Chương 6
“Tiểu An, giờ là mấy giờ rồi?” Thu hồi vẻ cô đơn chợt lóe, Lan U vẫn là kẻ khống chế cả ván cờ. Dường như vẻ yếu ớt kia chưa từng xuất hiện, hắn chớp mắt đầy tà khí, trong con ngươi màu hổ phách là ý cười lạnh thấu xương.
“Đã canh bốn, thưa chủ tử.” An Kiều đứng đầu tứ đại ảnh vệ vẫn luôn là cận vệ của Lan U. Trên khuôn mặt trẻ con luôn mang theo ý cười, nhưng hắn không tin tưởng bất kỳ ai, nên khuôn mặt ấy lại mang theo vẻ lạnh lẽo khiến Lan U cũng phải rùng mình.
“Tốt lắm, vẫn còn sớm, chúng ta tới phòng khách ngồi một chút, ta đã lâu rồi không uống với ngươi, thời gian này vất vả cho ngươi rồi.” Lan U cười cười, vỗ vỗ bả vai An Kiều. Hai người là chủ tớ, nhưng kì thực thân như huynh đệ. Ngày đó máu rửa Lan trang, An Kiều chín tuổi làm thư đồng bên người Lan U, bị giấu ở trong một cái hang, tránh được một kiếp. Ký ức của hắn về ngày đó rõ ràng hơn Lan U rất nhiều, cho nên hận ý đối với Diêu Phong cũng càng sâu. An Kiều vốn là cô nhi, nếu không phải được cha mẹ Lan U thu nhận, thì sớm đã là đám xương khô ven đường, cái đêm lửa ngập ngút trời của mười lăm năm về trước ấy, vĩnh viến không thể phai mờ.
“Có thể theo bên cạnh chủ tử, cống hiến cho người, là phúc của Tiểu An.” An Kiều đứng bên cạnh Lan U, nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói có chút nghẹn ngào.
Lúc này không có ánh trăng, bầu trời chỉ còn mây đen dày đặc, đột nhiên một tiếng sấm sét vang rền, khiến cho cơn buồn ngủ của Diêu Phong biến mất vô tung. Ngay cả trong giấc ngủ thì bụng cũng đã cứng lên, hai tay khi nặng khi nhẹ xoa xoa bụng. Mặt Diêu Phong trở nên trắng bệch, cắn răng nhẫn nại. Nhưng mà những cơn đau bụng sinh lại liên tiếp mà kịch liệt, bụng dưới cứng rắn từng hồi, ngẫu nhiên thai nhi đá thật mạnh, cuối cùng nhịn không được mà hừ một tiếng, “Ư ——” một tay kéo cái gồi bên cạnh, cắn trong miệng, thật sự y không thể ngăn được tiếng kêu bật ra từ cổ họng. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy bụng mấp máy, dường như thai nhi ở bên trong đang xoay người, mỗi một lần, mỗi một động tác đều mang đến đau đớn không thể tả bằng lời.
“Ô… Phù, phù…” Diêu Phong nằm thẳng trên giường, thật cẩn thận day day cái bụng cứng như đá. Y không đành lòng quấy rầy Lan U, chuyện trong trang đã đủ để hắn sứt đầu mẻ trán, giờ khắc này y thà tự gắng gượng, chứ không muốn gọi hắn đến.
Bỗng nhiên bụng co rút rất nhanh, dường như có một bàn tay cực lớn túm chặt nội tạng y dày vò.”A ——!” Bật người dậy, cơn đau trong bụng khiến y khó lòng chịu được, ôm lấy bụng kêu lên. Lại ngã vào giường, ôm lấy cái bụng phát cứng mà quay cuồng trái phải, tiếng kêu nhỏ vụn tràn ra, cả người đẫm mồ hôi lạnh.
“Lan U… Lan U… Ô ——” Lại một lần nữa gọi tên Lan U, tựa như tên của hắn có ma lực khiến cơn đau của y vơi bớt.
