Chương 59: Cơ

Edit: Huyền Hiền nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Giáng Vân hiên.
Tô Tiểu nghi nằm trên giường, trên người mặc một bộ trung y màu hồng cánh sen, cổ tay trắng ngần như tuyết lộ ra ngoài mép giường, bên cạnh có một Thái y đầu đã bạc trắng đang quỳ bắt mạch.


Hoàng đế chỉ mặc thường phục, nhìn Thái y hỏi: "Sức khỏe Tô Tiểu nghi như thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?"
Sau khi bắt mạch xong, Thái y cau mày quay lại trả lời với Hoàng đế: "Mạch tượng của Tô Tiểu nghi vẫn còn có chút hỗn loạn, nhưng thai vẫn tốt, xem ra thai nhi rất bình an."


Thái y vừa dứt lời, trên mặt Hoàng đế và Tô Tiểu nghi đều hiện lên vẻ vui mừng, sắc mặt tái nhợt của Tô Tiểu nghi cũng lộ ra nụ cười xinh đẹp, nhưng trong mắt lại rưng rưng lệ, khẽ nói: "Ông trời phù hộ."


Hoàng đế đứng dậy vỗ vỗ bả vai của Tô Tiểu nghi, an ủi nói: "Trẫm cũng đã nói là sẽ không có việc gì mà. Trong bụng của nàng đang mang là Hoàng tử của trẫm, chắc chắn sẽ có tổ tiên phù hộ, nhất định sẽ bình an khoẻ mạnh."


Nụ cười của Tô Tiểu nghi càng tươi tắn hơn, như vừa trút được gánh nặng, đầu nhẹ nhàng dựa vào người của Hoàng đế, thanh âm ngập tràn hy vọng: "Hoàng thượng, tần thiếp thật sự rất vui vẻ, con của chúng ta nhất định sẽ bình an ra đời phải không?"


Hoàng đế cũng nở nụ cười, dù có nói như thế nào, đứa nhỏ không có việc gì là tốt nhất.
Lão Thái y đứng bên cạnh, nét mặt có chút nghi hoặc, mạch tượng của Tô Tiểu nghi vẫn có chút kỳ lạ, nhưng mặc kệ nói như thế nào, thắc mắc này vẫn cứ nên giữ trong bụng là tốt hơn.


available on google playdownload on app store


Đến buổi trưa, Hoàng đế lưu lại Giáng Vân hiên dùng bữa, sau khi Tô Tiểu nghi được Thái y chẩn mạch xong, tinh thần cũng tốt lên vài phần, ngồi bên cạnh Hoàng đế có phần xứng với câu trai tài gái sắc.


Hoàng đế dùng bữa qua loa, sau đó bỏ đũa bạc trong tay xuống, mở miệng nói: "Trẫm nghĩ nàng cũng nên thăng vị, dù sao cũng mang thai, đã có khác biệt."


Lúc trước không có nhắc đến thăng vị, cũng là vì thai tượng luôn bất ổn. Nếu được thăng vị, sau đó lại sinh non, vậy thì không phải là hỷ sự. Bây giờ thai nhi đã an ổn, nên Hoàng đế cũng nhắc lại chuyện này.


Mặt Tô Tiểu nghi đỏ bừng, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tần thiếp có tài đức gì chứ, có thể vì Hoàng thượng mà mang long tự đã là sự vinh sủng lớn nhất đối với tần thiếp rồi, tần thiếp không dám hy vọng xa vời quá nhiều."


Hoàng đế ôn nhu cười nói: "Mang thai được thăng vị là chuyện theo lệ thường, nàng cũng không cần quá sợ hãi."
Tô Tiểu nghi ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn ỷ lại, thật xinh đẹp.


Hoàng đế cũng cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ, mở miệng nói: "Tiểu nghi là Tòng Thất phẩm, thăng vị lên chính là Chính Thất phẩm Lương nghi và Lương viện. Vừa lúc trong cung đang trống vị trí Lương nghi, thăng vị cho nàng trở thành Lương nghi thì như thế nào?"


Khóe miệng Tô Tiểu nghi nâng lên, cười miễn cưỡng: "Đều rất tốt, tần thiếp rất vui mừng."
Hoàng đế nhìn bộ dáng cười miễn cưỡng của Tô Tiểu nghi, ôm bả vai của nàng, thấp giọng nói: "Làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên không vui, là do cảm thấy làm Lương nghi không tốt sao?"


