Chương 51
Trả bạc cho nhà Vạn thôn trưởng, Tống Tân Đồng và Hà nhị thẩm liền muốn đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa lại đụng phải một cô nương tướng mạo tú lệ, ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, đứng bên cạnh nàng còn có một người thập phần quen mắt, Tống Thanh Tú.
“Ngươi tới nhà thôn trưởng làm cái gì?” Tống Thanh Tú tranh mở miệng trước.
Một cô nương khác thì lôi kéo Tống Thanh Tú, sau đó cũng đưa vẻ mặt kiêu căng nhìn Tống Tân Đồng, “Ngươi tới nhà của ta làm cái gì?”
Tống Tân Đồng giật mình, rất nhanh nhớ lại cô nương này là ai.
Nàng gọi là Vạn Xuân Nguyệt, là tỷ tỷ ruột Vạn Xuân Thụ, bởi vì thường xuyên chơi cùng một chỗ với Tống Thanh Tú, chắc rằng tính khí nàng ta cũng sẽ không quá tốt.
Tống Tân Đồng không muốn gây chuyện, trực tiếp nói với Hà nhị thẩm: “Nhị thẩm, chúng ta đi trước đi.”
“Đi.” Hà nhị thẩm liền kéo Tống Tân Đồng đi đến bên kia thôn.
“Nhà bà ngươi cũng thật sự là quá đáng.” Mấy ngày nay Hà nhị thẩm nghe thấy không ít lời đồn đại không tốt, vẻ mặt lo lắng nhìn Tống Tân Đồng, “Cũng không biết sao lại có người ngoan tâm* như vậy.”
[*Ngoan ở đây là chỉ sự ngoan độc, tàn nhẫn nhé]
Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười, “Có lẽ cha ta căn bản không phải là con cháu nhà bọn họ đâu, đâu có chuyện ngay cả con đẻ cũng không cần.”
Hà nhị thẩm sửng sốt, trái lại không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy.
Tống Tân Đồng nghĩ đến nhà Vạn thôn trưởng gạch xanh tường ngói, mặc dù không có lớn như nhà Lục tú tài, cũng không có điêu khắc tinh tế như vậy, chẳng qua đối với nhà nông phổ thông như vậy đã vừa lòng rồi, “Thẩm nhi, xây một căn nhà như thế tốn bao nhiêu bạc?”
“Khoảng năm mươi lượng đi.” Trong nhà Hà nhị thẩm tuy là gạch mộc tường đá bình thường, nhưng cũng là dùng ngói xanh, cho nên đại thể có thể đoán ra một chút, “Thế nào, Tân Đồng muốn dựng phòng mới?”
Tống Tân Đồng lắc đầu, “Không đâu, chính là nghĩ sau này có bạc cũng dựng một căn nhà gạch xanh nhà ngói như vậy, tốt nhất là xây tường vây cao một chút, trong nhà chỉ có ba người chúng ta vẫn cảm thấy không an toàn, vạn nhất có tặc tới, chúng ta đều không biết phải làm sao?”
Hà nhị thẩm suy nghĩ một chút thấy cũng phải, “Các ngươi thế trước nuôi một con chó, chờ sau này có bạc lại xây một đại viện tử như của nhà Lục phu tử vậy, hẳn là ít nhất hai trăm lượng.”
Nuôi chó? Cái này trái lại có thể, Tống Tân Đồng tha thiết mong chờ nhìn Hà nhị thẩm, “Nhị thẩm thế có biết ở đâu có bán chó săn dữ một chút không?”
Hà nhị thẩm suy nghĩ một chút, “Ở trong trại nuôi gà liền có.”
“Đúng rồi, đã quên nói với ngươi, ta thay ngươi hỏi qua trại gà, muốn mua gà mái đẻ trứng có lời một con ước chừng ba trăm văn tiền, đều là mới bắt đầu đẻ trứng.”
“Hắn nói là vừa mới bắt đầu đẻ trứng, vậy ta làm sao biết có phải là thật hay không đâu?” Tống Tân Đồng hiếu kỳ hỏi.
“Cái này có thể nhìn.” Hà nhị thẩm giải thích một phen, thấy nàng còn chó chút mơ hồ, “Chờ trả bạc hết cho ba nhà còn lại, ta liền dẫn ngươi qua làng núi phía nam tự mình chọn, bảo đảm là vừa đẻ trứng không bao lâu.”
“Có xa hay không a? Đừng làm lỡ chuyện của thẩm.” Tống Tân Đồng nói.
Hà nhị thẩm nói: “Không xa, sau khi ra cửa thôn đi hai khắc chung là đến.”
“Vậy cảm ơn nhị thẩm.”
“Cái này có gì, ta trái phải cũng không có chuyện gì.”
Đào Hoa thôn hơn tám mươi hộ, muốn đi hết vẫn là rất phí công phu, Hà nhị thẩm dẫn Tống Tân Đồng đi chung quanh đã lâu mới tới nhà Lưu Đại Phi, sau khi đi ra lại đến nhà Quách đại nương.
Lúc Tống Tân Đồng đem bảy trăm văn đưa cho bà, Quách bà tử còn lật qua lật lại đếm nhiều lần, “Tiền này không đúng sao?”
“Không phải bảy trăm văn sao?” Tống Tân Đồng hỏi lại.”
“Thế nhưng lúc trước ta cho nhà các ngươi mượn một lượng bạc.” Quách bà tử trầm mặt, mở mắt nói mò.
Hà nhị thẩm cười nói: “Chẳng lẽ là Quách đại nương nhớ lầm? Ta nhớ hơn nửa năm trước tìm nha đầu Tân Đồng muốn trả bạc một hồi, lúc đó bởi vì trong tay eo hẹp quá nên trả trước ba trăm văn, lúc đó tức phụ của đại nương đã ở đó.”
