Chương 26: Tòa thành hai mươi sáu: viện cớ
"Giá tiền của anh một tháng là 3000."
"Lợi Lợi, bây giờ không phải là thập niên 90, đàn ông có giá hơn phụ nữ. Một buổi tối cũng xấp xỉ 3000 rồi."
"Anh được bao nuôi còn dám ở trước mặt kim chủ giở trò chủ nghĩa đàn ông?"
"Không dám."
"5000, không tăng nữa, anh cũng đâu phải là chàng trai mười mấy tuổi, đàn ông già chỉ có giá này thôi."
"Được rồi."
"Từ giờ khắc được bao nuôi, anh phải thủ thân như ngọc, em còn độc thân có thể ngẫu hứng chơi đùa hoa cỏ, hiểu chưa?"
"Hiểu."
"Chỉ cần anh không có việc, nhất định phải ở trong vườn không nhà trống của em, biết không?"
"Biết."
"Dù cho em có làm gì, anh cũng không thể rời khỏi, không thể phản bội em, hiểu chưa?"
"Hiểu."
"Còn vấn đề gì không?"
"Vẫn là một tháng 3000 đi. Em cũng nói, anh là đàn ông già, rẻ một chút cũng được."
"Đây là tự mình anh nói nhé."
"Ừ."
Nhìn người đàn ông thong dong tự nhiên ngồi trên ghế salon, Thân Nhã Lợi hoàn toàn không có chút cảm giác kiêu ngạo được làm kim chủ. Khi nói ra "đàn ông già chỉ có giá này thôi", trái tim cô vẫn giật thót khi nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của anh. Nếu để Lý Chân định giá anh, cô bảo đảm có thể tìm được một đống phú bà trả đến con số hằng trăm triệu cho anh. Dù gì cũng là kiến trúc sư tiếng tăm lừng lẫy, đối với anh như vậy thật sự có được không?
Mặc kệ đi, đây đều là anh đáng phải nhận.
Cho nên ngày tháng bao nuôi và bị bao nuôi cứ như thế bắt đầu.
Bọn họ tốn thời gian một ngày sửa sang lại trong nhà, để anh dọn hết toàn bộ quần áo và vật dụng sinh hoạt sang. Ngoại trừ phần vệ sinh là người giúp việc quét dọn, những vật khác đều là bọn họ cùng nhau thu dọn hoàn tất: Tủ quần áo, tủ giày, tủ sách, dụng cụ làm bếp anh hay dùng, bải chải đánh răng dao cạo râu trong phòng vệ sinh, vân vân... Tủ quần áo của cô đã sớm chật, cho nên cô giống như động vật chiếm lĩnh địa bàn của riêng mình, phân chia vĩ tuyến 38 với anh. "Tủ sách anh có thể chiếm, nhưng đừng hòng chiếm được tủ quần áo, tủ giày của em. Quần áo anh bỏ vào phòng giành cho khách đi". Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cô đã sớm sửa sang toàn bộ cravat đặt vào trong tủ quần áo rồi. Anh khẽ cười, ôm lấy cô từ phía sau lưng: "Ừ, nghe Lợi Lợi hết."
"Không được vô phép tắc như vậy." Cô nghiêm trang đẩy tay anh ra, đóng ngăn kéo lại. Nhưng trong phút chốc đóng tủ quần áo kia lại, nhìn thấy nhiều đồ đạc thuộc về anh như vậy, trong lòng cũng tự động dậy sóng.
Hóa ra yêu đương và sống chung lại khác nhau rất lớn...
Cô len lén nhìn anh một cái, thấy anh đang lật sách bên bàn, vẫn yên tĩnh và nho nhã giống như lúc trước, đột nhiên cô có một loại cảm giác anh hoàn toàn là của mình. Cảm giác này khiến cô tự hào, lại có một chút ngượng ngùng không muốn bị người ta phát hiện. Lúc này anh ngẩng đầu lên, cô hoảng hốt vội vàng quay đầu đi. Nhưng nhanh chóng nghĩ lại mình khẩn trương gì chứ, bây giờ tất cả anh ấy đều là của mày rồi, mày muốn làm gì anh ấy thì làm cái đó thôi. Cô thoải mái đi đến, kiêu căng nói: "Đang xem cái gì?"
"Hình cũ." Anh rút hình trong album ra.
"Không cho phép xem nữa."
Nói thì nói như thế, cô lại nhận lấy hình kia nhìn thật lâu. Đó là ảnh chụp chung lúc bọn họ nhập học năm thứ nhất. Hình hơi bị ố vàng, chụp vào một ngày hè nắng chói chang, hai người cũng bị phơi đen thui. Anh có vẻ như nóng nực đến mất kiên nhẫn, cô lại không chịu ngoan ngoãn cứ kéo tay của anh, luôn kiên trì làm ra dấu tay hình chữ V.
"Quả nhiên là hình cũ." Cô say mê nhìn nó, "Vẻ mặt của anh xấu quá đi."
"Không có nét xấu của anh làm sao có thể tôn lên nét đẹp Lợi Lợi chứ."
Cô liếc mắt nhìn anh, thuận tay tịch thu hình đi. Cô lại nhanh chóng nghĩ đến những tấm hình mình thấy được ở Tây Ban Nha, phát hiện ra dường như anh luôn mang theo hình của bọn họ bên người. Bây giờ hai người cùng nhau xem, cảm giác cũng có chút phiền muộn. Nếu như là một người xem thì có cảm giác như thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác đau xót lại ùa đến lần nữa. Cô mau chóng khiến mình thoát khỏi trạng thái tồi tệ này, véo mặt của anh: "Không cho phép lắm mồm."
"Ừ."
Anh không nói nhiều, nhưng bắt lấy tay cô, nhắm mắt hôn theo từng đầu ngón tay. Thân thể khẽ run lên, cô rút tay ra, kiễng chân hôn lên môi anh. Anh dịu dàng đáp lại cô. Ban ngày tiếng hít thở của anh không nặng nề như buổi tối, nhưng lại rõ ràng khác thường. Sau đó bọn họ ôm chặt lấy nhau, hôn thật lâu, thật lâu bên bàn đọc sách....
