Chương 20: Tòa thành hai mươi
Thân Nhã Lợi vốn cho rằng chia tay với Dante lại tận mắt nhìn thấy anh kết hôn rầm rộ chính là địa ngục. Nhưng không nghĩ đến điều đó chỉ là một tầng địa ngục thôi. Bởi vì sau khi du lịch leo núi với Lý Chân và Khưu Tiệp, cô bị ngã một cái trên đường, trở về còn mắc phải cảm nặng. Ngu ngốc là báo lá cải miêu tả sắc mặt tái nhợt dáng vẻ khập khiễng của cô thành "nghi ngờ mang thai". Vào cuối năm mọi người thích nhất tin tức gây sóng gió để đưa đến sóng to gió lớn. Điện thoại của A Lẫm gần như bị nổ tung, Lý tổng tự mình gọi cô vào phòng làm việc giáo huấn. Lý Triển Tùng không hiểu gì cả an ủi càng khiến cô vô cùng phiền não. Còn cái gì tệ hại hơn cái này đây, tới một lần luôn đi. Cô nghĩ như vậy. Bốn mươi ngày sau lại phát hiện kinh nguyệt của mình không đến.
Trước kia không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng từ hoàn cảnh bạn bè xung quanh cũng ít nhiều hiểu được. Lúc này chuyện nên làm nhất chính là đi mua que thử thai. Sau đó thương lượng với người nhà và bạn bè xem nên xử lý như thế nào. Nhưng cô không có can đảm. Khẳng định mình không thể đi mua que thử thai, vậy nên nhờ ai đi mua đây? A Lẫm? Lý Chân? Khưu Tiệp? Ba mẹ? Giống như dù nói cho ai biết cô cũng sẽ bị đối phương giết ch.ết. Nhất là Khưu Tiệp, nếu như biết trước khi Cố Hi Thành kết hôn còn đến làm ra việc này, nhất định sẽ lập tức đặt vé máy bay bay đến Ý, dẫn theo một đám mafia ngồi máy bay đến Tây Ban Nha, đeo mắt kính, quay kính xe xuống, đưa súng ra bắn anh nát bét, ch.ết ở đầu đường Barcelona.
( ): Nero Claudius Caesar Augustus Germanicus (15 tháng 12 năm 37 – 9 tháng 6 năm 68), tên khai sinh là Lucius Domitius Ahenobarbus, còn được gọi là Nero Claudius Caesar Germanicus, là vị Hoàng đế thứ năm và cũng là cuối cùng của triều đại Julius-Claudius. Nero được chú ông, hoàng đế Claudius nhận làm con nuôi và được thừa kế ngai vàng. Ông lên ngôi với hiệu Nero Claudius Caesar, ngày 13 tháng 10 năm 54, sau khi Claudius qua đời.
( ) Amelia Earhart (sinh ngày 24 tháng 7 1897; mất tích ngày 2 tháng 7 1937; Bà được chính thức thông báo tử nạn ngày 5 tháng 1 1939) là một nữ phi công và nhà văn người Mỹ. Bà là người phụ nữ đầu tiên được nhận Distinguished Flying Cross của Hoa Kỳ cho việc đã trở thành người phụ nữ đầu tiên bay một mình xuyên Đại Tây Dương.
Năm nay Lý Chân dùng bước ngoặt hợp tác với Fashion Magazine tổ chức một tiệc party sinh nhật mang tính chất thương nghiệp. Địa điểm tổ chức bữa tiệc này là khu tụ hội mang tính văn hóa Thượng Hải, dung hợp với loại giàu có phù hoa với loại thương gia cao cấp, và những kẻ đình đám trong giới. Lúc bóng đêm phủ xuống bãi cỏ nhân tạo bên ngoài thì đèn đường tựa như hỏa tinh cuối cùng nhảy ra trong đống lửa, chiếu sáng kim cương bạch kim trên người các giai nhân mỹ lệ trong bóng tối.
Mấy kiểu hoạt động này là ngày tận thế của rất nhiều ngôi sao nữ mới nổi tiếng, bởi vì hơi chút không chú ý một cái là sẽ bị chó săn viết bậy bạ về việc xã giao của mình và một quý ông nào đó. Cho nên rất nhiều ngôi sao nữ dù làm cái gì cũng căng thẳng như gái đứng đón khách. Nhưng đối với Thân Nhã Lợi đi đến đâu cũng có thể giữ được bình tĩnh mà nói, cô có thể thoải mái ở nơi này như ở nhà mình vậy. Làm người tổ chức bữa tiệc, Lý Chân luôn luôn lượn lờ tới lui mấy người khách. Thân Nhã Lợi dẫn theo trợ lý và người đại diện xuất hiện, thành thạo tạo dáng pose hình cho các ký giả chụp xong rồi đi vào sảnh tiệc. Thân Nhã Lợi vẫn rất có duyên với phụ nữ, mới vừa đi vào nhận vài ly rượu của mấy quý ông đưa đến thì đã bị một đám nữ người mẫu yêu thích cô bu quanh.
"Chị Nhã Lợi, hôm nay chị thật xinh đẹp nhé. Sao chị không đến sớm một chút, bọn em chờ đến lo sợ luôn."
"Cô không biết người ta là biển hiệu lớn sao, thiệt tình, người đẹp là phải xuất hiện sau cùng hiểu chưa!"
"Chị Nhã Lợi, đêm nay chị mặc hiệu Haider Ackermann à? Bộ này ở Châu Âu vẫn chưa tung ra thị trường, em nghĩ hết mọi cách cũng không thể mua được bộ đồ này, em thật hâm mộ ch.ết được..."
Một đám cô bé dáng vóc khá cao, ăn mặc kỹ lưỡng, đứng dưới ánh đèn huỳnh quang giống như bức tượng hoàn mỹ không hề có sức sống. Nhưng vừa nói chuyện thì đã hoàn toàn để lộ số tuổi. Cũng không lâu sau trong đó có một cô bé mắt to không kiềm chế được bất mãn, nhỏ giọng nói: "Chị Nhã Lợi, chị thấy mấy cô nàng G.A girls thế nào?"
G.A girls là nhóm nhạc nữ thần tượng được tập đoàn Hách Oai chú trọng đưa lên, bình quân số tuổi của chín thành viên chưa đến hai mươi, nhưng mỗi người cũng có giá hơn trăm triệu.
"Rất xinh đẹp mà."
"À, em cũng cảm thấy rất xinh đẹp." Mặt cô bé lộ vẻ lúng túng, chép miệng, "Chỉ là em không thích cô bé trưởng nhóm. Còn được gọi là người đẹp Minh, có chỗ nào đẹp đâu, cũng không biết chỗ quyến rũ đàn ông."
