Quyển 1 - Chương 5: Chiến binh
Nàng ngước nhìn lên bầu trời, chỉ thấy muôn trùng những hạt mưa.
Con sư tử tuyết đã dừng lại, sau khi đưa nàng vượt qua đồng cỏ mênh mông, rồi vượt qua một khu rừng rậm rạp. Nàng đưa mắt nhìn xuống thung lũng, dưới đó là một thị trấn nhỏ bé thanh bình chìm trong mưa.
Huệ Nha rời khỏi lưng sư tử tuyết, nàng nhẹ nhàng bước thẳng xuống sườn dốc. Con sư tử tuyết liền đi theo nàng, nhưng càng tới gần thị trấn nó càng tỏ ra e dè, nó biết nơi ấy không phải chốn dành cho nó!
Cuối cùng con sư tử không bước tiếp nữa, nó ngồi lại nhìn theo dáng hình nàng đang xa dần, đôi mắt nó như long lanh nước.
Nàng vẫn lạnh lùng bước đi, không quay lại nhìn nó lấy một lần.
Trong cổ họng con sư tử khẽ vang lên những tiếng rên gừ gừ buồn bã…
…
Giờ đang là buổi rạng sáng, những ngôi nhà trong thị trấn vẫn im lìm tĩnh lặng, đường xá vắng tanh không một bóng người.
Mưa vẫn rơi lất phất.
Huệ Nha nhìn thấy một chiếc váy trắng rách rưới mắc trong bụi cây ven đường. Nàng bước về phía đó, chiếc váy rách tả tơi rất thảm hại, nhưng là vật cần thiết lúc này. Nàng mặc nó lên người, dù sao cũng không thể ở trần mãi được.
Rồi Huệ Nha tiếp tục tiến bước vào trong thị trấn.
Không gian dần sáng hơn đôi chút.
Gió xuân vi vút thổi.
Những hạt mưa bay bay.
Những bước chân của Huệ Nha thy thoảng lại hơi chuệnh choạng, dáng đi của nàng hơi liêu xiêu vì… đói, nàng cũng cần phải ăn, đã mấy ngày rồi…
Phía bên kia đường, có 4 gã thanh niên đang đi ngược chiều Huệ Nha, thân hình chúng đều rất lực lưỡng, xăm trổ đầy mình, tóc tai cổ quái đã vậy còn nhuộm xanh nhuộm tím. Chúng vừa đi vừa nốc rượu ừng ực. Rồi một tên trong bọn chúng chợt liếc thấy Huệ Nha, hắn hú lên một tiếng:
“Ú ú… Ma… Ma!!!”
Ba tên còn lại giật mình hướng ánh mắt sang bên đường, chúng mở tròn mắt nhìn Huệ Nha.
“Thằng điên! Ma mà… đẹp thế à?”
“Con bé nào thế nhỉ? Tao chưa bao giờ thấy nó?”
“Trông nó cũng sạch sẽ, sao lại mặc váy rách thế kia?”
“Hề hề, ra hỏi chuyện nó nào, tụi bay!”
Và 4 gã cùng hí hửng tiến tới gần Huệ Nha.
Nàng chỉ thoáng liếc nhìn chúng, rồi lại hướng ánh mắt về phía trước, tiếp tục bước đi.
Bốn gã thanh niên ngẩn người trước thái độ kiêu kì ấy, ở cự li gần chúng mới thấy hết vẻ đẹp của nàng.
“Đẹp… đẹp quá! Trên đời sao lại có… thần tiên?”
“Nàng xài nước hoa gì mà thơm quá! Tao… ch.ết mất!”
“Mùi hương này rất… tự nhiên, chắc phải là loại cao cấp lắm! Mỗi tội… váy rách.”
“Kìa đừng để nàng đi mất!”
Chúng chạy theo bước đi hai bên Huệ Nha, buông lời chòng ghẹo:
“Em gái, đi uống rượu với bọn anh không?”
“Mưa gió thế này lang thang ngoài đường làm gì cho khổ hả em? Tới chỗ bọn anh ấm lắm.”
“Em đẹp thế sao lại mặc váy rách? Đi thẩm mĩ nhiều quá hết tiền mua váy mới à?”
“Da em trắng quá, tắm trắng ở đâu? Mai này cho anh tắm cùng với, hề hề…”
Đôi mắt sáng trong của Huệ Nha vẫn nhìn về phía trước, đôi chân vẫn chậm bước, nàng coi mấy gã kia như… cát bụi.
