Chương 60: Sau này cùng em ngắm hoa quỳnh
Tối thứ hai Quan Chước tới, hoa quỳnh đã nở.
Tối hôm đó vừa vặn có ánh trăng.
Ở quê khác với Thành Đô, không có tầng mây dầy, ánh trăng vừa xuất hiện liền làm sáng rực cả ban công.
Người một nhà canh giữ trước chậu hoa quỳnh ấy, không ai nói chuyện, như sợ kinh động cái gì đó.
Nụ hoa vốn gục đầu xuống, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, khẽ khàng rung rung, xòe từng chút một. Qúa trình này cực kỳ thong thả, nhưng không ai lộ vẻ lo lắng, đều lẳng lặng chờ đợi, chờ từng tầng cánh hoa trắng tinh đẹp đẽ phô bày, lộ ra nhị vàng ở giữa, trên mép đài hoa mang màu xanh và tím nhàn nhạt, mở ra từng chút một.
Hoa quỳnh cũng không duyên dáng, thế gian tuyệt sắc như mỹ nhân dưới ánh trăng giống người người truyền miệng.
Nó đẹp, nhưng mỗi một đóa hoa đều đẹp. Điều khác biệt duy nhất của nó chính là thời gian nở quá ngắn, chỉ mấy giờ đã kiệt sức cả đời.
Con người thấy cái đẹp thì mừng rỡ, thấy cái đẹp đó biến mất lại sẽ làm người ta chấn động. Cái đẹp ngắn ngủi vì thế mà càng có vẻ trân quý.
Cuộc đời đại khái cũng chỉ là thế. Bởi vì rất ngắn, bởi vì điều có thể làm được không nhiều lắm, cho nên mới sẽ muốn quý trọng, cầm nó trong tay, giữ người mình yêu giữ ở bên cạnh.
Giây phút hoa nở, Mộc Tử Duy và Quan Chước cũng nhìn không rời mắt, nhìn đóa hoa trắng noãn chập chờn trong gió mát, tay cũng nắm chặt nhau.
Bố mẹ Mộc Tử Duy đã thấy, nhưng cũng không nói gì.
Mùi hoa thoảng nhẹ trong không khí, cả thế giới đều an tĩnh.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ 3 Quan Chước tới, anh và Mộc Tử Duy đã phải đi về.
“Hai đứa thật là, tới cũng không ở chơi thêm vài ngày, sớm như vậy đã vội vã phải về.” Mẹ Mộc oán giận.
Mộc Tử Duy ôm mẹ cậu. “Mẹ, chúng con rảnh sẽ về mà, đến Tết cũng về, về cho mẹ xem giấy đăng ký kết hôn.”
“Được, vậy con nhớ phải chăm sóc bản thân. Quan Chước đối tốt với con là chuyện của nó, con cũng phải đối tốt với mình.”
“Vâng!” Mộc Tử Duy ôm mẹ đột nhiên không nỡ buông tay. Dù sao cậu cũng thật lâu mới về nhà một lần như thế, lúc phải đi vẫn không nỡ.
“Đứa ngốc a.” Mẹ Mộc vỗ nhẹ lưng cậu, xoa cái gáy của cậu.
Quan Chước và bố Mộc ở bên cạnh nhìn tình cảnh hai mẹ con lưu luyến, có đủ loại cảm xúc.
Bố Mộc ngửa đầu nhìn Quan Chước, thở dài một hơi: “Cậu phải đối xử tốt với Duy Duy.”
“Vâng.”
“Đứa ngốc Duy Duy này, ngốc thì có hơi ngốc, nhưng vẫn phân rõ được tốt xấu, tính tình cũng thẳng thắn. Cậu đối tốt với nó, nó cũng sẽ đối tốt với cậu.”
“Cháu biết.” Quan Chước nhìn Mộc Tử Duy. “Cậu ấy vẫn đều tốt.”
Cuối cùng tới lúc đưa hai người lên xe khách, mẹ Mộc đột nhiên liền khóc. Bố Mộc ôm bà, để bà tựa lên vai ông, vừa nhẹ giọng khuyên giải an ủi, vừa nói với Mộc Tử Duy: “Hai đứa đi đi.”
