Chương 33: Sinh hài tử và mắng chửi người hoàn toàn có thể cùng xảy ra…

Sắc mặt Thẩm Huy trắng bạch, ôm Hoa Đào hỏi liên tiếp, “Nàng sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái?”
Liêu thị và Trương thị dù sao cũng là người từng trải, lập tức hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng đều đã có đáp án, Hoa Đào mang thai đã đủ tháng, nhìn tình trạng này, sợ là muốn sinh.


Liêu thị lập tức lau tay đứng lên, nói với Thẩm Phong, “Tướng công nhanh đi mời bà đỡ Tống đến, nhớ phải nói rõ mọi chuyện, để nàng biết được tình huống.”
“Hỉ nhi tới phòng sinh đặt thêm đệm lên giường, lấy thêm vài chậu than mang vào, sau đó đun thêm chút nước ấm.”


“Nhị đệ và nhị đệ muội chịu khó chăm sóc mấy đứa nhỏ này. Tam đệ ôm tam muội vào phòng sinh đi, sợ là sắp sinh đó. Tứ đệ chăm sóc tứ muội cho tốt, tẩu đi khử trùng vải sạch.”


Liêu thị nói hai ba câu đã phân phó tốt công việc cho mọi người. Người bị phân công cũng nhanh chóng đi làm việc. Vài đứa nhỏ cũng bị chuyện đột nhiên phát sinh này dọa sợ. Trương thị nhanh chóng ôm lấy nữ nhi, lại bảo Tranh nhi dắt Diệu nhi và Hâm nhi. Thẩm An ôm lấy Khâm nhi, Trương thị sờ sờ đầu Tranh nhi, “Đi, chúng ta tới phòng khác chơi, buổi tối đói bụng, nhị thẩm nấu bánh trẻo cho các con ăn.”


Thẩm Huy tái nhợt, nghiêm mặt ôm Hoa Đào đang vì đau mà rên rỉ không ngừng vào phòng sinh. Phòng sinh được chuẩn bị trong một sương phòng. Hỉ nhi đã chuẩn bị giường đệm ổn thỏa. Thẩm Huy nhẹ nhàng buông Hoa Đào ra. Tay phải của hắn đã có chút ướt át. Hắn biết đây là do nước ối vỡ ra.


Mặt Thẩm Huy cương cứng lại, môi gắt gao mím chặt, cả người run nhè nhẹ. Lần trước, lần trước cũng như thế này, Tôn thị sắc mặt tái nhợt kêu lên đau đớn, được hắn ôm vào phòng sinh, rốt cuộc cũng không thể gọi hắn một tiếng tướng công nữa, cứ thế mà đi, mang theo cả đứa nhỏ chưa ra đời của hắn.


available on google playdownload on app store


Trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn. Hắn lấy lại tinh thần, thấy một đôi mắt hừng hực tinh thần, trong hai tròng mắt tràn đầy kiên định, “Ta không sao! Con của chúng ta cũng sẽ không sao! Chàng phải tin tưởng ta!”


Lời này của nàng giống như búa tạ đánh vào trong lòng hắn. Đúng vậy, nàng là Hoa Đào, là Hổ cô nương đứng đầu trấn Tú Thủy, nàng không phải Tôn thị. Giờ phút này tuy rằng vô cùng thống khổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định nhìn hắn, tay nàng gắt gao túm lấy tay hắn. Nàng đang dùng hết tất cả sức lực để chứng minh lời nàng nói, nàng không sao! Đứa nhỏ cũng sẽ không sao


Ánh mắt Thẩm Huy có chút ướt, hắn nhìn nàng vì thống khổ mà biểu tình có chút vặn vẹo, nhìn cái bụng cao ngất của nàng. Hắn run run đưa tay xoa cái bụng của nàng, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Ta đi mua cho nàng hoa đào cao nàng thích nhất. Chờ đứa nhỏ ra đời, nàng nhớ phải ăn.”


Hoa Đào nở nụ cười, vỗ nhẹ lên bàn tay có chút run run của hắn, nhẹ nhàng nói một câu, “Được.”