Đáng tiếc không lâu sau nụ hôn này đã bị điện thoại của A Lẫm cắt ngang. Lúc cô nhận điện thoại hơi không yên lòng, ánh mắt cũng vẫn đặt trên người anh. Anh nở một nụ cười an tâm với cô, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Kết quả thê thảm nhất đi Tây Ban Nha nghỉ phép chính là sau khi trở về lượng công việc tăng lên rất nhiều. A Lẫm đọc hành trình chi chít trong điện thoại cho cô nghe, nói hơn mười phút mới cúp máy. Sau đó tất cả nội dung trò chuyện cũng từ tai trái ra tai phải hết, cô lại cười trộm đi đến ôm lấy Hi Thành từ phía sau lưng.
"Ừ?" Giọng nói của anh trầm ấm mà dịu dàng.
Sau đó không đợi cô nói tiếp, anh đã quay lại nâng mặt cô lên, tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Thật ra thời gian gián đoạn cũng không lâu, hành động nhanh chóng này lại khiến lòng cô đau lên, theo nụ hôn sâu này tác động đến thần kinh toàn thân. Qua một hồi lâu, cảm giác đau đớn mới trở nên tê dại một chút, cả người nhanh chóng bị nỗi vui sướng khó hiểu lấp đầy. Mà thời gian vui sướng càng được duy trì kéo dài hơn, mãi cho đến khi hai người thu dọn xong hết đồ đạc, cùng nhau chơi game trên điện thoại di động, cùng nhau ngủ cũng không hề dừng lại.
Tại sao vẫn vui mừng như thế? Chính cô cũng không cách nào hiểu được.
Cô nghĩ nhất định bởi vì bình thường bận rộn đã quen, nên nhàn nhã đi chơi một ngày mới khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Có điều bắt đầu từ ngày đó, Thân Nhã Lợi đã cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai tăng lên rất nhiều. Thật ra chi ra một tháng 3000 tệ với cô chỉ là một sợi lông mà thôi, nhưng cảm giác trong nhà có thêm một miệng ăn rất lạ. Thay đổi rõ ràng nhất chính là sắp xếp địa điểm dùng cơm. Trước kia công việc luôn có thể tiến hành liên tục không ngừng ở bên ngoài. Nếu như buổi sáng hôm nay phải quay phim, buổi chiều không có chuyện gì, ngày hôm sau phải chụp hình thì cô nhất định nói với A Lẫm điều chỉnh công việc ngày mai đến chiều hôm nay, sau đó bận đến nửa đêm mới về nhà, ngày hôm sau vùi đầu ngủ cả ngày. Bây giờ cô lại cố gắng hết sức an bài công việc vào ban ngày, dù buổi trưa không cách nào về nhà thì xế chiều nhất định phải trở về.
Trước kia gần như cô chưa bao giờ ăn cơm ở nhà. Một mình nấu ăn rất phiền phức, mà đặc biệt kêu người làm lại càng phiền phức hơn. Vì vậy cô dùng cơm ở bất cứ nơi đâu như công ty, phim trường, nhà hàng, nhà cha mẹ, nhà bạn bè, nhà người đại diện... Hiện tại nếu như không có chuyện gì quan trọng, cô cũng sẽ cố gắng tranh thủ về nhà trước giờ ăn cơm. Cảm giác như vậy dường như chỉ từng có vào lúc trước khi vẫn còn ở nhà cha mẹ. Mà phòng bếp một khi được sử dụng thì cả căn nhà cũng trở nên giống nhà hơn.
Người dùng phòng bếp đương nhiên là Cố Hi Thành, phải biết rằng anh vẫn là người được bao nuôi. Hơn nữa trong thời gian rất ngắn anh đã học được rất nhiều món ăn gia đình kiểu Trung Quốc, còn làm rất ngon. Tại sao trên phương diện nấu ăn anh lại có thiên phú như vậy? Thân Nhã Lợi suy tư thật lâu mới ra được một đáp án hoàn mỹ: Chòm sao Cự Giải.
Cô cảm giác mình bỏ tiền rất đáng, tốn 3000 tệ đã mời được đầu bếp, tài xế, người làm vườn, thợ điện, còn cùng ăn, hầu uống, hầu chuyện, ngủ chung, cùng coi tivi và theo hầu cô hết tất cả thời gian cô cảm thấy nhàm chán... Mỗi ngày về nhà nhìn thấy anh ngoan ngoãn bận rộn trong phòng bếp, cho đến hôm nay nguyện vọng phụ nữ to lớn của cô mới được thỏa mãn toàn vẹn. Nhưng dù anh biểu hiện tốt hơn nữa, cô cũng không cho thêm một xu. Cô muốn anh cứ thuộc về mình như thế, chỉ làm việc cho một mình cô, đối xử tốt với một mình cô, chỉ được nhìn ngắm một mình cô. Đến khi cô bệnh, anh còn phải chăm sóc cô. Sau này cô có con, anh còn phải chịu trách nhiệm chăm con cho cô... Khoan đã, con à, con của ai chứ? (Loyal Pang: Oh yeah, bạn Nhã Lợi nuôi nam sủng quá lợi hại, mình cũng muốn có 1 bạn nam sủng như thế ^_^)
Khi cô còn đang đắm chìm bên trong những vọng tưởng kỳ quái này của chính mình, anh đã để ý đến cô đi vào, quay đầu lại nói: "Lợi Lợi, anh phải chiên thức ăn, khói dầu nhiều, em đi ra ngoài trước đi."
"Không đi."
Cô đi đến, ôm lấy anh từ phía sau, vùi đầu vào giữa lưng anh. Lúc bản thân dần dần được hơi thở anh bao quanh, cô cảm thấy tất cả mệt nhọc cũng biến mất, phiền não vì bị quay lại vô số lần cảnh diễn bị nước sông cuốn đi trong trời lạnh cũng biến mất.
"Lợi Lợi, em ôm anh như vậy, anh không cách nào cử động được."
"Đúng hen."
Nhưng cô không muốn rời khỏi anh chút nào cả. Chỉ có thể đặt thẳng hai tay áp vào mông anh. Anh sợ hoảng hồn, suýt nữa lập úp cái chảo. Anh quay đầu nhìn cô không biết làm sao, nở nụ cười tiếp tục nấu cơm. Sau đó, mặc kệ là anh đi đến đâu, cô vẫn giữ nguyên động tác quái lạ như vậy chạy tới chạy lui....