Bỗng nhiên nghĩ tới một điều: “Duy Duy, chuyện hai đứa phải gạt bà ngoại con. Nếu bà ngoại con gọi điện cho con, ngàn vạn lần đừng kể hết. Bà con đã lớn, không chịu được kích thích đâu. Có thể giấu… thì cứ giấu đi hẵng.”
Mộc Tử Duy cúi đầu: “Vâng.”
“Vậy trên đường cẩn thận.” Bố Mộc phất tay với hai người.
“Vâng, con biết rồi.”
Lúc này mẹ Mộc cũng ngẩng đầu lên: “Duy Duy, chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
“Vâng.”
Xe đã khởi động, bóng ngoài ngoài cửa sổ nhanh chóng bị vụt về sau, rất nhanh đã không nhìn thấy nữa.
Quan Chước sờ đầu cậu: “Đừng buồn, chúng ta còn có thể về mà.”
Mộc Tử Duy gật đầu: “Lần sau chúng ta cùng về.”
“Nếu lần sau, em đã tìm được đường, chúng ta lái xe về nhà, có được hay không?”
“Được.”
“Ừ… Còn có thể mang Quan Quan và Tiểu Cẩn về nữa, còn cả anh cả. Như vậy mọi người coi như đã quen nhau rồi. Bố mẹ em rất thích trẻ con, họ thấy Quan Quan nhất định sẽ rất vui.”
“Em nói cái gì cũng được.”
Mộc Tử Duy và Quan Chước trò chuyện câu được câu không, đột nhiên Mộc Tử Duy ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Quan Chước, em thấy nhớ bà ngoại rồi.” Cậu tựa đầu lên vai Quan Chước. “Khi còn bé em vẫn được bà ngoại trông nom, bà ngoại đối với em tốt lắm, nấu ăn rất ngon.”
“Trong sân nhà bà có rất nhiều hoa, còn có cả đào và anh đào nữa, rất ngọt.”
Quan Chước lẳng lặng nghe Mộc Tử Duy kể về bà ngoại cậu. Anh biết Mộc Tử Duy đang buồn, tuy quan hệ của họ được bố mẹ Mộc Tử Duy thừa nhận, nhưng bà ngoại thân yêu của cậu cũng không biết chuyện này, cũng không thể chúc phúc cho họ.
Bên bố mẹ họ còn có thể ra công ra sức, nhưng đối với một người già, họ chỉ có thể giấu diếm. Người già sinh mệnh không còn nhiều nữa, thân thể cũng không tốt, không thể chịu được đả kích quá lớn.
Quan Chước đột nhiên muốn hỏi Mộc Tử Duy có hối hận khi ở bên anh không. Nhưng chung quy vẫn không hỏi.
Mộc Tử Duy đã trả giá rất nhiều cho tình cảm của họ, cố gắng nhiều như vậy, anh không thể hoài nghi chân tâm của cậu được.
“Quan Chước, làm sao vậy? Trên mặt em có gì sao?” Mộc Tử Duy thấy Quan Chước nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi.
Quan Chước không đáp, nhưng nói một câu không liên quan: “Về nhà chúng ta trồng một gốc hoa quỳnh được không?”
“Hả?”
“Sau này hàng năm chúng ta đều cùng nhau ngắm hoa quỳnh.”
Không những là hoa quỳnh, toàn bộ những phong cảnh tốt đẹp trên thế giới này đều muốn ngắm cùng em. Tuy rằng tránh không được một vài điều tiếc nuối, nhưng hy vọng vẫn có thể tiếp tục sống cùng em.
Hai người về đến nhà là buổi tối, tuy rằng trên đường kẹt xe, nhưng cũng may là không kẹt lâu quá, một giờ sau là đã thông đường rồi. Còn lúc mà Quan Chước về quê cậu, vận khí siêu xấu, xe hỏng giữa sườn núi, cho nên sáng ngày hôm sau mới tới.
Về đến nhà, đầu tiên là thả đồ xuống, phát hiện Quan Quan và Tiểu Cẩn cũng không có mặt. Hôm nay là cuối tuần, cuối tuần Tiểu Cẩn đều về nhà ở. Giờ này mọi ngày Quan Quan đã lên giường đi ngủ, Quan Tiểu Cẩn cũng có thể yên ổn ngồi nhà xem anime.
