Chương 23: Không nhận thức được
Thời gian thực sự qua mau, Diệp Vĩ Gia và Mộ Hàn cùng ăn với nhau đã được một tháng, Diệp Vĩ Gia cũng đã học được làm một số món đơn giản, nhưng hương vị vẫn kém so với Mộ Hàn. Mỗi lần như thế, Diệp Vĩ Gia lại có chút buồn bực, rõ ràng là cậu đã hết lòng học tập, vậy mà không thể làm ra mấy món ngon như của Mộ Hàn. Điều duy nhất đáng mừng là đồ ăn cậu làm không hề đen tuyền, còn có thể nhìn ra nguyên liệu của món ăn là thứ gì, ít nhất thì cũng có thể ăn được.
Bất quá vẫn có một điểm khiến Diệp Vĩ Gia đắc ý, bởi vì có một món ăn mà cậu nấu ngon hơn Mộ Hàn, không phải là món cao sang gì, mà là mì tôm, nấu với rau xanh và một cái trứng chim.
Có một hôm, Mộ Hàn về nhà muộn, nói là đã đói bụng, lên lầu gõ cửa nhà Diệp Vĩ Gia, hỏi cậu có gì ăn không. Diệp Vĩ Gia vốn lười, cuối tuần ở nhà lại chơi game, chơi đến khi đói bụng thì đi nấu mì tôm, lúc này cậu không lấy nước sôi úp mì mà cho vào nồi nấu hẳn hoi.
Cậu mời Mộ Hàn vào nhà, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói là vừa lúc cậu cũng đói bụng, liền lấy mì tôm ra, chui vào bếp nấu, đợi đến khi xong xuôi, Mộ Hàn thấy trong bát mì tỏa hương là một cái trứng chim với một ít rau xanh, thoạt nhìn rất ngon miệng.
“Thật ngại quá, nhà tôi chỉ có mì tôm.” – Diệp Vĩ Gia bưng bát ngồi xuống bên cạnh Mộ Hàn, khẽ mỉm cười, có chút điểm lễ phép.
“Không sao.” – Mộ Hàn bưng bát, gắp một miếng, lập tức nói – “Mì này ăn rất ngon.”
Diệp Vĩ Gia vừa thấy Mộ Hàn khen mình, cảm thấy lâng lâng, cao hứng hỏi: “Ngon hơn so với anh làm sao?”
Mộ Hàn gật gật đầu: “Đúng vậy, ngon hơn cả tôi làm.”
Diệp Vĩ Gia càng thêm hưng phấn, Mộ Hàn nhìn cậu tươi cười, trong lòng cũng cao hứng, không nghĩ tới chỉ khen có hai câu mà cậu lại cao hứng đến thế.
Kỳ thật món mì tôm đơn giản như thế ai cũng làm qua, chính là ai làm, làm cho ai ăn. Nếu là người mình thích làm cho, đương nhiên là ngon rồi.
Diệp Vĩ Gia gần đây công việc bề bộn, bộ phận của họ liên tục nhận các hạng mục mới, khiến cậu rất vất vả, cố gắng đến năm ngày, cuối tuần có thể nghỉ ngơi hai ngày, cậu mệt mỏi dựa vào ghế, thở dài.
Cao Nam vừa ngẩng đầu đã thấy cậu ngả ra ghế, nhắm mắt, dùng tay nhu nhu thái dương, cầm lấy văn bản trên bàn cậu, xem xét: “Xem người kìa, mệt đến thế sao?”
Tập giấy hạ xuống mặt bàn, trượt xuống đùi Diệp Vĩ Gia, cậu chậm chạp mở to mắt, có chút oán giận nói: “Đương nhiên mệt chứ! Ngươi có nghe người ta nói, làm việc với máy tính nhiều dễ khiến cho các dây thần kinh suy nhược, dễ bị rụng tóc, không đến ba mươi tuổi sẽ bị hói đầu, mấy ngày gần đây ta cảm thấy tóc mình rụng khá nhiều rồi.”
“Có nghe qua, nhưng đây chỉ là cách nói khoa trương mà thôi, đều là do áp lực tâm lý tạo thành, ngươi cứ thả lỏng là được, đừng suy nghĩ nhiều quá.” – Cao Nam ngồi trước máy tính, chăm chú biên tập các hạng mục.
