúi đầu, vai run nhè nhẹ.
“Tiểu Cẩn?” Mộc Tử Duy gọi cô thử thăm dò, gắp cho cô một đũa thức ăn.
“Hôm nay làm toàn món ăn em thích đấy.” Cậu không biết an ủi người ta, ngoại trừ nói thế cậu cũng chẳng biết nên làm gì.
Quan Quan thấy thế, cũng gắp một đũa thịt cá theo.
“Quan Quan… cảm ơn…” Quan Tiểu Cẩn đang muốn nói cảm ơn, lại thấy cái bát của cô sắp bị đầy tràn rồi lại nhìn vào bát Quan Quan, nhất thời mặt 囧.
Quan Quan không để ý cô ngượng thế nào, rất nghiêm túc lựa chọn, rồi lại gắp vào bát Quan Tiểu Cẩn.
“Cô Cẩn, cho cô nè, không có xương.”
Quan Tiểu Cẩn trong nháy mắt thực sự muốn khóc.
“Đừng khóc, chúng ta đều ở đây.” Quan Quan sờ đầu cô, giọng trầm ổn làm cô bất giác muốn dựa vào.
“Đúng vậy, chúng ta còn ở đây, chúng ta là người nhà của em, sẽ không bỏ lại một mình em đâu.” Quan đại ca cũng dịu dàng nói, đưa tay qua muốn lau nước mắt cho cô.
Quan Tiểu Cẩn kéo tay anh xuống.
“Em không có khóc, có cái gì mà phải khóc…”
Đúng vậy, có cái gì ghê gớm đâu, không phải là một thằng tồi sao, cô vẫn có người nhà ở bên mà. Người nhà dù sao cũng đáng tin hơn tình yêu!
“Đúng, đúng, Tiểu Cẩn của chúng ta không khóc, Tiểu Cẩn kiên cường nhất.” Quan Trạc vừa nói vừa lau nước mắt cho cô lần nữa.
Lần này Quan Tiểu Cẩn không từ chối, nước mắt rớt ào ào, cũng không còn vì tên cặn bã kia.
Mắt ngấn lệ ăn hết bát cơm tẻ, Quan Tiểu Cẩn chạy vào buồng vệ sinh rửa sạch mặt.
Nhìn con mắt khóc sưng cả lên trong gương kia, cô hung hăng vỗ mặt mình, rồi lại nhéo mặt một cái.
“Là người nhà họ Quan, mình không thể như thế được!”
Quan Tiểu Cẩn sịt mũi.
“ch.ết cũng không thể làm anh cả anh hai mất mặt được!”
Quan Tiểu Cẩn quyết định phải tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, đi thẳng ra phòng khách nắm tay tiểu ngốc thụ. Quan Tiểu Cẩn nhìn về phía Quan Chước, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn.
“Anh hai, cho em mượn tiểu ngốc thụ một lát.”
Quan Chước yên lặng nhìn cô.
“Trước khi ngủ sẽ trả lại cho anh, sẽ không làm lỡ chuyện đâu.”
Quan Chước nhìn cô em ruột của anh, đoán nó cũng không làm ra được gì, gật đầu.
Cứ thế, Mộc Tử Duy còn chưa hiểu mô tê gì đã bị Quan Tiểu Cẩn kéo vào phòng mình.
“Tiểu… Tiểu Cẩn…” Mộc Tử Duy nhìn khuôn mặt âm trầm của Quan Tiểu Cẩn, trong nhất thời đầu óc trống rỗng.
“Tiểu ngốc thụ, ngồi.” Quan Tiểu Cẩn kéo cậu ngồi xuống bên giường, còn cô thì đứng bên, hai tay đặt bên vai cậu. “Tiểu ngốc thụ, anh sẽ giúp đỡ tôi đúng không.”
Mộc Tử Duy rùng mình một cái, ngơ ngác gật đầu.
“Bây giờ, người có thể làm chuyện này cũng chỉ có anh, hai anh tôi… không được.”
Mộc Tử Duy tiếp tục ngẩn ngơ, nhưng vẻ mặt Quan Tiểu Cẩn lại làm cậu mơ hồ cảm thấy nguy cơ. Quan Tiểu Cẩn cười vui sướng với cậu, sau đó đi ôm snack khoai tây, hạt dưa, bánh hình đùi gà, Pcoky… cùng với, laptop. “Tiểu ngốc thụ, chúng ta đến xem GV đê.”
