Chương 20
CHƯƠNG 20
«Tắm»
Dìu người về tới Mộ gia, Trầm Tiềm Nhiên dừng lại trước cửa không vào, nghiêng bên quai hàm bầm tím nói với Dung Lạc: “Đã tới nơi, ta về đây.”
Dung Lạc ngước mặt nhìn, thấy gương mặt xanh xanh tím tím của gã thì áy náy không yên, do dự một lúc mới bảo: “Nếu không thì… ngươi vào với ta, ta bôi thuốc cho?”
Trầm Tiềm Nhiên giơ tay bưng mặt mà cười xấu xa: “Dung Lạc, đây là ngươi đánh một cái rồi trả một viên đường sao?”
Đáng lý gương mặt đôi mày này cười lên sẽ toát đầy vẻ phong tình, vậy mà giờ đây trên mặt gã loang lổ vết tím xanh, đảo lại trông mắc cười ghê lắm.
Thấy bộ dạng của gã, nhất thời Dung Lạc cũng không nén nổi mà “Phì” cười, mồm miệng vẫn đốp chát không chút khách khí: “Ai bảo ngươi thích bị ăn đánh như vậy, lần sau mà còn nói lung tung với ta nữa là ta cho ăn đấm đấy!”
“Ôi chao, ngươi cười…” – Trầm Tiềm Nhiên có phần bất ngờ, vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ vừa cấp tốc giơ tay mà sờ soạng mặt y, cợt nhả ngân nga: “Phương nam có giai nhân, nhất tiếu khuynh nhân thành.”
Dung Lạc giận tím mặt, đang định vung đấm cho gã một phát thì bỗng dưng phía sau vang âm thanh lạnh nhạt: “Tiểu Lạc.”
Dung Lạc ngoái đầu lại thì thấy Mộ Phù Sanh đang rảo bước nhanh từ góc đường đi tới, trông như mới vội vàng chạy từ ngoài về, cả thân phong trần, không rõ là đi ra từ nơi nao.
Mộ Phù Sanh đi tới bên Dung Lạc, cũng vô ý liếc qua Trầm Tiềm Nhiên.
Dung Lạc thấy Mộ Phù Sanh thì chẳng nói chẳng rằng mà lập tức đỡ Trương Hoài Hiển lên: “Mộ Phù Sanh, ngươi mau đến khám cho người này.”
Mộ Phù Sanh cúi đầu nhìn sắc mặt người đang dựa vào bả vai y, mi tâm chợt nhíu chặt, vươn tay bắt mạch đập cho gã.
“Thế nào?” – Dung Lạc khẩn trương hỏi.
Mộ Phù Sanh trầm ngâm một hồi, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: “Dìu vào nhà trước đã.”
Dung Lạc thấy vẻ mặt của hắn cũng cảm thấy tình huống bất ổn, gật đầu, đang chuẩn bị dìu người nọ vào thì lại bị Mộ Phù Sanh ngăn cản: “Ngươi đừng động vào gã, để ta.”
Vì thế Dung Lạc thu tay về.
Bước vào cổng, chợt Dung Lạc nhớ ra dường như Trầm Tiềm Nhiên hãy còn đứng đợi bên ngoài, ngoái nhìn lại mới nhận ra người đã sớm không còn bóng dáng.
**
Mộ Phù Sanh không đưa người vào khách phòng mà sắp xếp vào một gian phòng trong biệt viện đã lâu không dùng tới.
Vất vả giúp hắn an trí người xong xuôi, Dung Lạc tưởng Mộ Phù Sanh sẽ nán lại khám bệnh cho người ta nên định rời để hắn được yên tĩnh, nào ngờ lại bị hắn cầm tay kéo ta ngoài.
Mới ổn định được chỗ đứng, ngón tay Mộ Phù Sanh đã ấn lên mạch đập trên cổ tay Dung Lạc.
Dung Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn: “Ngươi làm gì vậy?”
Mộ Phù Sanh nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát sắc mặt y: “Tiểu Lạc, hôm nay ngươi có chỗ nào không khỏe không?”