Thân Nhã Lợi nở nụ cười, nhưng không trả lời vấn đề này. Nhưng đã có một người cất lời thì một cô gái cằm nhọn khác cũng không che giấu nữa: "Mới vừa rồi lúc bọn em ngồi xe đến, ở trên đường em thấy một chiếc xe thể thao mui trần, chiếc xe đó chạy vèo qua. Một anh chàng cả người mặc đồ màu xanh hải quân từ trên xe bước xuống, mẹ ơi, lúc đó em đã nghĩ nếu như anh ta cũng đi tham gia sinh nhật của Lý Chân thì tốt quá. Kết quả là mới vừa vào em đã thật sự nhìn thấy anh ta."
Một cô gái mắt to đẩy cô ta một cái: "Đó là cậu ngốc, ngay cả Jake trong đảng thái tử cũng không nhận ra. Cậu chỉ nhận ra mấy tên đàn ông khố rách áo ôm thôi. Người mẫu thật sự nổi tiếng ai lại quen với mấy tên đó chứ."
"Vâng, vâng, vâng, mình có mắt không nhìn thấy thái sơn. Sau khi đi vào mình thật sự muốn làm quen anh ta, mình vừa thấy đã yêu anh ta ngay. Nhưng sau khi đi vào, anh ta vẫn nói chuyện với Minh Nhiễm Nhiễm, trong nháy mắt mình thất tình rồi. Hơn nữa bi kịch chính là Minh Nhiễm Nhiễm lôi kéo làm quen với anh ta cũng chỉ vì muốn cua Lý thái tử."
"Nói mò, người đẹp Minh là người thông minh. Cả hai cô ta cũng không muốn bỏ, muốn cho bọn họ đánh nhau tranh giành cô ta, cho nên bây giờ khéo léo bắt cá hai tay. Cậu nhìn đi, bây giờ không phải cô ta đang làm việc này sao. Thật không hiểu nổi tập đoàn Hách Oai của mấy cô đó nhiều người đẹp trai mà cô ả không để ý đến, tại sao hết lần này đến lần khác muốn quyến rũ thái tử gia tập đoàn Hoàng Thiên chứ."
Câu nói sau cùng rõ ràng nói cho Thân Nhã Lợi nghe. Nhưng Thân Nhã Lợi không đáp lời, chẳng qua chỉ nhìn theo hướng cô ta chỉ -- Quả nhiên Jake mặc bộ đồ xanh hải quân đang nói chuyện với Minh Nhiễm Nhiễm, có vẻ như rất ân cần. Minh Nhiễm Nhiễm vui vẻ đáp lời, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với Lý Triển Tùng đang mặc bộ đồ trắng ngồi bên cạnh.
"Lý thái tử hoàn toàn chẳng có hứng thú với cô ta." Cô bé mắt to bĩu môi đến mức có thể treo bình dầu lên rồi, "Cậu nhìn anh ấy cứ chơi điện thoại di động suốt."
Mới vừa nói xong câu đó, điện thoại của Thân Nhã Lợi lại vang lên. Cô lấy điện thoại di động trong ví đi tiệc ra, trên màn ảnh viết rõ ràng: Chị Nhã Lợi, khi nào chị mới đến?
Nhất thời Thân Nhã Lợi cảm thấy cả núi áp lực, vội vàng giấu điện thoại di động đi. Lúc này Jake huých cánh tay Lý Triển Tùng, chỉ về phía cô. Cô quay đầu đi, nhưng không lâu lắm phía sau lại vang lên tiếng chàng trai trẻ tuổi: "Chị đến rồi mà không nói với tôi."
"Không phải chị đang cùng mấy cô gái trò chuyện sao, cậu chơi với bạn bè cậu đi, tối nay chị tìm cậu." Thật ra thì mấy ngày nay chuyện khiến cô cứ phiền lòng là kinh nguyệt không đến, hoàn toàn quên mất cậu ta cũng đến.
"Chị đến là tốt rồi." Cậu như có điều suy nghĩ gật đầu, nói thật chậm, như là cố ý trì hoãn thời gian nói chuyện. Có lẽ bởi vì lâu quá không nhìn thấy cô, cậu hiện lên vẻ hơi mất tự nhiên, chỉ bừa về một phía: "Vậy tôi đến bên kia chờ chị?"
Cô còn chưa trả lời thì Minh Nhiễm Nhiễm và Jake cũng đi đến. Minh Nhiễm Nhiễm nhìn Lý Triển Tùng một cái, lại nhìn thoáng qua Thân Nhã Lợi, nở nụ cười lễ phép đúng mực: "Thì ra thái tử gia quen biết Thân thiên hậu."
Quả nhiên Minh Nhiễm Nhiễm là người đẹp nổi tiếng, cho dù là trong tụ hội đêm thì da thịt cũng có thể trắng noãn phát sáng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn thon thả khiến người yêu thích, dù là chàng trai trẻ tuổi cũng thích kiểu này. Hơn nữa nghe nói gia cảnh của cô ta không tệ, điều kiện bản thân lại tốt, quá trình vào nghề cũng vô cùng sạch sẽ thuận lợi, ngôi sao nữ nhưng vậy trong giới không nhiều lắm. Thân Nhã Lợi bỗng cảm thấy cô ta và Lý Triển Tùng rất xứng đôi. Đều là trai xinh gái đẹp thanh xuân vô địch.
"Trong Hoàng Thiên có ai không biết thái tử gia chứ." Thân Nhã Lợi cười cười.
Ở trước mặt người ngoài, cô luôn luôn giữ sĩ diện cho cậu nhóc này. Nhưng không nghĩ đến cậu hoàn toàn không chịu nhận: "Lời này của chị có ý gì?"
Lòng dạ của cậu trai nhỏ thật khó suy xét. Thân Nhã Lợi hơi nhức đầu, thái độ càng thêm khéo đưa đẩy: "A Tùng cậu thiệt là, lại nghĩ bậy bạ gì. Ý của chị là, cậu là con trai của Lý tổng, lại là cổ đông của Hoàng Thiên, mọi người chắc chắn đều biết cậu."
Cậu nhíu nhíu mày, dưới mái tóc màu nâu là đôi mắt xinh đẹp nôn nóng bất an: "Nói như chị khiến chúng ta giống như rất xa lạ."
"Không có, A Tùng, cậu hoàn toàn suy nghĩ nhiều rồi. Chị và cậu ai ai cũng biết chúng ta giống như chị..."