Liêu thị vào nhà lấy khăn sạch đun nóng khử trùng xong, thấy Thẩm Huy vẫn còn ngồi đó, đang định nói nam nhân không thể vào phòng sinh, lại đột nhiên nhớ đến Tôn thị… Quên đi, dù sao chút nữa hắn cũng phải đi ra ngoài. Liêu thị bỏ qua, coi như không nhìn thấy.


Thẩm Phong đã mời được bà đỡ Tống tới. Bà đỡ Tống sau khi bước vào phòng liền cau mày nói, “Nam nhân đều đi ra ngoài! Phòng sinh không phải nơi nam nhân có thể đi vào.”


Thẩm Huy nắm chặt tay Hoa Đào, nghe thấy bà đỡ Tống nói nhưng động cũng không thèm động, giống như cọc gỗ ngồi đóng đinh tại chỗ. Hoa Đào hít sâu một hơi, thả tay hắn ra, “Chàng đi ra ngoài đi, nhớ cầm hoa đào cao chờ ta.”


Bà đỡ Tống trực tiếp đi lên đẩy Thẩm Huy ra, vươn tay sờ xuống dưới, gật đầu với Liêu thị, “Nước ối vỡ, sắp sinh rồi.”


Liêu thị vội đẩy Thẩm Huy đi ra. Lúc đi tới cửa, Thẩm Huy quay đầu lại liếc nhìn thêm một lần nữa, Hoa Đào nằm ở trên giường cũng đang nhìn hắn. Hắn thấy Hoa Đào nhìn mình cười nhẹ, tâm của hắn cũng dần ổn định.


Ra khỏi phòng sinh, hắn hít sâu một hơi. Hắn phải tin tưởng Hoa Đào. Hoa Đào đã hứa với hắn rồi, nàng và đứa nhỏ sẽ không sao, nếu… Nếu Thẩm Huy hắn thật sự có số khắc thê tuyệt tử, như vậy lần này, hắn sẽ không để hai mẹ con Hoa Đào cô độc rời đi, hắn sẽ đi cùng hai mẹ con nàng, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Hắn nhất định sẽ không bỏ lại thể tử và đứa nhỏ!


Trinh nương lo lắng liên tiếp nhìn về phía phòng sinh, “Tướng công, sẽ không có chuyện gì chứ?” Hai tay nàng bất an nắm lại. Nữ nhân sinh đứa nhỏ là như đi vòng qua quỷ môn quan. Nàng không tự giác xoa xoa bụng của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.


“Không sao đâu, nàng yên tâm đi.” Thẩm Nghị ôm Trinh nương. Hắn biết Trinh nương đang lo lắng điều gì. Tuy rằng trong lòng hắn cũng không hề yên ổn, nhưng hắn vẫn an ủi nàng.
“Nàng có đói bụng không?” Hắn vỗ về bụng Trinh nương, bữa cơm đoàn viên buổi tối, tuy có ăn nhưng ăn hơi sớm.


Trinh nương lắc đâu. Hiện tại, nàng không đói mà đói cũng ăn không vô. Trong lòng nàng đều là an nguy của Hoa Đào và đứa nhỏ.


Thẩm Nghị nhíu mày nhìn bộ dáng lo lắng không yên của nàng, tiến lên đỡ lấy thắt lưng nàng, “Nếu không thì nàng đi ngủ đi, ta trông cho. Có tin tức gì ta sẽ chạy đến báo cho nàng biết?”


Trinh nương nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Tuy nàng lo lắng khó mà ngủ nổi, nhưng nàng cũng hiều được, hiện giờ mình đang mang thai, làm việc không tiện, phải chăm sóc thêm mình nữa càng khiến cho mọi người thêm bận rộn.


Để Thẩm Nghị giúp mình nằm lên giường, đắp thêm chăn. Thẩm Nghị cũng nghiêng người tựa vào bên giường nằm xuống, đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ mái tóc dài của nàng, “Ta dỗ nàng ngủ.”


Không biết là do sau khi mang thai trở nên thèm ngủ, hay là do Thẩm Nghị ôm quá ấm áp, Trinh nương ngáp vài cái, cọ cọ vào lòng Thẩm Nghị, ngủ thiếp đi.