Cuối cùng đã làm cơm xong, cô chịu khó bê thức ăn đi. Nhưng anh mới vừa cởi tạp dề ngồi xuống, cô đã chạy nhanh đến ngồi lên đùi anh, đeo anh như gấu koala vậy. Cô ngọ nguậy lộn xộn trên người anh thật lâu, anh cũng mặc cho cô quấy rối. Nhìn thấy anh tốt tính như thế, cô cảm thấy còn chưa đủ, hất hất cằm về phía thức ăn trên bàn: "Đút em."
"Được."
Anh thật sự lấy đũa gắp miếng thịt kho tàu vừa làm xong đưa đến bên miệng cô. Cô cười cắn cắn môi dưới, rồi cắn một miếng thịt. Nhìn thấy cô nhai nuốt từng miếng thật ngon, anh không nhịn cười được. Cô còn chưa nuốt xuống nên không thể nói chuyện, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ. Anh vuốt vuốt tóc cô: "Lợi Lợi thật đáng yêu." Anh rất thích đút cho em ăn gì đó, giống như là đút cho động vật nhỏ vậy."
Cô biết Hi Thành thích động vật nhỏ, nếu không trong khoảng thời gian này Ngu Ngơ cũng sẽ không có thể nhảy nhót hơn cả trước kia. Nhưng mà anh dám nói mình giống như động vật nhỏ ư! Anh mới là người bị bao nuôi cơ mà? Không được, phải để cho người đàn ông biết vị trí của anh mới được. Cô hắng giọng, cười rạng rỡ nói: "Đúng rồi, anh ở nhà cả ngày không nhàm chán sao? Em đi mua một chú chó con cho anh chơi nhé."
"Bây giờ nuôi chó anh thấy còn quá sớm." Anh vừa nói vừa đút rau xào cho cô, "Sau này đợi có con rồi hãy nuôi. Như vậy thì chó con và con có thể lớn lên cùng nhau rồi."
Con... Vậy mà anh cũng nghĩ đến điều này giống mình. Cô gật đầu như có điều suy nghĩ, ngang ngược nhìn anh: "Chờ khi em có con, anh cũng phải chăm sóc cho nó. Đồng thời vừa chăm sóc cho con nít và chó con, anh làm được sao?"
"Dĩ nhiên. Nếu như con nít và thú cưng cũng không chăm sóc được thì sao chăm sóc cho em được?"
"Nói vậy giống như em rất khó chăm sóc nhỉ?" Cô khó chịu làm ra một hành động muốn cắn người với anh.
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ dùng chóp mũi thân mật cọ cọ vào chóp mũi cô, lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô một chút. Cảm giác choáng váng này lại đến, cô ngã lên đầu vai anh, toàn thân hoàn toàn tê dại, giống như được tiêm thuốc ngọt ngào vào máu.
"Ngay cả bạn trai cũng không có, nghĩ đến vấn đề con cái quá sớm rồi."
Mình đang nói lời ngu ngốc gì đây...
Nhưng thật sự cũng không đâu có nói sai chứ...
"Những vấn đề này chờ em có bạn trai rồi hãy nói..." Cô nhẹ nhàng bắt lấy cổ áo len màu trắng của anh, lấy gương mặt cọ nhẹ vào da cổ anh.
"Được... Anh chờ em."
Kết quả là bữa cơm này phải qua hai tiếng sau mới ăn xong trong phòng ngủ. Còn một lần nữa trải qua nồng nhiệt.
Cô lười biếng cùng với Cố Hi Thành đút anh một miếng em một miếng, Thân Nhã Lợi chợt phát hiện một việc đáng sợ là: Mới vừa rồi cô nói với anh "Ngay cả bạn trai cũng không có", nhưng anh hoàn toàn chẳng hỏi đến việc của Lý Triển Tùng.
Anh không nghĩ ra kịp ....sao?
Sau khi sống chung nhà với Cố Hi Thành, niềm vui thú và cảm giác thành tựu do công việc mang đến tựa như cũng ít hơn trước kia. Hơn nữa, gần như tất cả mọi người xung quanh đều hỏi cô có phải đang yêu không. Thân Nhã Lợi cảm giác mình như Võ Tắc Thiên trong cung đình ɖâʍ loạn, mỗi ngày say mê thắm thiết khăng khít trong lạc thú, thật sự là không nên. Vì thế, cô quyết định phải làm việc chăm chỉ, đóng tốt mỗi một bộ phim, không để bị tên họa thủy này đầu độc.
Có một buổi tối, cô lạnh lùng nói với Cố Hi Thành mình phải học lời kịch, bảo anh đừng quấy rầy, buổi tối cũng không ngủ chung với anh. Anh như cũng không để ý, vẫn ra vẻ rất ủng hộ cô, sau đó một mình đi đến phòng sách. Nhưng mà cô luyện tập trong phòng hơn một tiếng, lại không nhịn được để xuống kịch bản, len lén chạy đến trước cửa phòng sách.
Qua khe cửa có thể thấy được anh đang mở đèn bàn xem bản vẽ, thỉnh thoảng còn vẽ vẽ dấu hiệu lên trên. Lúc mệt mỏi anh sẽ dừng lại dùng hai tay xoa sống mũi, sau đó uống một hớp cà phê. Cô nghĩ, hiện tại nhất định tâm trạng anh xuống rất thấp. Dù sao trong thoáng chốc từ kiến trúc sư cao cấp nhất đứng đầu công ty biến thành người thất nghiệp, là ai cũng không thể chịu được. Còn mình lại đối xử với anh rất tồi tệ, thật sự không nên mà.
Cô lặng lẽ đi đến phòng bếp rót một tách trà, sau đó trở lại gõ cửa phòng sách, rồi đẩy thẳng cửa đi vào.
Trong phòng Cố Hi Thành hoảng hốt, vội vàng lập úp lại cuốn kí họa trên bàn. Cô để ý đến chi tiết này, nhưng vờ như không nhìn thấy, đặt trà bên cạnh bản vẽ: "Uống trà đi, cà phê không tốt cho cơ thể."
Anh sửng sốt một chút, nâng tách trà lên: "Cám ơn em, Lợi Lợi."
"Đừng khách sáo với em." Cô cúi đầu để ý nhìn bản vẽ trên bàn anh: "Căn nhà này rất đẹp."
Sau đó, cô nhẹ nhàng gối lên vai của anh, tựa đầu vào đầu anh: "Em thật sự rất thích phong cách thiết kế của anh, mỗi một cái đều là tác phẩm nghệ thuật. Hiện tại công việc không thuận lợi cũng không sao, với tài ba của anh, ở đâu cũng có thể tỏa sáng."
