Chương 1-1: Vãn sanh

Tiếng trẻ khóc vực ta tỉnh lại. Còn chưa kịp mở mắt, cơn đau nứt da toác thịt lại đánh tới. Phải trải qua một trận đau đớn mất cả tu vi mười mấy ngàn năm, mới thấy cơn đau hậu sản này chẳng đáng là chi.


Bên ngoài phòng, thiên dao địa chuyển, sấm chớp liên hồi, Nhật Nguyệt đang cùng rọi sáng Âm Ti. Ánh sáng làm ta nhớ lại cảnh rừng đào hơn mười ngàn năm về trước, lần đầu tiên ta gặp chàng, cũng chói chang như vậy. Chớp mắt đã mười ngàn năm trôi, chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay đều đã lẫn lộn, nhạt nhòa trong tâm trí. Chỉ có bóng hình của chàng, bãi bể hóa nương dâu, nương dâu hóa đại mạc, vẫn không cách nào xóa mờ được.


Khi ta đào hôn trốn nhà, từ Miêu Sơn lên tận núi Thanh Minh xem rừng đào Nam Viên mấy ngàn năm mới nở một lần, nhìn thấy nụ cười của chàng ở trong rừng đào, ta đã nghĩ, chúng ta chỉ là bèo dạt mây trôi, thoáng qua một lần rồi thôi. Ba trăm năm sau, tái kiến ở Tử Hàm Trận mới biết, thì ra ta không phải bèo dạt, chàng cũng chẳng phải mây trôi.


Nghiệt duyên.


Chàng vẫn là chàng năm ấy, phiêu diêu giữa biển hoa đào rực rỡ, chỉ khác, lần này lấy tử huyết thế bích đào. Hình ảnh ấy khiến ta nhớ lại thuở nhỏ theo Tỏa Tích Chân Nhân tu hành ở núi Diễn, vẫn thường đọc cổ tích về chàng, biết một câu, “Vu La Chướng, ngoạm trăm dặm hùng binh” nhưng không hình dung ra được. Mãi đến ngày ấy tại Tử Hàm Trận, ta nhìn thấy chàng, áo trắng phong vân, tung chướng Vu La diệt sạch cổ tộc, mới biết chàng mạnh mẽ bao nhiêu, đáng sợ dường nào.


Cổ tộc diệt trong tay chàng ngày ấy, bao gồm cả Cổ Miêu Tộc, bao gồm cả cha anh ta, và bản thân ta.


available on google playdownload on app store


Trước khi quy tận, cha và các anh chị ta đã dùng hết tu vi, vắt hết nguyên thần, hy sinh giữ lại nguyên hồn của ta, nhét vào trong Đoạt Hồn Kiếm, lấy áo Dĩ Đan bao bọc lại. Mười ngàn năm sau, ta mới có thể lần nữa tái sinh. Những tưởng từ đó về sau vĩnh viễn làm một u hồn dã quỷ lẩn lút trong cõi Âm Ti, nhưng số mệnh lại một lần nữa cho ta gặp chàng.


Hai lần trước kia, chúng ta như gió như hoa lướt qua nhau. Vậy mà lần này, khi mọi thứ đã vỡ lỡ chẳng thể nào sửa lại được, chàng lại nhìn về phía ta, nụ cười vẫn rực rỡ như vậy.


Nếu như ta tái sinh chỉ là một u hồn dã quỷ bình thường, gặp lại chàng, có lẽ sẽ không đến nỗi khó khăn chật vật như vầy. Nếu như ngày gặp lại, hai chúng ta chỉ đơn giản là Diêm Đế và Miêu Y Tâm, mà không phải là kẻ thù diệt gia và hậu nhân còn sót lại… Tiếc rằng, tất cả đều là ‘nếu như’ mà thôi. Một ngày làm người Miêu Gia, suốt đời suốt kiếp mãi là người Miêu Gia, trên người ta, mãi mãi cất giữ Vong Kỳ, là thứ đã khiến tộc ta diệt vong, là thứ mà chàng luôn theo đuổi.


Ta từng hỏi chàng, “Vong Kỳ là tử huyệt của ta, chàng vẫn muốn lấy sao?”
Chàng cười nói, “Ta lấy nàng là được.”


Rốt cuộc chàng thật lấy ta, nhưng ta là người mang hận, chấp niệm quá sâu. Chàng thân là Tôn Thần, là Diêm Đế, là vị thần tu vi đạo hạnh cao đến không thể lường, cũng không thể cảm hóa được ta. Vì bản thân chàng, chính là nguồn căn chấp niệm của ta.