Tuy Jake cũng xấp xỉ cậu, nhưng biết chơi hơn cậu nhiều. Nhìn thấy Thân Nhã Lợi nói như vậy vội vàng bá cổ Lý Triển Tùng: "A Tùng, sao cậu có thể nói chuyện với chị Nhã Lợi như vậy? Chẳng có lễ phép chút nào! Mau nói xin lỗi người ta đi, cẩn thận người ta không để ý đến cậu, vậy cũng đủ khiến cậu khó chịu rồi."
Mới vừa rồi thái độ của cậu còn tàm tạm, bây giờ anh em tốt đến lại khiến tính tình cậu tức giận ngược lại: "Tại sao tôi phải xin lỗi chị ấy? Trong khoảng thời gian này một tin nhắn chị ấy cũng không trả lời tôi, gọi điện thoại cũng không nghe. Bây giờ còn muốn xua đuổi tôi đi."
Thân Nhã Lợi thật cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô đã sớm quen với cách nói chuyện không hề che đậy của cậu nhóc này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Minh Nhiễm Nhiễm và mấy cô gái xung quanh, cô vẫn cảm thấy có chút không chịu được. Từng này tuổi rồi thật sự không muốn chơi với trẻ con. Cô hắng giọng một cái, nhanh chóng tìm bóng dáng Lý Chân và Khưu Tiệp, giống như là kêu gọi cứu tinh: "Lý Chân, mới vừa rồi chị tìm em có việc gì?"
Lý Chân quay đầu lại, dùng ánh mắt lão hồ ly liếc nhìn đã thấy ra vấn đề, bước nhanh đến kéo cô: "Tôi mượn Chị Nhất một chút. Nhã Lợi em đi mau, bên này có mấy nhà tài trợ muốn nói chuyện với em..."
Cuối cùng thoát khỏi cảnh khốn khó, Thân Nhã Lợi thở dài một hơi: "Con nít thật đáng sợ."
Lý Chân đưa cho cô một ly rượu, nói ra vẻ chẳng sao: "Thật ra thì chị cảm thấy em và Lý thái tử ở bên nhau có gì không tốt đâu."
"Khụ khụ khụ ... cái gì?" Thân Nhã Lợi suýt nữa bị sặc rượu.
"Mình tán thành." Khưu Tiệp nghiêm túc gật đầu.
Thân Nhã Lợi vội lấy khăn giấy lau miệng: "Tại sao, cậu ta còn nhỏ tuổi hơn em nhiều, có phải đầu óc hai người không tỉnh táo hay không?"
"Hiện tại chị em xê xích hai mươi tuổi yêu nhau cũng không ly kỳ nữa, em với cậu ta thì coi là gì chứ." Lý Chân vỗ vỗ lưng cô, nói lời sâu xa, "Thái tử gia thích em nhiều năm rồi, điểm này không thể nghi ngờ. Em ở bên cậu ta chắc chắn sẽ không bị thương. Hơn nữa tình yêu của các cậu nhóc rất nồng nhiệt, có thể nhanh chóng chữa lành trái tim tổn thương vì Cố Hi Thành của em. Thật đó, suy nghĩ thử đi."
Thân Nhã Lợi quay đầu nhìn Lý Triển Tùng cao lớn tuấn tú, sợ đến mức che ngực: "Không được, em không chấp nhận được. Em nghĩ không đến, cảm giác này giống như đang yêu đương với con mình vậy."
Lý Chân hoàn toàn bị cô đánh bại: "Nhã Lợi, chị gái, em không có già đến vậy đâu. Lẽ nào em chưa từng nghĩ đến có rất nhiều điều tốt khi hai người ở bên nhau sao?"
"Có gì tốt, có thể thể nghiệm cảm giác làm mẹ trước à?"
"Không. Đây chính là điều tốt." Khưu Tiệp nhanh chóng đưa di động của cô ta đến, phía trên là Lý Triển Tùng khoác áo vest lên vai, nửa thân trên để trần, "Căn cứ nghiệm chứng của bọn mình, cơ bắp trong tấm hình này không có chỗ nào bị máy vi tính xử lý."
Lý Chân nhắm mắt lại, nghiêm túc gật đầu: "Không sai. Vừa sạch sẽ, vừa gợi cảm, loại thịt ngon này em thật sự không muốn nếm thử mùi vị à?"
Thân Nhã Lợi phun rượu lần nữa. Cô cực khổ ho khan cả buổi trời, hơi thở mỏng manh nói: "Thật ra thì em có một chuyện muốn nói cho các người biết."
"Em hưởng qua rồi hả?"
"Như thế nào? Cầu xin chi tiết."
Cô hoàn toàn không biết phải làm sao với hai người bạn xấu này. Thân Nhã Lợi không nhìn hai cô, hít vào một hơi, cố hết sức nói: "Bốn mươi ngày rồi mình vẫn không thấy cái kia đến."
------------------
Vốn cho rằng sau khi các cô nghe xong sẽ kinh ngạc rồi căm hận âu sầu, cô vùi đầu xuống rất thấp, đang đợi chỉ trích đổ ập xuống. Nào ngờ chờ đến đáp án cũng là....
Khưu Tiệp chớp mắt vài cái: "Có rồi? Của ai? Của thái tử gia?"
Lý Chân há hốc vì kinh ngạc: "Sao mà nhanh quá vậy chứ? Mẹ ơi, khiến cho chị cũng chộn rộn với tình yêu chị em rồi. Quả nhiên là đàn ông phải trẻ tuổi mới tốt, chất lượng cao à..." Cô ta tự mình cảm khái cả buổi, nhìn thấy sắc mặt Thân Nhã Lợi càng ngày càng khó coi, cuối cùng biểu cảm khoa trương dần dần rút đi trên mặt, thay vào đó là nụ cười gượng chồng chất: "Nhã Lợi, em đừng nói cho chị biết em và Dante không có làm biện pháp phòng ngừa."
"Chỉ có một lần thôi, em không nghĩ đến..."
"Một lần! Nếu như không có làm phòng ngừa thì một lần cũng có khả năng không chống đỡ được đó. Một lần em không biết uống thuốc sau đó à?" Lý Chân sốt ruột đến sắp khóc lên, "Bốn mươi ngày, cái này tiêu rồi. Bây giờ em định làm thế nào?"
Thân Nhã Lợi không có cho ra đáp án gì. Giống như đồng hồ của thế giới đột ngột bị nhấn nút tạm dừng, sự vật trong đầu cô cũng bị dịch chuyển đi. Cô nhìn chằm chằm một chỗ ngơ ngẩn thật lâu, sau đó lắc lắc đầu, che lên trán: "Em không biết."