Mộc Tử Duy: “?”
Quan Tiểu Cẩn lại nhìn cậu, lộ ra vẻ mặt có phần đáng thương: “Tiểu ngốc thụ, anh sẽ xem với tôi, đúng không?”
Mộc Tử Duy gật mạnh đầu không thể chối từ.
Sau đó… Trong nháy mắt Quan Tiểu Cẩn click vào video, cậu mở to hai mắt, rồi lại che kín hai mắt.
Hai người con trai trần trùi trụi ấy rốt cục là đang làm gì vậy!
Quan Tiểu Cẩn kéo hai tay cậu xuống, giọng điệu u oán: “Anh đã nói sẽ xem cùng tôi…”
“Ừm, tôi đã nói thế…” Mộc Tử Duy lẩm bẩm nói.
“Vậy chúng ta tiếp tục xem đi.” Quan Tiểu Cẩn hai mắt sáng rỡ, xé một túi snack khoai tây ra.
Mộc Tử Duy cũng ôm một gối, cắn răng xem cùng Quan Tiểu Cẩn. Nhưng vừa mới bắt đầu xem mặt đã đỏ, càng về sau, mặt càng trắng, cuối cùng mồ hôi lạnh chảy ra.
Cậu vừa mới bắt đầu còn có thể hỏi Tiểu Cẩn đó là gì, rồi lần lượt nhận được các đáp án như ‘dồi’, ‘quyền cước’, ‘song long’, ‘trói buộc’… xong thì hỏi cũng không dám. Đến lúc cuối cùng, chân cũng mềm oặt. Vừa ra khỏi cửa thấy Quan Chước, thế là mặc kệ tất cả nhào tới người anh.
“Làm sao thế?” Quan Chước vuốt ve lưng cậu an ủi.
Mộc Tử Duy lắc đầu, thân thể phát run lên khó ức chế được.
Giọng Quan Tiểu Cẩn yếu ớt truyền tới từ phía sau.
“Tiểu ngốc thụ, mai lại tiếp nhé ~”
Mộc Tử Duy giật mình một cái, nhưng dù Quan Chước có hỏi thế nào cậu cũng không nói, chỉ ôm chặt Quan Chước không chịu buông.
Quan Chước không hỏi nữa, ôm ngang người lên, đi về phòng ngủ.
“Mộc Tử Duy, Mộc Tử Duy.”
Cuối cùng, lúc Mộc Tử Duy thoát khỏi những hình ảnh đáng sợ gây cho cậu bóng ma ấy, cậu đã đang ngồi trên giường, Quan Chước đang gọi tên cậu.
“Quan Chước!” Mộc Tử Duy lại nhào tới ôm, tay với lấy cổ anh.
“Hửm?”
“Quan Chước, anh thật tốt.” Mộc Tử Duy tiếp tục nói.
Tuy mình vẫn cảm thấy Quan Chước rất dịu dàng với cậu, nhưng mãi đến nay cậu mới biết dịu dàng của Quan Chước trân quý cỡ nào. Cho tới bây giờ cũng không có ai đối xử tốt với cậu như vậy.
Như thế và như thế kia thật là khủng khiếp!
Quan Chước không hiểu sao bị phát ‘thẻ người tốt’, hoàn toàn không hiểu. Nhưng anh lại biết, nếu cứ để Mộc Tử Duy ôm cậu nữa… sẽ xảy ra việc…
Nhưng anh lại không thể cũng không muốn đẩy Mộc Tử Duy ra.
Vì vậy, đã xảy ra chuyện.
Không biết vì sao, hôm nay Mộc Tử Duy tựa hồ đặc biệt khẩn trương, hôn một cái thôi là cả người đều run. Lúc hôn đến ngực, người liên cứng ngắc.
Quan Chước dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
“… Cái kia, tiếp tục đi.” Mộc Tử Duy nhỏ giọng nói. Đồng thời cũng thầm nói với mình: Quan Chước rất tốt rất dịu dàng, Quan Chước sẽ không làm cậu như trong video kia, Quan Chước sẽ không cắm mấy thứ kỳ quái đó vào trong cậu.