Cô biểu hiện rất tự nhiên, thế nhưng anh lại hơi khẩn trương khó hiểu. Thật ra thì anh nên sớm quen thuộc cuộc sống riêng với cô, nhưng vào giờ khắc này, giọng nói cô dịu dàng như thế bên tai anh, mái tóc lướt nhẹ lên mặt anh, trên người có mùi sữa tắm hoa bách hợp. Tuy không làm gì nhưng khoảnh khắc này trong phòng sách như vang lên bản nhạc trong cảnh phim lãng mạn của Richard Curtis. Anh rất muốn dừng công việc lại đứng lên ôm cô, nhưng lại sợ phá hư giờ phút ấm áp này, cho nên chỉ có thể cố gắng tập trung tiếp tục vẽ.
"Em quấy rầy anh à?" Cô nghiêng đầu nhích đến gần một chút, trong khoảng cách gần, cô nhìn anh với ánh mắt trong veo ngời sáng.
"Không biết." Anh có vẻ như vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm rối loạn.
Cô đi đến góc tường nhấc một chiếc ghế, chuẩn bị ngồi cạnh anh. Nào ngờ lúc này bụng anh lại vang lên hai tiếng ùng ục. Anh lúng túng đổi tư thế ngồi, nhưng vẫn bất hạnh bị cô nghe thấy.
"Đói bụng rồi hả? Em đến phòng bếp nấu cho anh bát mì." Cứ thế cô cười vang, nhưng giọng nói trước sau vẫn nhẹ nhàng, giống như người ngủ mơ vậy.
"Khoan đã, không cần đâu. Bây giờ trễ rồi, để tự anh nấu. Em đi ngủ sớm một chút, không phải ngày mai còn phải đóng phim sao?"
"Tuy không có ngon như anh nấu, nhưng em cũng biết nấu mà. Anh xem thường tài nấu nướng của em sao?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải..."
"Vậy anh chờ em đi." Cô hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng, đã đưa tay búng vào trán anh, "Không cho phép xem thường em!"
Cô chạy chậm thẳng ra khỏi phòng.
Anh hoảng hốt nhìn cánh cửa trống trơn, một lúc lâu mới dùng lòng bàn tay xoa lên chỗ bị cô búng trên trán, sau đó chân mày dần dần nhíu lại.
Cảm giác này thật là một kiểu hành hạ.
Em chỉ yêu anh của trước đây, em đã không có tình yêu đối với anh của hiện tại, vậy thì lạnh lùng một chút đi. Để cho một mình anh trao ra, để cho một mình anh xum xoe lấy lòng em, cho đến ngày anh không kiên trì được nữa.
Tâm tình cực kỳ phiền não, anh châm một điếu thuốc theo bản năng. Sau đó một tiếng thở dài nho nhỏ khó có thể nghe thấy hóa thành một làn khói mỏng thật dài. Nhìn nó lan tỏa dưới ánh đèn màu vàng như là một cảnh trong mơ mờ ảo. Nửa điếu thuốc đốt tàn theo từng giây từng phút, nhưng bản vẽ chỉ dừng tại trang mới vừa rồi, hoàn toàn không có gì thay đổi.
Luôn miệng nói không yêu anh, không muốn ở bên nhau với anh, rồi lại cùng anh làm chuyện mà chỉ có vợ chồng mới có thể làm.
Nhã Lợi, cuối cùng là em nghĩ gì đây?
"Ơ, anh lại hút thuốc!"
Một tiếng kêu khẽ vang lên, Thân Nhã Lợi đứng trước cửa đã chạy nhanh đến, giật lấy điếu thuốc của anh, bá đạo dập tắt ngúm trong gạt tàn thuốc. Sau đó cô cầm gạt tàn thuốc đi, đổi thành bát mì mới vừa nấu: "Anh có biết hiện tại mỗi ngày số người tử vong do hút thuốc lá còn nhiều hơn số người ch.ết dưới họng súng trong thời kỳ chiến tranh không? Anh đói đến vậy còn hút thuốc, thật khó thương."
Chỉ nhìn vài vài sợi tóc rối trên gương mặt và trên trán cô cũng biết được cô không phải là người thường xuyên xuống bếp. Tuy một bát mì nho nhỏ, nhưng dinh dưỡng lại rất phong phú, bởi vì bên trong có thịt, trứng gà, rau cải, rau thơm gần như làm cho bát mì đầy vun. Ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, bụng của anh gần như lại muốn kêu lên. Anh không nói lời nào, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mì.
Cô ở một bên thu dọn đồ đạc trên bàn, ánh mắt lại liếc trộm vẻ mặt anh đang ăn mì. Nhìn thấy anh ăn từng miếng từng miếng, cô không nhịn được mím môi dưới mỉm cười. Một lát sau, thừa dịp lúc anh không chú ý, cô nhanh chóng lật lại bản kí họa anh đã lật úp kia: "Chậc chậc! Bị em nhìn thấy bí mật nhỏ của anh rồi!"
"Ơ......."
Anh vội vàng đứng lên muốn cướp lại cuốn vở, cũng đã không còn kịp nữa. Còn cô lại bối rối nhìn hình ảnh xuất hiện trên cuốn vở, chỉ là một phác thảo mái nhà.
"Cái này có gì đâu phải giấu... Nhìn rất đẹp mà."
Phù điêu uốn quanh nóc nhà là mô hình hoa phong tín tử lồi lên. Cô không nhịn được đưa tay vuốt lên những bức phù điêu kia: "Em thích phong tín tử." Nói đến đây, cô ngước mắt nhìn anh, "Mau ăn đi, nếu không mì sẽ bị nở."
Lúc này anh mới cúi đầu ăn vài miếng, gật đầu trong hơi nóng bốc lên nghi ngút: "Lợi Lợi, nấu mì rất ngon."
"Bớt nịnh bợ đi, em không bao giờ làm cho anh nữa đâu." Cô ngồi xuống dùng đôi đũa khác kẹp vỡ trứng gà, lại gắp một miếng đưa đến miệng anh, "Nào, nếu anh có biểu hiện tốt em sẽ suy nghĩ lại."