XOẢNG!!!
Một gã quăng chai rượu xuống nền đường phía trước Huệ Nha, tan tành.
Nàng dừng bước, đưa mắt nhìn xuống những mảnh thủy tinh vỡ la liệt, nàng đang đi chân trần, nếu cứ bước tiếp chắc sẽ… chảy máu.
Bốn gã lưu manh cười hềnh hệch, chúng vây quanh nàng:
“Biết sợ rồi hả em, tưởng em gan lắm chứ?”
“Nói gì đi cưng, sao cứ im lặng mãi thế?”
“Em bị… câm hả? Hay em là… tiên nên không hiểu tiếng người?”
“Này này, bọn anh bực mình rồi đấy nhé! Có mở mồm ra không!”
Xoooaạat!!!
Tiếng xé vải vang lên tê tái tâm hồn. Gã tóc tím vừa nắm lấy một mảnh vải rách trên váy Huệ Nha và kéo toạc một đường, lộ ra cả một khoảng da thịt trắng nõn trên vùng eo nàng.
“Ơ anh xin lỗi nha, anh không… cố ý, anh đâu ngờ váy của em lại mủn đến thế, hí hí…”
“Nhưng anh thấy thế này lại rất… thời trang cưng à!”
“Cưng muốn thời trang hơn nữa không? Càng hở nhiều càng đẹp, hà hà…”
“Tụi mày để đó, tao sẽ thiết kế cho em nó một bộ váy thật… nghệ thuật!”
Ánh mắt 4 gã lưu manh ngập đầy dục vọng, chúng như muốn nhảy xổ vào xé toang váy áo Huệ Nha…
Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên… tóc, một chiếc lá úa vàng vừa rơi xuống mái tóc nàng.
“Để anh tạo thêm một khoảng hở phía trên cho cân nha cưng!” - Gã tóc xanh cười nham nhở rồi đưa bàn tay nhơ bẩn về phía ngực Huệ Nha…
Bôộôp!!!
Một chiếc… giày thể thao màu trắng không hiểu từ đâu bay tới đáp thẳng vào mặt gã tóc xanh khiến gã bật ngã ngửa xuống đường, bất tỉnh nhân sự.
“Cái quái gì thế??” - Ba gã còn lại ngơ ngác.
Từ phía xa, có một chàng trai rất cao lớn đang lừng lững đi tới!
Ba gã lưu manh cảm thấy hơi chột dạ, đó chắc chắn không phải là một đối thủ dễ chơi.
Mưa vẫn rơi lâm thâm.
Chàng trai đã bước tới gần, dáng đi của chàng hơi khập khiễng vì chân chỉ đi có… một chiếc giày, chàng vận một chiếc quần thể thao dài màu đen, để mình trần, các cơ bắp đẹp hoàn hảo, nước da nâu mịn tràn đầy sức mạnh.
Ba gã lưu manh đang bước lùi cả lại, vẻ lãnh khốc trên khuôn mặt chàng trai kia khiến chúng cảm thấy bất an.
Huệ Nha hờ hững liếc nhìn chàng trai, ánh mắt nàng dừng lại khoảng chừng… 2 giây, rồi lại hướng về phía khác.
Gã tóc xanh đã gượng dậy được, hắn hét lên:
“Chúng mày còn chờ gì nữa mà không xông lên! Nó đáp gãy răng tao rồi! Bẻ xương nó cho tao!!!”
Và 4 gã lưu manh cùng gầm thét lao về phía chàng trai! Những nắm đấm tung ra dồn dập, nhưng tất cả đều… trượt, vì thân pháp chàng trai quá nhanh nhẹn. Rồi chàng bay người lên, thi triển liên hoàn cước…
Trong lúc mấy người kia đánh nhau kịch liệt, thì Huệ Nha nhẹ nhàng ngồi xuống bên một gốc cây, đang đói bụng không nên đứng lâu kẻo tụt… huyết áp. Nàng đưa đôi mắt trong veo nhìn lên bầu trời, ngắm mưa bay.
Trận chiến đã kết thúc, 4 gã lưu manh mặt mày thâm tím trong khi chàng trai chẳng mảy may thương tích.
“Mày nhớ đó, thằng kia! Chưa xong đâu!” - Gã tóc xanh hầm hè sủa, rồi cùng 3 gã đồng bọn… bỏ chạy mất dạng.