“Ư…” Áo trắng trên người đã sớm ướt sũng, Diêu Phong ôm bụng, trở mình sang bên trái, rồi lại trở mình sang bên phải. Nằm thế nào y cũng đều khó chịu. Đứa nhỏ đạp vào dạ dày y, từng cơn buồn nôn khiến y mê muội.”Phù, phù, ô —— Con ngoan, đừng nhúc nhích, cha đau quá, a ——” Diêu Phong không biết còn phải chờ bao lâu nữa, trời tờ mờ sáng, y đã bị những cơn co thắt tr.a tấn hai canh giờ.”Có ai ở đó không, Nhu nhi, Nhu nhi… A, Aha… Ôi ——!”
Nhu nhi ở gian ngoài, nghe tiếng gọi khác thường phía trong, lập tức khẩn trương chạy vào.”Công tử…? Công tử ngài làm sao vậy! Người đâu, mau tới đây… Công tử sắp sinh!” Đi vào trong phòng, liền nhìn thấy Diêu Phong đang ôm bụng quay cuồng trên giường.
“Nhu nhi! Đừng, đừng gọi người đến… Ôi ——” Ôm bụng cố ngồi dậy, mái tóc đen mềm mại rớt xuống bờ vai, càng khiến khuôn mặt không chút huyết sắc của Diêu Phong thêm tái nhợt.”Ta không sao…” Lại một cơn đau bụng sinh đánh úp lại, Diêu Phong cau mày ngửa mặt nằm xuống, hai tay chậm rãi xoa xoa, há miệng thở dốc, mong giảm bớt cơn đau sóng cuộn biển gầm này.”Công tử.. Ngài sao rồi? Nô tỳ đi gọi chủ tử đến!” Cho dù đã quen nhìn thấy người ch.ết, hai tay dính đầy máu tươi. Thế nhưng nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, chưa từng thấy nữ nhân sinh con, đằng này lại là nam nhân sinh con thì làm sao bây giờ? Cũng có chút luống cuống tay chân, nam nhân trước giờ luôn lạnh nhạt hiện giờ đau thành bộ dáng này, nàng cũng có chút mềm lòng.
“Đừng đi… Nhu nhi, ta, ta còn chịu đựng được… Ưm ——” Rối loạn nâng thắt lưng lên, cái bụng lớn như to hơn vài phần, dường như thai nhi ở bên trong xoay người, khiến tuấn nhan Diêu Phong vặn vẹo.
“Công tử… Ta nên làm gì đây, ngài để ta tìm chủ đến đi.. Công tử…” Tiểu tử trong bụng Diêu Phong như muốn trực tiếp phá tan bụng y mà chui ra, nàng chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, công tử sao có thể chịu được?
“Nhu nhi… Ngươi đi, đi thay ta đuổi hết tôi tớ trong viện ra ngoài… Ư, nhanh lên…” Kiêu ngạo như Diêu Phong, bắt y không để ý ánh mắt thế tục mà mang thai đã là cực hạn, giờ khắc này có ch.ết y cũng không để người khác nghe được tiếng kêu đau đớn của mình.
“A, a… Vậy nô tỳ đi!” Làm đủ trò, làm bộ lau đi nước mắt vốn không tồn tại, chạy đi làm chuyện Lan U phân phó. Thầm cười lạnh, chủ tử quả nhiên hiểu rõ tính y. Nếu y không hy vọng bị người khác nghe được, thì sao nàng có thể không thành toàn?
“Ô… Con ngoan, đừng gấp… Chờ phụ thân ngươi xử lý chuyện trong trang xong, chúng ta sẽ.. sẽ cùng đón ngươi chào đời, ưm, a ——!” Thấy Nhu nhi đóng cửa chạy ra ngoài, Diêu Phong rốt cục không nhịn được mà kêu lên, đứa nhỏ trong bụng không ngừng chui xuống, Diêu Phong cảm thấy ruột gan như bị nó đẩy ra ngoài.”Ôi… Sao lại… đau như thế chứ… Lan U, ngươi mau trở lại, ta không chịu nổi rồi, ưm ——!”