"Tên Cố Hi Thành cặn bã này! Cái tên đàn ông cặn bã như anh ta nếu không có ý định chịu trách nhiện thì cũng không nên để bất kỳ ai phải mang thai mới đúng! Khốn kiếp!" Khưu Tiệp khẽ mắng. Nếu như không có người ở đây, có lẽ cô ta đã ném cái ly trên mặt đất rồi.
So ra Lý Chân tĩnh táo hơn một chút, hạ giọng nói: "Nói như vậy, phá thai thân thể rất đau đớn, sau này có thể cả đời không có mang thai lại được. Nhưng nếu sinh ra, nửa đời sau của em muốn tìm một người đàn ông tốt tương đối khó khăn rồi. Hơn nữa, lựa chọn một trong hai loại này, dù loại nào bị truyền thông phát hiện cũng sẽ ảnh hưởng to lớn đến sự nghiệp của em. Em nghĩ kỹ lựa chọn thế nào đi."
Nghe được lời nói của Lý Chân, áp lực của Thân Nhã Lợi càng lớn: "Em không biết.... thật sự không biết."
"Lý Chân, chị thật là chẳng biết nói chuyện chút nào." Khưu Tiệp trừng mắt nhìn Lý Chân một cái, kéo Thân Nhã Lợi đến bên cạnh, "Chúng ta hãy nghĩ theo hướng tốt nào. Nếu như cậu bỏ đứa bé này, cuộc sống sau này sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, cậu vẫn là chị Nhất, vẫn là thiên hậu siêu cấp. Nhưng nếu có đứa bé này, cậu sẽ phải bắt đầu làm mẹ, có thể sự nghiệp sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng có một đứa con đáng yêu làm bạn, sau này cũng sẽ không thấy cô đơn rồi... Cuộc sống nào mới là kiểu cậu muốn đây?"
Tuy Khưu Tiệp cố gắng miêu tả sự việc hết sức tốt đẹp, nhưng Thân Nhã Lợi biết lời Lý Chân nói mới là sự thật. Cô lắc đầu: "Còn chưa nhất định mang thai đâu. Qua tối nay rồi nói sau."
Cô tự cho là rất lạc quan, cũng cho rằng mình có thể xem mọi việc không quan trọng, nhưng khi thật sự nghe các bạn an ủi, cô vẫn cảm thấy rất buồn phiền. Còn chính thức buồn phiền đến cực hạn là sau đó gặp phải hai ký giả mê điện ảnh.
"Thân thiên hậu, Thành Thời Gian Barcelona xem quá hay, tôi khóc bù lu bù loa luôn. Cô biết không, trong lòng tôi cặp đôi xứng nhất trên màn ảnh là cô và Bách Xuyên, nhưng kể từ khi tôi xem cô và Dante diễn với nhau.... Thật ra thì tổng cộng chỉ hơn mười phút thôi, nhưng hơn mười phút này đã lật đổ hơn mười năm kiên trì của tôi rồi. Cô và Dante mới thật là xứng đôi, không chỉ có diễn tình cảm hay còn có tướng vợ chồng!"
"Đáng tiếc là Dante khẩu vị nặng, thích mèo Ba Tư lông vàng..."
"Sao tôi cảm thấy người anh ta yêu là thiên hậu chứ nhỉ, cậu suy nghĩ chút xem, anh ta làm kiến trúc, đây là lần đầu tiên đóng phim, tại sao lại diễn được tình cảm nồng nàn như vậy, khẳng định anh ta có hứng thú với người đẹp Thân của chúng ta rồi."
"Cậu đã hoàn toàn rơi vào thế giới ảo tưởng rồi, mau tỉnh lại đi..."
Nghe các cô nói chuyện là một kiểu hành hạ không thể nghi ngờ. Dù là bây giờ anh có cảm giác như thế nào với cô, đối với anh muốn diễn đạt cảnh tình cảm với cô chỉ là dễ như trở bàn tay. Dù sao trước kia anh thật sự rất yêu cô, anh chỉ cần dùng một phần mười sự nhiệt tình yêu thương ngây thơ năm đó đối với cô cũng có thể khiến cho nhân vật Tá Bá Nam trở nên vô cùng phong phú.
Thành phố mùa đông như một khu công nghiệp hoang phế, tất cả cao ốc cũng giống cột khí đốt chọc trời thải ra sương mù màu trắng lên bầu trời đêm. Những sương mù này chính là ngôi sao mọi người có thể nhìn thấy, bọn chúng khuếch tán bốn phương tám hương vô bờ vô bến, cho đến nơi không nhìn thấy được. Cô nhớ đến trong đài phát thanh đêm khuya thường xuyên có người kể lể tình yêu nam nữ nơi đất khách với người dẫn chương trình, giọng nói của bọn họ luôn nghe thấy vô cùng cô đơn, luôn dùng giọng nói tiếc hận cho thấy tất cả đau thương được che giấu sâu trong nội tâm. Mà bây giờ, khoảng cách cô và người kia cách xa nhau đâu chỉ là vài thành phố. Đó là nửa vòng trái đất. Bọn họ hoàn toàn ở đất nước khác nhau, trải qua cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Thời điểm cô cạn kiệt sức lực thì anh vẫn tinh thần dồi dào; Khi xe cô đi qua thành phố chật chội thì anh đang tìm kiếm linh cảm trên đường phố phong cách Châu Âu thưa người; Thời điểm cô một mình rời giường thì anh đã ôm lấy vợ đi vào giấc ngủ; Khi cô và người xung quanh thảo luận xem ai kiếm tiền được nhiểu hơn, bước lên cao hơn thì anh và các bạn đang nói chuyện người nghèo khó ở Châu Phi và Đông Âu; Khi thế giới cô chú ý đến kinh tế tăng trưởng nhanh chóng và dân chúng không gánh nổi lãi suất thì thế giới anh chú ý tỉ lệ thất nghiệp, cuộc thi bóng đá, đấu bò và nghệ thuật; Tháng mười một đến cô và bạn bè thảo luận Lễ Quang Côn( ) làm thế nào mới sôi nổi thì anh mới vừa thoát khỏi Party ma quỷ Halloween...