Tô Tiểu nghi vội vàng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, khẽ nói: "Sao tần thiếp dám có ý bất kính như vậy, chỉ có điều nghe thấy Lương nghi, Lương viện thì trong lòng có chút chua xót, tần thiếp xuất thân từ Nhạc phủ... Không được xem là một nữ tử lương gia [1]."
[1] Lương gia (良家): Nhà thanh bạch trong sạch.


Nhắc đến điều này, Tô Tiểu nghi đã như hoa lê đái vũ, khóc không thành tiếng.


Hoàng đế nghẹn lời, cũng nghĩ đến vụ án, thầm thở dài, an ủi nói: "Đừng khóc, thân thể nàng luôn yếu đuối, nếu như lại buồn phiền quá độ, đối với hài tử không tốt. Huống chi, nàng là phi tần của trẫm, sao lại không được xem là nữ tử lương gia, ai dám ở sau lưng trẫm nói bậy, trẫm liền trị tội người đó."


Tô Tiểu nghi vội vàng lấy khăn tay lau lung tung lên mặt, cười nói: "Tần thiếp lỡ lời."
Hoàng đế nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Tiểu nghi, hạ giọng an ủi: "Đừng đau lòng, vậy chúng ta không cần Lương nghi, chúng ta bỏ qua cái này, lên một bậc thành Tòng Lục phẩm Cơ, phong nàng là Cơ được không?"


Tô Tiểu nghi sợ hãi lắc đầu: "Tần thiếp không dám, được phong vượt bậc không phải là phi tần hiền lương."
Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Sao lại không hiền lương, cứ quyết định như vậy đi, buổi tối trẫm sẽ nói qua với Hoàng hậu, ngày mai sẽ có thánh chỉ ban ra."


Tô Tiểu nghi cảm động, hai mắt đẫm lệ rưng rưng, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Dưỡng thân thể cho thật tốt mới là điều quan trọng nhất, đừng quan tâm người khác nghĩ gì nữa." Hoàng đế cười, thấp giọng an ủi.


"Vâng." Tô Tiểu nghi cúi thấp đầu trả lời, lộ ra vùng cổ trắng như tuyết, tinh tế và xinh đẹp.
---
Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Dương cung.


Hoa Thường và Mạnh Lương viện vừa từ Vị Ương cung thỉnh an trở về, cả người Mạnh Lương viện đều lộ vẻ hoảng hốt, suýt chút nữa thì vấp phải ngạch cửa cao, may mà có cung nữ nhanh nhẹn tinh mắt đúng lúc đỡ được.


"Tần thiếp thất thố." Mạnh Lương viện hành lễ, cúi đầu thỉnh tội với phía Hoa Thường.


Hoa Thường thở dài, lúc này quả thật không biết nên nói gì cho phải, nói nhiều thì nàng cũng thấy phiền, chỉ xua xua tay nói: "Ngươi quay trở về đi, bổn cung thấy sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, có thể là trong người không khoẻ, nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt đi."


Mạnh Lương viện trầm mặc, nhún người hành lễ, cô đơn quay người rời đi.
Các cung nữ hầu hạ Hoa Thường thay cung trang, mặc lại thường phục, gỡ bỏ những trang sức cồng kềnh xuống.


Giường trong điện của Hoa Thường đã được đổi thành loại gỗ tử đàn, chạm khắc hoa mai. Hoa Thường thường xuyên nghỉ ngơi trên giường, vẫn là Thược Dược có mắt nhìn, vội vàng lấy gối mềm được ướp từ mười loại hương hoa cho Hoa Thường dựa vào.


Lan Chi đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn Hoa Thường nửa nhắm nửa mở mắt, bộ dáng như sắp ngủ, liền nhanh tay nhẹ chân đóng tất cả các cửa sổ lại.
Hoa Thường lắc đầu nói: "Bổn cung không muốn ngủ, mở cửa sổ ra đi, không khí đầu xuân rất tốt."


Lan Chi hành lễ, lại mở cửa sổ ra, nhưng chỉ mở ra khe hở nhỏ: "Hôm nay gió có chút lớn, nên mở một chút thôi."
Hoa Thường gật gật đầu, ý bảo không sao.


Lan Chi trở về bên cạnh Hoa Thường, thấp giọng nói: "Tô Tiểu nghi được thăng vị trở thành Tô Cơ, sự sủng ái của Hoàng thượng đối với nàng ta đúng là có chút không bình thường, nhìn lại Mạnh Lương viện cũng thật là đáng thương."


Hoa Thường hơi nhíu mày: "Đáng thương ở chỗ nào? Hoàng thượng sủng ái nữ nhân khác thì nàng ta liền trở thành người đáng thương? Chính bản thân nàng ta không xoay chuyển được tình thế, thì không ai giúp được nàng ta."


