Chương 1
"Yo ~ Vân đại thiếu, hôm nay còn đi nhặt rác không? Chậc, chậc, chậc, nói ra thật là làm cho người ta cảm thấy buồn cười, đường đường Đại thiếu gia của Phó gia, đừng nói cẩm y ngọc thực* [áo gấm thức ăn vàng ngọc], mỗi ngày ngay cả cái bụng cũng lấp không đầy còn muốn đi Tuyệt Linh Sơn nhặt rác, thật là chuyện vui khiến người khác cười đến rụng răng nha ~ Ha ha ha... Ngươi nói đúng hay không, Vân đại thiếu?"
Nói chuyện là một người nam tử thanh niên mặc trường bào miên phục* [áo bông] phổ thông, nhìn ăn mặc của gã, chắc là một gia đinh* [người ở], mà gã đứng đối diện lại là một thiếu niên thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi, nghe gia đinh này nói, vị thiếu niên này chắc là vị thiếu gia nào đó của Phó gia mới đúng, nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, y phục trên người của vị "Thiếu gia" này, vậy mà còn không bằng gia đinh đang nói chuyện này, phía trên còn có bảy tám miếng vá nghiêng vẹo, vừa nhìn đã biết không phải là từ tay mẫu thân của mình.
Hơn nữa, vị Vân thiếu gia này sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, giống như một trận gió thổi qua là có thể đem y thổi ngã, khen ngợi duy nhất có lẽ chính là mặt của y, mắt phượng hơi rũ, mũi thẳng, cùng môi hơi mỏng vừa đúng mà hợp cùng một chỗ, khiến gương mặt phảng phất giống như bảo ngọc tự nhiên, khiến người khác nhìn lòng vui, xem qua khó quên. Có lẽ, nếu y cười một cái, không biết có bao nhiêu người sẽ bị mê hoặc, chỉ chẳng qua lúc này, trên mặt của vị Vân thiếu gia kia, ngược lại vẻ tươi cười cũng không có.
Bỗng nhiên, vị Vân thiếu gia này đột nhiên nở nụ cười, y vẫn không ngẩng đầu, nụ cười kia đương nhiên là gia đinh không thấy được, "Ừ. Ta muốn đi nhặt rác."
Gia đinh kia nghe trả lời lãnh đạm như thế trong lòng không thú vị, hừ một tiếng, lại xí một cái mới nói, "Nhanh cút đi! Chờ một lát Vinh thiếu trở về, thấy ngươi chỉ sợ sẽ còn ô uế mắt của hắn đó! Phải biết rằng tu vi Vinh thiếu đến này thế nhưng đã đến Luyện Khí tầng năm rồi, hắn mới mười ba tuổi, ngươi lớn hơn hắn ba tuổi, hiện giờ Luyện Khí có tới tầng hai không hả? Ha ha! Thật là một phế vật! Phế vật Ngũ linh căn, ha ha, ngay cả ông đây Tứ linh căn cũng mạnh hơn ngươi đó!"
Vân thiếu gia kia cúi đầu không trả lời, chỉ xoay người lặng lẽ rời khỏi, cước bộ của y có chút lảo đảo, tựa hồ là giống như quẫn bách xấu hổ. Mà khi y bước ra hậu môn Phó gia trong nháy mắt đó, đầu cúi thấp bỗng nhiên nâng lên, nụ cười trên mặt cũng thoáng cái rơi vào dưới ánh mặt trời.
Nếu là lúc này có người thấy nụ cười này của y, tất nhiên sẽ không cảm thấy tốt đẹp. Gương mặt đó mặc dù đang cười, nhưng sát ý trong mắt cũng sắc bén như đao! Thứ này giống như hoa ăn thịt người nguy hiểm nhất, mở ra càng đẹp, thì càng nguy hiểm.