Nếu như khoảng cách giữa bọn họ là một dãy phương trình thì khoảng cách vị trí vật lý là một hằng số không thay đổi, như vậy khoảng cách trong tim là ẩn số có thể thay đổi theo thời gian, càng lúc càng lớn. Sâu trong nội tâm như là một con ác ma nho nhỏ, nó đang không ngừng tự nói với mình, nếu quả thật có con của anh dường như cũng không có gì không tốt. Dù sao cũng sẽ không gặp lại. Nếu như bên cạnh có một sinh mệnh nho nhỏ có thể nối thừa dòng máu của anh, thay thế anh ở bên cạnh cô... Có thể nghĩ đến vậy thì thật mình đã tệ hại đến cực độ rồi. Buổi tối này cô uống rất nhiều rượu, mỗi lần ngửa đầu uống rượu cô cũng có thể thấy được bầu trời đêm tối. Trong phút chốc mỗi lần như thế cô cũng cảm giác giống như mình đã hòa vào một thể với trời không, hoặc là, mình đã bị lao ngục đen tối này cắn nuốt.
Lúc Lý Chân trở về từ trong đám người, Thân Nhã Lợi đã say đến đứng không vững, nằm trên người Khưu Tiệp nói lảm nhảm. Lý Chân vội vàng kéo hai người bọn họ ra, khẽ giọng nói: "Nhã Lợi, em làm gì vậy, sao lại uống nhiều như thế?"
"Em cảm thấy cả đời này cũng bị người đàn ông này hại ch.ết rồi..." Thân Nhã Lợi dựa vào hõm vai Lý Chân, nói uể oải, "Lần đầu tiên yêu đương là anh ấy, lần đầu tiên nắm tay là anh ấy, lần đầu tiên ôm là anh ấy, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên xảy ra... Thế nhưng anh ấy lại cứ thế mà đi. Nhiều năm như vậy em chính là bi kịch... Bi kịch nhất chính là lần đầu tiên làm chuyện đó mà lại, lại có thai...."
"Nói nhăng gì đó, hiện tại còn chưa xác định có phải hay không mà, sao em lại bi quan như vậy." Trước tiên Lý Chân nghiêm túc chỉ trích cô, nhưng cùng với Khưu Tiệp đồng thời nhận ra được trong lời nói cô có gì đó không đúng, "Cái gì, em nói lần đầu tiên là với anh ta?"
"Nhã Lợi, lần đầu tiên của cậu là với Cố tiểu thụ? Cậu không hù dọa chứ, vậy lúc trước cậu cậu cậu cậu.... cậu là cái đó...."
Cả cô cũng không nghe được đáp án của cô. Bởi vì cô say đến mức mất đi giác quan và tri giác.
Một đêm qua đi, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua rèm cửa sổ hơi mờ, kín đáo trải lên tấm lót sàn, ở nơi ngóc ngách và đầy cả vách tường. Một trận đau bụng ngắn ngủi khuấy động khiến cho Thân Nhã Lợi mở mí mắt nặng trịch ra. Cô nheo mắt, chưa nhìn thầy rõ tình huống xung quanh, muốn đưa tay lần đến điện thoại để trên đầu giường, nhưng phát hiện nơi đó không có gì cả. Lại vươn cánh tay ra mò xuống dưới, muốn xem coi có túi ở trên mặt đất hay không, vẫn không có gì cả. Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện hoàn cảnh xa lạ và tao nhã: Đây là một phòng ngủ màu trắng ngà, màu sắc chủ đạo của gian phòng và ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ đúng lúc hòa hợp với nhau. Cửa phòng tắm và bàn đọc sách đều bằng thủy tinh, phía trên còn điêu khắc nhân ngư, có vẻ như có giá trị nghệ thuật hơn bức tranh đắt giá. Trên bàn thủy tinh đặt một máy tính Mac còn đang sáng, dường như chủ nhân mới vừa rời đi không bao lâu. Cô vừa định xuống giường nhìn xem giờ trên máy vi tính, nhưng thân dưới có cảm giác khác thường khiến sắc mặt cô đại biến.
Trong khoảng thời gian ngắn từ lúc xuống giường đến phòng rửa tay cô đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm đêm hôm trước say rượu và mấy ngày nay thảm hại. Ban ngày lại đến, lý trí một lần nữa trở về, cô để tay lên ngực tự hỏi đến tột cùng là mình có muốn sinh ra đứa con của Cố Hi Thành hay không? Đáp án dĩ nhiên là phá bỏ. Nhưng mà nếu quả thật mang thai, cô sẽ sinh ra đứa bé. Cô không thể áp đặt sai lầm của bọn họ lên người đứa bé vô tội.
Khi suy nghĩ đứng trước ngã tư đường, chúng ta thường không biết làm sao. Chờ đến ngày cuối cùng tìm được đáp án của mình lại phát hiện ra nghi ngờ trước đây cũng chỉ là điều dư thừa. Bởi vì, còn có một con đường to lớn sáng chói đang chờ ta.
Hóa ra trên cơn đau bụng trên giường và phiền não ngày hôm trước cũng là phản ứng bình thường trước chu kỳ kinh nguyệt. Lần đầu tiên Thân Nhã Lợi vui vẻ đến gần như khóc lên ở ngày đầu đáng ghét nhất. Cô nhanh chóng đi ra ngoài lấy băng vệ sinh trong túi, sau khi làm xong công tác vệ sinh cô liền nghĩ gọi điện thoại cho Khưu Tiệp và Lý Chân. Nhưng điện thoại di động vừa mở ra lại phát hiện ba cái tin nhắn, cái thứ nhất là A Lẫm gửi: "Lịch trình hôm nay tôi đã hủy bỏ giúp cô, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Cái thứ hai là Lý Chân gửi: "Nhã Lợi, bọn chị để Lý Thái Tử đưa em về. Em nên yêu đương một cuộc thật vui, quên mất người đáng ghét kia đi." Cái thứ ba là Khưu Tiệp gửi: "Nhã Lợi, khi cậu nhìn thấy tin nhắn này của mình, chắc cậu đã ăn mất A Tùng non nớt, nhớ chia sẻ cảm tưởng sau khi ăn với bọn mình."
Lúc này cô mới chậm chạp phát hiện ngoại trừ qυầи ɭót thì trên người mình chỉ mặc một bộ váy ngủ tơ tằm, bên trong trống không --- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu, nhà của Lý Triển Tùng ư? Đương trong trạng thái kinh ngạc, Lý Chân lại gửi đến một tin nhắn: "Nhã Lợi à, nếu như em chạy đuổi theo một người quá lâu, cảm thấy đã mỏi mệt, không bằng thử nghĩ có lẽ người phù hợp đã đứng ngay phía sau mình. Có điều là trước giờ em không nghĩ đến muốn quay người lại nhìn thử xem."
