Quyển 2 - Chương 6: Xảy Ra Án Mạng

_Huyết Ưu cung_
"Lam Khanh Khanh đang ở Tây Hạ"
Nam tử vận bào y màu tím ngồi trên tràng kỷ uống rượu ngẩn đầu "Tại sao lại nói cho ta biết?"
Liễu An Nhiên: "Vậy huynh còn muốn tìm nàng không đây?"
Vô Ưu khẽ cười "An Nhiên, ta tưởng rằng muội rất ghét Khanh Khanh!"


"Đúng vậy, muội rất ghét Lam Khanh Khanh nhưng so với một người khác muội càng hận hơn. Khi có chung kẻ địch thì sẽ trở thành bằng hữu"


Liễu An Nhiên xoay người, thanh âm có trầm xuống "Cho dù ghét đến thế nào muội cũng không thể nào không bảo vệ, vì một lời hứa" dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều muốn giữ trọn vẹn lời hứa đó.
Vô Ưu thả vò rượu, đứng dậy "Muội... Rốt cuộc là ai?"


Liễu An Nhiên khự lại "Huynh vẫn nghi ngờ muội? Hay sự hiện diện của muội và Lam Khanh Khanh đều khiến huynh nghi ngờ?"
Cô quay người đối diện hắn "Thần, huynh đang lo sợ cái gì? Lam Khanh Khanh thật sự là nữ tử trong lời của người kia thì đã sao? Huynh có thể cướp nàng về?"


Liễu An Nhiên thở dài "Thần, huynh có lẽ thắng vị kia nhưng huynh hoàn toàn thua Hắc Kết. Lam Khanh Khanh đang đi cùng Hắc Kết, ở phía Bắc Tây Hạ giáp nước Di cùng Phong Quốc"


Hắn hoàn toàn thua Hắc Kết? Đúng vậy Hắc Kết tin tưởng nàng vô điều kiện, nguyện dùng cả đời bảo hộ nàng. Nàng là nữ tử đầu tiên khiến Hắc Kết động tâm, nàng trở thành tín ngưỡng của Hắc Kết chỉ qua một lời kể, khi nàng còn chưa xuất hiện. Điều này cả hắn và người kia đều không bằng!


available on google playdownload on app store


*
Tây Hạ có khí hậu rất khắc nghiệt, nếu ở vùng Kinh Lăng nắng nóng mưa nhiều thì vùng phí Bắc giáp nước Di hoàn toàn trái ngược. Quanh năm ở đây khô cằn, màn đêm buông xuống lại mang hơi lạnh lẽo, hiện tại đã sang thu, khí trời lại lạnh hơn vài phần.


Biên giới phía Bắc giáp nước Di chính là Họa Thành, Họa Thành tuy không náo nhiệt bằng Kinh Lăng nhưng cũng xem là nơi có "sức sống" nhất trong hai ngày nay Khanh Khanh đi qua.
Họa Thành không chỉ giáp nước Di còn tiếp giáp cửa khẩu phía Nam của Phong Quốc.


Lam Khanh Khanh vận bộ nam trang phối đen đỏ, tóc buộc cao lộ ra cái cổ trắng ngần. Nàng cùng Hắc Kết vào thành liền thu hút sự chú ý của người dân.


Khanh Khanh đến Họa thành trước đoàn quân Na Bố Lạp Hàn Minh trước một ngày. Nàng cùng Hắc Kết chọn hai gian trọ trong khách điếm lớn nhất trong thành nghỉ lại. Quả nhiên ngày hôm sau rời phòng liền nhìn thấy đám người Hàn Minh thuê trọ tại đấy.
*


Khanh Khanh bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, nàng ngồi dậy đờ đẫn một hồi. Tiếng lao xao, la hét bên ngoài càng lớn, nàng cau mày khoát bừa ngoại y rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa đã thấy bóng hắc y đứng tự vào lan can phía đối diện, nàng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra ồn ào
"Có chuyện gì?"


Hắc Kết hất cằm về phía đông dưới lầu "Sảy ra án mạng"
Hử? Người của triều đình đến liền sảy ra án mạng? Thật không muốn để người ta yên giấc mà.


Hắc Kết xoa xoa khuôn mặt buồn bực bị người ta chọc đến thức giấc của nàng cười thành tiếng "Trở vào chỉnh chu một chút, ta chờ nàng bên ngoài!"
Khanh Khanh hầm hừ "Ừ" một tiếng liền đóng cửa.


Khoảng sau gần hai khắc cánh cửa lại mở ra lần nữa. Khanh Khanh vận nam trang, buộc tóc cao, trên tay cầm thiết phiến, khuôn mặt không còn mang vẻ chút ngái ngủ, buồn bực như khi nảy.
"Nha khi nảy dáng vẻ thất thố, y phục xộc sệt như vậy đi ra ngoài, nàng thật không sợ?"


