Chương 111: Hậu quả đáng sợ không ngờ
Bách Thủ mở đám cỏ nước ra nhìn, thấy cơ bản đều có thể cho lợn ăn, nên ném tất cả vào trong nồi, Lai Sinh cũng ngồi nhóm lửa ở bên cạnh, mới đốt được hai cây củi, rau cho lợn trong nồi còn chưa kịp sôi, thì bụng hắn đã kêu ọt ọt, Lai Sinh liền bẹt miệng rồi giương mắt nhìn Bách Thủ , nói: ” Đệ đói bụng rồi, đệ muốn ăn bánh.”
Bách Thủ liếc hắn mấy cái: “Thấy nấu cám lợn thì đệ liền đói bụng rồi à?”
Chưa nói hết câu đã thấy hắn bỗng chốc nhảy dựng lên một cái rồi chạy ra khỏi phòng bếp vọt tới ngoài cửa nhà chính, ầm ầm đập cánh cửa nhà chính rung lên thùng thùng, đồng thời cũng giương cổ hướng vào bên trong la lên: “Chị dâu, chị dâu, đệ muốn ăn bánh.”
Mà Loan Loan thì đang mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bên giường nhìn Vương Tiểu Thảo , Vương Tiểu Thảo bị ánh mắt đạm mạc của nàng nhìn cũng dần dần trở nên bất an.
Lúc Loan Loan đang định nói thì lại nghe thấy tiếng la bên ngoài, nàng đi đến mở của nhà chính, ở bên ngoài Bách Thủ đang kéo Lai Sinh đi về phía phòng bếp, Loan Loan đưa tới một gói đồ nhỏ rồi mỉm cười nói: “Lai Sinh đói bụng thì cứ ăn táo trước đi nha, chị dâu sẽ rán bánh cho đệ ăn ngay.”
Lai Sinh nhìn lên thấy bọc nhỏ kia thì lập tức vui mừng chạy tới, mở bọc ra cầm lấy một quả táo thỏa mãn bỏ vào trong miệng, còn ngây ngô cười gật đầu nàng: “Dạ, đệ có táo rồi, đệ không ăn bánh nữa.”
Loan Loan cười cười, nhìn về phía Bách Thủ, nói: “Chàng sang nói với mẹ một tiếng, chờ Tiểu Thảo ăn xong cơm tối rồi mới về nhà, thuận tiện chàng vác rau cho lợn về luôn đi.”
Bách Thủ đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì với Vương Tiểu Thảo nên hắn cũng không hỏi nhiều, bèn gật đầu đồng ý, dẫn Lai Sinh về phòng bếp, lại dặn dò hắn vài câu, sau đó đeo gùi của Vương Tiểu Thảo rồi đi ra ngoài.
Loan Loan đóng cửa lại lần nữa, nàng ngồi trên giường, thần sắc của nàng cũng không có ẩn ẩn tức giận như mới vừa rồi nữa mà nhàn nhạt nhìn Vương Tiểu Thảo nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”
Mới vừa rồi ở bờ sông Loan Loan cũng bảo vệ nàng mà không hề có lý do, khiến cho Vương Tiểu Thảo có chút ngoài ý muốn đồng thời mừng thầm, nhưng hiện tại lại bị thái độ nghiêm nghị của Loan Loan làm lòng nàng vừa thấy thoải mái hơn đã lại bắt đầu căng thẳng bồn chồn không ngừng.
Trấn định lại tâm thần, Vương Tiểu Thảo nói: ” Muội vốn muốn đến bờ sông rửa tay, nhưng lại không cẩn thận trượt chân rơi xuống sông, mà muội cũng không biết bơi, may là lúc ấy Lý Đại Trí xuống đó đã cứu muội.”
“Còn gì nữa không?” Điểm này không cần nàng nói mà chỉ nhìn bộ dáng của hai người lúc ấy là Loan Loan cũng có thể đoán được.
Vương Tiểu Thảo rồi cúi đầu xuống, thấp giọng nói: ” Lúc đó muội quả thật là rất sợ hãi nên cũng không có suy nghĩ nhiều mà liền đưa tay túm lấy hắn, vì thế nên mới làm ướt quần áo của hắn.”
Đuôi lông mày của Loan Loan nhướng lên, điều nàng muốn hỏi cũng không phải cái này: “Sau đó thì sao?”
Vương Tiểu Thảo cúi đầu, bắt đầu có chút bất an nao núng.
