Chương 7: Phỏng vấn bị đùa giỡn…
Mộ Phi vốn là đến xem hạng mục mới nhất tiến hành thế nào, cư nhiên lại nhìn thấy Diệp Vĩ Gia, thế nên đi theo cậu.
Mộ Phi đi tới bên cạnh Diệp Vĩ Gia, ngồi xuống, nhìn cậu cười cười: “Không nghĩ tới em còn nhớ rõ tôi, ta cứ nghĩ là em sẽ không nhớ.”
Diệp Vĩ Gia nhìn gã tươi cười, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Quán bar, trên giường!
Trên giường, quán bar!
……….
Trong đầu cậu cứ quanh quẩn hai từ này, càng lúc càng nhiều.
“Sao anh lại ở đây?” – Diệp Vĩ Gia có chút buồn bực hỏi, thanh âm thản nhiên.
Cậu không nghĩ tới là sẽ gặp lại người này. Chuyện tình đêm đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, nếu không phải cậu uống rượu thì làm sao chuyện đó có thể xảy ra. Nhưng là chuyện đã xảy ra rồi, S thị lại lớn như vậy, không chắc là có thể gặp lại được.
Ít nhất là Diệp Vĩ Gia không muốn gặp lại gã.
Nụ cười trên mặt Mộ Phi nhất thời biến mất, hai mắt lộ ra mạt lãnh ý: “Em không nghĩ muốn gặp lại tôi?”
“Tôi đương nhiên là không nghĩ sẽ gặp lại anh.” – Diệp Vĩ Gia không chút suy nghĩ thốt ra.
Sắc mặt Mộ Phi càng khó coi, chằm chằm nhìn Diệp Vĩ Gia trong chốc lát. Sắc mặt Diệp Vĩ Gia tái nhợt, nhíu mày, con ngươi mang theo một chút buồn bực nhẹ nhẹ, thậm chí có một chút cảm giác tức giận.
Mộ Phi nhìn nhìn, đột nhiên liền nở nụ cười, cười đến có chút tà vọng, nói: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Diệp Vĩ Gia bị âm thanh băng lãnh này làm cho hoảng sợ, nhìn vẻ mặt Mộ Phi, cảm lấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong lòng có chút chột dạ.
“Ý tôi không phải thế. Ý của tôi là….” – Diệp Vĩ Gia muốn giải thích, hắn mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, trong lòng hắn cũng nghĩ là không muốn gặp lại gã.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, đó là vi quản lý ngành vừa rồi nói chuyện với Diệp Vĩ Gia.
Vẻ mặt hắn tươi cười sáng lạn: “Tổng giám đốc, ta mang nước lại cho ngài đây.”
Diệp Vĩ Gia lúc này ngây ngẩn người.
Mộ Phi thản nhiên nói: “Để đó đi, trong này không có việc của ngươi, ra ngoài đi.”
Quản lý cười nịnh nọt lui ra.
Tổng giám đốc!!!
Trong đầu Diệp Vĩ Gia trống rỗng, chỉ có ba chữ này chạy xung quanh.
Gã cư nhiên là tổng giám đốc!
“Sao lại không nói nữa? Không còn gì để nói sao?” – Mộ Phi nhìn bộ dáng kinh ngạc của Diệp Vĩ Gia, lại cảm thấy tâm tình tốt lên vài phần.
Diệp Vĩ Gia cúi đầu, nhất thời không biết nói gì.
“Thực xin lỗi.” – Hắn cúi đầu nói.
“Em nói cái gì?” – Mộ Phi nghe thấy, nhưng lại làm bộ không nghe ra, cố ý dùng thanh âm lạnh băng hỏi lại hắn.
Diệp Vĩ Gia âm thầm xiết chặt tay, ngẩng đầu đối mặt với Mộ Phi, lấy dũng khí nói: “ Tôi nói thực xin lỗi, nhưng anh cũng phải biết rằng, chuyện giữa nam nhân với nam nhân tôi cũng không hiểu lắm, nhưng sau khi tôi suy nghĩ lại, chuyện tình hôm đó anh cũng không bị tổn hại gì, ngược lại tôi đau đến vài ngày, vậy người chịu thiệt là tôi mới đúng.”
Mộ Phi vừa nghe những lời này liền không kìm được nở nụ cười. Bộ dáng Diệp Vĩ Gia lúc này thực sự rất đáng yêu. Cậu vốn thanh tú, lúc này trừng mắt lên, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà hơi phiếm hồng, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái.
“Em thực sự là đáng yêu a!” – Mộ Phi tán thưởng.
Gã nhanh tay kéo Diệp Vĩ Gia vào lòng mình, ở tư thế này, hung hăng hôn lên mặt Diệp Vĩ Gia một cái.