Dung Lạc thấy ánh mắt bao hàm ý quan tâm của hắn thì bất giác lòng khẽ rung rinh, nghĩ ngợi một lúc mới đem tình hình buổi sáng nói cho hắn nghe: “Sáng nay ta cùng bá bá dán câu đối xuân, giữa chừng có hơi chóng mặt, còn lại thì ổn cả.”
Mộ Phù Sanh tuy tư một phen, gật đầu: “Chắc là thiếu máu, mai ta kê cho ngươi thuốc lưu thông khí huyết, vừa giờ ta đã cho người đi đun nước nóng, trước bữa tối ngươi nhớ tắm rửa thay xiêm y.”
Dung Lạc nhìn vẻ mặt hắn, kỳ quái hỏi: “Sao phải tắm?”
Mộ Phù Sanh ngập ngừng: “Vừa nãy ta ra ngoài đi một vòng phát hiện ra có rất nhiều người có chứng bệnh giống Tiểu Nguyệt cô nương, người ngươi vừa dẫn về cũng có bệnh trạng tương tự, chỉ e rằng tình hình không ổn.”
Dung Lạc thảng thốt: “Lẽ nào là dịch bệnh?”
Mộ Phù Sanh lắc đầu: “Cũng không nhất định, bây giờ còn quá sớm để nhận định.”
Dung Lạc bắt đầu khẩn trương: “Vậy phải làm sao?”
Mộ Phù Sanh thấy y sốt ruột liền an ủi: “Ngươi đừng lo lắng, không có việc gì đâu, để lát nữa ta cho người đi nấu bát canh gừng cho ngươi uống.”
Dung Lạc lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không nói cái này, bây giờ hầu hết các y quán trong thành đều đóng cửa, vậy mà đột nhiên lại có nhiều bệnh nhân thế này, ngươi… ngươi…” – nói tới đây, mặt y lại lộ đầy vẻ lo lắng.
Bấy giờ Mộ Phù Sanh mới ngẩn người hiểu ra: “Ngươi lo lắng cho ta bận bịu một mình ư?”
Dung Lạc gật đầu đáp ngay: “Ừ.”
Mộ Phù Sanh khẽ nhướn mày: “Ta đã thông tri cho mấy đại phu thân quen trong thành đề cao cảnh giác trong mấy ngày gần đây, tiện thể cũng gửi thư cho Tịch Diễn bảo nó vô sự thì dẫn theo mấy người tới đây một chuyến, đến lúc đó khám kỹ lưỡng lại một phen.”
Nghe thấy vậy Dung Lạc mới thoáng yên lòng.
Mộ Phù Sanh nhìn y, khóe mắt khẽ nháng lên.
**
Dung Lạc ra khỏi phòng, cầm theo quần áo và bồ kết vào sài phòng, lấy thùng gỗ chuyên dùng cho tắm rửa ra, đổ lưng chừng nước lạnh, định bụng vào bếp xem nước nóng đã đun xong chưa thì cửa phòng đã bị đẩy mở, Mộ Phù Sanh xách theo một xô nước nóng từ ngoài vào.
Dung Lạc thấy trán hắn rịn mồ hôi, cả người ám mùi khói, tay kia cầm một gói con con gì đó, có vẻ như mới chui trong bếp ra thì vội vàng chạy lại giúp một tay: “Ngươi tự đi đun nước làm gì?” – vừa cằn nhằn vừa giơ tay nhận đồ trong tay hắn.
“Tới giờ nấu cơm, trù phòng bận, ta liền tự đi,” – Mộ Phù Sanh nghiêng người tránh không cho y nhúng tay vào, “Ngươi đừng động tay vào, ta vừa phối dược phòng bệnh cho ngươi, đợi lát nữa pha vào trong nước.”
Dung Lạc đành phủi tay không, lẽo đẽo theo hắn: “Ngươi không bận sao, người bệnh kia thế nào rồi?”
“Ta đã cho người đi bốc thuốc cho hắn ta rồi, đằng nào bá phụ ngươi cũng đang nhàn rỗi, đợi khi hắn tỉnh lại hỏi xem nhà hắn ở đâu rồi cho người đưa hắn về.” – Mộ Phù Sanh vừa nói vừa đổ nước nóng vào thùng, rồi đổ thêm gói thuốc mà theo như Dung Lạc thấy thì là cả đống thảo dược khô đủ loại.
