Chương 13
Từ sau khi thì thầm câu hứa hẹn kia, Thịnh Thừa Quang đối với Tử Thời ngày càng nuông chiều.
Trước đây Tử Thời từng nói với anh không muốn đi làm, muốn ở nhà vẽ tranh, lúc đó Thịnh Thừa Quang còn dạy bảo rằng cô quá yết ớt, nhưng bây giờ …..Cô không muốn đến công ty thì sẽ không đi, nếu công ty Thiên Thần thúc giục cô nộp phần kịch bản chuyển thể,thì Thịnh tổng sẽ trực tiếp trả lời rằng: "Gần đây tác giả có việc rất quan trọng, việc chuyển thể kịch bản giao cho người biên kịch chuyên nghiệp làm đi."
Người của Thiên Thần trợn tròn mắt: lúc đầu kiên trì yêu cầu mời tác giả tham dự chuyển thể kịch bản cũng là Thịnh tổng ngài mà!
Thịnh Thừa Quang: phải, cho nên tôi có quyền chấm dứt lời mời chứ sao.
Về phần Tử Thời.....Kỳ thực cô cũng không có quan tâm chuyện công việc này lắm. Trước đây cô hăng hái nỗ lực cũng vì muốn lấy niềm vui của Thịnh Thừa Quang, bây giờ anh dung túng cô, cô liền bỏ tay lên đầu ngay cả vẽ tranh cũng ngừng, cả ngày việc gì cũng không làm, chỉ vây quanh anh.
Kỳ thực như vậy là không đúng, nhưng mà…..Để anh nuôi cô đi, Thịnh Thừa Quang thầm nghĩ trong lòng, cô ngốc như vậy mà.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này anh phải đi công tác, ra nước ngoài hơn một tháng, để cô mỗi ngày phải ra ngoài đi làm một mình anh cũng không yên tâm.
Nhưng mà cứ giấu cô trong nhà như vậy, Thịnh Thừa Quang cảm thấy vẫn chưa yên tâm nên cố ý bay trở về một lần: ở trên máy bay mười mấy giờ, phong trần mệt mỏi chạy về, nấu cho cô bữa cơm, làm thêm nhiều món bỏ vào tủ lạnh, mấy ngày kế tiếp cô lấy ra hâm nóng lên là có thể ăn. Thời gian còn lại cũng không đủ cho hai người triền miên lấy một lần, Thịnh Thừa Quang ôm cô trong lòng đút cơm ăn, vội vàng hôn nhẹ cô, rồi phải ra sân bay ngay lập tức, ngồi thêm mười mấy giờ nữa bay trở lại công tác.
Hằng ngày Tử Thời ở trong nhà đếm ngón tay tính lúc anh trở về, thời gian còn lại một ngày ba bữa luyện tập nấu ăn.
Ngày đó, đợi cho đến lúc Thịnh Thừa Quang trở về, Tử Thời đã trải qua thời gian dốc sức chuẩn bị và luyện tập. Long trọng làm một bàn gồm ba món ăn một món canh: rau trộn dưa chuột, cá nước rau diếp, chính giữa bàn lớn là một đĩa lớn cá ngừ và rau xà lách, dưa chuột, quả thánh nữ trộn salad, còn có một bát canh….. vẫn là canh cà chua trứng giống như cũ.
Thịnh Thừa Quang xách va li hành lý nhìn bàn thức ăn này, yên lặng đưa tay xoa xoa đầu cô.
Cái người hai mắt sáng lóng lánh đang chờ được khen ngợi kia ngay lập tức tiu nghỉu cụp cái đuôi xuống.
"Em đi gọi ít đồ bên ngoài về ăn." Cô vừa nói xong đã muốn chạy đi.
Thịnh Thừa Quang buông tay "Bịch" một tiếng bỏ lại va li hành lý, nhanh mắt kéo tay cô lại, vừa nhìn—sao lại nước mắt lưng tròng rồi?
"Anh còn chưa nói em cái gì, sao lại uất ức lên thế?" Ngón tay anh nâng cằm cô, dịu dàng trêu chọc.
Tử Thời đúng là cảm thấy uất ức! Vừa uất ức lại vừa lo lắng.
Uất ức là mình đã cố gắng như vậy, sợ là mình cố gắng hết sức vẫn làm không tốt. Cô sợ mất anh.
Thịnh Thừa Quang đáng thương, vừa mệt mỏi trở về, còn chưa kịp thả lỏng nghỉ ngơi do chênh lệch múi giờ, đã phải ôm cô dỗ dành trước.
Để chân thành biểu hiện không chê đồ ăn cô nấu, anh lập tức ngồi xuống ăn một ít đồ ăn trên bàn — không có cơm, cô gái ngốc của anh hoàn toàn quên mất mục đích của nồi cơm điện chỉ dùng để nấu cơm, ném luôn chuyện nấu cơm ra ngoài chín tầng mây.