“Được rồi. Nếu như muội ngại nói thì để ta nói thay muội.” Loan Loan mặt không chút biểu tình nhìn nàng nói: “Hắn kéo muội lên bờ, nhưng muội thấy quần áo của mình ướt hết rồi, bộ dáng chật vật còn bị hắn nhìn thấy nên dứt khoát giả dạng hoảng sợ đáng thương, sau đó thuận thế mà nhào vào ngực hắn. . . . . .”
Vương Tiểu Thảo bỗng chốc ngẩng mạnh đầu lên, trong đáy mắt là tràn đầy vẻ không thể tin, sau đó lại lập tức nặng nề cúi đầu xuống nói: “Nhị tỷ, muội là muội muội của tỷ, làm sao tỷ có thể nói muội như vậy được?”
Nghe nàng nói như thế, Loan Loan cười lạnh một tiếng, ở trong căn phòng yên tĩnh này lại vang lên vô cùng rõ ràng, mặt Vương Tiểu Thảo không khỏi đỏ lên.
Loan Loan từ từ đi tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Chính bởi vì ta là nhị tỷ của muội nên ta mới nói như vậy, vì ta là nhị tỷ của muội nên ta mới không vạch trần muội ở bờ sông. Cũng chính vì ta là nhị tỷ của muội nên ta mới chịu che dấu cho muội trên đường về. . . . . .”
Vương Tiểu Thảo cúi đầu bất an vặn góc áo, ánh mắt mơ hồ bất định.
“. . . . . . muội có biết là mới vừa rồi muội đã làm cái gì hay không hả? Nếu để người nào nhìn thấy thì đời này muội xong rồi đấy. Kết quả tệ nhất chính là Lý gia chối bỏ hết tất cả, nói là do tự muội lao tới, mà đã làm như vậy thì tất nhiên sẽ không lấy muội. Đến lúc đó không chừng người bên ngoài còn có thể nói là Lý Đại Trí có lòng tốt cứu muội nhưng lại bị muội hãm hại. Nếu như vậy, thì sau này còn ai dám lấy muội nữa đây?”
Khuôn mặt Vương Tiểu Thảo lập tức tái mét.
“. . . . . . Kết quả tốt nhất chính là, muội và Lý Đại Trí có tiếp xúc da thịt, người ta sẽ để cho muội về nhà chồng. Nhưng có điều, theo sự hiểu biết của ta đối với mẹ Đại Trí thì bà ta tuyệt đối cũng không để cho muội có thể dễ dàng gả qua được, còn sau khi gả xong thì cũng sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ cho muội, mà chuyện muội làm, thử hỏi người nam nhân nào sẽ chịu được loại uất khí này? Cứu người mà ngược lại bị người khác buộc mình phải cưới nàng? Đây chỉnh là đại sự cả đời người đấy! Nông dân chúng ta tuy không nạp thiếp giống như những gia đình giàu có, nhưng cũng không phải là không có, hơn nữa Lý Đại Trí kia cũng là người có tài hoa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có tiền đồ, nếu như vậy thì mẹ hắn sẽ nạp thiếp trước cho hắn thì sao đây? Bất kể là loại kết quả nào thì thanh danh của muội về sau cũng khó mà lấy lại được.”
Cả người Vương Tiểu Thảo cũng đã hơi lảo đảo như muốn ngã, lúc này nàng mới phát hiện chuyện mình làm ra ngu xuẩn cỡ nào!
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thật sự là nàng không cẩn thận mà trượt chân rơi xuống sông, nhưng khi đó toàn thân mình cũng đều ướt đẫm, khoảng cách của hai người lại gần như vậy, chỉ nhìn một cái đã có thể nhìn rõ thân thể của nàng, khi đó nàng thật sự xấu hổ đến mức không chịu nổi. Nhưng Lý Đại Trí cũng thật sự là chính nhân quân tử, thậm chí quét mắt cũng không quét nhìn lấy một cái, lại còn muốn lui về sau, nàng lại nghĩ đến bản thân mình ái mộ hắn, nên không biết tại sao lúc ấy nàng đã làm như thế.
Mặc dù nàng muốn gả cho hắn, nhưng nàng không muốn làm tiểu thiếp, cũng không muốn cả đời bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bàn về việc Vương Tiểu Thảo có lòng riêng, thì dù sao nàng vẫn còn nhỏ, sau khi hiểu rõ được tính nghiêm trọng của chuyện này rồi cũng lập tức bối rối, nước mắt không ngừng mà tuôn trào rơi xuống. Nàng nhìn Loan Loan bất an hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Loan Loan lạnh nhạt liếc nàng một cái, bây giờ luống cuống rồi sao? Không phải cổ đại này quy củ rất nhiều, luật lệ của nữ nhân cũng rất sâm nghiêm sao? Sao những nữ nhân này còn phóng khoáng hơn người hiện đại thế được chứ?