Lam Khanh Khanh xòe quạt che nửa mặt, đầu hơi nghiêng "Ta biết ngươi ở bên ngoài!", hơn nữa cho dù dáng vẻ nàng có thất thố bao nhiêu cũng chẳng ai làm gì được nàng, đánh chẳng lại còn có thể cắn ta sao.


Lời sau của nàng không nói Hắc Kết cũng tự nhiên hiểu ra, chỉ là cô nàng này cũng quá ỷ lại vào hắn rồi đi? Hắc Kết bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc ngập trời, vui vẻ ra mặt


"Nếu ta không đến để nam nhân khác nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì sao nha. Khanh Khanh nàng phải biết dáng vẻ khi nàng vừa tỉnh giấc có bao nhiêu khả ái"
Nàng sóng vai cùng Hắc Kết xuống lầu, lơ đểnh đáp "Nhìn thấy? Liền móc mắt!"


Hắc Kết trong lòng haha vài tiếng, nếu kẻ khác nhìn thấy không cần nàng ra tay hắn liền đi hỏi tội.


Lam Khanh Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt vui vẻ của Hắc Kết thoáng trầm mặt. Nàng là một sát thủ kị nhất chính là lúc mất cảnh giác hay ngủ sâu, nàng không nhớ rõ trước đây như thế nào nhưng hai năm trở lại đây Hắc Kết luôn theo sát cạnh bảo vệ nàng. Nàng vô thức ỷ lại vào Hắc Kết, chỉ cần y bên cạnh liền cả thấy an toàn, kể cả lúc nghỉ ngơi y cũng một mực bảo vệ.


Nàng biết Hắc Kết đối với nàng là thứ tình cảm gì, nàng cũng biết những việc này đều xuất phát từ thứ tình cảm đó. Nhưng nàng lại không có cách nào chấp nhận tình cảm của y, nói về vị trí của y thì chính là một đứa em trai không hơn không kém (Dù y lớn hơn nàng hai tuổi?). Có lẽ tâm nàng đã ch.ết, vì nam nhân kia, còn vì một người khiến nàng uống vong tình thủy.


Hắc Kết vẫn còn là một đứa trẻ (trong mắt nàng), vẫn nên khiến y buông bỏ tâm tư sớm? Y... Sẽ tổn thương!
"Dùng làm thuộc hạ quả thật không tệ!"
Hắc Kết đần người ra hồi lâu, câu kia của nàng là ý gì đây?


Khanh Khanh thu quạt đi tới đám đông vây quanh một phòng trọ phía đông khách diếm. Hắc Kết đột nhiên hiểu ra giậm chân hờn dỗi chạy lại bên cạnh nàng, nàng cư nhiên xem y là thuộc hạ cận thân?! Nàng càng ngày càng quá đáng ah!


Khanh Khanh được Hắc Kết chen lấn mở đường vào trong, nàng đứng ở mép cửa nhìn vào trong phòng đã hỗn đột thành một đoàn.


Trong phòng có một thi thể nam nhân nằm dưới đất, thất khiếu chảy máu mà ch.ết, bên trên cổ còn có vết thâm tím như bị bóp cổ, trên bàn trà cách đó không xa đặt một thanh trường kiếm bọc vải. Là người giang hồ!


Khanh Khanh đưa nhãn quang quét khắp căn phòng một lượt, nhìn đến vết tím đen hình hoa mai trên cổ tay bị vén lên. Nàng xòe quạt che đi nửa mặt đi ra khỏi đám đông.
"Thế nào? Không vào nhìn xem một chút sao?"


"Nhìn một cái xác ch.ết có vẻ vui? Người của Na Bố Lạp đã ở bên trong vào làm gì?" - Khanh Khanh bước trở về phòng, dáng vẻ lười biếng.
"Nhìn ra gì sao?"
"Ngươi có biết ban phái nào có kí hiệu hoa mai màu đen?"


Hắc Kết nghĩ nghĩ lại lắc đầu "Không có, hiện tại rất ít môn phái nào lại đi khua chiêng gõ trống nói mình đi giết người cả"
"Vậy thì thuốc?"


"Thuốc? Ah hình như có" Hắc Kết cau mày suy nghĩ "Hình như gọi là gì đó... ah Túy Lục Thủy, độc này có màu vàng nhạt mùi thơm tựa hoa mai chớp nở trong sương sớm. Người trúng độc sau khoảng nửa khắc độc liền phát tác, ban đầu cảm thấy hoa mắt tự như say rượu, tiếp đến thần trí mơ hồ kinh mạch đau đớn. Người trúng độc di chuyển sáu bước liền thất khiếu chảy máu mất mạng, mỗi bước xuất hiện một cánh mai trên cánh tay, nếu không cử động liền có thể kéo dài mạng sống được hai canh giờ. Túy Lục Thủy thường hạ trong rượu, độc không thuốc giải cũng khó mà phân biệt"






Truyện liên quan