Thịnh Thừa Quang ôm cô trong ngực, bản thân tự ăn hai miếng liền đút cho cô một miếng, cô vừa ăn vừa rơi nước mắt, yếu ớt vô cùng, Thịnh Thừa Quang cảm thấy cô bé này cố tình bày ra dáng vẻ làm anh đau lòng muốn nâng trong lòng bàn tay, một câu nói nặng lời cũng không nỡ nói cô, cứ ôm cô trong ngực như vậy dụ dỗ đút cho cô.....Cô không chịu ăn, anh cũng không ăn, dứt khoát bế cô vào trong phòng ngủ.
Tử Thời bị anh đặt trên giường, tay lại vòng quanh cổ anh không chịu buông ra, Thịnh Thừa Quang bị cô dính lấy làm trái tim tan chảy, hôn lên vành tai khéo léo đáng yêu của cô, anh nhỏ giọng cười nói với cô: "Em phải để cho anh đi tắm chứ? Hay là…." anh xấu xa trêu chọc cô: "Em muốn theo anh tắm cùng nhau?"
Cô ngốc của anh, rõ ràng mắc cỡ đỏ bừng mặt nhưng vẫn không chịu buông tay, sau đó do dự một chút, vậy mà gật đầu một cái.
Chắc là thật sự rất nhớ anh, bình thường xấu hổ như vậy, thế mà hôm nay lại bằng lòng.
Thịnh Thừa Quang cảm động trong lòng nóng hầm hập.
Cảm động như vậy, đương nhiên muốn dùng hết sức bắt nạt cô! Thịnh Thừa Quang lột sạch cô bế vào trong bồn tắm đầy nước ấm, để quỳ xuống trong đó, cái mông yêu kiều vểnh lên, anh từ phía sau chiếm lấy cô dùng sức va chạm, còn mở miệng tà ác trêu chọc cô: "Lâu rồi không cho em ăn, thèm ăn đúng không?"
"Ừ......" Tử Thời bị anh đòi lấy cả người như nhũn ra, không nói nên lời chỉ có thể rên hừ hừ, chiu đựng anh hơn một tháng không phát tiết dục vọng, bụng dưới vừa trướng lại vừa căng, giống như rót vào rất nhiều nước nóng, rất thoải mái lại rất không thoải mái.
Thịnh Thừa Quang mạnh mẽ một mạch xông vào bên trong cô, chạm vào khối non mềm kia dùng sức cọ xát, Tử Thời nằm sấp trong bồn tắm nhắm mắt lại ra sức lắc đầu, cơ thể trắng như tuyết run rẩy, không nói được câu nào, anh lại không chịu tha cho cô, cầm hai tay cô xoay ra phía sau, một tay anh nắm lấy kéo ra sau, cô bị buộc phải ưỡn ngực quỳ thẳng.
"Nói chuyện!" Anh vươn đến, bá đạo cắn lỗ tai cô, "Có phải hay không rất muốn anh?"
Cả người Tử Thời đều đỏ, gật đầu run rẩy đáp: ".....Muốn.....Rất muốn rất muốn....."
Thịnh Thừa Quang rất hài lòng với câu trả lời của cô, dưới thân động tác va chạm mạnh mẽ làm bọt nước trong bồn tắm văng khắp nơi, cô kêu lên vừa đau đớn lại vừa hưởng thụ, anh thấp giọng cười tiếp tục hỏi: " Đang suy nghĩ cái gì? Có phải muốn anh như vậy anh không? Hả?"
Tử Thời bị anh hành hạ muốn sống không được muốn ch.ết cũng không xong, vừa khóc vừa quay đầu lại chủ động hôn anh, nhẹ nhàng cắn lấy đầu lưỡi anh ʍút̼ vào, hi vọng anh không nói chuyện nữa, chuyên tâm hơn.....Thịnh Thừa Quang đúng là bị cô hấp dẫn dời sự chú ý, môi lưỡi quấn quýt khó mà buông ra, phía dưới chiếm lấy cô vừa mạnh vừa sâu, làm anh nhiệt huyết sôi trào lại rất hài lòng.
Cả người cô bị hôn chỗ nào chỗ đấy đều đỏ, anh buông cô ra, lật lại, ngửa mặt nằm trong bồn tắm.
Làm tư thế này liền thấy được rõ ràng vẻ mặt cô khi được anh yêu thương, Thịnh Thừa Quang vừa nhìn máu trong người đã nóng lên, không quan tâm mạnh mẽ chạy nước rút.
"Bảo bối....." Thời gian dài anh chưa từng làm, lần đầu tiên cũng có chút miễn cưỡng, cảm giác mình không được anh vội vã đưa tay nâng cô lên, ôm thật chặt trong ngực hôn liên tiếp, phía dưới gắt gao chiếm lấy cô, động đến sâu bên trong, trong chốc lát liền gầm nhẹ kết thúc.
Trong phòng tắm lại trải qua hai lần nữa mới kết thúc, tắm rửa xong tinh thần Thịnh Thừa Quang rạng rỡ đi ra, khăn tắm trong ngực đang bao lấy người bị tắm đến nổi màu hồng, đã thoi thóp.
**
Náo loạn cả đêm, hai người đều ngủ rất ngon. Ngày hôm sau Thịnh Thừa Quang dậy trễ, khi tỉnh lại trời đã sáng rõ, anh duỗi lưng một cái ngồi dậy, lắc đầu, cảm giác tinh thần rất sảng khoái, toàn thân thoải mái.
