Chương 91: Không tên

Buổi tối vẫn là Loan Loan nấu cơm, làm thức ăn. Mấy người làm việc xong, ăn những món ăn thơm ngào ngạt nên cũng ăn thêm một bát. Ăn xong cơm tối, Loan Loan và mẹ Nguyên Bảo cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó hai vợ chồng Loan Loan mới cùng nhau trở về nhà mình.


Ban ngày không có thời gian và cơ hội nói chuyện với Bách Thủ, sau khi rửa mặt sạch sẽ nằm lên giường xong, Loan Loan mới kể chuyện hôm nay cho Bách Thủ nghe, bao gồm chuyện đã phát thêm hai trăm văn tiền công cho mấy người đi theo nàng đến thôn trang lúc sáng.


Bách Thủ nghe xong thì gật đầu đồng ý: “Nàng làm rất đúng, dù thế nào cũng sẽ có vài người muốn lười biếng! Như vậy cũng tốt, coi như nhắc nhở bọn họ một câu rằng muốn kiếm được bạc thì phải làm việc cho thật tốt!”


Bách Thủ cũng bày tỏ suy nghĩ đối với tiền công của Dương Uyển: “Chỉ cần muội ấy làm tốt, nên cho bao nhiêu thì nàng cứ cho bấy nhiêu, muội ấy là muội ấy, cha mẹ muội ấy là cha mẹ muội ấy, chúng ta đừng học cách làm của một vài người khác. Chỉ cần người không phạm ta, ta dĩ nhiên cũng sẽ không phạm người. Vợ à, nàng nói có phải không?”


Loan Loan nhẹ nhàng cười cười: “Nhìn tính tình Dương Uyển có lẽ tốt hơn mẹ muội ấy, ta cũng nghĩ như chàng vậy.”
Bách Thủ cọ cọ mặt lên mái tóc mềm mại của Loan Loan, ôm thắt lưng kéo nàng lọt thõm vào lòng ngực của mình, trầm thấp nói: “Vợ, thật vất vả cho nàng!”


Loan Loan ngẩng mặt hôn lên má hắn một cái và cũng cười nói: “Mấy ngày nay chàng cũng cực khổ không kém!”
Hai vợ chồng nằm ôm nhau, im lặng nhìn nhau rồi khẽ nở nụ cười!


available on google playdownload on app store


Cách một ngày, Loan Loan đã thức dậy từ sớm tinh mơ, mắt trên mắt dưới còn nhắm tịt lại mở ra nổi, toàn thân còn có chút mệt mỏi, phải dùng khăn ngâm nước lạnh lau mặt mới tỉnh táo một chút. Kể từ khi tới nơi này, đã thật lâu Loan Loan chưa được ngủ nướng lần nào, cũng rất lâu chưa được nếm trải cảm giác được ngủ thoải mái đến lúc tự nhiên tỉnh dậy rồi!


Nhưng Bách Thủ còn dậy sớm hơn nàng. Khi vừa có một tia nắng sớm chiếu rọi phía chân trời thì hắn đã đi xuống núi, hiện giờ hẳn đang làm việc trong nhà dưới thôn!


Các nam nhân vừa hừng sáng đã ra đồng làm việc, những nữ nhân cũng phải dậy thật sớm. Thời đại này không có người ngủ nướng, ngủ nướng sẽ bị người ta mắng là đồ đàn bà lười biếng!


Nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, lại lấy một gáo nước lạnh rửa mặt, lúc này nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Sau đó nàng vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, vốn muốn nấu chút cháo rau nhưng Bách Thủ làm việc hao tổn nhiều sức lực, ăn cháo sẽ không đảm bảo có đủ thể lực để làm việc. Trong nhà vẫn còn đủ gạo, thôi thì xa hoa một chút, mấy ngày này nấu cơm vậy!


Dù sao nhà nàng bây giờ cũng đã có bạc! Nghĩ như thế, Loan Loan bèn múc một bát gạo đi nấu cơm, xong rồi lại xào thêm đĩa rau xanh. Chuẩn bị bữa sáng xong, nàng liền quay sang nấu cơm heo, dọn dẹp trong nhà ngoài sân, cho gà ăn… chờ nấu cơm heo xong rồi cho heo ăn. Khi trời đã bắt đầu sáng rõ, không đầy một lát, Bách Thủ đã trở về.