Xác định nàng ngủ say rồi, Thẩm Nghị mới nhẹ nhàng hôn nàng một cái, rón ra rón rén xuống giường, đắp lại chăn cho nàng, lại đắp thêm một tầng chăn mỏng nữa lên trên, đốt một chút hương ân thần, mới cẩn thận đi ra khỏi phòng.


Thẩm Nghị đi tới trước phòng sinh, thấy Thẩm Phong mang cái ghế dựa ra đặt trước hành lang để ngồi, phía trước đặt một chậu than đang cháy, còn Thẩm Huy thì đứng thẳng tắp không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đại môn đang đóng chặt, trong phòng truyền ra tiếng gào đến khàn cả giọng của Hoa Đào. Thẩm An cũng vội vàng chạy tới, “Sao rồi?”


Thẩm Phong lắc đầu, “Trong phòng chưa có tin tức gì, có lẽ còn lâu nữa.”
Thẩm An gật gật đầu, “Lần đầu tiên sinh đứa nhỏ đều như vậy. Lúc Hâm nhi ra đời , đệ cũng phải đợi mất cả ngày trời.”
“Bọn nhỏ đâu?”


“À, đều ngủ ở trong phòng đệ rồi. Nương của Hâm nhi đang nhìn tụi nó.” Thẩm An thổi hơi, dùng sức chà sát hai tay.
Thẩm Phong ngẩng đầu liếc mắt một cái, “Đều lại đây cho ấm áp một chút đi.” Lại hỏi Thẩm An, “Đều ở trong phòng đệ? Làm sao đủ chỗ?”


Thẩm An ha ha cười, vươn tay hơ lửa, “ Bốn tiểu tử nằm song song với nhau ngủ cùng một chỗ. Thược nhi có giường nhỏ của riêng mình. Nương của Hâm nhi nói nàng không buồn ngủ, chờ tin tức của tam đệ muội.” Lại hỏi Thẩm Nghị, “Tứ đệ muội ngủ rồi?”


Thẩm Nghị gật gật đầu, “Nàng nói muốn đợi tin tức, đệ đốt hương dỗ nàng ngủ.”
“Muội ấy giờ như vậy thì không nên lo lắng, ngủ cũng tốt. Lão tam, lại đây, đừng đứng ở đó chặn đường. Lão tứ, kéo tam ca đệ lại đây.” Thẩm Phong phân phó Thẩm Nghị.


Thẩm Huy tuy rằng ngồi xuống, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ hoảng hốt của hắn. Bốn huynh đệ yêu lặng hơ lửa, ai cũng không nói gì nữa.
Mành bị xốc lên, Hỉ nhi hé đầu nhỏ ra dò xét. Thẩm Huy vội hỏi, “Trong phòng sao rồi? Hài tử đã sinh chưa? Có hay không…” Thanh âm của hắn có chút kinh hoảng.


Hỉ Nhi vội vàng xua tay, “Chưa đâu, chưa đâu, tam lão gia đừng nóng vội, tam nãi nãi rất tốt. Đại nãi nãi sợ các ngài lo lắng, bảo nô tỳ đến truyền lời, tam nãi nãi hết thảy đều ổn, chắc là sau nửa đêm đứa nhỏ mới chào đời , nô tỳ lại đi đun thêm chút nước ấm.”


Nói xong vội vã chạy về hướng phòng bếp, sắc mặt Thẩm Huy tái nhợt, tay gắt gao nắm lại .”Nàng. . . . . Không có việc gì chứ?”


Thẩm Nghị nghe trong lòng đau xót, hắn không biết Thẩm Huy hỏi ai, lại cảm thấy Thẩm Huy ai cũng chưa hỏi. Thẩm Nghị đặt tay lên trên vai Thẩm Huy, “Tam ca, thân mình tam tẩu luôn luôn khỏe mạnh, huynh không cần lo lắng.”


Nói xong câu này, Thẩm Nghị lại nghĩ tới Trinh nương, cũng không biết lúc Trinh nương sinh đứa nhỏ sẽ như thế nào. . . . Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh run, không dám nghĩ thêm nữa.
Hỉ nhi bưng một chậu nước ấm hồng hộc chạy tới, thân hình linh hoạt chui vào trong phòng.