Quan Chước và Mộc Tử Duy lại tới nhà hàng, cửa thì khóa, đèn tầng hai lại đang sáng.
Mở cửa, đi lên cầu thang gỗ, đi tới cửa phòng tầng hai đang mở, vừa nhìn vào bên trong…
“Anh Tần?!” Mộc Tử Duy nhịn không được kinh ngạc hô thành tiếng.
Tần Cáp đang muốn ấn môi lên môi người ngủ yên trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng hô của sữa đậu, sợ đến mức cả người lập tức nhảy dựng lên.
Mỹ nhân say ngủ trên giường bị động tĩnh quấy rối, nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt.
“Làm sao vậy?” Lăng Á bị đánh thức rõ ràng là tâm tình không tốt lắm.
“Tôi…” Tần Cáp rõ ràng làm chuyện đuối lý nên nói cũng không dám.
Ban nãy Lăng Á ở đây ăn cơm chiều. Tần Cáp chú ý tới ánh mắt y có phần nặng trĩu, trông như buồn ngủ lắm, hỏi qua mới biết Lăng Á bởi vì chuyện công việc nên tối qua thức đêm, thế là có lòng bảo y lên tầng trên nghỉ ngơi một lát.
Tần Cáp dám thề, lúc ban đầu hắn thực sự chỉ có lòng tốt. Cũng có thể là thấy Lăng Á mệt quá đến bước đi cũng loạng choạng, lúc nào cũng có thể ngã xuống là ngủ được thì thấy thương. Nói chung lúc ban đầu hắn thực sự không có tâm tư bẩn thỉu nào, nhưng Lăng Á vừa nằm trên giường, tất cả đã khác biệt.
Chiếc giường này là chiếc giường hắn ngủ mỗi ngày. Chiếc giường này là chiếc Lăng Á nằm, là Lăng Á hắn thầm mến đã nhiều năm như vậy. Lăng Á hắn thầm mến nằm trên chiếc giường hắn phải ngủ mỗi ngày.
Tần Cáp rất bình thường mà lại không bình thường.
Trong lòng hắn do dự đấu tranh, trong lúc này hắn ra cửa ba lần, ý đồ khóa mình ngoài cửa để cắt đứt suy nghĩ không nên có. Nhưng rất rõ ràng, hắn đã thất bại.
Tần Cáp cuối cùng cũng không thể ngăn được mê hoặc, nghĩ ‘Dù sao Lăng Á cũng đang ngủ, cái gì cũng không biết’, lúc đang định hôn, sữa đậu đã tới.
Rồi sau đó, Lăng Á tỉnh, mặt mũi Tần Cáp trắng bệch.
Lăng Á nhìn giờ, “Muộn rồi, tôi về đây.” Sau đó đứng dậy ra ngoài, lúc đi qua Mộc Tử Duy và Quan Chước thì chẳng thèm nhìn.
Xem ra Lăng Á hoàn toàn không biết mình vừa rồi suýt thì làm gì y. Tần Cáp thở dài một hơi, lại có phần tiếc nuối.
Xì! Tiếc nuối cái quái gì! Nếu Lăng Á biết mình dám can đảm hôn trộm y, mình còn không bị đánh ch.ết à! Đánh ch.ết còn may, thảm hại hơn là, phỏng chừng đời này Lăng Á cũng không muốn nhìn thấy mình nữa.
“Chúng tôi tới xem Quan Quan và Tiểu Cẩn có đây hay không.” Quan Chước nói xong, dắt Mộc Tử Duy đi luôn.
Mới vừa xuống dưới, đã thấy Lăng Á đứng bất động ở đó.
Ba người nắm tay mới đi từ cửa vào, cũng đứng yên.
“… Anh.” Lăng Mị không ngờ lại gặp Lăng Á ở đây.
“Chú, anh Lùn.” Quan Quan giãy khỏi tay Tiểu Cẩn, chạy về phía Mộc Tử Duy và Quan Chước.
Quan Chước ôm lấy Quan Quan, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm vào hai cái tay còn chưa rời nhau.
“Anh hai…” Quan Tiểu Cẩn hoàn toàn sững sờ, thậm chí ngay cả việc buông tay Lăng Mị ra cũng quên.
><><><