Thân Nhã Lợi quay người theo bản năng, cũng chỉ nhìn thấy giường nệm bừa bộn, còn có một tấm poster khổng lồ trên tường. Cô hơi không chịu được Lý Chân nổi máu văn nghệ ban ngày, lắc lắc đầu trả lời tin nhắn: "Em quay người nhìn thấy chính là tấm poster của mình, ý của chị là em đây đã định trước là cô độc sống quãng đời còn lại à..."
Cô trợn mắt nhìn, không tiếp tục viết chữ, lần nữa ngẩng đầu nhìn tấm poster kia. Trên poster cô nương theo ánh mặt trời bên cạnh bờ biển, tóc xoăn hơi rối đều bị vén qua một bên, trong tay cô cầm một ly nước uống, mỉm cười lười biếng. Một đôi mắt đen thẳm sâu hun hút, quyến rũ, tự tin.
Bất kể đây có phải chân chính là cô hay không. Nhưng đây là cô đẹp nhất không thể nghi ngờ, cũng là dáng vẻ cô hy vọng duy trì nhất.
Lúc này, tiếng tay cầm chốt cửa vang lên, có người đi vào.
Cô quay người, nhìn thấy người bước vào.
Chàng trai trẻ tuổi kêu nhân viên phục vụ đẩy bữa sáng vào, khăn trải bàn trắng bóc sáng ngời như hấp thu ánh nắng, dao nĩa làm bằng bạc và bình nước ép trái cây tươi cũng tỏa sáng lấp lánh giống vậy. Lý Triển Tùng mới vừa nhìn thấy cô liền chạy như bay đến bên cạnh computer, dùng cơ thể cản trở tầm mắt cô, tắt đi văn bản bài luận văn đại học phía trên, chỉ để lại báo cáo chi tiết thị trường chứng khoán cuối ngày hôm đó. Sau đó cậu quay người, cười ra vẻ thong dong: "Chị tỉnh rồi."
"Chúng ta... Tối hôm qua không có làm gì chứ?" Cô cào mái tóc dài, để chúng che lại thắt lưng váy ngủ.
"Chị cảm thấy sao?" Ánh mắt cậu khiêu khích, nghiêng đầu hiện lên nụ cười xấu xa, "Chị Nhã Lợi, tôi cũng là đàn ông."
"Cho nên, đúng là không xảy ra gì hết phải không?"
Lý Triển Tùng trợn to hai mắt, hơi ngỡ ngàng: "Tại sao?"
Nhìn thấy kết quả này trên mặt cậu, cô càng xác định hơn về phỏng đoán của mình. Cho nên yên tâm tìm lấy váy đã được gấp lại trên ghế salon, choàng áo khoác của cậu vào: "Sẽ xảy ra gì đó là chuyện con nít mới làm. Cậu cũng đã nói cậu là đàn ông, vậy khẳng định vô cùng có khí khái đàn ông mà chăm sóc thật tốt cho chị, có đúng không?"
Vốn muốn bắt nạt người ta, ngược lại bị người ta đánh trả một đòn, Lý Triển Tùng hơi buồn bực, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhẹ gật gật. Cô cài xong nút áo, vòng qua ghế salon đi đến trước mặt cậu: "Đúng rồi, quần áo của chị là hầu gái thay à?"
"Sao chị biết?"
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ cô để mặt mộc. Tuy bởi vì đêm qua say rượu mắt có quần thâm nhạt, nhưng dáng vẻ không trang điểm của cô lại rất thanh khiết, hoàn toàn khác với nữ hoàng quyến rũ sau khi trang điểm. Lúc này gương mặt cô nở một nụ cười ngọt ngào, dịu dàng tựa như mái tóc quăn lượn sóng trước ngực cô: "A Tùng, cám ơn cậu."
"Cám ơn gì cám ơn, vốn là tôi nghĩ muốn hù chị, đừng nên phát bừa thẻ người tốt cho tôi." Cậu nghiêm mặt làm ra vẻ lạnh lùng.
Cô không nói gì tiếp, chỉ ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày hôm nay vừa mới bắt đầu, thế giới bên ngoài tuy rét lạnh, lại được mặt trời mạ lên một lớp màu vàng đầy sức sống. Từ trong nhà Lý Triển Tùng có thể nhìn thấy khu vực sầm uất nhất thành phố này, các quầy bar hợp kim của quán cà phê phản chiếu ánh sáng chói mắt, người mặc quần áo sặc sỡ phát tờ rơi cho nhóm người đi đường. Xe cho thuê màu xanh biếc còn trống lẫn trong các con đường giành cho xe cá nhân. Các học sinh và người học E - Class( ) cầm lấy bữa sáng, tràn ra rất nhiều từ trạm xe điện ngầm, cũng phân tán chảy về phía mỗi ngọn đèn giao thông, mỗi con phố dài thẳng tắp, mỗi một cao ốc chọc trời đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Nhìn tất cả di chuyển bên ngoài, cô chợt phát hiện mười năm nay mình đã từng bỏ lỡ bao nhiêu điều tốt đẹp trong cuộc đời.
Cứ như vậy đi, đi ra khỏi lồng giam, đến dưới bầu trời hoàn toàn mới.
Buổi tối vài ngày sau, trong một phòng Vip hai người khách sạn Giang Cảnh năm sao cao cấp, trên bàn bày thức ăn Tây có một đôi nam nữ trẻ tuổi mỗi người ngồi một đầu, bóng dáng hai người lung lay dưới ánh nến như một bức tranh xinh đẹp. Cô gái chỉ nhìn thấy bóng lưng, mặc một bộ váy dạ hội hở lưng màu đen. Vừa nhìn đã biết là một cô gái thùy mị trẻ tuổi hiện nay. Còn chàng trai trẻ tuổi đối diện cô có mái tóc đen rối loạn được chải sang một bên có nét giống với kiểu tóc của Oguri Shun trong "Rich man, poor woman"( ), tôn lên gương mặt xinh xắn của cậu, hiện ra khuyên tai một bên phong cách Rock n Roll, khiến cậu vừa có vẻ đẹp trai vừa nổi loạn.
"Gia Thụy, hôm nay, hôm nay có thể dùng bữa với anh, em thật sự rất vui." Cô gái nhỏ giọng yếu đuối nói với chàng trai, nghe thấy giọng nói cũng biết bình thường giọng của cô ta không phải như thế, "Bởi vì ở bên ngoài đồn rằng anh là một chàng trai rất cao ngạo, trên thực tế..."