Ta trước kia không thích cô độc, nhưng mười ngàn năm Bích Băng Phong Bế, ta đã quen. Ta nghĩ ta giống chàng, cô độc như vậy, lãnh đạm như vậy. Nhưng chàng không giống, bên chàng, luôn có rất nhiều người. Ngưỡng mộ có, đơn phương có, kết nghĩa đào viên cũng có. Chàng lập Diêm Hậu, lập Hậu Cung, nhưng vẫn khăng khăng giữ ta bên mình, phong cho ta cái danh hiệu chẳng ra làm sao, ‘Đào Phu Nhân.’


Diêm Hậu của chàng, Quan Dung, đã nói với ta, “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi nghĩ Diêm Đế yêu ngươi? Ngươi cho rằng ngài ấy thân bất do kỉ mới diệt Cổ Miêu? Nếu ngài ấy đã không muốn thì không ai có thể ép được, nhưng nếu ngài ấy muốn thì thiên binh vạn mã cũng không thể cản!”


Lời này, không cần nàng ấy nói thì ta cũng hiểu. Ta biết chàng không dễ bị uy hϊế͙p͙, trừ phi chàng tự nguyện. Thật ra, chàng không cần phải dụ dỗ lừa gạt ta làm gì. Nếu chàng muốn Vong Kỳ, cứ việc nói, ta không thể đáp ứng giao cho chàng, nhưng nếu chúng ta đấu một trận, thì khi chàng lấy được nó, ta cũng coi như đã làm hết sức để không hổ thẹn với Miêu Gia. Mười ngàn ba trăm năm trước, chàng dùng kế diệt Cổ Miêu Tộc. Mười ngàn ba trăm năm sau, chàng vẫn muốn dùng kế lung lạc ta, muốn ta làm kẻ phản tộc. Đào Lang, chàng đúng là cực phẩm.


Vậy mà ta yêu chàng, yêu một người mãi mãi không biết yêu là gì, thật sự là tự tìm đường ch.ết.


Trong điện Ấn Dương, ta hành thích Thiên Đế, chàng đánh ta một chưởng, mang ta nhốt vào Kim Ma Tháp. Trong tháp, ta nói với chàng, “Ta là người cố chấp. Đối với Cổ Kỳ An và quá khứ, ta vĩnh viễn không thể buông xuống được, vì đó là những thứ tốt đẹp nhất mà ta đã bỏ lỡ… Đào Lang, chàng lại khác. Ta không có bỏ lỡ chàng, nên bây giờ cũng không có gì tiếc nuối. Trong đời ta, chàng, có lẽ là người duy nhất mà ta có thể buông tay…”


Không ngờ, một lời này của ta, chàng ép ta uống Vong Tình. Ta ngồi trên băng tỏa, nhìn Đốc Nha bưng vào chén thuốc mà bật cười. Đào Lang, ta đã nói ta không còn gì cả, chỉ còn quá khứ mười tám ngàn năm qua, vậy mà chàng vẫn muốn ép ta. Đào Lang, chàng thật quá tàn nhẫn.


Ta nói với Đốc Nha rằng ta đang mang thai. Nửa chén thuốc Vong Tình là ta nhờ Đốc Nha uống, nửa chén còn lại, người ấy đã giúp ta đổ đi. Đào Lang, chắc chàng không ngờ, người mà chàng gởi từ tám trăm năm sau đến tìm ta, lại giúp ta giấu chàng. Chắc chàng cũng không nghĩ tới, ta có thể nhìn thấy, nghe thấy y, vì ta chỉ là một nguyên hồn được cất trong Bích Băng.


Người ấy nói với ta, chàng của tám trăm năm sau vẫn luôn tìm ta. Người ấy nói, Thiên Đế đã vũ hóa, còn nói rất nhiều những điều khác, nhưng ta nghe không rõ, chỉ biết, ta sẽ sớm được thoát khỏi chàng, sớm được giải thoát. Ta nói với người ấy, chờ sau khi ta sinh nở, sẽ chỉ cách cho y lấy hồn phách của ta, nhưng ta buộc y phải thề, không được giao hồn phách của ta cho chàng.


Chàng mang ta định nhảy xuống Du Hồn Vực, cùng nhau đồng quy vu tận. Ta biết, đây chỉ là khổ nhục kế của chàng, khiến bốn người cháu của ta mềm lòng, khiến Thiên Cung không thể cản trở ta và chàng. Nhưng chàng không hiểu, ngăn giữa ta và chàng không phải là Miêu Gia hay Thiên Quy, mà là chấp niệm của ta, mưu tính của chàng.