Dưới ánh đèn, Thân Nhã Lợi không đánh phấn trang điểm, toàn bộ mái tóc xoăn cũng cột ra sau ót, khiến cho cô có vẻ như một người vợ dịu dàng. Mà vài sợi tóc rũ xuống bên tai, lại khiến cô càng thêm vài phần quyến rũ. Qua nhiều năm như vậy, anh đã quen một mình làm việc, một mình thức đến trời sáng. Giờ khắc này cô ở bên cạnh anh, ánh mắt nhìn anh cười đến cong cong, xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.
Đừng lại cho anh hi vọng.
Tiếp tục như vậy anh thật sự sẽ hiểu lầm, hiểu lầm mình có thể có được em một lần nữa.
"Cái gì? Cậu bao nuôi đàn ông?!"
"Bao nuôi đàn ông sao?"
Phản ứng của Khưu Tiệp và Lý Chân đồng loạt kinh ngạc hệt như nhau đối với sự kiện này. Rất hiển nhiên, câu nói sau là của Lý Chân. Sau khi nói xong câu đó, xe hơi vừa đúng lúc dừng tại đèn xanh đèn đỏ, cô ta đưa ngón tay thon dài lên, ngoắc ngoắc Khưu Tiệp: "Lấy cá sấu nhỏ của chị ra."
Khưu Tiệp nhanh chóng ném cái túi trang điểm da cá sấu xanh thẫm cho cô ta, cô ta vểnh ngón tay út vừa mới làm móng xong nên hành động bất tiện lên, kéo túi trang điểm, nói tiếp: "Ngàn lần không được. Nói cho em biết, đàn ông và đàn bà khác nhau, bọn họ luôn có thói quen xem tất cả đều là đầu tư. Nếu như hắn ta tốn một triệu trên người của em, hắn ta sẽ hi vọng nhận lại một triệu lần dịu dàng. Nếu như em không cách nào đáp lại, hắn ta sẽ không cam lòng, do đó càng thêm chăm chỉ theo đuổi em -- Khưu Tiệp, lấy tay của em ra, đừng có lắc lư trước mặt chị -- Nhưng mà, nếu như em tốn một triệu trên người hắn ta, chậc chậc, hắn ta sẽ nghĩ cả ngày xem cách nào để trốn nợ."
"Lẽ nào mẹ của chị không nói với chị lúc lái xe không thể trang điểm sao?" Khưu Tiệp phẫn nộ.
"Vậy mới vừa rồi em đưa túi trang điểm cho chị làm gì." Lý Chân nhẹ nhấn ga chậm rãi cho xe chạy đi trên lối đi bộ, nhưng hai tay vẫn cầm lấy cây cọ và túi trang điểm, nhìn vào kính phản quang đánh má hồng, "Đây cũng là tại sao chị ở bên nhau với đàn ông, thậm chí có thể chịu được hắn ta ngoại tình cũng không thể chịu được hắn ta xài tiền của chị. Hắn ta ngoại tình thì hắn ta có thể trực tiếp cút xéo đi, nhưng nếu như hắn ta xài tiền của chị, vậy thì chẳng khác gì mang theo tiền của chị cút xéo rồi. Không có lời."
Thân Nhã Lợi ngồi bên ghế lái phụ, nhìn con đường trước mắt như đoạn phim kẹt xe cứng ngắc, hàng cây hai bên đường trơ trụi và những tòa nhà lạnh ngắt không có sự sống đều ở xa phạm vi nhìn. Xe cộ chen chúc như thế, thỉnh thoảng sẽ có một hai tài xế không tiếc thân mình mặc kệ luật lệ giao thông rồi phải trả giá bằng một hồi còi ấn điên cuồng. Gió lớn gào thét vút qua, thổi đến chiếc xe hơi mui trần đỏ sẫm phía trước. Ùn tắc giao thông nghiêm trọng như vậy thật sự là cảnh tượng đặc biệt vào cuối năm. Mắt thấy cuối cùng đoàn xe cũng nhích lên một chút, Thân Nhã Lợi nói: "Lý Chân, chị phải biết rằng, trong phim Drop Dead Diva cái Dead Diva kia là vừa lái xe vừa trang điểm nên xảy ra tại nạn xe mới ch.ết đó."
Lời này đáng sợ đến mức Khưu Tiệp cũng run lên, sắc mặt trắng bệch. Nhưng Lý Chân vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không bị dọa sợ, vẫn lái xe vững vàng: "Điều này không thể nào, kỹ thuật lái xe của chị rất giỏi, nói cho chị biết cái tên em bao nuôi là loại hàng gì, chị sẽ kể câu chuyện lãng mạn của chị và một tay đua xe chuyên nghiệp đẹp trai Italy ở Milan cho nghe...."
"Cố Hi Thành."
"Ồ, bao nuôi Cố Hi Thành. Cái gì? Bao nuôi Cố Hi Thành?!"
Lúc này, Lý Chân thắng gấp suýt nữa đâm vào đuôi xe trước. Tài xế phía trước nhìn thấy cảnh này từ kính chiếu hậu, quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn các cô một cái. Cuối cùng Lý Chân nghiêm túc lái xe, vội vàng cất hết mỹ phẩm trang điểm đưa cho Khưu Tiệp: "Em bao nuôi Cố Hi Thành? Em có hiểu cái gì là bao nuôi không, nhất là nữ bao nam, bình thường là mấy bà già bỏ tiền nuôi trai bao đó? Cố tiểu thụ còn lớn tuổi hơn em, kiếm tiền nhiều hơn em, em lấy gì bao nuôi anh ta? Em đang nói chuyện hài sao?"
"Nói nhảm, hiện tại anh ấy không có công việc, hơn nữa còn ở nhà của em, đương nhiên là em bao nuôi anh ấy."
Khưu Tiệp nói xen vào: "Cố tiểu thụ muốn tìm việc làm không phải là chuyện chỉ trong một phút thôi sao?"
Lý Chân đẩy mặt Khưu Tiệp ra, quay đầu nói với lời lẽ đanh thép: "Nhã Lợi, không phải là chị muốn đả kích em, em mua nhà cho người ta, cũng phải xem trước là người ta làm cái gì. Tuy bây giờ anh ta rời khỏi Fascinante, nhưng mấy tòa nhà lớn anh ta thiết kế đều có tên của anh ta. Em chỉ là phòng ốc thôi, còn người ta chính là cao ốc đó. Em bao nuôi anh ta trong căn phòng dột nát của em sao? Mỗi tháng em đưa cậu ta bao nhiêu tiền chứ?"