“Ta còn trẻ như vậy, cũng không muốn đến khi quay đầu đã thấy mình thành Địa Trung Hải (hói đầu) – Diệp Vĩ Gia ai oán, bắt đầu thu thập giấy tờ trên bàn.
Cao Nam thấy cậu như vậy, mỉm cười: “Sao ngươi giống oán phụ thế hả? Tối đi ăn cơm đi, lên gọi cả Mộ Hàn nữa.”
“Tốt.” – Diệp Vĩ Gia cười đáp ứng, trong đầu đột nhiên lại nảy ra ý tưởng, liền nói: “Không cần ra ngoài ăn, ăn ở nhà đi, tới nhà Mộ Hàn nấu cơm, cho các ngươi nếm thử đồ ăn do chính tay ta làm, đây là lần đầu tiên đấy.”
Cao Nam thấy cậu cao hứng nói , nhịn không được đả kích: “Đồ ngươi làm có thể ăn không?”
Diệp Vĩ Gia trừng hắn: “Nói thật khó nghe a, chưa ăn thử sao biết là không ăn được.”
“Ngươi tự tin ghê nhỉ?”
Diệp Vĩ Gia tràn đầy tự tin nói: “Nếm thử sẽ biết.”
Cao Nam cười cười, liền chỉ huy cậu gọi điện cho Mộ Hàn. Diệp Vĩ Gia gọi điện, bảo Mộ Hàn là mời Cao Nam đến nhà họ ăn cơm, Mộ Hàn chờ ở dưới lầu. Diệp Vĩ Gia nói xong, liền ghé vào tấm ngăn giữa hai người, cười âm hiểm: “Ngươi gọi điện cho Mộ Phi, bảo hắn tới đây ăn cơm.”
“Ngươi cười thật bỉ ổi đó, vì sao lại là ta gọi?”
“Ngươi với hắn có vẻ thân thiết.”
“Ngươi với hắn thân hơn!”
“Ta cùng hắn chỉ là quen biết mà thôi, thỉnh thoảng tán gẫu thôi, các ngươi mới là quen biết đặc biệt đó nha!”
Cao Nam thu dọn đồ đạc, đẩy gọng kính: “Vậy trong mắt ngươi, ta với Mộ Phi thân mật cỡ nào?”
Diệp Vĩ Gia cười càng ám muội hơn, mắt nhìn lại càng ám muội hơn, Cao Nam cả người nổi đầy da gà da vịt, cầm di động gọi điện cho Mộ Phi, rất nhanh có người bắt máy, thấy thanh âm lạnh nhạt của Mộ Phi truyền đến: “Chuyện gì?”
“Buổi tối tới nhà Mộ Hàn ăn cơm không? Chúng ta chờ Mộ Hàn ở dưới lầu.” – Cao Nam vừa nói vừa trừng mắt nhìn Diệp Vĩ Gia đang hí hửng.
“Ân.” – Mộ Phi lên tiếng, sau đó cúp máy.
Cao Nam cầm điện thoại, cười cười.
“Anh ta có đi không?” – Diệp Vĩ Gia vội hỏi.
“Chắc là có.” – Cao Nam đáp.
Dựa theo tính cách của Mộ Phi, nếu không đi thì sẽ nói luôn, chứ không dùng mỗi từ “Ân”, gã nói thế, tỏ vẻ gã sẽ đi, chỉ là gã không nghĩ tới người gọi điện sẽ là Cao Nam.
Diệp Vĩ Gia cùng Cao Nam xuống lầu, đứng ở sảnh công ty chờ Mộ Hàn với Mộ Phi. Mộ Hàn xuống trước, nhưng mà bên cạnh y lại có thêm một người, là Lâm Phỉ Phỉ. Diệp Vĩ Gia cảm thấy kỳ quái, vừa nãy không nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ, hóa ra là nàng về trước để tìm Mộ Hàn.