Nhất thời gian phòng chỉ còn tiếng nước róc rách li ti.
Mộ Phù Sanh vén tay áo thò tay vào nước khua khoắng, vừa đổ dược vào vừa dùng tay quấy nước, công việc đơn giản nhường ấy cũng được hắn chăm chú tỉ mỉ tiến hành.
Dung Lạc chỉ đứng im một bên nhìn, trong đầu chợt vang lên những lời Trầm Tiềm Nhiên nói với y ban ngày, mặt hốt nhiên phát nóng.
Mộ Phù Sanh đối đãi với y quá tốt, tốt tới mức có đôi khi y không thừa nhận nổi, thậm chí còn thường muốn tránh né cho qua.
Trước kia y cũng chỉ nghĩ rằng đó là do khúc mắc chưa được tháo gỡ lúc nhỏ, hôm nay mới đột ngột phát hiện ra, dường như hoàn toàn không phải vì thế.
Vào thời điểm mẫu thân Dung Lạc mất, vì Dung Lạc còn nhỏ mà Mộ Phù Sanh vô cùng thông cảm nỗi khó khăn của cha con y, hắn chủ động tới giúp đỡ hỗ trợ khi Dung Tiên Cảnh chuẩn bị mai táng thê tử.
Đó là lúc Dung Tiên Cảnh bi thương đớn đau không gượng dậy nổi vì nỗi mất mát người ái thê ông hết mực yêu thương, làm việc gì cũng có phần bất lực, Mộ Phù Sanh khi đó mới qua tuổi hăm mươi, hành sự thập phần ổn trọng, từ việc đưa tiễn linh cữu tới khi hạ táng… cuối cùng, tang sự cho Dung phu nhân đều do một tay hắn xử lý toàn bộ.
Cũng đồng thời vào lúc đó, Dung Lạc có một quãng thời gian dài không chấp nhận được sự qua đời đột ngột của mẫu thân, một thiếu niên từ nhỏ chưa từng chịu đựng qua tư vị sầu đau đột nhiên lại hứng chịu cú đả kích to lớn nhường ấy, cả ngày si ngốc, ngoài từ ăn và ngủ thì chẳng màng tới chuyện gì. Cho tới ngay trước khi quan tài được đóng lại, y đột nhiên túm chặt vạt áo Mộ Phù Sanh đang đứng bên mà gào khóc.
Có lẽ vì nỗi buồn đau tích trữ nhiều ngày liền không nơi phát tiết mà Dung Lạc đã nói mà chẳng nghĩ suy, nói rất nhiều điều không nên nói với Mộ Phù Sanh.
Ai mà ngờ vì những lời này mà đã đả động tới tình thương con của Dung Tiên Cảnh, cũng chặt đứt mối rằng buộc bao năm qua giữa Dung Lạc và Mộ Phù Sanh
Khi Dung Tiên Cảnh dẫn Dung Lạc rời thành Phụng Dương, Mộ Phù Sanh không hề hay biết.
Dung Tiên Cảnh từng bảo Dung Lạc sang từ biệt ca ca Mộ gia, nhưng có thế nào Dung Lạc cũng nhất quyết không chịu.
Dung Tiên Cảnh không bảo được con liền tức giận mắng: “Dao nhi, con có biết con nợ cậu ta nhiều nhường nào hay không!”
Những lời này, khi đó Dung Lạc không hiểu, nhưng cho tới giờ y vẫn không quên.
Mà Dung Lạc của ngày hôm nay đã không còn là cậu nhóc bướng bỉnh tùy hứng của trước kia nữa, không còn là Dung Lạc không hiểu biết, quãng thời gian không có Mộ Phù Sanh, y đã học được cách suy nghĩ vì người khác là thế nào, cũng biết phải làm sao để bản thân mình kiên cường hơn.
Cũng vì thế mà sau khi Dung Tiên Cảnh qua đời, Dung Lạc chưa từng rơi thêm một giọt nước mắt.