"3000."
"... Mẹ ơi, chị khinh thường em rồi, em cũng thật chịu chơi nha!!" Lý Chân đưa ngón tay cái ra với cô.
"3000 nhiều lắm sao?"
"Vậy còn ít sao, nói xem một tháng em kiếm được nhiều tiền vậy sao? Đây chính là mua mười chiếc Lamborghini cũng được đó."
"Em nói là 3000 tệ."
Lý Chân trợn mắt nhìn, cười lớn lên: "Có tin là bây giờ chị sẽ khom lưng mời em xuống xe hay không? Tránh để con yêu tinh ngàn năm như em hại não bọn chị. Thật sự là cô gái lợi hại, cách làm nhục người ta như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Hiện tại khẳng định anh ta xấu hổ và tức giận ch.ết được."
Khưu Tiệp nghi ngờ: "Xấu hổ và tức giận cái gì? Em lại cảm thấy hiện tại Cố tiểu thụ đang nhường nhịn Nhã Lợi thì có, cái này mà gọi là bao nuôi gì chứ."
Lý Chân yên lòng xua xua tay: "Em nghĩ nhiều rồi, Nhã Lợi chắc chắn sẽ không làm thật với anh ta đâu. Nói bao nuôi, thật ra chính là giam anh ta lại ngược đãi thôi."
"Không, đây thật sự là bao nuôi." Nhìn khuôn mặt u ám của Lý Chân từ từ quay lại, tốc độ nói chuyện của Thân Nhã Lợi càng lúc càng nhanh, liều mạng bổ sung tình trạng kèm theo: "Em mặc kệ là anh ấy nghĩ thế nào, dù sao em có thể chơi đùa bên ngoài, anh ấy chỉ có thể hầu hạ em, cũng không được can thiệp vào tự do của em. Em có thể bỏ rơi anh ấy bất cứ lúc nào, thậm chí có thể kết hôn với người khác."
Đúng lúc này xe lại kẹt, Lý Chân nghiêng đầu lại, giọng nói nhẹ bay bỗng rất giống nữ quỷ: "Vậy chị hỏi em, em có ở bên ngoài chơi đùa không?"
"Điều này..."
"Em có tìm đàn ông khác không?"
"...."
"Em có cả đêm không về không?"
"..."
"Mỗi ngày em đều đúng giờ về nhà, quấn quýt lấy anh ta mà."
"...."
"Chị hỏi em tiếp, ngoại trừ 3000 tệ kia, vật dụng trong nhà mới mua thêm, sửa chữa lại phòng ốc, ăn uống ở bên ngoài, mướn người quét dọn vệ sinh, tiền lương tài xế, chi phí cơm nước trong nhà, phí sinh hoạt… tiền là do ai trả?
"...."
Dường như Thân Nhã Lợi thật sự hoàn toàn chưa nghĩ đến những vấn đề này. Hình như gần đây chi tiêu ít hơn trước rất nhiều. Thân Nhã Lợi vô cùng xấu hổ, tiền mình cho Cố Hi Thành hình như thiếu một chút. Dù sao một căn nhà lớn như vậy phải sử dụng rất nhiều tiền.
"Cái này cũng có thể gọi là bao nuôi à! Thật sự đâu phải em chưa từng thấy bao nuôi là sao!" Vẻ mặt Lý Chân khinh thường, "Em đang lừa mình dối người thôi, đừng nên tự gạt mình nói là bao nuôi anh ta, thực tế là hai người đang yêu đương."
Ba chữ cuối cùng triệt để đánh trúng vào chỗ hiểm của Thân Nhã Lợi.
Trong nháy mắt vô số chuyện sống chung với Cố Hi Thành trong mấy ngày nay hiện ra như đèn kéo quân ở trong đầu: Bọn họ đút cho nhau ăn; Cô dựa vào lưng anh xem tạp chí; Lúc xem tử vi của các chòm sao cũng xem luôn của anh; Anh chiên thức ăn trong bếp, còn cô thì sắp thức ăn; Anh làm được một nửa cô nhất định sẽ bảo anh múc canh đút cho mình uống thử; Mỗi lần ở trường quay về nhà trễ cô đều gọi điện thoại báo với anh; Trời lạnh cô bò lên giường vui sướng chui vào trong ngực anh ấm áp; Một buổi tối ngủ dậy phát hiện anh đang xem trận đấu bóng không có ở bên cạnh, cô lại rời giường làm ầm ĩ, anh phải dỗ dành cô rất lâu; Anh mua dây chuyền, lắc tay, khuyên tai và đá quý cho cô ở trung tâm thương mại; Bởi vì thời đại học biết được số đo giày dép, quần áo của nhau nên cô mua rất nhiều trang phục cho anh, trở về còn so sánh với từng bộ áo gần đây của anh; Sau đó anh mua áo lót cho cô, buổi tối lại tự mình giúp cô cởi ra; Sau khi xảy ra quan hệ lại thường hôn nhau đến hơn nửa tiếng; Buổi sáng thức dậy rất sớm vốn muốn ra ngoài chạy bộ thì kết quả ở trong phòng tắm...
Sự kiện phòng tắm vẫn xảy ra ở buổi sáng hôm nay.
Theo thời gian trôi qua, dường như cô phòng bị anh cũng càng ngày càng ít, ít đến mức cô quên mất mình bao nuôi anh.
Bao nuôi không phải như thế.
"Lý Chân, tối nay giúp em đặt phòng ở KTV, dẫn theo mấy anh chàng đẹp trai nóng bỏng đến nhé."
Buổi tối, tâm trạng Thân Nhã Lợi chất chứa, uống rất nhiều rượu. Theo màn đêm buông xuống, không thấy cô gọi điện thoại đến, cuối cùng Cố Hi Thành gọi cho cô. Cô ngồi trong phòng trái ôm phải ấp, cười khẩy trả lời về phía microphone một câu: "Anh không có tư cách quản lý em", sau đó dập máy điện thoại. Giọng nói của cô lẫm liệt, vang vọng từng trận trong phòng. Nhìn lần lượt từng gương mặt cúi đầu xưng thần với mình, trong lòng cô càng bành trướng cảm giác tự hào.
Quyết định qua loa như thế đương nhiên dẫn đến kết quả rất khó coi.