Vài giây sau đó, sát ý khiếp người này đã tán vô tung vô ảnh, Phó Tu Vân vỗ vỗ mặt mình, tươi cười không lộ ra chút vui vẻ, tiếp tục từng bước từng bước rời khỏi, đôi chân kia bước vẫn bất ổn như cũ, như là cước bộ của chủ nhân bị trọng thương nào đó, hoặc là giống như chịu đựng thống khổ nào đó.
Đi trên đường Phó Tu Vân nhìn không chớp mắt, hôm nay là một ngày quan trọng, y không thể để cho những thứ hỗn tạp này phá hủy việc lớn của y. Ở trong lòng của Phó Tu Vân, không có chuyện gì quan trọng hơn ngày hôm nay.
Đúng vậy, không có gì càng quan trọng hơn ngày hôm nay. Khoảng cách sự kiện kia phát sinh, đến nay đã mười năm rồi. Y từ phụ mẫu song toàn đến hiện giờ mẫu vong phụ hận, cũng có mười năm rồi, ở thời gian con người luôn luôn cho rằng nó gian nan, trong lúc lơ đãng đã đi qua.
Mười năm trước y thống khổ, trong mười năm y sống không bằng ch.ết, nhưng hiện giờ, mười năm đó cũng không chịu đựng nổi ư?
Phó Tu Vân nhìn bầu trời bỗng nhiên mây đen tụ khí, vừa khẽ cười một tiếng.
Ngày ấy của mười năm trước, cũng là mây đen cuồn cuộn sơn vũ dục lai*. [thành ngữ, ý chỉ điều gì đó sắp xảy ra]
"Tuệ Linh! Vợ chồng chúng ta trong lúc này còn có gì không thể nói! Nàng thật chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn nhà nàng bị Tứ đại thế gia diệt tộc sao? Những thứ vàng bạc châu báu cho dù sẽ đáng giá, nhưng sao có thể so được với cha mẹ của nàng, lão nhân cao tuổi trong nhà? Nàng còn do dự gì đây? Chỉ cần giao ra rèn phổ Phá Vân Thương của các nàng không phải việc gì cũng không sao ư?!"
"Phó Thiên Hải!! Ta vậy mà chưa từng phát hiện ngươi là tiểu nhân đê tiện vô sỉ như vậy!! Nếu không phải ngươi dùng máu của ta phá hủy cấm chế Nguyên gia chúng ta, ngươi cho là Tứ đại gia tộc có thể làm được gì chúng ta sao?! Bọn họ cho dù là đánh ba ngày ba đêm cũng không phá được cấm chế! Ngươi là kẻ khốn nạn! Ngươi nên bị thiên hỏa* [lửa trời] thu hồn luyện phách mà ch.ết! Cũng bởi vì rèn phổ Phá Vân Thương và Triệu Hoa Dung không đồng ý ta vào cửa, ngươi đối đãi Nguyên gia chúng ta giống như phát điên, há, như vậy ngươi còn muốn rèn phổ Phá Vân Thương?! Ngươi nằm mơ!! Ta dùng huyết mạch Nguyên gia nguyền rủa ngươi, không ch.ết tử tế được, hồn phi phách tán!!"
Phó Tu Vân trốn ở phía sau áo choàng kim lân của mẫu thân vẫn chưa nghe được lời của mẫu thân nói hết, đã nghe được tiếng kêu thảm thiết thuộc về mẫu thân và tiếng mắng tức giận của phụ thân:
"Tiện nhân! Là ngươi không biết tốt xấu thì chớ có trách ta trở mặt vô tình! Ngươi còn muốn nguyền rủa ta?! Trước khi ta hồn phi phách tán ngươi đi ch.ết trước đi!"
Lúc Phó Tu Vân đang tức giận cả người phát run muốn nhịn không được xông ra, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của một nữ nhân khác, mà nữ chủ nhân của âm thanh này trong mười năm tới, thành kế mẫu của Phó Tu Vân.
"Thiên Hải! Mau mau đi theo ta, bọn họ đã phát hiện cửa vào cấm địa rồi, có lẽ rèn phổ Phá Vân Thương đang ở bên trong, chàng là con rể Nguyên gia, thế nào cũng phải cùng ta đi tranh một chuyến!"