Y vẫn một mực nỗ lực suy nghĩ khi đó Mộ Phù Sanh đã dàn xếp ổn thỏa cho tang lễ mẫu thân y thế nào, rồi dạy y đối mặt với những tân khách khóc lóc tới phúng viếng, duy trì vẻ lãnh tĩnh gửi lời cảm tạ tới đối phương ra sao, y làm lại từng bước, từng bước một, như chép một bức tranh lòng vòng.
Ra từ rất lâu trước kia, bất tri bất giác Mộ Phù Sanh đã dạy y nhiều tới vậy, mà y thì phải tới tận bốn năm sau mới miễn cưỡng học được.
Mộ Phù Sanh, Mộ Phù Sanh, dường như chỉ cần lẩm nhẩm cái tên này trong lòng là y có thể mau lớn thêm một chút.
Không phải vì giận hắn mới tránh né hắn, mà bởi y đã nợ hắn, mắc nợ nhiều lắm, nên giờ không làm sao hoàn trả lại được.
Khi Dung Lạc còn mải miết đuổi theo ký ức xưa kia, Mộ Phù Sanh đã pha nước tắm xong, thuận tay vớ chiếc khăn lau tay bên cạnh, xoay lại gọi: “Tiểu Lạc, có thể tắm rồi.”
Dung Lạc giật mình hoàn hồn, “nga nga” hai tiếng, liếc nhìn hắn, bước tới cạnh thùng nước, nhưng không cử động.
Mộ Phù Sanh hỏi: “Sao thế?”
Dung Lạc xấu hổ liếc qua hắn: “Sao ngươi còn đứng đây?”
Mộ Phù Sanh đáp: “Có mấy loại thảo dược phải phân đổ trước đổ sau, ta chờ ngươi tắm được phân nửa thì giúp ngươi đổ nốt chỗ thảo dược còn lại vào.”
Dung Lạc vội bảo: “Vậy ngươi cứ để đó cho ta, ta tự đổ vào được.”
Mộ Phù Sanh cúi đầu mở gói dược liệu, chìa ra trước mắt cho y xem: “Thả thảo dược phải có thứ tự trước sau, ban nãy ta lấy vội quá mà lỡ để chúng nó lẫn lộn vào nhau mất rồi, ngươi có thể nhận ra từng loại được chứ?”
Dung Lạc mới thấy trong bao thảo dược hỗn độn bao nhiêu loại khác nhau thì tim nhảy loi choi.
Mộ Phù Sanh thu gói dược liệu về, đặt sang một bên, tay lại muốn cởi áo giúp y: “Mau mau tắm đi không nước nguội.”
“Ta cởi, ta tự cởi,” – Dung Lạc cuống cuồng túm chặt áo nhảy thụt ra sau, đấu tranh tư tưởng một lúc mới se sẽ: “Nếu không ngươi ra ngoài trước đi, chờ khi ta tắm được phân nửa thì ngươi lại vào?”
Mộ Phù Sanh nhìn vẻ mặt y, thở dài, xoay người đi qua tấm bình phong hướng ra cửa: “Ta đi một lúc sẽ trở về.”
Đợi khi hắn đã ra khỏi cửa, Dung Lạc mới mau mau mải mải cởi y phục, bước vào thùng.
Mới ngồi yên trong làn nước nóng, cửa đã “chi nha~” mở ra, giọng Mộ Phù Sanh tức thì vang phía ngoài: “Tiểu Lạc, không phải ngươi quên đồ đó chứ?”
Bấy giờ Dung Lạc mới sực nhớ hình như y đã quên khuấy chiếc khăn tắm, y vội nhỏm dậy nói vọng ra: “Cứ đặt ở đó, lát nữa ta tự qua lấy…”
Lời còn chưa dứt, Mộ Phù Sanh đã vượt qua tấm bình phong vào bên trong.
Dung Lạc giật thót, vội vàng co rúm người cấp tốc chui tọt vào trong nước.
Mộ Phù Sanh thấy vẻ hớt hải của y thì không khỏi bật cười: “Ngươi còn sợ ta thấy ngươi sao?”
