Chương 1: Anh đang nhìn tôi sao ?
Khi thời tiết đang từ xuân chuyển hạ, ngoài ý muốn có được hành trình ba ngày bốn đêm ởHokkaido, tựa hồ cũng rất không tồi, ít nhất với Khang Ngôn là vậy.
Chọn một vị trí gần cửa sổ, gọi một ly Moka, chậm rãi quấy lên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái xoáy nhỏ trong cốc.
Tiếng hát thanh u của Trung Hiếu Giới vang lên trong tiệm, Khang Ngôn rất thích giọng ca như thế, nhắm mắt lại tinh tế nghe.
Đích xác cảm thấy hơi mệt chút, Khang Ngôn gối lên cánh tay tựa ở trên mặt bàn.
Máy bay hạ cánh rồi ngồi xe đến khách sạn, sau đó như là đả kê huyết, một mình đi dạo cả buổi chiều, rốt cục cảm thấy mỏi mệt, muốn nghỉ ngơi một hồi.
Cảm thấy thực thích ý, tiếng hát của Trung Hiếu Giới nhẹ nhàng chậm chạp, cà phê thuần hương, Khang Ngôn kháng nghị không được sự hấp dẫn của giấc ngủ, càng ngày càng ngẩn ngơ.
Bất quá lúc nhắm mắt lại cũng không phải đều là hình ảnh tốt đẹp, Khang Ngôn cảm giác thấy thân thể của mình tựa hồ càng lúc càng rơi xuống, trước mắt là một mảng đen kịt, thì Khang Ngôn bị làm tỉnh lại.
Quay lại thế giới hiện thực, đặc biệt yên tĩnh, Khang Ngôn có chút mơ màng, cố gắng nhớ lại mộng cảnh, tầm mắt miết đến cái bàn đối diện, người đàn ông kia đang nhìn mình sao, Khang Ngôn tự hỏi.
Gặp phải tình huống như vậy, hẳn là nên lập tức né tránh ánh mắt của đối phương mới đúng, Khang Ngôn lại quên ý muốn né tránh con mắt tràn ngập hấp dẫn kia .
Sau đó, Khang Ngôn liền thấy người kia đi về phía mình.
“Xin chào, tôi có thể ngồi đây không?” Người đàn ông dùng tiếng Nhật hỏi Khang Ngôn, nói là hỏi còn không bằng nói là một lời khách sáo đơn giản, không chờ Khang Ngôn nói gì, hắn đã ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời có chút không hiểu rõ được tình huống, Khang Ngôn chỉ gật gật đầu.
Ánh mắt của người đối diện có một loại ma lực, mặt đối mặt càng khiến cái nhìn chăm chú hơn, làm cho Khang Ngôn càng thêm trốn không thoát cái ánh mắt tràn ngập mị hoặc này.
“Anh đang nhìn tôi ư?”
Người đối diện ghé sát vào Khang Ngôn, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng hỏi, khiến cho Khang Ngôn đỏ bừng mặt, nói quanh co rằng không phải.
Người đàn ông ngồi ngay ngắn lại rồi khóe miệng cong lên một chút “Có muốn uống cái gì không, tôi mời anh?”
Người xa lạ hữu hảo, hiển nhiên đối Khang Ngôn không có tác dụng, Khang Ngôn đơn giản nói rằng mình còn có chuyện phải lập tức đi ngay.
“Anh là người Trung Quốc?”
Người đàn ông ngồi ở đối diện dùng tiếng Trung Quốc chuẩn hỏi Khang Ngôn, mà không lại là tiếng Nhật lưu loát . Như thế làm cho Khang Ngôn có chút ngoài ý muốn.
Tuy rằng tiếng Nhật của Khang Ngôn dùng để ứng phó một ít giao tế bình thường là không có vấn đề, nhưng tiếng Nhật lại có quá nhiều cách nói cùng cách sử dụng, đối với Khang Ngôn mà nói vẫn còn có chút khó khăn. Sau khi máy bay hạ cánh, Khang Ngôn vẫn chưa nghe lại tiếng Trung Quốc.
“Làm sao anh biết?”
