Chương 97: Hắn nhận ra cô sao?
Sao hắn lại ở đây?
Hắn có nhận ra cô không?
Đủ loại suy nghĩ rối bời làm phiền Đào Chi Yêu.
Càng khiển Đào Chi Yêu có loại cám xúc mụốn chạy trốn là, ánh mắt của hắn như có thể nhìn xuyên lòng người, khiến Đào Chỉ Yêu chột dạ, giống như cô đã bị hắn nhìntháu.
Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn thấu cô sao?
Biết cô không phải là Debbie, mà là người phụ nữ ở thế giới cực lạc đêm đó?
Đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Đào Chi Yêu buộc minh bình tĩnh, lớp ngụy trang của cô hoàp mỹ không sứt mẻ, không :CÓ khả năng để hắn nhin thấu, lỏng cô không yên, chẳng qua là vl từng giao chiến với hắn, bọn họ từng gặp mặt một lần, mà kẻ đáng sợ đó iạị để lại bóng ma trong lòng cô, nên một khắc nhin thấy hắn, mới cảm thấy khiếp đảm, mới chột dạ.
Đào Chi Yêu nói vậy để thuyết phục chính minh.
Nhưng hắn lại xuất hiện thật kỳ quái, kỳ qụái đến mức cô không thể gạt được minh.
Đầu Đào Chi Yêu ong ong, người chủ trl đang nói gì cô cũng không nghe được.
Trong mơ hồ, tựa hồ nghe thấy người chủ trì đang hói cô có cám tưởng với việc này,
Đào Chi Yêu cẩm microphone lắp bắp nói
vài tiếng "Tôi Tôi " sau vải cái tôi liên
tục, Đào Chi Yêu dứt khoát im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông thần bí đeo mặt nạ bạc trước mặt.
Với sự trầm mặc bất thường của cô, khác với biểu hiện binh tĩnh ung dung ban nãy, người chủ trì xáu hổ cười vài tiếng, nhất thời đổi đề tài: “Xem ra, vị khách thần bí của chúng ta xuất hiện ngoài mang lại cho mọi người quá sự vui mừng, còn khiến tiểu thư Debbie của chúng ta một sự ngạc nhiên nho nhỏ!” Nói xong vì câu hải hước nhạt nhẽo nảy mà cười khô khốc, ngoài hắn, những người khác vl nể tình mà cười rộ lên.
Không đâu, lớp ngụy trang của cô rất hoàn mỹ, hắn không thể nhìn ra điều gì. Trong lòng Đào Chi Yêu nghĩ vậy, cố binh tĩnh đi đến nhận cái cúp kia trong tay hắn, vốn nghĩ nhận xong rồi rời đi, nhưng một giây sau, lại bị hắn ôm vào lòng, toàn thân Đào Chi Yêu nhát thời cứng đờ, hắn đang làm gì?!
Cung Nhã Thương cám thấy thân thể trong lòng bỗng cứng ngắc, khóe miệng cười tà mị, ngoài miệng lại nói lời khách sáo: "Chúc mừng em, Debbie.”
Sau khi Đào Chi Yêu chắc chắn hắn không nhận ra cô, chỉ là một cái ôm khách khí, hôn lên hai mậ cô, khi chuẩn bị buông cô ra, bá tước Hắc Đê bỗng đến gần bên tai cô, vì đầu cô che khuát tầm mắt của mọi người, cho nên căn bản không ai chú ý đến động tác của hắn, dưới đài chỉ nhìn chiếc cúp trong tay cô, một khắc hai người ôm nhau chúc mừng, trong tiếng vỗ tay như sám, hai mắt Đào Chi Yêu lại mở thật to, trong đầu trống rỗng, câu nói kia của hắn quanh quẩn trong đau: Nhìn vòng cổ kia trong tay, Cung Nhược Hạ biết giờ lả lúc tìm hắn nói chuyện.
Cung Nhược Hạ nổi giận đùng đùng đi đến, không lưu tình chút nào một cước đá vào người hắn, lạnh lùng nói: "Cung Nhã Thương, ba ngày, cậu chán chường đù chưa?"
Bị đá, Cung Nhã Thương mắt say lờ đờ mông lung nhìn cô một cái, mờ miệng cười nói: "Chị, chị đến đây. Đến uổng rượu cùng em. Không say không nghi. Cạn!" Cung Nhã Thương nghiêng người cười khúc khắc nhìn Cung Nhược Hạ.
Cung Nhược Hạ thấy dáng vè suy sụp không có sức sống cúa hắn như vật, tức giận không thôi, hung hăng đá hắn mấy cái, Cung Nhược Hạ ném vòng cổ cho hắn, châm chọc lạnh lùng nói: "Đây là ngày đó sau khi cậu đi tôi vô tình tìm được, vòng cổ này Tiểu Đào vô ý để lại, nó coi vòng cổ này là báo bối, là trân báo, tôi thật không nghĩ ra lý do để thuyết phục mình vì sao vòng cổ lại xuất hiện ờ đó, vốn muốn chờ cậu Bình tĩnh để nói chuyện, không ngờ cậu lại nhu vậy, tôi đã nói xong rồi, về chuyện của cậu tôi không xen vào nữa, tự cậu giải quyết đi.""
"Cung Nhược Hạ nói xong chán ghét nhìn bình rượu bừa bãi trên mặt đất, khinh thường ôm mũi vòng qua những thứ kia căm giận rời đi.
Trước khi đi, nhìn Cung Nhã Thương liếc mắt một cái.
Dạ Hoàng theo vào nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi cùa cô, trong lòng khen người phụ nữ này thật mạnh mẽ.