“A… Đau quá a… Ta không sinh! Không sinh!… A…” Từ trong phòng truyền ra tiếng hét thất thanh của Hoa Đào. Mặt Thẩm Huy cũng theo đó mà càng lúc càng thêm khó coi.
“Hoa Đào, chúng ta không sinh nữa! Không sinh nữa!” Thẩm Huy đứng phắt dậy, hướng về phía phòng hô to, vừa hô vừa định chạy về phía phòng!


“Tam đệ!”


Vẫn lưu ý Thẩm Huy, Thẩm An là người đầu tiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng liền chạy lên túm chặt lấy Thẩm Huy, sợ hắn vọt vào phòng sinh. Nam nhân tiến vào phòng sinh là điềm xấu không nói, bây giờ chạy vào phòng sinh, nếu mang theo hàn khí đi vào, đông lạnh Hoa Đào và đứa nhỏ, Thẩm Huy nhất định sẽ tự trách đến ch.ết!


Thẩm Nghị và Thẩm Phong cũng vội vàng chạy lên giúp Thẩm An kéo Thẩm Huy ngồi lại trên ghế. Thẩm Huy giãy dụa, gân xanh hiện hết lên, trên mặt cũng loang lổ nước mắt, “Ta không cần đứa nhỏ cũng không được hay sao? Các ngươi buông! Buông! Ta chỉ muốn nàng còn sống, ta không cần đứa nhỏ cũng không được sao…”


“A!” Thẩm Huy bị đánh một cái thật mạnh vào mặt, nửa mặt bị đánh nhất thời xưng lên, người cũng ngã sấp xuống, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không dậy được.


Hai mắt Thẩm An sáng như đuốc, nam nhân này bình thường ở nhà luôn trầm mặc, giờ phút này khắp người tản ra nét uy nghiêm. Hắn vẫn duy trì tư thế nắm tay đánh người, “Tỉnh chưa? Chưa tỉnh để ta làm cho đệ tỉnh thêm chút nữa!” (thích Thẩm An ca, lão nhị đúng là bao h cũng bá đạo nhất hehe)


Thẩm Nghị vội nâng Thẩm Huy dậy. Thẩm Huy lấy tay lau máu tươi chảy ra nơi khóe miệng, trên mặt một mảnh tro tàn, chậm rãi nhắm mắt lại, lệ nơi khóe mắt cũng chậm rãi rơi xuống.


“Thối thư sinh… Ngươi gào cái khỉ gì chứ?… A… Đau ch.ết mất… Ngươi tin ta có được hay không… Ta… Ta đã nói ta và đứa nhỏ… A… Chúng ta đều không có việc gì… Ta hoài thai hắn mười tháng… Ngươi bảo ta đừng sinh… Ta đây mệt mỏi nhiều như vậy… A… Đừng nói vớ vẩn… Ta còn phải sinh đứa nhỏ đó… Không tốn công chửi ngươi nữa…”


Trong phòng ngoài phòng, mọi người đều hóa đá.
Hổ cô nương đứng đầu trấn Tú Thủy quả nhiên danh bất hư truyền! Lúc sinh đứa nhỏ còn dư khí lực mà mắng chửi người (chồng hoho)!


Sau đó liền truyền đến thanh âm hổn hển của Liêu thị, “Muội chuyên tâm một chút cho ta! Biết muội thích trẻ con rồi! Dùng sức. . . .”
Trong mắt Thẩm Huy bật ra ra một tia tinh quang, giãy khỏi tay Thẩm Nghị ,đứng lên ghé sát vào cửa sổ nói, “Được được, ta không ầm ỹ nàng nữa, ta không ầm ỹ nàng nữa. . .”


“Câm miệng! A. . . . . !”
“Oa oa. . . . .” Trong phòng truyền đến trẻ con khó lớn, bồi tiếp sau đó là tiếng chúc mừng không ngớt của bà đỡ Tống.
Thẩm Phong vội cao giọng hỏi, “Trong phòng vẫn tốt chứ?”