“Cái này sao” Người đàn ông cười xấu xa chút, còn nhìn chằm chằm, làm cho Khang Ngôn rất không tự nhiên “Tiếng Nhật của anh rất nhấn trọng âm , cho nên có chút khô khan.”
“Tôi gọi là Thẩm Bạch, anh sao, không ngại nói cho tôi biết tên của anh chứ.”
“Khang Ngôn.”
Thẩm Bạch lại gọi một ít đồ uống, theo bầu không khí, lôi kéo Khang Ngôn cùng trò chuyện. Ngay từ đầu Khang Ngôn còn có chút không muốn phản ứng, Thẩm Bạch cũng không có để ý, tự mình nói.
Thẩm Bạch nói rằng mình đến Nhật Bản xem như công sự, bắt đầu nói rằng đại diện ở công ty Nhật Bản là cỡ nào khó đối phó. Hắn đem những sự tình này nói vô cùng ẩn ý, Khang Ngôn cũng không hảo tiếp tục trầm mặc nữa.
Có qua có lại, hai người đều mở lời.
Trong ngôn ngữ, Khang Ngôn chú ý tới Thẩm Bạch môi vô cùng gợi cảm, còn có áo sơmi cài hơi hở cơ hồ lộ ra cả ngực, Thẩm Bạch đồng dạng chú ý tới cái mũi của Khang Ngôn vô cùng thẳng, cùng với xương quai xanh lộ ra sau cổ áo chữ T……
“Đã vạch kế hoạch đi mấy phương, tự mình tìm bản đồ có lẽ sẽ đi được.”
“Chuyện hợp tác của chúng ta cũng đã gần hoàn chỉnh, sau vài ngày hẳn là tôi sẽ không có chuyện gì, sao thế, làm hướng dẫn du lịch miễn phí cho anh đó, vùng này tôi cũng rất quen thuộc.”
Lúc tính tiền, Thẩm Bạch tại lúc Khang Ngôn đem tiền đưa ra liền cầm tay của y, dựa vào quầy thu ngân đối với nữ thu ngân viên, nhàn nhạt mỉm cười “Tôi tính tiền.” Khang Ngôn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thẩm Bạch, đột nhiên ý thức được cái gì, muốn đem tay rút về, Thẩm Bạch lại gắt gao nắm lấy, không có buông tay.
Lúc ra cửa, tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, Khang Ngôn tựa hồ nghe thấy hai nữ thu ngân viên đang thì thầm nói gì đó.
“Anh, có thể buông tay không?”
“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Khang Ngôn vốn đang có chút cảm thấy xấu hổ, nhịn không được liền nở nụ cười, Thẩm Bạch cũng cười đến càng thêm xán lạn.
Thẩm Bạch hỏi Khang Ngôn ở khách sạn nào, Khang Ngôn nói với hắn, Thẩm Bạch lại nói sớm mai sẽ đến tìm, ma xui quỷ khiến thế nào Khang Ngôn lại đáp ứng.
Thẩm Bạch nói muốn đưa Khang Ngôn trở về, cứ như vậy một đường đi trở về, Khang Ngôn cũng đáp ứng.
Chậm rãi từ trong cửa hàng trở về, dọc đường, Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn chọn một vài chuyện để nói. ngữ khí nói chuyện của Thẩm Bạch trở nên rất trầm ổn, không giống như bộ dáng trong tiệm. Loại cảm giác này, khiến Khang Ngôn cảm thấy y và Thẩm Bạch tựa hồ như bàn bè đã quen biết rất lâu.
Trước khi đi, Thẩm Bạch ở bên tai Khang Ngôn nói: “Sáng mai tôi tới tìm anh, đừng ngủ nướng nha.”
Gió đêm thật mát lạnh, Khang Ngôn nhìn thân ảnh của Thẩm Bạch càng ngày càng nhỏ, hồi tưởng lại câu cuối cùng của hắn, đã cảm thấy thật xấu hổ, cảm giác hôm nay mình có vấn đề thật rồi. Vuốt chóp mũi đi vào đại sảnh khách sạn, một đường cười ngây ngô……