Vì vậy Phó Thiên Hải dừng tay lại, mắt thấy Nguyên Tuệ Linh hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ cũng không có đánh thêm một chưởng, hoảng hoảng trương trương chém giết đoạt Thần binh phổ.
Chờ lại cũng không nghe được tiếng bước chân của bọn họ và những động tĩnh khác, Phó Tu Vân mới tháo ra áo choàng kim lân trên người mình có thể cắt đứt bất kỳ dò xét và linh khí nào, nhào tới bên người mẫu thân mình.
"... Mẫu thân... Mẫu thân!"
Nguyên Tuệ Linh dường như đang chờ con trai của mình, lúc Phó Tu Vân mở miệng trong nháy mắt đã mở hai mắt ra, sau đó dùng hết sức lực sau cùng nói một đoạn.
"Trong bí cảnh, con, lấy máu mà... Hiện, còn có... Truyền tống trận đi thông Tuyệt, Tuyệt Linh Sơn, nơi đó... Con lấy máu mà vào... Nguyên gia, chí bảo của Nguyên gia đã, đã ở nơi đó..."
"Mẫu thân, người,"
"Mẫu thân không cầu, con, thành tiên, thành thần... Nhưng, nhưng... Cũng có thể cho con một đời bình an hỉ nhạc... Con trai ta, con trai ta sẽ không thua bất kỳ người nào... A, khụ khụ! Phế vật Ngũ linh căn, thì, thì như thế nào?! Nguyên gia ta... Cũng không phải chỉ có một phế, Ngũ linh căn! Trên Tam giới [1], trong cũng... Con trai ta, con trai ta!"
"Mẫu thân! Con đây!!"
"Không phải sợ, không nên gấp... Phải nhẫn... Khổ nữa cũng phải nhịn... Cuối cùng có một ngày, cuối cùng có một ngày!"
Phó Tu Vân còn chưa kịp nghe được mong đợi sau cùng của mẫu thân, đã mất đi vị thân mẫu y mất năm năm cuối cùng thừa nhận.
Từ từ, Phó Tu Vân với lãnh tĩnh không giống đứa trẻ năm tuổi đem mẫu thân nửa ôm, tha, đẩy xuống vách núi phía sau núi. Có người nói nơi đó có hàn đàm* [đầm lạnh] sâu không thấy đáy, bất cứ vật gì cũng không thể ở trên hàn đàm trôi nổi lên. Mẫu thân đã ch.ết, y không thể dễ dàng tha thứ bất cứ người nào của Phó gia lại đi vũ nhục thân thể của mẫu thân. Sau đó Phó Tu Vân năm tuổi đứng ở dưới mưa to thấu trời, nói ra lời mẫu thân y còn chưa nói hết.
"Cuối cùng có một ngày, con sẽ đứng ở đỉnh cao của thế giới, nhìn hết thảy người con muốn gã ch.ết, đi tìm ch.ết."
Mưa lớn như trút nước. Đánh lên trên người của Phó Tu Vân, cũng đánh gãy hồi ức của y.
Y đã sắp mười sáu tuổi nhìn gió bão kỳ lạ kia, ngược lại cười rất vui vẻ. Lần này là y nở nụ cười thật, dù sao, nhịn đau tròn mười năm co gân luyệt cốt, ngày hôm nay rốt cục có thể kết thúc, đổi lại là ai cũng nên vui vẻ một cái.
——
[1] Tam giới (三界) cũng được gọi là Tam hữu (三有),là ba cõi của Vòng sinh tử,là nơi mà loài Hữu tình tái sinh trong theo hướng Lục đạo. Khái niệm Tam giới này có thể hiểu là Vũ trụ quan của đạo Phật. Tam giới gồm: Dục giới, Sắc giới, Vô sắc giới. [tìm hiểu thêm tại wiki]
———
Bắt đầu hố mới nào, hố này sâu lắm lắm luôn đó, hụ hụ...
�����$,7��&