Lâm Phỉ Phỉ thấy Diệp Vĩ Gia với Cao Nam cũng hơi ngạc nhiên. Nàng vốn hẹn Mộ Hàn tối nay đi ăn rồi xem phim, ai ngờ Mộ Hàn đột nhiên thay đổi chủ ý, nói về nhà ăn, nàng lại tưởng là bữa tối của hai người, hiện tại thấy Mộ Hàn nói chuyện với bọn họ tối nay ăn gì, hóa ra là nhiều người vậy.
Bốn người đợi chừng ba bốn phút, mới thấy Mộ Phi.
Mộ Phi cùng Mộ Hàn đều đi xe, năm người hai xe, Diệp Vĩ Gia rất tự giác đi theo Mộ Hàn với Lâm Phỉ Phỉ, đem Cao Nam đá cho Mộ Phi.
Đông người nên đồ mua cũng nhiều, về tới nhà, Diệp Vĩ Gia như thường lệ cầm đồ vào bếp, giúp Mộ Hàn sơ chế, vừa giúp vừa tự mình nấu vài món. Chính là Lâm Phỉ Phỉ lại ở đây, cũng muốn vào giúp, phòng bếp vốn không rộng, lại nhiều người vậy, đương nhiên là không thoải mái.
“Phỉ Phỉ, em ra ngoài xem ti vi đi, nơi này để bọn anh lo là được.” – Mộ Hàn vừa rửa dưa chuột, vừa nói với Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ cười duyên: “Em là con gái, việc này đương nhiên là em phải làm, hơn nữa đây là nhà anh, anh đãi bạn, đương nhiên em phải giúp anh rồi.”
Nàng nói xong liền lấy rổ rau trong tay Diệp Vĩ Gia: “Vĩ Gia, anh ra ngoài đo, ở đây để em hỗ trợ là được.”
Rau trong tay Diệp Vĩ Gia bị Lâm Phỉ Phỉ cướp đi, còn bị nàng đẩy ra ngoài, Mộ Hàn lúc này lại quay đầu cười khẽ: “Nếu không em ra ngoài tiếp đón Cao Nam với anh trai anh đi, trò chuyện với bọn họ, đừng để vỡ cái gì.”
Diệp Vĩ Gia hừ nhẹ một tiếng, nghĩ bọn họ liên hợp lại đẩy người thừa là cậu ra ngoài, Lâm Phỉ Phỉ nghiễm nhiên là bộ dáng nữ chủ nhân, coi cậu là khách nhân, mà Mộ Hàn còn có ý gì thế? Đứng về phía nàng là sao?
Diệp Vĩ Gia có chút bực mình ra khỏi phòng bếp, cũng không biết là vì sao, chính là cảm thấy có chút buồn bực mất hứng. Bình thường đều là cậu cùng Mộ Hàn chuẩn bị cơm chiều, giúp y lấy thứ này thứ kia, rửa rau thái thịt, lúc này vị trí đấy bị người khác chiếm mất, lại còn bị đuổi ra ngoài, trong lòng có chút gì đó khó chịu.
Cậu cau mày liếc mắt nhìn hai người trong phòng bếp, một bóng dáng cao lớn, cười ôn nhu thái đồ ăn, một người mảnh dẻ yêu kiều bên cạnh giúp đỡ, rõ ràng là một hình ảnh đẹp thế, mà trong mắt cậu có chút chướng mắt.
Mộ Hàn lướt qua Lâm Phỉ Phỉ, nhìn thấy Diệp Vĩ Gia hình như có chút mất hứng, chính là cậu không hiểu ý tứ trong lời nói của y sao? Nếu cậu không làm bếp thì ra ngoài đón khách, cái này không phải vẫn là việc của chủ nhà sao?
“Sao ngươi lại ra đây? Không phải là bảo làm đồ ăn cho chúng ta nếm thử sao?” – Cao Nam thấy Diệp Vĩ Gia chạy từ phòng bếp ra ngồi xuống cạnh bọn họ, liền hỏi.
Diệp Vĩ Gia buồn bực nói: “Phòng bếp quá nhỏ, không thể chứa nhiều người được, có người giúp đỡ hắn rồi, đương nhiên là không cần ta nữa.”
“Sao tôi nghe trong lời của câu có cả một hũ giấm vậy? Ghen sao?” – Mộ Phi bỡn cợt nói.