Hai tay Gia Thụy đan chéo đặt trên mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước một chút, giống như một con sói tuấn tú sắp đi săn. Cậu hé miệng, vừa định cất lời nói chuyện thì cánh cửa phòng không khóa lại bị đá ầm một tiếng văng ra. Cô gái đối diện dùng âm thanh non nớt kêu lên, che lỗ tai lại. Ánh mắt của cậu bỗng trợn to, nhìn về người đang hùng hổ xông vào từ phía cửa: Cô cũng mặc bộ váy dạ hội màu đen, nhưng không có hở lưng, mà là chiếc váy cổ chữ V sâu không cần bất cứ thứ gì lót dưới ngực cũng tương đối đầy đặn.
Dưới mái tóc xoăn hiện rõ đối mắt to xinh đẹp, gương mặt kia ngay cả phụ nữ nhìn cũng không dời mắt được.
So sánh với cô thì cô gái dáng vóc mảnh khảnh đối diện anh hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại. Cho nên lẽ đương nhiên Gia Thụy cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đáng tiếc là cô gái xinh đẹp này lại hoàn toàn không biết bảo vệ hình tượng của mình thế nào. Cô mở to mắt chỉ vào chàng trai kia tức giận nói: "Cậu là tên đàn ông không biết xấu hổ..." Cô nhìn xung quanh, cuối cùng nắm lấy chiếc gối ở trên giường đập một trận mãnh liệt vào đầu Gia Thụy: "Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ còn dẫn nó đến chỗ thế này!"
Cậu bị cô đánh gần như không thở nổi, đứng lên bắt lấy cổ tay của cô, vội la lên: "Tôi với cô gái khác mướn phòng cô cũng muốn quản lý à?"
"Cậu thích mướn phòng với ai thì cứ mướn, nhưng không cho phép có ý nghĩ với nó! Bởi vì phụ nữ chỉ cần nói chuyện với cậu cũng sẽ mang thai!" Cô hất cậu ra giống như bị con nhện bám lấy tay, kéo tay cô gái bên cạnh, lôi cô ta dậy, "Sau này cậu còn đến gần em gái tôi, tôi sẽ tìm người xử cậu!"
".... Em gái cô?" Vẻ mặt cậu ngơ ngác.
"Em gái cô?" Cuối cùng cô gái yếu đuối không chịu được nữa, vẻ mặt như sắp khóc.
"Đúng vậy đó, chị chính là nói em..." Cô quay đầu nhìn cô gái một cái, cả người giống như bị đóng băng, sững sờ nhìn cô ta.
Cậu khoanh cánh tay, vẻ mặt khiêu khích nhìn cô. Môi cô khẽ hé ra, lộ ra hàm răng trắng muốt, sau đó nhẹ nhàng bỏ tay cô gái xuống, nhẹ nhàng quay người bỏ đi.
"Đạt Ni, muốn biết em gái cô ở đâu phải không?"
Nghe thấy tiếng của cậu, cô chợt quay đầu, trừng to đôi mắt vốn đã rất lớn: "Cậu nói đi!"
Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của cô, đầu cậu như có một dòng điện chạy qua, đã tê dại cả lên.
Cậu cười xấu xa vô lại, móc ví tiền ra, rút ra một danh thiếp đầu bếp bánh ngọt đưa cho cô: "Hôm nay em gái của cô cũng hai mươi hai rồi, thật ra thì không bằng mua mấy cái bánh ngọt cắm lên nến tặng cho cô ấy.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Ừ, bánh ngọt cắm nến, đó là một việc kỹ thuật."
Cô gái bên cạnh và người xung quanh cười phì ra tiếng. Cậu kêu rên lên, che đầu quay người sang chỗ khác: "Thật xin lỗi, tôi lại nói sai lời kịch rồi..."
Trong tiếng cười ồn ào, bộ dạng cậu uất ức ngược lại càng khiến người ta buồn cười hơn. Cô cũng cười lên, chọt chọt cánh tay cậu: "Không có nói sai, không có nói sai, bánh ngọt hình que cũng giống với cắm nến mà, ha ha ha ha."
"Chị Nhã Lợi, tôi hận chị." Cậu nhìn cô từ trên cao, trong mắt càng thêm uất ức.
Nơi đây là hiện trường quay phim "Đầm Bích", cũng là lần quay lại thứ chín của Lý Triển Tùng ngày hôm đó. Trong đó có sáu lần là trong nháy mắt Thân Nhã Lợi quay đầu xảy ra chuyện không may. Hơn nữa đối với ngôi sao không phải chuyên nghiệp đóng phim như cậu mà nói thì đại đa số đều phạm phải đọc sai lời kịch. Cho nên quần chúng trong đoàn phim đã sớm dự liệu được. Nhưng khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là thái độ Thái Tử Gia không hề kiêu ngạo, sau mỗi lần quay lại đều nói xin lỗi với người xung quanh, sau đó nghiêm túc suy nghĩ quay lại lần nữa.
Sau màn quay lại này, đạo diễn cảm thấy cậu đã đến cực hạn, cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
Cậu sống không bằng ch.ết nhìn trời rên rỉ một tiếng, ngã xuống giường khách sạn. Thân Nhã Lợi chùi son trên miệng, ngồi bên cạnh vừa gặm quả táo, vừa đưa một quả khác cho cậu: "Có mệt không?"
“Đàn ông không sợ mệt."
Rõ ràng là có vẻ giống như học sinh phạm lỗi, mà lại giả vờ kiên cường. Điều này khiến cho cô không khỏi cảm thấy buồn cười: "Quay phim có làm trễ cậu viết luận văn không?"
"À." Lưng của cậu rõ ràng thẳng lên, "Tôi, tôi cảm thấy quả táo này rất ngon, chị mua ở đâu vậy?"
Cách đổi đề tài gượng gạo này khiến cô không nhịn được lại cười. Cô suy nghĩ chốc lát, chống cằm nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc suy tư nói: "Hình như A Từng rất chín chắn."
"Đó là khẳng định, cũng không nhìn xem tôi theo đuổi kiểu phụ nữ gì à." Cậu vô cùng đắc ý, cười rất xấu xa.
"Ừ, chín chắn hơn mấy cậu nhóc cùng lứa rất nhiều đó."
"Bạn cùng lứa..." Vẻ mặt của cậu khựng lại một chút, nụ cười dần dần từ đắc ý chuyển sang cười to, "Quả nhiên trong mắt chị, tôi chính là đứa trẻ không hiểu chuyện mà."
"A Tùng, quả thật tuổi cậu không lớn lắm."