Liêu thị cao giọng trả lời , “Mẫu tử bình an, là một thiên kim! Trước đừng để cho Tam đệ tiến vào, trong phòng huyết khí nặng nề, đợi thu thập ổn thỏa rồi hãy vào.” Trong thanh âm của Liêu thị còn mang theo vài phần buồn bực, lại lộ ra vài phần như trút được gánh nặng.


Thẩm Nghị vội đi lên chúc mừng Thẩm Huy, “Chúc mừng Tam ca sinh được thiên kim!”


Thẩm Huy lúc này mới ngây ngốc cười ra tiếng, mẫu tử bình an! Mẫu tử bình an! Thật tốt quá, nàng quả nhiên không có làm cho hắn thất vọng, nàng hứa với hắn nhất định sẽ mẫu tử bình an, nàng quả nhiên làm được ! Thẩm Huy chỉ cảm thấy hiện tại hắn vui mừng đến mức tâm đều muốn bay lên!


Thẩm Phong thở phào một cái, sau đó mới cau mày quở trách Thẩm An, “Xuống tay cũng quá nặng!”
Thẩm An không được tự nhiên chà xát hai tay, khó khăn nở nụ cười, “Cái kia. . . . . Nhất thời không khống chế được lực đạo. . . .”


Thẩm Phong nhìn bộ dáng của hắn lại cảm thấy buồn cười, hai huynh đệ liếc nhau, đều cười to ra tiếng.


Cảm tạ bà đỡ Tống xong, Thẩm Phong liền tự mình đưa bà đỡ Tống về nhà, lại đưa thêm một cái hồng bao thật to, còn nói lúc tắm ba ngày cho đứa nhỏ còn phải phiền toái bà đỡ Tống, bà đỡ Tống âm thầm suy nghĩ một chút nhận lấy hồng bao, mặt mày hớn hở đáp ứng .


Trong phòng thu thập xong xuôi, Liêu thị mới để cho Thẩm Huy đi vào, Hỉ nhi cầm đồ đạc thu thập đi ra. Thẩm An, Thẩm Nghị và Liêu thị đứng ở cửa nhỏ giọng nói chuyện.


Liêu thị vừa bực mình vừa buồn cười, “Nào có người nào giống như muội ấy chứ, lúc sinh đứa nhỏ còn có khí lực chửi người. Tẩu cũng thật sự là bội phục. Tuy nhiên, thân thể muội ấy quả thật rất tốt, một chút cũng không sao, tẩu còn tưởng rằng phải kéo dài tới qua nửa đêm chứ, kết quả nước ối vỡ không bao lâu đứa nhỏ ra đời .”


Thẩm Nghị và Thẩm An đều ha ha cười rộ lên, mẫu tử bình an là tốt rồi.
“Các đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi, tẩu đi nấu cho muội ấy bát canh trứng gà bồi bổ.” Liêu thị nói xong đi về hướng phòng bếp.


Sắc mặt Thẩm An thoải mái, nói với Thẩm Nghị, “Đi thôi, nhị tẩu đệ đợi tin này lâu rồi. Ta đi báo cho nàng tin này. Đệ cũng sớm quay về nhìn tứ đệ muội đi.”


Thẩm Nghị gật gật đầu, còn không quên hướng về phía Thẩm An giơ ngón tay cái lên, “Nhị ca, thực không biết rằng huynh còn có bản lĩnh này đó!”
Thẩm An hiểu được, “Tiểu tử đệ đến lúc đó nếu cũng như vậy, nhị ca cũng sẽ cho giúp đệ một chút, cho đệ cũng thanh tỉnh nhé.”


“Ha ha… Nhị ca đừng nói giỡn… Đệ về phòng trước !” Thẩm Nghị xấu hổ cười cười, vội vàng trở về phòng mình.


“Xú tiểu tử này, từ nhỏ đến lớn đều là ta đánh các ngươi, hiện tại trưởng thành quên hết cả rồi, xem ra ta vẫn tu thân dưỡng tính luyện công phu cho tốt a! Bên ngoài ngày ngày bôn ba gian khổ… Vui mừng nghe thấy tin kỳ lân reo hò…” Thẩm An hát tiểu khúc, đi nhanh về hướng sân phòng mình.






Truyện liên quan