Quan Chước tiếp tục, lúc ngón tay chạm đến huyệt khẩu bí ẩn kia. Mộc Tử Duy lại cứng ngắc.
Lần này, Mộc Tử Duy không bảo ‘tiếp tục’.
Quan Chước đợi một chút, lại muốn tiếp tục động tác, đầu ngón tay lại muốn dò vào trong.
“Chờ… chờ đã.” Mộc Tử Duy lại hô.
Quan Chước lại dừng lại, nhìn hắn từ trên cao xuống, Mộc Tử Duy có chút không dám nhìn Quan Chước, cậu nghĩ Quan Chước hiện trên trán nhất định đều là hắc tuyến.
Mộc Tử Duy nghiêng đầu, đỏ mặt, qua hồi lâu, mới nói:
“Em… em tự tới được không?”
Quan Chước mang tâm tình cực kỳ phức tạp đưa thuốc bôi trơn cho Mộc Tử Duy. Bởi vì hai người trước đó áp dụng tư thế mặt đối mặt, cho nên hiện tại Mộc Tử Duy đang nằm thẳng, hai chân mở to, tay duỗi xuống phía dưới đến chỗ xấu hổ, run rẩy cắm ngón tay đã quết thuốc bôi trơn lên.
Cảnh tượng ấy rơi vào mắt Quan Chước, trông cực kỳ ɖâʍ đãng. Không đúng, đối với Mộc Tử Duy không thể dùng từ mang ý vũ nhục như thế được. Phải nói là… cực kỳ quyến rũ.
“… Quan Chước.” Mộc Tử Duy nhỏ giọng gọi. “Cái kia… như vậy đã được chưa?”
Loại chuyện này vẫn đều do Quan Chước giúp cậu, cậu không hiểu nhiều, cũng không biết nhiều, làm không được thoải mái như Quan Chước.
“Lại cho thêm một ngón nữa vào.”
“À.”
“Em có thể đâm sâu vào hơn một chút.”
“Ừa, biết rồi.”
“Ngón tay xoay tròn một chút, không thì không mở rộng được.”
“Ừ… có hơi, có hơi… ngứa…”
Chờ Mộc Tử Duy cảm thấy tàm tạm rồi thì đã thấy hơi mệt. Trong lòng yên lặng cảm thán, thì ra Quan Chước trước đây vẫn đều làm giúp cậu những chuyện vất vả như vậy.
Mộc Tử Duy rút ngón tay dính đầy niêm dịch ra, nhỏ giọng hỏi: “Quan Chước… bây giờ đã có thể cắm vào được chưa?” Quan Chước lập tức dùng hành động nói cho cậu biết.
Thể lực của Mộc Tử Duy không được tốt lắm. Phải nói là rất uể oải, cũng dễ buồn ngủ.
Đợi đến khi kết thúc, Mộc Tử Duy lại ngủ một lần nữa.
Quan Chước ôm cậu đi vào phòng tắm, cẩn thận tỉ mỉ dọn rửa cho cậu như trước.
Lúc ngón tay đi vào, Mộc Tử Duy ‘ưm’ một tiếng, cau mày cau mặt.
Quan Chước hôn lên tâm mi của cậu, động tác ngón tay cố sức thả lỏng.
“Ừm… đừng.”
“Nắm tay không được… đáng sợ quá.”
Quan Chước cứng đờ, đầu đầy hắc tuyến, lòng thầm nghĩ phải lôi con bé Tiểu Cẩn từ trong chăn ra mà chỉnh đốn một trận.
Thế là, ngày hôm sau.
“Hu hu, anh hai, anh lừa em.”
“Anh đã bảo để tiểu ngốc thụ theo em, anh hai nói chuyện không giữ lời, em kiện lên anh cả.”
“Người ta đã thất tình rồi, anh còn không để tiểu ngốc thụ an ủi em, anh hai anh quá đáng quá thể…”
“Uẩy? Hiểu Huyên tới đây? Anh hai sao anh có số của Hiểu Huyên?”
“Anh hai thật tốt quá, anh hai đà đí đa ~ em ra ngoài mua đồ ăn vặt, Hiểu Huyên tới bảo cô ấy vào phòng chờ em ~”
><><><><