Lúc nửa đêm Cố Hi Thành chạy đến cửa phòng KTV, nghênh đón anh đầu tiên chính là Khưu Tiệp khóc không ra nước mắt. Cô ta vỗ vỗ vai anh, gật đầu nặng nề, dường như báo cho anh biết "anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt". Sau đó cô mở cửa, phô bày cảnh tượng khiến người ta không cách nào chấp nhận được ở bên trong cho anh xem.
Tạp âm xông vào màng nhĩ như sóng biển đại dương, dáng điệu lắc lư vùng vẫy mà con người khó có thể tưởng tượng được, dùng âm độ 11999 gần với Joseph Sauveur ngược đãi mỗi người trong phòng -- Chỉ cần cất cao thêm mười độ sẽ tiến vào cảnh giới không tiếng động chí cao. Trong phòng, Lý Chân ôm đầu ngã trên ghế salon, sắc mặt trắng bệch như bị say tàu; Một đám thiếu niên đẹp trai ngã lăn dưới đất, muốn ngăn lại người chế tạo tạp âm để tìm một đường sống; Mà Thân Nhã Lợi - người chế tạo tạp âm lại giơ Microphone, ôm vai hai bả vai của hai cậu thiếu niên yếu đuối đang say sưa hát ca khúc chủ đề phim "Cậu bé hồ lô" gần như không cách nào phân biệt được ca khúc nguyên bản nữa.
Nếu như trong phim thần tượng nhìn thấy chàng trai khác thân mật như thế với cô, vai nam chính hẳn phải xông lên đấm cho mấy anh chàng kia vài cú, nói ra lời kịch "Đây là cô gái của tôi" lạnh lùng khí khái vô cùng. Song, giờ khắc này, mỗi bước chân Hi Thành nhích đến gần, anh đều có thể nhận ra tín hiệu cầu cứu trong mắt của mấy cậu thiếu niên kia. Còn nhỏ tuổi đã phải đến quán bar làm, không những phải bán đi tôn nghiêm, còn phải bán luôn cơ thể khỏe mạnh, hơn nửa đêm chưa được ngủ còn bị thiên hậu giành micro hát điên cuồng hành hạ lỗ tai như thế, bọn họ cũng không dễ chịu gì. Cố Hi Thành đi đến trước mặt bọn họ, thở dài móc tiền boa trong túi ra đưa: "Các cậu sớm nghỉ ngơi đi."
Mấy cậu thiếu niên giống như nhìn thấy trên lưng anh mọc ra cánh thiên sứ, rưng rưng nước mắt cầm tiền vội chạy ra ngoài. Anh lại quay đầu nói với Lý Chân và Khưu Tiệp: "Các cô cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi cho người đưa các cô về."
"Không, không cần, tự chúng tôi có xe. Cố tiểu thụ, cô gái này giao cho anh... Tôi, tôi không được rồi." Khưu Tiệp vừa xua tay, vừa xách túi rời đi.
Lý Chân thì từ say tàu biến thành dáng vẻ mang thai nôn mửa, che miệng lao thẳng ra khỏi cửa.
Bất tri bất giác trong phòng chỉ còn lại hai người Thân Nhã Lợi và Cố Hi Thành. Anh ngồi bên cạnh cô, anh ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi với cô trang điểm lòe loẹt trong quán bar tạo nên sự đối lập rõ rệt. Sau đó anh đưa tay, sờ sờ trán của cô: "Muốn về nhà chưa?"
"Không về!" Giống như là sợ bị cắt ngang, cô nhanh chóng trả lời rồi tiếp tục hát : là lá là ồ ố ô là lá là ồ ố ô là lá là ồ ố ô là lá là ồ ố ô...
Anh cũng không muốn thử hỏi cô nữa, chỉ ngồi yên rót nước cắt trái cây ở một bên. Mỗi khi cô hát xong một khúc, anh sẽ cho mấy thứ này vào miệng cô, để cho cô thấm giọng. Từ đầu đến cuối anh đều rất phong độ, chỉ ở bên cạnh chăm sóc cô, không có nhân cơ hội lợi dụng cô. Còn chính Thân Nhã Lợi cũng không biết tột cùng là mình có say hay không -- Nếu như nói không say, cô cảm thấy thế giới quay cuồng đảo lộn cũng không phải là ảo giác. Nếu như nói say, sao cô lại có thể cảm giác rõ ràng người mình không dám đến gần đang ở ngay bên cạnh mình.
Sau buổi tối, anh choàng áo vest cho cô, cõng cô rời khỏi KTV, đi vào tầng hầm đỗ xe. Cô nằm trên lưng anh, giống như một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ thật lâu vừa tìm được vòng ôm an ủi, bất chấp mọi thứ ôm chặt vai anh: "Cố Hi Thành, em với anh không đời nào đang yêu đương cả!"
Anh không hề kinh ngạc, cười thản nhiên: "Anh biết."
"Cuộc đời này của em sẽ không yêu anh nữa."
"Anh biết."
"Dù cho anh làm cái gì, em cũng sẽ không xem anh là bạn trai mình."
"Anh biết."
Lúc này bọn họ đi đến trước cửa xe. Anh đặt cô xuống, kéo cửa xe ra, dìu cô ngồi vào ghế lái phụ. Ánh mắt cô mơ mơ màng màng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh đi vòng qua bên kia qua lớp kính chắn gió. Sau đó anh ngồi xuống, cài dây an toàn. Cô liếc mắt nhìn anh: "Nói cho anh biết, anh là được em bao nuôi, em sẽ không yêu anh."
"Anh biết." Anh tốt tính đáp lại, bắt đầu tìm kiếm bên người cô, "Dây an toàn đâu? Cài vào."
Cô hoàn toàn như không nghe thấy lời của anh, cũng không nhúc nhích nói: "Anh cũng không được yêu em."
"Thật xin lỗi, vấn đề tính nguyên tắc, anh làm không được." Anh nói quả quyết, cánh tay vòng qua trước người cô tìm dây an toàn.
Hơi thở của anh gần vô cùng, mùi nước hoa quen thuộc cũng nhẹ nhàng bay đến. Trong lòng cô bỗng nhiên rất đau. Cô bắt đầu chơi xấu: "Không cho phép, không cho phép anh thích."
"Ngại quá, ngay cả anh cũng không quản lý được tình cảm của mình, em lại càng không thể nào."
