Chương 10: Thập nhị tiểu thư
Nam tử áo bào hướng Mộ Dung Xuất nói "tam đệ đệ gọi mọi người lại" nói rồi hắn phất áo đi vào đại sảng tâm tình vui phơi phới. Mộ Dung Xuất lắc đầu bắn tín hiệu lên trời rồi đu theo vào đại sảng.
Bên ngoài bước vào vài nam tử "đại ca huynh gọi gắp như vậy làm gì?", nam tử áo bào mặt như "gió xuân phơi phới" nói "đợt đầy đủ đi" lại thêm vài người phi thân vào. Lam Khanh Khanh cau mày sao họ đều là nam nhân nhỉ, không có nữ tử à
"Đại ca, tứ đệ, thất đệ, bát đệ, thập đệ, thập nhất cáo lỗi đường xa" nam tử áo bào cười "ta gọi các đệ về là có chuyện muốn nói" hắn nhìn sang Lam Khanh Khanh nói "cái ghế thập nhị này có người thích hợp rồi".
Mọi người đổ dồn ánh mắt về Lam Khanh Khanh, có xem xét, có thăm dò, có thú vị, có đánh giá nói chung là tập hợp đủ mọi loại mắt. Lam Khanh Khanh bĩu môi "thì ra Dạ Nguyệt sơn trang toàn giống ngựa đực" một nam tử nhìn nàng thú vị nói "vậy nói xem đệ là giống gì, Thập Nhị Đệ" hắn cố ý nhấn mạnh ba từ "thập nhị đệ"
Mộ Dung Xuất bật cười ha hả bị Lam Khanh Khanh quăn cho cái lườm liền im bặt, "ai nói ta là nam nhân" nàng nói ra một câu làm ai cũng sửng sốt. Mộ Dung Xuất cười "cô ấy là nữ nhi phải gọi là thập nhị muội mới đúng"
( #Lam: lúc còn ở thanh lâu Tiểu Khanh giả nam chưa thay y phục nhá)
Lam Khanh Khanh hừ một tiếng đưa tay tháo búi tóc ra, mái tóc đen dài như thác đổ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nam tử áo bào trợn mắt "thì ra là nữ nhân...lại có võ công thâm hậu vậy" "thì sao nữ tử không được có võ công à?"
Nam tử áo bào cười "hảo vậy bây giờ muội là thập nhị tiểu thư của Dạ Nguyệt sơn trang quyền hành sẽ như bao huynh đệ khác, à muội tên gì ấy nhỉ?". "Lam Khanh Khanh"
"Ta chính là đại ca tên Đông Phương Chính, trên muội có mười một người huynh trưởng, muội có gì khó hiểu các ca sẽ giúp muội" Đông Phương Chính tức nam tử áo bào nói.
"Ừ" Lam Khanh Khanh nhìn khắp sảng cười nhạt.
******
"Đại ca huynh nói xem nữ tử đó là người phương nào" Mộ Dung Xuất cầm trên tay bức họa vẽ phía sau lưng của một nữ tử cười cười. Đông Phương Chính cau mày "làm sao ta biết, đệ có hứng thú với nàng?", lục công tử Vương Lăng Thần mở miệng trêu "à ai bảo chiến công nàng quá mảnh liệt...phải không tam ca" nói đoạn hắn nháy mắt một cái
"Vớ vẩn ta chỉ thấy người này hơi quen, lại có thể một mình huyết tẩy hoàng cung Mông Cổ nên thấy hiếu kì thôi" Mộ Dung Xuất buôn bức hoạ xuống. "Các huynh là đang nói tới ai?" Lam Khanh Khanh vận thân bạch y tóc tùy cài cây trâm ngọc trông thập phần quyến rũ. Mọi người cũng giật mình nhìn nàng, Vương Lăng Thần đi đến bên Lam Khanh Khanh dở giọng ngả ngớt "Thập nhị muội đúng là một mỹ nhân hiếm có, hay về nhà huynh đi ha"
Lam Khanh Khanh không thương tình cho hắn một đấm ngay mặt, phất áo đi đến cầm bức họa lên nhìn. "Này Khanh Khanh muội thật quá đáng đánh đâu không đánh cứ nhất thiết phải đánh mặt ta vậy" Vương Lăng Thần ôm mặt mếu máo.
"Cho huynh chừa cái tội đi dụ nữ tử nhà lành" Lam Khanh Khanh quay sang Mộ Dung Xuất hỏi "Ai vậy?"
"À hình như đây là Thiên An quận chúa Mông Cổ vài ngày trước có một nữ tử vận thân đen tuyền một thân một mình huyết tẩy toàn hoàng cung Mông Cổ không ai sống sót. Nghe nói trong đó xác đại vương cùng tướng quân là thảm hại nhất, tân hoàng Nam Liệt vương lên ngôi, ngày đăng cơ trịnh trọng phong tước vị cho một nữ tử, ai ai cũng nghĩ vị Thiên An quận chúa này khẳng định là nữ tử đêm đó"
"Ai vẽ xấu vậy?" Lam Khanh Khanh cau mày nói mọi người che miệng cười, "này ta nói nảy giờ muội không nghe thấy à" "ừ có nghe" vốn dĩ người đó là nàng mà, tên Gia Lỗ Thượng Phong kia thật không ngờ hắn lại làm thật.
Lam Khanh Khanh quay sang Đông Phương Chính "đại ca muội không hy vọng ca sẽ cho người điều tr.a lai lịch muội đâu". Đông Phương Chính cười gượng "xin lỗi muội, ta không cố ý", tứ công tử Nam Cung Thận đi đến khoát vai Lam Khanh Khanh "thập nhị, muội cũng đừng trách đại ca ca ấy chỉ muốn tốt cho muội". "Ừ muội biết nhưng...đến lúc muội sẽ cho mọi người biết thân phận của muội"
Vương Lăng Thần vuốt vuốt cằm "Khanh Khanh ta thấy muội thật giống ngũ ca, chưa thấy muội cười lần nào lạng lùng tựa như khối băng". Lam Khanh Khanh nhìn qua Phi Yến Lãnh Thiên "Ồ vốn dĩ hắn là khối băng mà, muội chỉ là không biết cười thôi". Nam Cung Thận vỗ vai nàng một cái "không sao muội không biết cười ta sẽ giúp muội"
Mộ Dung Xuất nghiền ngẫm "thảo nào lúc ở thanh lâu muội lại đi chọc ghẹo hắn", Phi Yến Lãnh Thiên cau mày "các người nói đủ chưa?". Lam Khanh Khanh cười thâm hiểm "Tam ca hình như ca chán sống rồi", "ách đùa thôi đùa thôi mà muội đừng có lúc nào cũng uy hiết ta được không?"
"Có thể chỉ cần huynh quản tốt cái miệng mình đi" Lam Khanh Khanh thờ ơ nói, cữu công tử _ Lâm Bích Tần cười "nha tam ca từ khi nào ca đối với nữ nhân lại "tận tình" như vậy, ấy nếu để bọn nữ tử ngoài kia biết chắc sẽ bâm vầm Khanh Khanh ra mất"
"Ta quan tâm muội ấy không đúng sao vả lại còn là người ta đem về các đệ có ý kiến?" Mộ Dung Xuất hất cằm, Lam Khanh Khanh gật đầu quay đi "cũng đúng ta cứu huynh một mạng là ân nhân với lại huynh cũng không đánh lại ta"
Ai đó thầm chảy hai dòng nước mắt, có cần nói thẳng vậy không?