Chính bởi vì thời cổ đại có rất nhiều yêu cầu với nam nữ, nữ nhân chưa lập gia đình thì không thể có tiếp xúc da thịt với nam nhân, nam nhân cũng không được phép nhìn thân thể của nữ nhân, cho dù chỉ cởi bỏ áo ngoài cũng không thể được, nếu không thì nam tử đó nhất định phải cưới nàng này.
Nhưng cũng bởi vì cổ đại có nhiều yêu cầu nên nam nữ cũng không có cách nào tự do yêu đương, quan niệm tôn ti lại rất mạnh, nữ nhân cũng không có cách nào lựa chọn nam tử trong lòng mình ngưỡng mộ được, vì thế mà các nàng mới có thể dùng các loại thủ đoạn để đạt tới mục đích. Đây cũng là lý do vì sao càng là nhà giàu có hào phú, thì bên trong nội viện lại càng thêm phức tạp!
Người khác thích làm sao nàng không xen vào, nhưng Vương Tiểu Thảo là muội muội nàng, nếu như thanh danh của Vương Tiểu Thảo thật sự xấu đi, bản thân nàng ngược lại cũng không phải sợ gì cả. Nhưng sau này mình còn phải có con, đứa trẻ có một người dì thanh danh không tốt thì tương lai của nó thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, chuyện này nàng không thể bỏ mặc được!
Bách Thủ đến Vương gia thôn, để rau cho lợn xuống, nói với cha mẹ Loan Loan là Vương Tiểu Thảo sẽ trở về sau bữa cơm chiều, mặc dù trong lòng mẹ Vương Tiểu Thảo buồn bực nhưng bà cũng không nói gì.
Ăn xong cơm tối thì trời cũng đã gần tối đen, lúc này cũng vừa lúc phải trở về.
Ban đầu Vương Tiểu Thảo còn la hét đòi về, bị Loan Loan nói xong một phen thì trong lòng nàng cũng rối loạn, nàng chỉ muốn trở về tìm mẹ nàng nghĩ cách. Nhưng lúc ấy trời còn sáng trưng thì sao Loan Loan có thể để cho nàng trở về được, vì tức giận nên đã ném mấy câu cho nàng: ” Thời gian này mọi người đều đang về nhà, muội còn ngại có ít người thấy phải không?”
Vóc người Vương Tiểu Thảo cũng gần như nàng, ban ngày mặc quần áo của nàng trở về thì đoán chứng cũng không có người cố ý đi xem xét, nhưng thời điểm ở trên núi lại gặp phải đám người bà mối Vương , lúc ấy Loan Loan nhìn thấy mấy người đi về phía bờ sông nên cũng chỉ sợ người có tâm lại nhìn ra được cái gì thôi.
Loan Loan một mình đi tiễn Vương Tiểu Thảo thì Bách Thủ lo lắng không yên lòng, Lai Sinh nhìn ba người đều muốn đi ra ngoài thì cũng tò mò đòi đi theo, cho nên ăn xong cơm tối, thu dọn xong đồ, đóng kỹ cửa sân rồi mấy người liền ra khỏi thôn.
Vừa vặn tối nay có ánh trăng mông lung nên trên đường cũng không tính là quá tối, ba người không ai nói chuyện, chỉ có Lai Sinh vừa đi vừa nói nhỏ, thỉnh thoảng đá đá xuống đám cỏ dại ở ven đường.
Giống Lai Sinh thế cũng rất tốt, cũng không biết đùa giỡn tâm cơ gì, vĩnh viễn cũng sẽ không phiền não, lo lắng!
Rất nhanh đã đến Vương gia thôn, về đến cửa nhà, Loan Loan đưa tay gõ cửa, cha nàng ra mở cửa, khi ông thấy Loan Loan thì điều đầu tiên là sửng sốt, Vương Tiểu Thảo đứng ở phía sau của nàng, mà lúc nhìn thấy Bách Thủ và Lai Sinh ở phía sau thì cha nàng cũng đã cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì Bách Thủ đã tới lúc chiều, cho nên ông cũng biết Vương Tiểu Thảo sẽ về trễ một chút, nhưng làm sao lại có nhiều người tiễn như vậy đây?
“Cha.”
Nghe được giọng nói của Loan Loan thì cha nàng cũng hoàn hồn, ông liền để cho mấy người vào nhà, lại hỏi: “Các con ăn cơm chưa?”