Chuyện tình ngày đó xảy ra khi Diệp Vĩ Gia đã bất tỉnh, hắn không có nhiều cảm giác, nhưng hiện tại không hề say, hoàn toàn thanh tỉnh, cư nhiên lại bị một nam nhân hôn như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy quái dị, thậm chí có chút chán ghét, không khỏi giãy dụa thoát ra.
Mộ Phi cũng không phải tay vừa. Gã nhanh chóng bắt ôm lấy thắt lưng Diệp Vĩ Gia, một tay giữ tay cậu, đầu dựa vào trán cậu, hai người dựa vào nhau rất gần, loại tư thế này thực sự là ái muội.
“Vẫn là khi say em ngoan nhất, tỉnh lại liền chả ngoan ngoãn chút nào.” – Mộ Phi trêu đùa nói, ôm Diệp Vĩ Gia, tranh thủ vuốt ve thắt lưng hắn.
Mặt Diệp Vĩ Gia hồng lên rồi trắng bệch, mày nhíu chặt, cắn răng gằn từng tiếng: “Anh buông ra!”
Mộ Phi tiến đến sườn của Diệp Vĩ Gia, nhiệt khí phả lên cổ và sau gáy khiến cậu thấy ngứa, gã ôn nhu nói: “Phải làm sao bây giờ, vừa nhìn thấy em, ta lại nghĩ đến chuyện đêm đó, hôm đó em còn rất nhiệt tình nha, hơn nữa phía sau em rất chặt, khiến ta cảm thấy rất sung sướng.”
Mặt Diệp Vĩ Gia đột nhiên đỏ lên, cậu cảm giác thấy tay Mộ Phi đã mò đến phía sau mình từ lúc nào, lại còn vô sỉ nhẹ nhàng xoa vòng.
Diệp Vĩ Gia không thể chịu đựng thêm nữa, cố hết sức giãy ra, căn đúng thời điểm, hướng một quyền về phía mặt Mộ Phi, nhưng lại bị gã tóm được, nắm chặt tay, cười xấu xa.
Thình lình, Diệp Vĩ Gia thẳng chân đá vào bụng dưới của Mộ Phi. Mộ Phi đau đớn, buông tay Diệp Vĩ Gia, hắn liền thừa cơ nhảy sang bên cạnh.
“Nhìn anh mũ áo chỉnh tề thế này, nguyên lai lại là mặt người dạ thú.” – Diệp Vĩ Gia lạnh lùng nói – “Tôi đối với nam nhân không hứng thú, đối với anh càng không có hứng thú, phiền anh tự trọng một chút, đây là nơi công cộng, nếu bị người khác thấy Mộ Thị đại thiếu gia là người thế này, công ty này sẽ vô cùng mất mặt.”
Mấy nữ nhân ở đây cư nhiên còn thích gã, rõ ràng là bị vẻ ngoài lừa bịp, kỳ thật, gã chính là một tên biến thái.
Mộ Phi cười cười, nhìn Diệp Vĩ Gia tức giận, tâm tình của gã ngày càng tốt.
“Em không có hứng thú với tôi chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần tôi có hứng thú với ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày tôi làm cho ngươi có hứng thú với tôi.” – Mộ Phi tự tin nói.
Diệp Vĩ Gia lạnh cả người, mắng: “Đồ thần kinh!”
Cậu cảm thấy không thể có biện pháp ở chung với tên này, cậu xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy Mộ Phi nói: “Em không phải đến phỏng vấn sao? Chưa phỏng vấn xong đã đi rồi sao?”
Diệp Vĩ Gia bị gã đùa giỡn, ngay cả việc chính cũng quên, nghe thấy Mộ Phi nói vậy, mới nhớ tới chuyện phỏng vấn, nhưng mà hắn đối xử với Mộ Phi như vậy, chắc gì đã có kết quả tốt.
“Tôi thấy phỏng vấn này không cần phải tiếp tục.” – Diệp Vĩ Gia hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Mộ Phi nhìn Diệp Vĩ Gia hung hăng ra khỏi cửa, cười đến quỷ dị.
Gã lấy điện thoại ra gọi cho bộ phận quản lý nhân sự.
“Ta thấy Diệp Vĩ Gia không thích hợp với công việc này.”
Một câu vô cùng đơn giản.
“Vâng, chúng tôi sẽ gọi điện thông báo kết quả phỏng vấn cho cậu ấy.”
Mộ Phi gác máy, đã lâu lắm rồi mới có người khiến cho gã thấy hứng thú đến thế, gã phỉa hảo hảo ngoạn mới được.