Tựa như giờ khắc này, bộ dạng rõ ràng bị thương lại muốn che giấu, không phải trẻ con thì là gì chứ. Nhưng cá tính đơn giản thuần khiết như thế khiến cô cảm thấy hơi đau lòng. Đới với người lớn mà nói chín chắn là hoàn thành, là đi qua con đường ngây ngô, người sau rõ ràng không bằng người trước. Nhưng bản năng con người luôn luôn che giấu sự yếu đuối. Nếu như có thể làm gì, cô muốn để cậu nhóc này vui vẻ một chút, không muốn để cậu bị thương.
Bởi vì cô dễ dàng nhìn thấu cậu, nhìn thấy bóng dáng ngây ngô của mình từ trên người cậu.
"Thế nhưng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của A Tùng chúng ta, cho nên cậu không phải lo lắng." Mắt của cô cong cong, ánh mắt khích lệ cậu.
"Thật sao?"
"Thật mà."
"Vậy, tôi nói nếu như, nếu như chị thích tôi, sẽ xem xét làm bạn gái tôi sao?"
"Hỏi vấn đề gì ngốc vậy, nếu như thích dĩ nhiên sẽ vậy rồi."
Cậu không nói gì, chỉ ra sức nắm chặt nắm đấm, vui vẻ cũng đều lộ ra giống như bất cứ chàng trai thiếu niên trẻ tuổi nào, trên mặt lại tràn ngập vẻ "tất thắng". Bởi vì câu nói của người mình thích đã từ đáy vực bay đến thiên đường, biểu hiện thế này cũng không phải là rất trẻ con. Nhưng mà cô cũng không nói dối. Cô thật tình suy nghĩ câu nói của bọn chị em tốt, cảm thấy sắp xếp bắt đầu cuộc đời mới lần nữa, nghiêm túc làm một cuộc yêu đương với Lý Triển Tùng chưa chắc là chuyện không tốt.
"Đầm Bích" là câu chuyện hài: Nữ chính Đạt Ny sau khi ly hôn trở nên không tin tưởng tình yêu, hơn nữa tình huống yêu thương em gái càng tăng lên. Vai nam chính Gia Thụy là ông trùm sòng bài trẻ tuổi, đã từng là bạn học cùng lớp với em gái của cô, hai người xem nhau như anh em tốt. Nhưng Đạt Ny hiểu lầm Gia Thụy thích em gái mình, cho nên chỉ cần cậu nhích đến gần em gái, cô sẽ hòa thành con nhím xù gai ra, đâm khắp cả người cậu, còn nói uy hϊế͙p͙ "Không muốn bị chị hai đáng sợ lỡ tay làm bị thương thì cách xa em gái tôi một chút". Cô không biết Gia Thụy đã thầm yêu mình từ hồi trung học, mỗi lần đến gần em gái cô thật ra cũng là vì tìm lý do để nói chuyện với cô.
Hai người diễm oan gia chiếm hơn phân nửa, bộ phim được quay vô cùng thuận lợi. Diễn viên giỏi khi quay phim sẽ đặt mình vào trong phim. Cho nên cảm giác bị đè nén và đau thương trong lúc ban đầu quay "Thành Thời Gian Barcelona" đã bị càn quét hết sạch. Dường như bộ phim này chỉ mang đến sự vui vẻ cho tâm trạng cô. Hơn nữa, theo thời gian quay càng tăng, quan hệ của cô và Lý Triển Tùng càng ngày càng tốt. Đoàn làm phim cũng nhìn ra giữa bọn họ có chút mờ ám. Bởi vì Lý Triển Tùng trong sáng lại cởi mở, còn cô cũng khiến cho người ta có một loại ấn tượng rất vô tư. Cho nên chị em yêu nhau vốn không được yêu thích lại nhận được lời chúc mừng bí mật của mọi người.
Cảnh hôn đầu tiên trong "Đầm Bích" xảy ra sau khi nam chính tỏ tình. Đạt Ni và người đàn ông khác đi sòng bạc gặp phải Gia Thụy. Cô nhìn người bên cạnh cậu không phải là em gái mình, nhưng trong lòng cũng dấy lên một cơn chua xót, cho nên không chú ý đến cậu. Sau đó cậu kêu một mình cô đến một góc đại sảnh lầu một của sòng bạc, gặng hỏi cô đó là ai. Ngay cả mắt cô cũng không nhìn cậu, cô nói: "Không liên quan đến cậu." Cậu bị chọc giận, nói xen lẫn bực tức: "Tôi thích cô." Không để ý đến cô kinh ngạc, cậu ôm cô vào lòng, bá đạo hôn cô.
Nhưng đây chỉ là lần đầu bọn họ hôn môi vào ngày đó. Lần thứ hai xảy ra là ở ngoài phim.
Đêm hôm đó, đạo diễn mời cả đoàn đi ăn hải sản, bọn họ ngồi sóng đôi với nhau, khi trò chuyện với mọi người về đề tài bình thường thì vẫn nắm tay đối phương dưới bàn. Cá tính của Lý Triển Tùng khiến người khác rất thích. Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng dí dỏm vô cùng. Tối đó chọc cho mọi người cười mãi, Thân Nhã Lợi lại càng cười đến không thẳng lưng lên nổi.
Trong phim "Mười một la hán", sau khi George Clooney ly hôn với vợ Julia Roberts lại quay về cùng cô ta dùng bữa cơm tối, biết cô có niềm vui mới, anh nói: "Does he make you laugh?" Câu trả lời của cô khiến người ta ấn tượng khắc sâu: "He doesn"t make me cry."
-- Anh ta có chọc em cười không?
-- Ít nhất anh ta không để em khóc.
Đã rất lâu Thân Nhã Lợi cũng chưa từng cười to không chút kiêng kỵ như vậy. Nụ cười như vậy phát ra từ nội tâm, hơn nữa còn đến từ nhiều bạn bè quen biết thế này. Có điều là trong lúc cô vây trong vui sướng, khuôn mặt người kia bỗng xuất hiện trong đầu. Khuôn mặt đó dịu dàng thản nhiên như nước hoàn toàn khác với A Tùng. Trong nháy mắt âm thanh xung quanh biến mất, tất cả cũng giống như bộ phim không tiếng động chậm chạp trầm mặc trôi qua. Nụ cười của cô cũng biến mất, dừng lại trên mặt là kiểu mất mát như một đứa trẻ được biết không có quà sinh nhật.
Nhưng mà, đây chỉ là trong giây lát ngắn ngủi của buổi tối vui vẻ, chẳng qua là phút chốc nhỏ bé không đáng kể trong đời người kéo dài.