Loan Loan lập tức dọn cơm bày thức ăn ra bàn, lại xách nước cho Bách Thủ rửa tay, lúc này hai người mới ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm.


Bách Thủ thấy hôm nay nấu cơm thì rất vui vẻ. Sáng giờ làm việc đã sớm đói bụng, hắn gắp thức ăn cho vào bát Loan Loan trước rồi mới tự mình bưng bát lên bắt đầu ăn. Ăn hết vài chén, thức ăn cũng bị giải quyết gần hết, Loan Loan gắp vài đũa rau còn lại vào bát Bách Thủ rồi dọn dẹp bát đũa không vào phòng bếp.


Bách Thủ và hai ba đũa ăn hết mấy ngụm cơm rau cuối cùng rồi cũng cầm bát xuống phòng bếp. Loan Loan đang rửa chén cạnh bếp lò, hắn thả chén vào trong chậu rồi ngồi xuống bên cạnh.
Loan Loan thấy bộ dáng hắn ăn rất thỏa mãn, bèn hỏi: “Cơm ngon không? Mấy ngày nay chúng ta cứ ăn như vậy nha!”


Bách Thủ biết nàng đang nói đến cơm trắng, ngẫm nghĩ rồi bèn nói: “Mấy ngày nay mọi người giúp đỡ rất mệt mỏi, nàng cứ nấu cơm trắng như hôm qua đi, ăn no mới có khí lực được. Nếu không đủ gạo nàng chịu khó ra chợ mua thêm một chút, không thể lại tiếp tục dùng của nhà Dương đại ca. Nhưng mà buổi sáng chúng ta ăn đại gì đó là được rồi!”


Loan Loan ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thì lập tức hiểu ngay ý hắn muốn nói gì. Trong nhà người nghèo đôi khi chỉ có mỗi bánh để ăn, nếu cho người ta biết nhà nàng một ngày ba bữa đều ăn cơm trắng, những người đó khẳng định lại suy đoán các nàng kiếm được bao nhiêu bạc nữa!


Nghĩ thế nên Loan Loan cũng lập tức đồng ý. Sau này buổi sáng nàng nấu cháo đặc một chút là được, lại chiên thêm mấy chiếc bánh cũng có thể ăn no rồi!


Ờ nhà ngồi một lát, Bách Thủ liền đi xuống thôn. Loan Loan đóng kín cửa, lấy chỗ bạc còn thừa của Dư chưởng quỹ đưa, cùng cho vào bình gốm chôn thật kĩ xuống đất, lát sau mới xuống núi đi đến cuối thôn.


Hôm qua nóc nhà đã lợp kín rồi, đoàn người hiện đang dựa theo đường đã vòng xong bắt đầu xây tường viện. Loan Loan đứng ven đường cách đó một khoảng không xa nhìn nhà cửa sau khi sửa chữa, nhìn nóc nhà không tệ, nhưng mặt tường nên trát thêm một lớp nữa, sân sau tăng thêm diện tích nhìn cũng rất rộng rãi, nhưng phòng ở sân sau quả thật hơi chật.


Nhưng nàng đã nghĩ kĩ rồi, sau này cứ xây chuồng heo bên trong, heo nhà các nàng cũng không nhiều, chỉ có hai con, mà có nuôi thêm nhiều hơn một con cũng còn đủ chỗ. Sau lại tính đến chỗ cho gà ăn, phải xây thêm một cái chuồng gà lộ thiên một nửa. Bên cạnh dùng đá nhỏ rải ra một con đường đá, mỗi ngày cho heo ăn thì đi trên đường đá, lỡ có gặp trời mưa cũng sẽ không dính bùn lên giày như đường đất.


Chuồng gà đi tới một chút là chỗ góc cua, vừa vặn chỗ đó có thể vòng hàng rào thành một mảnh vườn rau, đường đi qua dĩ nhiên vẫn phải làm đường đá. Thêm nữa ở góc vườn rau phải đào thêm một cái rãnh nhỏ hướng ra bên ngoài. Sau này nhỡ có mưa to vườn rau cũng không ngập úng trong nước, nhỡ có nước bị ứ đọng trong vườn rau nó cũng sẽ tự động chảy ra ngoài.


Giải quyết xong chuồng heo, chuồng gà và vườn rau. Phòng bếp bên cạnh, nhà tắm thì dễ làm hơn nhiều.