Lan Chi bưng lên chung trà, khẽ nói: "Nương nương dùng trà. Theo nô tỳ thấy, tâm tư của Tô Cơ rất thâm sâu, có thể khiến Hoàng thượng tấn phong vượt bậc, không thể xem thường. Huống chi một bậc này lại vừa vặn đè lên đầu Mạnh Lương viện, cũng khó trách sắc mặt Mạnh Lương viện lại xấu như vậy."


Hoa Thường nhận lấy chung trà, chậm rãi thổi nhẹ, mở miệng nói: "Hừ, Tô Cơ tự cho mình là thông minh nên đắc chí, nhưng lại không biết rằng đây là Hoàng thượng đang bồi thường cho nàng ta. Khi đứa nhỏ được hạ sinh, Tô Cơ cứ chờ mà khóc đi."


"Cũng chỉ là một Lục phẩm Cơ, trong hậu cung này, chỉ có Tam phẩm trở lên mới có sách văn và lễ sắc phong, lúc này mới thật sự là người có tiếng nói."
---
Vị Ương cung.


Hoàng hậu mặc một bộ thường phục màu xám khói, không có bất kỳ trang sức châu ngọc nào, mỉm cười dịu dàng hờ hững: "Hoàng thượng mệt mỏi, uống chút trà sâm, nghỉ ngơi một lát đi."
Hoàng đế buông quyển sách trong tay xuống, nhận lấy chung trà từ tay Hoàng hậu, cười nói: "Nàng cũng mệt rồi."


Hoàng hậu thấp giọng nói: "Hoàng thượng xử lý chính sự nhiều mới mệt nhọc, mỗi ngày thần thiếp cũng chỉ cùng các tỷ muội trò chuyện, sao có thể mệt nhọc được."


Hoàng đế vươn tay, xoa xoa mũi, chậm rãi nói: "Chuyện khiến trẫm phiền muộn đúng là rất nhiều. Trong triều, đám lão thần cậy già lên mặt, cả ngày trẫm phải giả ngây giả dại, đầu óc quả thật rất mệt mỏi. Chuyện trong hậu cung, trẫm cũng phải nghĩ, hài tử Tô Cơ sau khi sinh ra, không biết giao cho ai mới là tốt nhất?"


Hoàng hậu đi đến phía sau Hoàng đế, vươn tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương, khẽ nói: "Thần thiếp không thể phân ưu chuyện chính sự cùng với Hoàng thượng, nhưng còn chuyện mọi người trong hậu cung lại là bổn phận của thần thiếp. Hoàng thượng có gì phiền lòng cứ nói rõ, thần thiếp xin lắng nghe."


Hoàng đế thả lỏng thân thể, dựa vào thành giường, trầm giọng nói: "Dù sao thân phận của Tô Cơ thấp kém, không có khả năng nuôi dạy Hoàng tự, trẫm cố ý muốn tìm một vị phi tần, nhưng lại không biết nên chọn ai đảm nhiệm."


Hoàng hậu nhẹ nhàng nâng mi mắt, lên tiếng nói: "Ý của Hoàng thượng là muốn tìm người dưỡng dục Hoàng tự hay là muốn tìm người sinh dưỡng Hoàng tự?"
Hoàng đế gật đầu: "Tất nhiên là tìm người sinh dưỡng."


Trong lòng Hoàng hậu sáng tỏ như gương, quả nhiên cho dù Tô Cơ được thăng vị, Hoàng đế cũng không để cho nàng ta có quyền làm mẫu thân.


Hoàng hậu nở nụ cười rộng lượng bao dung, thấp giọng nói: "Những người trong hậu cung, nếu muốn tìm một vị mẫu phi cho Hoàng tử thì Thục phi, Kỳ Phi, Trịnh Phi, ba người này là thích hợp nhất. Còn nếu tìm mẫu phi cho Hoàng nữ thì có Ninh Quý tần, Lục Tần, Ôn Tần đều là những ứng viên tốt nhất."