Người phụ nữ dám đá Hắc Đế như vậỵ, dám Ệ% hét với Hắc Đế như vậy, đây là người đằu tiên hắn gặp.
Thật ra Dạ Hoàng không biết, từ lúc trước, còn có một người phụ nữ từng như vậỵ với Hắc Đế.
Cung Nhă Thương nhìn vòng cố trong tay, là Lọng Diệu quen thuộc mà xa lạ. Vòng cổ này hắn từng mang trên người, sau đó lại mang trên người Tiểu Đào.
"Cung Nhã Thương tình rượu hon phân nửa, lời Cung Nhược Hạ vừa nói bỗng hẳn bắt đầu có phản ứng lại.
Tìm được ở hội trưởng hôn lễ đó? Tiểu Đào làm rơi?
Hắn nhớ Tiểu Đào coi vòng cổ này như bảo bối, từng nói nó là vòng cổ tìm cha về, cả đời nó sẽ quý trọng nó đại biểu cho duyên phận của mẹ và cha nó....^
Sao lại có thể làm rơi?
Cuối cùng sao lại thế này?
Vòng cổ vì sao lại rơi? Tiểu Đào làm vậy lả có ý gì?
Cung Nhã Thương muốn nghĩ, nhưng vì rượu đầu lại đau vô cùng, mỗi một lần nghĩ, đầu lại như nổ mạnh một lần
Đi đến bên người hẳn, đột nhiên hé ra bức ánh chup trong tầm mắt cùa hẳn, nhỉn vẻ mặt thống khô của Hắc Đế, Dạ Hoàng kéo bức ánh kia ra, trên ảnh chụp, là người phụ nữ Hắc Đê muốn kết hôn, còn có tiêu thiên sứ Hắc Đế yêu nhất, một nhà ba người họ mim cười hạnh phúc nhát.
Đột nhiên, một nơi nhò làm Dạ Hoàng chú ý.
"Chờ một chút, trong bức ánh kia, người phụ nữ kia hơi nghiêng người, trên lưng trần cúa cô, lại mơ hồ ẩn hiện ánh hoàng kim, hình như là một hình xăm.
Dạ Hoàng nhìn, thật quen mắt.
Cuối cùng là đã từng nhìn thấy ở đây?! Dạ Hoàng nhìn bức ảnh, càng không ngừng nghĩ a nghĩ a.
Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, hắn nhớ ra.
Là người phụ nữ ở thế giới cực lạc dưới lòng đất kìa!
Đào Chi Yêu thừa nhận, ánh mắt ở phía sau vẫn đi theo cô, đuổi theo cô, làm cô muốn chạy trốn, nhưng cô biết, cô không the.
Cho dù biết hắn nhận ra cô, cho dù trong ánh mắt có nhiều đặc trưng làm cô nghi ngờ, nhưng mà, cô vẫn không thể trốn.
Ngẩng dầu nhìn cuối hội trường, vẫn là hai người đứng thẳng tắp nhìn cô, Đào Chi Yêu biết, dù như thế nào, số phận của cô đã định rồi.
Cô đã sớm xác định hướng nhin, quả nhiên, cho dù chỉ là thoáng qua, cũng có thể nhận ra người đàn ông kia, cũng chính lá mục tiêu Amaya của cô. ánh mắt vẫn thâm tình nhu" trước, khiến Đào Chi Yêu hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thản nhiên cười với hắn, sau đó ánh mắt lơ đãng sang hướng khác.
Thấy mắt cô chỉ thản nhiên lướt qua, tâm tỉnh Amaya nhất thời chùng xuống, nữ thần hắn lặng lẽ ỵêu thương, căn bản không có ý gì với hắn.
Nhưng dù cô có lạnh lùng với hắn, vì sao mỗi lần nhìn thấy cô là lòng lại say mê tim đập không ngừng.
Nổi tiếng là một dân chơi nhưng đây là lần đầu tiên Amaya yêu một người không được chùn bước, yêu một người mà không có bất kỳ toan tinh gỉ, thậm chí thâm tinh giống như một đứa trẻ thuần khiết, cúi đầu thất vọng nói với người đàn ông phất phơ bên cạnh: “Lạc,| cậu nói cô ấy có thích tôi không?”
Bên cạnh phát ra một tiếng cười trêu tức.i một giọng nói hơi khàn iại quyến rũ vang lên:“Ayama, nếu lả cậu nhận định, dù có chuyện gi cũng phải tìm cô ấy, vậy thì, vì sao không dùng tình cảm chân thành của mình đoạt lấy tình yêu một lần đi?
Đến cuối cùng, dù cô ấy có yêu cậu hay không, cố gắng của cậu không phải mới là quan trọng sao.”
Chính hắn cũng không biết, những lời này là nói cho tên ngốc trong tình yêu này, hay là nói cho chinh mình.
Tự mình giành lấy tình yêu sao? Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười, những người phụ nữ bện cạnh hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm người tuấn mỹ như hắn, lúc này lại thấy hắn cười như vậy.1 thiếu tí nữa thì té xỉu.
Ayama nghe xong, nhất thời quyết tâm lộ rộ trên mặt, chân thành nói: “Lạc, cậu nói rất đúng, cha tôi cho cậu đi theo tôi đúng là một sự lựa chọn sáng suốt. Cậu yên tám, tôi sẽ không từ bỏ, Debbie, nữ thần của tôi....” Nói xong, trong mắt Ayama lại là một trận si mê, mả người phụ nữ ở xa xa kia vẫn ngồi bình thản, ngoài sẳc mặt của cô hơi tái, với mọi chuyện xảy ra bên cạnh tựa như không quan tâm chút nào.