Diệp Vĩ Gia trợn mắt nhìn hắn: “Dấm chua cái rắm, ta còn chưa uống tương đâu!”
Mộ Phi cảm giác rõ ràng rằng lúc này tâm trạng Diệp Vĩ Gia đang cực kỳ xấu, thức thời ngậm miệng.
“Phòng bếp nhỏ, không chứa được nhiều người, sao ngươi không tranh thủ một chút đem người ra ngoài !” – Cao Nam nói đầy ẩn ý.
Diệp Vĩ Gia hơi sửng sốt.
Đợi cho đồ ăn làm xong, mọi người ngồi vào bàn.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, salad Nga, rau xào tỏi, gà hầm khoai, cá hấp, canh bí, còn có hai món do Diệp Vĩ Gia làm là bí đỏ với miến trộn mắm.
Mộ Hàn thích ăn bí đỏ. Đây là do Diệp Vĩ Gia sau một thời gian ăn chung phát hiện ra, bánh bí đỏ, cháo bí đỏ, bí đỏ om, Mộ Hàn đều thích, cho nên y thường xuyên làm, dần dần, Diệp Vĩ Gia cũng học được cách dùng bí đỏ om thịt, món này làm cũng đơn giản.
“Món bí đỏ này rất ngon.” – Mộ Hàn đầu tiên là ăn bí đỏ, bí đỏ om thực sự ngon, mềm mềm.
Diệp Vĩ Gia nghe y nói vậy, liền hào hứng hẳn lên: “Vậy anh ăn nhiều một chút, tôi biết anh thích ăn bí đỏ.”
Mộ Hàn giật mình nhìn cậu: “Sao em biết?”
“Anh thường xuyên làm, đương nhiên là tôi nhìn thấy rồi.” – Diệp Vĩ Gia trả lời không chút suy nghĩ.
Khóe miệng Mộ Hàn cong lên thành nụ cười, hai mắt sáng lên, tiếp tục ăn bí đỏ mà y thích.
Mộ Phi cũng gắp một miếng bí đỏ ăn, cười nói: “Quả thật không tệ lắm, Tiểu Diệp Tử, không ngờ cậu nấu ăn cũng không tệ nha.”
Diệp Vĩ Gia liếc gã, cúi đầu ăn cơm.
Hai tiếng đồng hồ mới xong bữa cơm. Ăn xong, Diệp Vĩ Gia lần đầu tiên tích cực chủ động nói muốn rửa bát, lại bị Lâm Phỉ Phỉ giành mất, khiến tâm tình Diệp Vĩ Gia một lần nữa lại chìm xuống.
Mấy người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Cao Nam liền bảo không còn sớm, phải về nhà, Mộ Phi cũng nói phải đi, hai người liền cùng nhau đi. Hai người đó vừa về không lâu thì Lâm Phỉ Phỉ cũng nói phải về nhà, Mộ Hàn liền bảo Diệp Vĩ Gia y phải lái xe đưa Lâm Phỉ Phỉ về nhà, bảo cậu ngồi xem ti vi chờ y, Diệp Vĩ Gia gật đầu rầu rĩ xem như đáp ứng.
Cậu nhàm chán xem ti vi, khi Mộ Hàn trở về, cậu đã mệt rã rời, chỉ thiếu chút nữa là ngủ gật, nghe thấy thanh âm cửa mở liền nhanh chóng tỉnh lại, chống đầu xem ti vi tiếp.
“Anh về rồi, tôi cũng không cần trông nhà hộ anh nữa, tôi về đây.” – Diệp Vĩ Gia đứng dậy nhìn Mộ Hàn.
“Em sao thế, hình như có chút mất hứng?” – Mộ Hàn quan tâm hỏi cậu.
“Không có việc gì, có thể là do gần đây công việc nhiều quá nên hơi mệt, tôi về ngủ đây.” – Diệp Vĩ Gia thản nhiên nói.
Mộ Hàn gật đầu, ôn nhu nói: “Ân, vậy em về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Diệp Vĩ Gia về nhà, nằm trên giường, vẫn là cảm thấy trong lòng loạn lên, thực sự phiền toái, chính mình cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy rất phiền mà thôi, rõ ràng là vị trí của cậu, lại bị người khác đoạt mất.