Bách Thủ cũng đi lên gọi cha, Lai Sinh theo ở phía sau tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Mẹ Loan Loan nghe được giọng nói nên từ phòng bếp đi ra ngoài, khi bà thấy mấy người cũng ngẩn ra, đây cũng là lần đầu tiên mấy người tự mình đưa Vương Tiểu Thảo trở về đây, mẹ nàng ngừng việc đang làm rồi cũng đi theo vào nhà chính.
Loan Loan liếc nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cha mẹ, trong lòng cũng đã hiểu rõ một chút, đây có thể chính là chủ ý của bản thân Vương Tiểu Thảo, sau đó bỏ bao quần áo lên trên bàn, mẹ nàng nhìn thấy bao quần áo kia thì lập tức cười nói: “ Cái gì vậy?”
“Là quần áo của Tiểu Thảo.” Loan Loan nói.
“Quần áo? Quần áo gì ?” Mẹ nàng đang nghi hoặc, bà lập tức phát hiện quần áo trên người Vương Tiểu Thảo căn bản không phải của bản thân nàng, mở bao quần áo ra kiểm tra, thì thấy quần áo bên trong vẫn còn ẩm ướt, đây mới là quần áo của Vương Tiểu Thảo. vậy trên người Vương Tiểu thảo mặc có lẽ là quần áo của Loan Loan rồi!
Bà khẽ giật mình, mắt nhìn hai tỷ muội hỏi: “Cái này… kể mẹ nghe xem chuyện lộn xộn gì vậy?”
Loan Loan nhàn nhạt đứng lên, nói với cha mẹ nàng: “Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói.” Sau đó đi vào một gian phòng bên cạnh: ” Tiểu Thảo muội cũng đi vào đi.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Loan Loan thì sắc mặt của cha mẹ nàng cũng có chút thay đổi, cha nàng bất an mà liếc mắt nhìn Vương Tiểu Thảo, ông đi vào trước tiên, sau đó mẹ nàng cũng đi vào theo, Vương Tiểu Thảo đương nhiên không thể không đi vào, chỉ có thể kiên trì theo vào.
Bách Thủ, Lai Sinh còn cả Vương Nguyên Sinh thì ngồi ở nhà chính.
Cho đến bây giờ, Vương Nguyên Sinh vẫn là một đứa không hiểu chuyện, từ sau khi biết được sự lợi hại của Loan Loan xong thì hắn cũng không dám giống như trước nữa, nhìn thấy Loan Loan cùng Bách Thủ có cuộc sống tốt rồi, thì hắn còn biết lấy lòng Loan Loan hơn cả cha mẹ hắn. Bình thường nghe cha mẹ hắn nói chuyện thì hắn cũng hiểu Bách Thủ trăm ngàn đều thuận theo Loan Loan, trên căn bản thì cái gì cũng đều nghe theo Loan Loan.
Cho nên cái tên đáng ghét này cảm thấy chỉ cần lấy lòng nhị tỷ hắn là được, còn về phần Nhị tỷ phu, Vương Nguyên Sinh cũng không có nhăn mặt giống như trước kia nữa nhưng cũng không chủ động chào hỏi nhiệt tình.
Bách Thủ cũng không muốn chấp nhặt với trẻ con, hắn có thể đến đây cũng hoàn toàn là vì Loan Loan thôi.
Ba người ngồi ở nhà chính bắt đầu mắt to mắt nhỏ trừng nhau .
Sau đó thì Vương Nguyên Sinh bèn cầm bát rót nước từ trong ấm ra uống, hắn cũng không nói muốn rót cho hai người kia uống một bát.
Bách Thủ căn bản cũng không có ý muốn uống nước, nhưng Lai Sinh đột nhiên nhìn thấy thì cũng cảm thấy hơi khát nước, thế là tội nghiệp nhìn Bách Thủ rồi nói: “Ca, đệ cũng muốn uống nước.”
Bách Thủ hiếm có mà cười cười với hắn: “Ngoan, chúng ta về ngay thôi.”
Lai Sinh nhìn Vương Nguyên đang nháy mắt ra hiệu với hắn thì có chút không cam lòng, bỉu môi nói: “Đệ khát, đệ muốn uống bây giờ cơ!”
Bách Thủ quét mắt nhìn Vương Nguyên Sinh đang tác quái ở một bên rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, chỉ lát sau thì cầm một cái bát tới, cầm lấy ấm trên bàn rót một bát nước đặt trước mặt Lai Sinh, sau đó mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Vương Nguyên Sinh đang muốn đứng dậy đi cướp cái bát nước.
Vương Nguyên Sinh chỉ cảm thấy khi đó cái cổ của mình đều lạnh toát, bàn tay vươn ra không khỏi rụt trở về .