Nói xong lại cười híp mắt nhìn Lưu thị bên cạnh cùng nàng niên kỳ không sai biệt lắm, “Ngươi còn nhớ đi?”
Mặt Lưu thị đổi đổi, sau đó vụng trộm liếc nhìn biểu tình mẹ chồng nhà mình một cái, ấp a ấp úng nói: “Ta không nhớ rõ lắm.”
“Không nhớ rõ à?” Vậy ta tìm Chu Hòe Hoa các nàng hỏi một câu, nghĩ đến chắc có người còn nhớ.” Đừng thấy Hà nhị thẩm gặp người có ba phần cười, kỳ thực rất lợi hại.
Quách bà tử da mặt lỏng bỏng run rẩy, vỗ vỗ đâu: “Phải phải phải, xem trí nhớ ta này thế nào lại quên mất, đích thực là bảy trăm văn.”
Khóe miệng Tống Tân Đồng hơi giật giật, đáy mắt lộ ra ý cười chế nhạo.
Hà nhị thẩm cao giọng nói: “Vậy bảy trăm văn kia đại nương đã thu được rồi nhưng cũng đừng lại quên mất.”
Tiếng nói chuyện rất lớn, vài hộ sát vách đều nghe thấy được.
Lúc này nên đến phiên Tống Tân Đồng, nàng cầm một bao kẹo đường ra, đưa cho Quách bà tử, “Đây là tạ lễ cho đại nương, cảm ơn đại nương lúc trước nguyện ý giúp nhà chúng ta, cảm ơn nhiều.”
Nói xong lại bái một cái, thoạt nhìn cực kỳ cung kính.
Được tạ lễ kẹo đường, lại được nâng cao lên như vậy, Quách bà tử cũng cười như hoa nở, “Đều là cùng một thôn, bà con xa không bằng láng giềng gần mà, giúp đỡ hỗ trợ nhau không phải là nên sao.”
“Đại nương nói có lý.” Tống Tân Đồng phụ họa nói.
Mắt Quách bà tử chuyển chuyển, “Ta nghe Hoa Hỉ Thước nói Tống nha đầu giúp đại tửu lâu trong thị trấn đào rau, cho nên trong thời gian ngắn liền có tiền trả bạc cho lão bà tử ta?”
Tống Tân Đồng trầm mặt, chẳng qua nghĩ đến ý tứ của Tống chưởng quỹ, cũng không có giấu giếm nữa, “Đúng vậy, một văn mười cân, đại nương nếu như muốn thay tửu lầu đào rau cũng có thể.”
“Tiện nghi như vậy? Rau xanh giá còn cao hơn so với cái này.” Quách bà tử có chút nhìn không thuận mắt.
Tống Tân Đồng phụ họa nói: “Cỏ dại tự nhiên không so được với rau xanh, nếu như đại nương muốn đi, ta có thể thay đại nương giới thiệu, chẳng qua phải ký văn thư, hai ngày phải đưa mấy nghìn cân, thấp hơn con số này phải bồi tiền.”
“Ôi, phải phiền toái như vậy, quên đi, ta vẫn là đi bán rau xanh.” Quách bà tử cũng không có hứng thú nghe tiếp, giá tiện như thế, cũng chỉ có Tống gia nha đầu mới để ý.
Từ Quách gia đi ra, hia người lại đi nhà Thôi Thiết Trụ.
Vừa tới cửa liền nhìn thấy cái phụ nhân* gặp phải ở cửa huyện thành, bên cạnh nàng còn có một nam nhân mặc quần áo mụn vá, hai người đeo giỏ đang định ra cửa.
[*: Gốc là tiểu con cái nhân, bên chương năm mươi cũng có nhưng mình để chương này mới nói, mình bó tay với cái cụm từ này nên chọn ‘phụ nhân’ nhé, bạn nào biết giúp mình sửa nhé, bình luận ở bên cạnh mình đọc sẽ sửa]
Tống Tân Đồng nhìn phòng ở Thôi gia cũng giống nhà mình là nhà cỏ tranh cũ nát, lập tức liền không còn so đo đối với sự chất vấn của phụ nhân này hôm nay nữa, có thể vẫn chịu đựng không tìm nàng trả tiền nợ thì đã là rất khoan dung với nàng rồi.
Nghĩ đến hôm nay hẳn là nghe lời bọn người Diệp Quế Hoa và Hoa Hỉ Thước gây xích mích, lúc này mới không nhịn được.
“Thôi thúc.” Tống Tân Đồng lớn tiếng kêu một tiếng.
Thôi Thiết Trụ buông cái cuốc, “Nha đầu Tống gia tìm ta có việc gì?”
“Ta là tới trả một lượng bạc năm ngoái Thôi thúc cho nhà mượn.” Tống Tân Đồng đem một lượng bạc cuối cùng và kẹo đường cùng nhau đưa cho Thôi Thiết Trụ, “Đa tạ Thôi thúc.”
Thôi Thiết Trụ không thể tin được nhận lấy bạc, cười hàm hậu, “Tống gia nha đầu không cần gấp, ngươi trước cầm đi dùng đi.”
Tiểu phụ nhân sốt ruột liếc nhìn nam nhân nhà mình một cái, chẳng qua bị tầm mắt như có như không của Tống Tân Đồng nhìn lướt qua, cũng không dám nói thêm cái gì.
“Không cần, cảm ơn Thôi thúc, Thôi thẩm.” Tống Tân Đồng hướng phía hai người Thôi Thiết Trụ bái một cái, sau đó liền cùng Hà nhị thẩm đi về hướng cửa thôn.