Ngón tay Hoàng đế vô thức gõ gõ lên gối, suy nghĩ trong chốc lát nói: "Trẫm đã nhắc đến chuyện này với Thục phi, nàng cũng biết tính tình của Thục phi, mà nàng ấy lại có hiềm khích với Tô Cơ, nên điều này chắc chắn không thể. Còn Trịnh Phi, vừa mới nhận dưỡng dục Nhị Hoàng tử, nếu hiện tại thêm một đứa, cũng có chút kỳ cục. Còn Kỳ Phi thật sự là người đáng được lựa chọn, chỉ là Thế tử của Kính Vương vào cung cũng được xem là hài tử của nàng. Dù sao Kỳ Phi cũng còn rất trẻ, hơn nữa thân thể lại yếu đuối, một đứa nhỏ cũng đã đủ huyên náo, trẫm không đành lòng khi thấy nàng ấy cực khổ quá mức."


Hoàng hậu nắm chặt nắm tay, địa vị của Thục phi ở trong lòng Hoàng thượng quả thật không hề bình thường, thậm chí đã đề cập qua với nàng ta trước tiên, thế còn cần Hoàng hậu như nàng để làm gì? Kỳ Phi cũng được thánh sủng không hề suy giảm, nhưng đáng tiếc, sự sủng ái này lại trở thành chướng ngại vật của nàng ấy. Hoàng thượng lo lắng sợ nàng ấy mệt nhọc, lại khiến cho Kỳ Phi mất đi một Hoàng tử, đây là tổn thất lớn biết bao nhiêu?


"Theo quy củ của hậu cung, phi tần từ Tam phẩm trở lên đều có thể dưỡng dục Hoàng tự, nếu Hoàng thượng đối với tam phi đều không hài lòng, không bằng xem xét từ Tần trở lên?" Trên mặt Hoàng hậu vẫn là nụ cười ôn hoà, giọng nói trong trẻo.


Hoàng đế thở dài: "Trẫm cũng phân vân, Ninh Quý tần đã có Luân nhi, tạm thời không suy xét, Ôn Tần và Lục Tần, trẫm không biết chọn ai và bỏ ai."
Hoàng hậu cúi đầu suy nghĩ, liền hiểu được ý của Hoàng đế.


Ôn Tần vừa có phong hào, vừa có gia thế và địa vị. Mà Lục Tần lại vừa mất con, trong lòng Hoàng thượng có chút hổ thẹn với nàng ta, cho nên nhất thời rơi vào khó xử.


Hoàng hậu mở miệng nói: "Dù sao Ôn Tần muội muội cũng đang ở tại Tiêu Phòng cung, Thục phi lại có khúc mắc với Tô Cơ, nếu ngày ngày nhìn thấy hài tử kia, khó tránh khỏi trong lòng sẽ sinh ra tức giận, không bằng ban cho Lục Tần một ân điển. Lục Tần cũng là lão nhân trong cung, cũng tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng thượng, có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, là chọn lựa thích hợp nhất."


Hoàng hậu xem Thục phi là kẻ thù lớn nhất trong cung, tất nhiên sẽ không muốn cho Ôn Tần dưới trướng của Thục phi có một hài tử, khiến cho đôi cánh của Thục phi càng ngày càng mạnh. Cũng chẳng sợ ban cho Lục Tần tiện nghi, dù sao địa vị của Lục Tần cũng thấp, không làm nên sóng gió gì lớn được.


Hoàng đế gãi gãi đầu, buồn rầu nói: "Trẫm không phải là không nghĩ đến, nhưng dù sao xuất thân của Lục Tần cũng không tốt, dù trẫm có ý muốn cho nàng ấy ân điển, trong lòng nàng ấy cũng sẽ sinh ra sợ hãi. Hơn nữa có hài tử lại thêm chuyện rắc rối, chỉ sợ Lục Tần không để tâm tư vào hài tử, thấy cảnh thương tâm."


Hoàng hậu cười nói: "Bất luận là Ôn Tần hay là Lục Tần đều là lựa chọn tốt nhất, dù Hoàng thượng chọn ai cũng đều không tệ."


Hoàng thượng thở dài: "Cũng không cần phải rắc rối quá. Nếu là Hoàng tử thì giao cho Ôn Tần. Ôn Tần tuy còn nhỏ tuổi nhưng xuất thân danh gia vọng tộc, gia giáo tu dưỡng đều rất tốt, lại có gia thế, trẫm cũng yên tâm hơn. Còn nếu sinh hạ là Hoàng nữ, thì giao cho Lục Tần, coi như là trẫm bồi thường cho nàng ấy, tốt xấu gì cũng có một đứa nhỏ dưới gối thừa hoan [2], làm giảm bớt nỗi khổ tương tư."


[2] Thừa hoan (承歡): Thuận theo ý tứ của cha mẹ, để làm cho cha mẹ vui thích.
Hoàng hậu cúi đầu hành lễ: "Hoàng thượng anh minh."






Truyện liên quan