Chờ sửa xong toàn bộ phòng ốc, lúc đó nàng và Bách Thủ lại từ từ lót đường đá, lúc rãnh rỗi lại xây một cái bồn hoa. Hai mảnh vườn rau trên núi vẫn có thể sử dụng. Chỉ mới nghĩ tới thôi Loan Loan đã không tự chủ được mỉm cười.


Lúc nàng đang suy tính chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, Loan Loan quay đầu lại liền thấy ba mẹ con Lý Đại Trí đang đi tới.
Loan Loan ngẩn người, không chút suy nghĩ nhấc chân bước tới chỗ đám người Bách Thủ.


Ba mẹ con kia đang trên đường trở về nhà, vừa lúc đi qua sân sau nhà Loan Loan, nhìn thấy mọi người đang xây tường viện, Lý Đại Thạch còn nhiệt tình nói với Bách Thủ: “A… Bách Thủ huynh đệ, cả nhà đang trát… trát tường viện hả? Cần… cần giúp đỡ không?”


Nghe vậy, Bách Thủ ngẩng đầu cười cười nói với Lý Đại Thạch: “Đúng vậy a, mọi người giúp đỡ sửa nhà rồi!” Giơ tay lên lau lau mồ hôi trên trán, quét mắt nhìn Lý Đại Trí đang nhìn chằm chằm bọn họ, Bách Thủ cười nói tiếp với Lý Đại Thạch: “Cám ơn huynh, nhà đã sửa lại rồi, chỉ còn lại vách tường này thôi, nhiều người nên cũng sửa xong rồi, không cần làm phiền huynh, cám ơn nhiều!”


“Ôi… Bách Thủ huynh đệ đừng quá khách khí, ta không có… giúp đỡ gì mà còn nói cám ơn!” Lý Đại Thạch nói.
“Ta không khách khí, ta nói thật đấy.” Bách Thủ nói.


Mấy nam nhân làm việc bên cạnh có người trêu ghẹo: “Ta nói Đại Thạch à, huynh muốn giúp đỡ thì cứ tới đây, đứng ven đường lằng nhà lằng nhằng làm gì nha?”
“Đúng đó, Đại Thạch huynh đệ, nếu thực sự muốn làm thì không thể chỉ nói thôi… chẳng lẽ huynh chỉ tùy tiện nói ra thôi?”


“Ai nói ta chỉ tùy tiện nói, ta… thật sự muốn giúp đỡ Bách Thủ huynh đệ.” Lý Đại Thạch đỏ bừng mặt nói, buông gùi xuống ném bên chân đệ đệ Lý Đại Trí liền nhấc chân đi tới.
Mẹ hắn ngay cả ánh mắt cũng không nháy kịp.


Trong lòng Lý Đại Thạch vẫn luôn có thiện ý với vợ chồng Bách Thủ, bị mấy người khích tướng một câu như vậy, mặc kệ là Bách Thủ có đồng ý hay không, liền cầm lấy công cụ bắt đầu làm theo mọi người. Bách Thủ bên cạnh khuyên hắn cũng không phải, không khuyên cũng không phải.


Mà Lý Đại Trí đứng ven đường thấy ca ca đã đi qua, cũng đưa đồ trên tay cho mẹ hắn nói: “Nương trở về trước đi.” Xoay người đi tới chỗ Lý Đại Thạch.


Loan Loan ở sân trước nhìn nhìn, trong lòng đại khái đã lên kế hoạch xong việc nên trải đường đã thế nào, hơn nữa mới vừa rồi nàng lại nghĩ ra một điểm quan trọng, phải nới rộng mái hiên thêm nữa, dựng mấy cây cột, ít nhất phải biến thành mái hiên rộng hai thước. Thời điểm hiện tại ngoại trừ kẻ nhà có tiền mới xây mái hiên rộng, thì mái hiên trong nhà dân chúng cũng rất hẹp. Chỉ cần mưa một chút thôi, vừa đặt nửa bước chân ra khỏi phòng mà khong có vật che chắn thì toàn bộ quần áo, đầu tóc, giày có thể ướp nhẹp cả.


Cổ đại không giống hiện đại, mái hiên hành lang có thể dùng đá phiến che đỉnh, chỉ cần có xi măng và cát là có thể xây nối liền phòng và đỉnh hành lang một cách kiên cố, sẽ không có một giọt nước thấm vào.