"Nếu anh như vậy em sẽ tuyệt giao với anh ngay."
"Làm không được thì chính là làm không được, muốn tuyệt giao cũng tùy em." Anh nói lạnh lùng, tiện tay gài dây nịt an toàn vào cho cô.
"Vậy anh đi đi, em không muốn gặp lại anh."
Nửa gương mặt anh trong ánh sáng mỏng manh bỗng đình trệ một chút. Sau đó, anh tháo dây an toàn ra, đẩy cửa ra bước xuống xe. Cô lại nhanh chóng bắt lấy góc áo anh: "Hi Thành, em thật sự không muốn yêu anh nữa..."
Anh yên lặng ngồi trở lại, khởi động xe, lái ra ngoài. Trong quá trình này anh không nói gì hết, chỉ lái xe thật nhanh. Dần dần cô cảm thấy có chút buồn bực, kéo cửa sổ xe xuống một rãnh nhỏ. Gió lạnh ùa vào mặt, cô bỗng cảm giác được tỉnh táo hơn rất nhiều, bắt đầu ảo não gõ đầu mình -- Rốt cuộc mình nói gì vậy chứ? Thấy anh vẫn không có phản ứng, tâm trạng cô rối loạn hơn. Cuối cùng là anh không nghe thấy, hay là không muốn trả lời?
Rượu xông lên não khiến suy nghĩ người ta luôn vô cùng lộn xộn. Cô nhớ đến lần đầu tiên cô uống say trước mặt Hi Thành là lúc tốt nghiệp cấp ba.
Đêm hôm đó Hi Thành hiếm khi không ngăn cản cô uống rượu. Lúc ấy tiếng hát của cô cũng gây sợ hãi cho tất cả bạn học cùng lớp cấp ba. Còn anh cũng làm hệt như tối nay, đuổi tất cả mọi người đi, một mình ở lại chăm sóc cô. Đó là ngày bạn học chia tay, trong lòng mỗi người cũng khó tránh có chút phiền muộn, cô cũng không ngoại lệ, dù cho thế nào cũng không chịu về nhà. Anh chẳng biết làm sao đành phải đưa cô về nhà mình. Lúc ấy cha mẹ anh bận làm ăn suốt, rất ít khi về nhà. Cho nên trong căn nhà lớn như thế chỉ có hai người bọn họ. Giường của anh cũng rất rộng, nhưng sau khi đặt cô lên, bản thân anh chỉ ngồi trên ghế bên cạnh trông chừng dùm cô. Khi đó cuối cùng cô tỉnh táo một chút, nói "Hi Thành có phải hôm nay em làm xấu rồi không". Anh vò rối tóc cô, nói "Tốt nhất là em cho anh xem mặt thật em nhiều hơn, như vậy sau này đến khi em thành vợ của anh, anh mới chuẩn bị đủ tâm lý đối mặt với cuộc sống vợ chồng". Cô nói cẩn thận "có khi nào anh không muốn kết hôn với em không". Anh sửng sốt một chút rồi cười ra tiếng. Câu trả lời của anh là gì cô đã không còn rõ. Nhưng cô nhớ được nụ cười trong đôi mắt trong veo của anh và cảm giác duy nhất trong lòng mình: Cô đã quá yêu Hi Thành. Cả đời này cô cũng không muốn mất anh.
Theo xe dừng lại, tiếng tim đập vào ban đêm như cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cửa xe bên cạnh bất chợt được mở ra, Cố Hi Thành tháo dây an toàn, bế cô lên. Tiếp theo là đi đến trước cửa nhà, mở cửa, đóng cửa, lên lầu rồi cả người cô bị ném lên giường. Ngay cả giày hai người cũng không kịp cởi, nụ hôn đã rơi xuống dày đặc như mưa sa vào môi cô, vành tai cô, cổ cô, xương quai xanh của cô....
"Vô liêm sỉ, không được thừa nước đục thả câu! Buông ra!"
Cô đưa tay đẩy anh ra, tay lại bị anh áp chế. Cô tức giận muốn dùng đầu đập vào anh: "Dừng lại, anh đừng quên thân phận của anh, em là..."
"Anh yêu em."
Một câu nói kia khiến cả người cô cứng lại, hoàn toàn quên mất phản kháng. Nụ hôn của anh lại thuận thế tiếp tục, rồi dừng tại vành tai cô: "Lợi Lợi, anh yêu em."
Cơ thể cô thẳng băng, hốc mắt đỏ lên. Lời tỏ tình thế này không phải lần đầu tiên, nhưng vẫn ngu ngơ ngây ngô như thế. Anh ôm chặt cô lại như muốn trói buộc cô, ánh mắt cũng hoàn toàn thản nhiên: "Anh nói em không yêu anh của hiện tại, anh hoàn toàn có thể hiểu, bởi vì quả thật anh khác với trước kia. Nhưng mà sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, không có tình cảm nào sẽ hoàn toàn không thay đổi, cũng không có người đàn ông nào sẽ mãi mãi giống như mười năm trước. Em biết nhiều năm như vậy anh trải qua thế nào không?"
Ngón tay dần dần buông ra, tế bào thần kinh căng thẳng vốn như pháo đài phòng ngự cũng lơi lỏng. Cô nghe thấy tiếng nói của anh trầm ấm vang lên bên tai: "Còn nhớ được sau khi em cho rằng anh đã ch.ết, từng viết cho anh rất nhiều bưu thiếp không?"
Dĩ nhiên cô sẽ không quên tư vị nước mắt lăn dài trên mặt vô số ngày đêm khi viết bưu thiếp cho anh.
Không muốn ép bức mình phát hiện ý nghĩ sâu trong nội tâm, cô hi vọng được lại mơ hồ một chút. Nhưng khi thân thể bọn họ trở nên thân mật khăng khít, ý thức này cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Hô hấp của anh nặng nề, trói buộc cô không thể tiếp tục chạy trốn: "Em không yêu anh là bởi vì em vẫn dừng lại trong quá khứ, không nhìn thấy thay đổi của anh. Nhưng anh vẫn luôn nhìn em, yêu mỗi một thay đổi của em, dù đó chỉ là những biểu hiện giả dối của em trước công chúng."
"Không phải như thế." Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, lắc đầu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, em đã phát hiện ra sự thật đáng buồn này.
Từ sau khi anh trở về, từ lúc đầu tiên em nhìn thấy anh, từ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với anh, em đã...