Còn có Cổ Kỳ An… và nàng ấy…


Tỏa Tích Chân Nhân nói với ta rằng, ta sinh ra đã định là người chấp giữ Vong Kỳ, đứa trẻ này sinh ra, nhất định sẽ kế truyền Vong Kỳ từ ta. Vì vậy, ta đã dùng hết tu vi của mình nuôi thai. Lần này chào đời, đã khiến nhật nguyệt lộng vu, Thiên Địa hoán, ta nằm rã rời trên giường, cũng đếm được bảy mươi ba đạo lôi phong đánh xuống từ tận tầng mây thứ ba mươi ba.


Tỏa Tích Chân Nhân cùng các vị Bồ Tát đã đặt cho nó hiệu Đức, tên Luân. Đức Luân, ta không mong nó làm nên nghiệp lớn, chỉ mong nó bình an hạnh phúc. Nên ta đã nhờ Tỏa Tích Chân Nhân mang nó đến chỗ các vị Bồ Tát, ở đó, mong nó sẽ được bảo hộ, an toàn trưởng thành.


Người ấy hỏi ta, vì sao không bế Đức Luân một lần, dù gì cũng dứt ruột sinh ra. Ta cười, nếu ta nhìn nó, sẽ không thể đi được. Thân thể này cũng không phải tiên thai năm xưa khi mẫu thân sinh ta, chỉ là Bích Băng được ta tu luyện mà thành. Bích Băng ngàn năm còn có lúc tan, huống chi thân này đã qua mấy lần sinh tử tiêu hao, lần sinh Đức Luân khi nãy, đã không còn chống đỡ được nữa.


Cũng tốt, dù gì nguyên hồn của ta cũng sắp sửa thoát xác, giữ lại cái thể cũng chẳng để làm gì. Tan thành nước cũng tốt, đốt thành tro cũng tốt, ta không mấy đắn đo.


Chàng đến, một thân chiến bào uy vũ, thần sắc phong sương. Ta tưởng sẽ được một lần nhìn thấy chàng nổi giận, nhưng chàng chỉ ngồi bên ta, nở nụ cười nhàn nhạt hỏi, “Nàng phải đi rồi?”


Ta có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, chàng lấy ta vì Vong Kỳ, nay Vong Kỳ đã không còn bên người ta, chàng dĩ nhiên cũng không còn gì lưu luyến, sẽ không vì ta mà đau xót. Vẫn biết chàng vô tình, vô cảm, nhưng lúc này, ta lại thấy nhức nhối trong tim. Lạ thật, đáng lý băng hóa rồi, ta sẽ không thấy đau mới đúng. Ta cười, đáp, “Phải đi thôi. Ân oán giữa chúng ta, chàng đừng kéo Đức Luân vào.”


Chàng ôm ta, nói, “Ta không cần nó, chỉ cần nàng.”
Ta bảo, “Ta không còn nữa, chàng cũng quên ta đi thôi.”


Chàng ôm ta chặt hơn. Ta cảm giác thân băng của mình đang nứt dần, lại không thấy lạnh, vì không cảm nhận được thân nhiệt của chàng như trước kia nữa. Bề ngoài chàng rất lạnh, nhưng thân chàng rất ấm, khiến ta lưu luyến mãi không thôi. Người lãnh đạm thâm trầm như chàng, không nên có nụ cười tươi sáng và thân nhiệt cao như vậy mới đúng, thật là kỳ quái.


Chàng hỏi, “Nàng có trở lại không?”


Ta không đáp. Chỉ nghĩ, lần trước mất những mười ngàn năm, cũng may là ta còn tu vi pháp lực. Lần này, nguyên thần cũng không còn đủ, chỉ có hồn phách cất trong Đoạt Hồn Kiếm. Áo Dĩ Đan ta đã bọc lấy Đức Luân, không thể bảo vệ Đoạt Hồn Kiếm được. Thanh kiếm đó cũng đã sứt mẻ, phần hồn phách này của ta, không chừng cũng sẽ dần dần tiêu tán. Cổ Miêu Tộc ta giỏi nhất là bí thuật tái sinh, ta biết, trừ phi hồn phách được chuyển dời vào một bào thai, nhưng đó chỉ là viễn vông. Xem ra, số kiếp ta đã tận. Nghiệt kiếp, duyên phận giữa ta và chàng, cũng nên kết thúc từ đây.


Chàng nói, “Ta chờ nàng trở lại.”
Chàng là nguồn căn chấp niệm của ta, nay ta vũ hóa, cũng không mong chàng níu kéo, biến ta trở thành chấp niệm của chàng. Ta biết, chàng không thương ta, chàng chỉ muốn Vong Kỳ. Nói những lời này, có phải vì ta sinh cho chàng một đứa con, vì lâu ngày chung đụng, nên chàng luyến tiếc ta?