Tử Thời không ở trên giường, anh nghĩ thầm cô gái ngốc này nhất định là đi làm bữa sáng cho anh rồi, tâm tình tốt xuống giường đi phòng bếp tìm người.
Nhưng phòng bếp cũng không có ai.
Thịnh Thừa Quang đi vòng vo, ở bên ngoài nhà vệ sinh nghe được tiếng động của cô.
Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tử Thời ngồi xổm trên mặt sàn bên cạnh bồn cầu, đang nôn.
Thịnh Thừa Quang vội vàng đi đến ôm lấy cô, không để cho cô ngồi trên sàn gạch lạnh như băng.
Một tay vén tóc cô đang rủ xuống, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng cô, "Làm sao thế này?"
Cô nôn khan không ngừng, hình như là đã nôn rất lâu rồi, suy yếu dựa vào lồng ngực anh, mắt nhắm hờ nhỏ giọng nói với anh: "Em khó chịu......"
Mặt cô trắng bệch dựa vào ngực anh nhỏ giọng nói khó chịu, trong lòng Thịnh Thừa Quang giống như bị ai đâm cho một dao, kéo khăn lông xuống lau mặt cho cô, anh dịu dàng an ủi nói: "Đừng sợ, không có việc gì, anh đưa em đi bệnh viện."
Tử Thời lắc đầu một cái, đôi môi giật giật vừa muốn nói gì đó, vừa buồn nôn, từ trong ngực anh hướng tới bồn cầu tiếp tục nôn khan. Thịnh Thừa Quang sốt ruột, không đợi cho cô nói chuyện, bế cô đứng lên liền đi ra ngoài.
Tử Thời quả thực rất khó chịu, lúc bị anh ôm lên xe cô giãy dụa nói tên một bệnh viện tư nhân: "Đi tìm bác sỹ Trầm Hiên, anh ấy biết tình trạng của em."
Thịnh Thừa Quang để cô xuống chỗ ngồi, cài tốt dây an toàn cho cô, "Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc......Có anh đây rồi."
**
Bệnh viện mà Tử Thời nói là bệnh viện tư nhân, thu lệ phí đắt đỏ, nhưng đảm bảo bí mật cho bệnh nhân, từ nhỏ cô đã xem bệnh ở chính chỗ này.
Trầm Hiên là một bác sỹ nam trẻ tuổi, dáng dấp vô cùng tốt, vì vậy khi anh cố gắng nhận lấy Tử Thời từ trong tay Thịnh Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang trừng mắt liếc anh một cái.
"À.....việc đó," Trầm Hiên thu tay lại, "Cô ấy khó chịu chỗ nào?"
Thịnh Thừa Quang ôm người đặt trên giường khám bệnh, "Cô ấy nôn rất nhiều. Kiểm tr.a thử xem."
Trầm Hiên nhìn cô gái yếu ớt trên giường bệnh một chút, lại nhìn người đàn ông trước mắt, ngẩn người, gọi y tá tới, giúp một tay kiểm tr.a cho Tử Thời.
Thịnh Thừa Quang sốt rột chờ kết quả khám bệnh trong phòng khách, không ý thức nắm tay đi qua đi lại, anh khẽ cúi đầu, ánh mắt thật sâu không nhận ra cảm xúc gì. Đợi rất lâu, thấy Tử thời ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra, sắc mặt cô đã đỡ hơn một chút, chỉ là vẻ mặt nhìn qua rất lúng túng.
Thịnh Thừa Quang bước lên đón lấy, cúi người nhìn cô kỹ càng, Tử thời lại cúi đầu cắn môi, hình như là có lời gì xấu hổ không dám nói ra......Trong lòng anh hung hăng dao động, thẳng người lên nhìn Trầm Hiên đứng một bên.
" Cô ấy….. Cô ấy sao rồi?" giọng nói Thịnh Thừa Quang hết sức bình tĩnh hỏi.
Trầm Hiên cười, ký tên trên tờ kiểm tr.a kết quả rồi đưa cho anh xem: "Không có việc gì. Là do thuốc không tốt gây tác dụng phụ, thể chất cô ấy hơi yếu, phản ứng có chút lớn." Bác sỹ Trầm cười chăm chú nhìn người đàn ông của Tử Thời nói: "Thuốc tránh thai khẩn cấp là thứ rất tổn thương cho thân thể, đồng chí nam phải chú ý một chút nhé."
Tử Thời xấu hổ không ngẩng đầu lên được, nhưng Thịnh Thừa Quang không nói câu nào, dần dần cô cảm thấy không bình thường, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, phát hiện anh dùng ánh mắt lạnh lẽo xa lạ đang nhìn cô chằm chằm, khi ánh mắt Tử Thời chạm vào mắt anh, trong nháy mắt đó nhịp tim cô như ngừng lại.
Cô không tự chủ trốn ra phía sau, sau lưng tiếp xúc với xe lăn, mặt vừa mới có chút khởi sắc lại trắng trở lại.