Nháy mắt, mặt Dung Lạc đỏ cái vèo, cả cằm cũng chôn trong nước: “Ngươi đừng có tới đó nha.”
Mộ Phù Sanh thu ý trêu đùa, đi tới “Đừng kì kèo nữa nào, bụng rỗng tắm đã không tốt rồi.”
Dung Lạc đang nghĩ xem phải tìm lý do nào để từ chối thì Mộ Phù Sanh đã tới gần, một tay đặt lên bờ vai y dựng thẳng người y dậy, tay còn lại vớ chiếc khăn nhúng vào nước, bắt đầu kỳ lưng cho y, còn ôn tồn bảo: “Mau tắm nhanh còn ăn cơm.”
Cả người Dung Lạc cứng ngắc rồi.
Mộ Phù Sanh có một đôi tay khéo léo mà linh xảo, dù bấm huyệt hay lau tóc cũng cực kỳ cẩn thận ôn nhu, lần này kỳ lưng cho y cũng không ngoại lệ.
Đôi tay kia chạm lên lưng Dung Lạc, từng chút từng chút, nhẹ nhàng từ tốn mà hữu lực, tuy rằng thoải mái thư thái thật đấy, song Dung Lạc lại không sao thả lòng thần kinh đang căng chặt cho được.
Một lúc sau, Mộ Phù Sanh bỗng hỏi y: “Tiểu Lạc, sáng nay ngươi đã đi đâu?”
Nhãn thần Dung Lạc lập lòe: “Ra ngoài đi dạo thôi.”
Mộ Phù Sanh ngưng tay: “Vậy sao lại đi cùng Trầm Tiềm Nhiên?”
Cũng không biết Dung Lạc đang suy nghĩ gì, y vô thức trả lời: “Gặp nhau trên đường, hắn mời ta đi uống rượu…”
“Hắn mời ngươi đi uống rượu?” – đáy mắt Mộ Phù Sanh chợt đông lại, hắn nghiêng người vươn tay giữ cằm Dung Lạc, kéo y quay mặt đối diện mình: “Ngươi đi với hắn ta?”
Dung Lạc kinh ngạc, bối rối trả lời: “Ta, ta không có uống rượu.”
Mộ Phù Sanh quan sát ánh mắt y, xác định y không uống thật mới gật đầu, buông lỏng tay, đứng dậy: “Được rồi, đứng dậy, đổi dược.”
Dung Lạc cứng đờ thụt lùi vào trong nước, không dám đứng dậy.
Mộ Phù Sanh vỗ nhẹ lên vai y: “Tiểu Lạc?”
Dung Lạc im lặng không trả lời.
Mộ Phù Sanh chợt căng thẳng, vội khom người ngồi xuống hỏi y: “Làm sao thế?”
Dung Lạc cắn môi không nói lời nào, úp tay che mắt.
Mộ Phù Sanh nhẹ nhàng gỡ tay y xuống, đột nhiên sững người, hắn đứng dậy, thò tay vào trong thùng nước, hướng phía giữa hai chân y mà lần tìm.
Dung Lạc muốn ngăn cản mà không kịp, ré lên kinh hãi.
“Ngươi…” – Mộ Phù Sanh dở khóc dở cười.
Dung Lạc để lộ khuôn mặt đỏ bừng bừng, ngay cả lỗ tai cũng bức, ấm ức cử nhử: “Đã bảo ngươi đừng ở đây rồi mà!”
Mộ Phù Sanh bật cười vặn hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào thế?”
Ai mà ngờ hắn ta lại hỏi trắng trợn đến thế, Dung Lạc thấy mất hết cả mặt mũi mà mắng: “Ngươi chớ có nghĩ linh tinh, chắc chắn là vì dạo này ta ngủ không ngon… cho nên mới như vậy thôi…” – vừa nói vừa đẩy hắn: “Ngươi mau ra ngoài đi!”
Mộ Phù Sanh cười khúc khích, thế rồi đột nhiên hắn kéo y ra khỏi thùng nước: “Cái này rất bình thường, có gì mà phải e lệ.”
Dung Lạc hoảng hốt ré lên: “Ngươi định làm gì?”