Trời sinh ta bản tính tự giác, nên lời yêu chàng, ta chưa bao giờ nói ra. Lỡ ta nói rồi, chàng lại như mọi khi, nhếch mép cười ta một cái thì sao? Ta cũng không muốn tự rước lấy nhục. Câu nói yêu chàng lên đến cửa miệng không biết bao nhiêu lần, ta đều nuốt xuống.
Chàng nói sẽ chờ ta, lần này, ta nói được không?


Đắn đo một hồi, rốt cuộc vẫn không dám nói.
“Đức Luân… sẽ rất giống chàng…” ta thật mong như vậy. Đức Luân giống chàng, ta sẽ không tiếc nuối đã dùng hết tu vi.
Chẳng ngờ, chàng lại nói, “Nếu nó giống nàng, ta sẽ để nó sống.”


Ta không hiểu, chàng muốn nó giống ta làm gì. Có lẽ chàng không biết, hình dáng này của ta, chẳng qua chỉ là do ta tưởng tượng ra để đúc thành. Hình dáng thật sự của Miêu Y Tâm, chính ta đã quên mất từ lâu. Ta hiện tại, không chừng lại giống một mỹ nữ thanh lâu nào đó mà ngày xa xưa lắm khi ta cùng các anh trai xuống hồng trần đàn đúm đã gặp qua. Chàng không thương ta, có lẽ cũng không thương Đức Luân, nhưng thói quen thật đáng sợ, Đức Luân nếu giống ta, chàng sẽ giam nó bên cạnh như đã từng giam ta sao?


Biết chàng tự tôn rất cao, nhưng vì Đức Luân, ta không thể không chọc tới. Ta nói, “Mẫu tử tình thâm, Đức Luân nếu giống chàng, ta có thể từ Đức Luân nhớ chàng là ai…”
Chàng siết chặt ta, bảo, “Nếu nàng dám quên ta, nàng dám quên ta, thì…”


Ta cắt lời chàng, “Ta sẽ không quên… chỉ cần có Đức Luân… ta sẽ không quên…” cơ thể ta cứng lại, nói thực khó khăn. Ta nghĩ, có lẽ đã tới lúc rồi. Việc Đức Luân đã xong, chỉ còn chàng, ta mãi không nghĩ ra cách gì chu toàn. Ta giận chàng ép ta uống Vong Tình. Nhân nào quả nấy, Đào Lang, chàng ép ta uống Vong Tình, ta dẫn chàng Trầm Thu Niệm.


Cổ Miêu Tộc ngoài bí thuật tái sinh, còn có rất nhiều bí phương gia truyền khác, trong đó, có một loại cỏ tẩy hồn gọi là Trầm Thu Niệm, so với Vong Tình quả thật mạnh hơn. Diêm La Điện của chàng dùng Vong Tình xóa hết ký ức chấp niệm của linh hồn trước khi đi vào luân hồi. Cổ Miêu Tộc cũng dùng Trầm Thu Niệm tẩy sạch tất cả ký ức lẫn chấp niệm, nhưng là của một nguyên thần, biến nguyên thần đó thành một thể nguyên sinh, chờ tái sinh vào một tiên thai khác, một lần nữa được sinh ra, một lần nữa sống lại tu tiên. Tự cổ, đây là cách để các vị Cổ Qủy tu thành Ma Tôn. Thiên Cung cho đây là cách tu trái đạo, ban lệnh cấm. Cổ Miêu Tộc không thuộc quyền quản lý của Thiên Quy, không hề vướng bận việc cấm hay không cấm.


Đức Luân, cũng là một nguyên thần cổ xưa, được ông nội cất giữ trong dược Trầm Thu Niệm từ khi ta chào đời đến nay, cũng đã yên tu được mười tám ngàn ba trăm năm, chắc chắn sẽ có căn cơ tu luyện hơn người.


Thân thể của ta là Bích Băng trong động băng có cỏ Trầm Thu Niệm, nay tan thành nước, cũng là nước chứa Trầm Thu Niệm. Chàng là một Tôn Thần, ta không biết Trầm Thu Niệm có thể áp chế chàng được bao nhiêu, nhưng chắc chắn, ký ức về Miêu Y Tâm của chàng sẽ như mây mù qua núi, mờ ảo vô vọng.


Ta bảo chàng hôn ta. Chàng thật sự hôn ta, có lẽ rất lạnh, vì ta chỉ là băng đá. Ta nói với chàng, “Vĩnh biệt.”
Kiếp trước, ta với chàng, bèo dạt mây trôi.
Kiếp này, nghiệt duyên nối theo nghiệt kiếp.
Sinh tử biệt ly, nếu còn có kiếp sau, ta hy vọng, vĩnh viễn không gặp lại.






Truyện liên quan