Nếu như nhà bọn họ nới rộng mái hiên dài ra thêm hai thước, không biết có cách nào lấp kín các chỗ nối ghép đừng để nước mưa lọt vào không?


Suy nghĩ một chút, Loan Loan quyết định hỏi Bách Thủ một chút, đợi nàng đi tới sân sau thì nhìn thấy Lý Đại Thạch và Lý Đại Trí đang giúp Bách Thủ xây tường. Nàng nhất thời có chút sửng sốt, Lý Đại Trí đến nhà nàng giúp đỡ mà mẹ Đại Trí cũng không phản ứng sao?


Xoay người ra sân sang nhà Nguyên Bảo, ven đường nàng gặp Lý Trụ Đầu đuổi xe trâu từ chợ trở về, Loan Loan đón lấy thịt và thức ăn đã nhờ hắn mua giúp, trả lại bạc cho Lý Trụ Đầu, rồi nàng nói cảm ơn hắn, lúc này mới xách hết đống đồ vào.


Nếu có thêm hai người giúp đỡ, thì cơm trưa khẳng định cũng phải thêm hai phần! Nàng nói chuyện này với mẹ Nguyên Bảo, món ăn cũng không da dạng, chỉ có thể tăng thêm phân lượng mỗi loại thức ăn, sau mẹ Nguyên Bảo liền thở dài nói: “Nếu có măng thì tốt rồi, chúng ta có thể làm món măng xào thịt.”


Lúc này Loan Loan mới nhớ tới năm nay bận bịu nhiều chuyện quá, nàng đã quên đi chuyện hái măng. Nàng suy tính xem ngày mai có nên lên núi nhìn xem một chút xem có măng không, nếu có thì đào trở về làm đồ ăn.


Hai người vội vàng chuẩn bị xong cơm trưa, mẹ Nguyên Bảo giúp bưng thức ăn lên nhà chính, Loan Loan cởi tạp dề xuống đi tới cuối thôn, đứng ven đường nói với Bách Thủ đang làm việc: “Bách Thủ, Bách Thủ, ăn cơm rồi làm, chàng gọi mọi người nghỉ tay xuống ăn cơm đi!”


“Ừ!” Bách Thủ lớn tiếng trả lời, thấy Loan Loan xoay người trở về nhà Nguyên Bảo, thì Bách Thủ liền gọi mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.
Mọi người bỏ việc trên tay xuống đi tới bồn nước lớn trong sân rửa sạch bùn đất, rồi tốp năm tốp ba đi tới nhà Nguyên Bảo.


Lúc Loan Loan đứng ven đường gọi Bách Thủ, vừa lúc mẹ Đại Trí ra ngoài cửa nhà vứt rác, thính tai nghe thấy giọng Loan Loan, lại thấy mọi người lục tục đi ra, bà vừa lau tay vừa đi tới chỗ hai người Lý Đại Trí.
Bách Thủ rửa tay xong, quay sang thấy mẹ Đại Trí đang gọi hai người về nhà ăn cơm.


Hắn cười cười, nhìn hai người Lý Đại Trí nói: “Hai vị huynh đệ, buổi trưa nên đến chỗ chúng ta ăn cơm đi, nhà chúng ta xa, không tiện, nhưng đã mượn bếp nấu cơm ở nhà Dương đại ca, nếu hai người không chê thì cùng đi ăn đi.”


Lý Đại Thạch không có nhiều tâm tư như vậy, hắn thấy những người khác đi, Bách Thủ cũng thành tâm mời bọn họ, hắn liền đi tới sân trước, Lý Đại Trí suy nghĩ một chút, rồi nói với mẹ hắn: “Nương, trong nhà hai ngày nay cũng không còn chuyện gì, buổi chiều bọn con sẽ cùng mọi người làm việc giúp đỡ Bách Thủ huynh đệ, nương về nhà trước đi.”


Mẹ Đại Trí thấy con trai không hề giống nói đùa, lại là Bách Thủ mời mọc hai người, mọi người ai cũng đi, nên cũng không kiên trì gọi hai người trở về. Bà cũng không biết tại sao mình lại làm quá lên như vậy, dù sao cũng không thích con mình tiếp xúc quá nhiều với vợ chồng Bách Thủ.






Truyện liên quan