Chàng trai vuốt lại mái tóc ướt rồi bước đến gần Huệ Nha. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt chàng như đông cứng trong vài giây bởi vẻ đẹp của nàng, nhịp thở của chàng như chậm lại bởi những cảm giác xao xuyến…
Mưa xuân như tỏa hương, hay là mùi hương thiếu nữ…
Chàng trai mỉm cười, cất giọng ấm áp:
“Em không sao chứ? Đừng sợ, bọn chúng không dám quay lại đâu.”
Huệ Nha không nhìn chàng, vì nàng còn đang bận nhìn… mưa.
Chàng trai lại hỏi:
“Em mới đến thị trấn này phải không?”
“…”
“Em là khách du lịch ư?”
“…”
“Nơi đây an nình không tốt lắm, em không nên đi một mình.”
“…”
Huệ Nha không hồi đáp, cũng chẳng hề để mắt tới chàng trai, nàng vẫn lặng lẽ ngắm mưa.
Chàng trai hơi chau mày trước thái độ ấy của nàng. Một cô gái thật kì lạ! - Chàng thầm nghĩ - Hay có lẽ cô ấy đang bị shock vì gặp phải bọn cướp? Nhìn bộ váy rách rưới của nàng mà lòng chàng ngập tràn xót xa… Bọn đồi bại!!! Chúng đã làm những gì với cô ấy? Giá như mình đến sớm hơn…
Chàng bước tới và ngồi xuống bên nàng. Hương thơm của nàng khiến trái tim chàng như tăng thêm nhịp đập… Chàng mỉm cười:
“Anh tên là Xuyên Sơn. Còn em tên gì?”
* Xuyên Sơn: Cầu thủ bóng đá nghiệp dư, nghề nghiệp chính: Chủ cửa hàng hoa quả. 22 tuổi, gương mặt và dáng vóc đẹp như một chiến binh thời cổ đại. Anh có thói quen sáng nào cũng chạy… 10 vòng quanh thị trấn, bất kể mưa bão.
“Em tên gì?” - Xuyên Sơn lặp lại câu hỏi, cảm giác hơi vô vọng, có lẽ cô ấy… không nói được.
Những cơn gió loáng thoáng, mưa bay buồn bã…
Mấy chiếc lá vàng úa rơi rơi…
“Huệ Nha.” - Một âm thanh nhẹ bẫng và trong veo vang lên, khi đôi môi nàng hé mở.
Trái tim Xuyên Sơn đập chệch một nhịp…
Giọng nói của nàng mong manh như một làn hương tan vào hư không…
“Em tên là Huệ Nha ư? Rất đẹp!” - Xuyên Sơn cười tươi tắn, cảm giác hân hoan trong lòng, cuối cùng nàng cũng đã đáp lời anh rồi.
“Em đến từ đâu?” - Xuyên Sơn hỏi tiếp.
Huệ Nha hơi cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ vân vê một miếng vải rách trên chiếc váy.
Lại không trả lời rồi - Xuyên Sơn khẽ thở dài.
“Tôi… đói.” - Giọng nói huyền diệu của Huệ Nha chợt ngân lên.
“Hả??” - Xuyên sơn mở tròn mắt - “À… vậy để anh mời em một bữa nhé? Nhưng… giờ này chắc chưa có hàng quán nào mở cửa… Về nhà anh được không?”
Huệ Nha đưa tay… khẽ vuốt mái tóc dài đẫm nước.
Chắc như thế có nghĩa là đồng ý - Xuyên Sơn vui vẻ nghĩ. Anh đứng lên, tươi cười nói:
“Đi theo anh nào, Huệ Nha. Nhà anh gần đây thôi.”
Huệ Nha dịu dàng đứng lên, rồi chậm bước theo sau Xuyên Sơn, những bước chân trần nhỏ nhắn lướt trên nền đường đầy bong bóng nước.
Phố vắng, mưa bay, chỉ có hai bóng người.
Chợt…
Huệ Nha khuỵu ngã…
Xuyên Sơn vội lao đến đỡ lấy nàng, giọng anh đầy lo lắng:
“Em đã nhịn đói bao lâu rồi?…”
Nàng đã lịm ngất, Xuyên Sơn bế nàng lên, nàng nhẹ quá, mềm mại trong vòng tay anh.
Trên con đường mưa, người chiến binh cất bước, trên tay anh ẵm một thiên thần.