Chương 30: Thị phi
Diệp Vĩ Gia cả đêm tâm tình không yên, mơ màng ngủ không được, cứ nghĩ đến Mộ Phi nói ra câu kia lại có chút buồn bực. Từ khi ở cùng Mộ Hàn, cậu cơ hồ đã quên chuyện kia, hôm nay Mộ Phi nhắc tới, lại khiến cho cậu phải suy nghĩ, Mộ Phi vốn là người không biết giữ mồm giữ miệng, nhỡ đâu có lúc lỡ miệng, đến lúc đó cậu biết giải thích với Mộ Hàn thế nào?”
Diệp Vĩ Gia nằm trên giường, mắt mở to, trong lòng là một mảnh hỗn độn. Mộ Hàn nằm bên cạnh, tay đặt trên hông cậu, gắt gao ôm lấy cậu, khiến cậu không dám cử động, sợ sẽ làm Mộ Hàn tỉnh giấc, vì thế cả đêm cậu cứ chập chờn không ngủ được.
Buổi sáng thức dậy, cậu cứ ngáp không thôi, mà Mộ Hàn tinh thần phấn chấn chuẩn bị bữa sáng, ngay cả Mộ Phi cũng khoan khoái ngồi ở sô pha xem ti vi. Diệp Vĩ Gia vừa ngáp xong, nhìn thấy Mộ Hàn đang bận rộn trong bếp, lén lút chạy đến ngồi xuống bên người Mộ Phi.
Mộ Phi liếc mắt nhìn cậu: “Chậc, nhìn đôi mắt gấu trúc này của cậu, có thể kết luận đêm qua hai người vô cùng kịch liệt khuynh thành đảo quốc nha.”
Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn gã, lại quay đầu nhìn Mộ Hàn một cái, hạ giọng nói với Mộ Phi: “Về sau trước mặt Mộ Hàn đừng nói lung tung.”
Mộ Phi nghi hoặc hỏi cậu: “Cậu có ý gì?”
“Anh quên tối qua nói gì sao? Sau này đừng có nói linh tinh, có biết không hả?”
Mộ Phi cau mày suy nghĩ một lát, vẫn có chút mơ hồ, không hiểu được ý tứ của Diệp Vĩ Gia: “Cậu có thể nói rõ hiểu một chút hơn được không?”
Diệp Vĩ Gia có chút đau đầu nhìn Mộ Phi, người này bình thường thông minh, sao lần này lại chậm hiểu thế nhỉ? Diệp Vĩ Gia định nói, thì Mộ Hàn lại gọi vào ăn cơm, vì thế cậu quay sang Mộ Phi nói: “Hôm nay sau khi tan tầm anh chờ tôi, tôi có chuyện muốn nói.”
Mộ Phi không hề để ý, ngửi được mùi đồ ăn, cơn thèm ăn trong gã nổi lên, vô cùng cao hứng lao vào phòng bếp.
Cả ngày hôm nay Diệp Vĩ Gia không có tinh thần làm việc, trong đầu luôn nghĩ xem nên nói với Mộ Phi như thế nào? Nếu Mộ Phi lại hỏi vì sao anh ta không nên nói lung tung trước mặt Mộ Hàn, thì cậu phải giải thích thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng loạn.
Mãi cho đến khi tan tầm, cậu mới bình tĩnh trở lại, Cao Nam đi qua hỏi cậu: “Không phải hôm qua cậu không ngủ à?”
Diệp Vĩ Gia thành thực gật đầu, Cao Nam nhìn cậu đầy ẩn ý: “Biết hôm nay còn phải đi làm, tối nên kiềm chế một chút, đừng điên cuồng như vậy?”
Diệp Vĩ Gia ngây ngốc không hiểu được ý tứ trong lời nói của Cao Nam, đợi cho đến khi cậu định hỏi lại, thì Cao Nam đã rời khỏi văn phòng. Cậu vội lấy điện thoại báo cho Mộ Hàn không cần chờ, tối nay cậu có hẹn bằng hữu. Cúp điện thoại xong, cậu lại gọi tiếp cho Mộ Phi, Mộ Phi nhanh chóng nhấc máy, nói là mười lăm phút nữa xuống lầu tìm cậu, Diệp Vĩ Gia thở dài một hơi, xụi lơ nằm gục trên bàn.
Mộ Phi xuống văn phòng Diệp Vĩ Gia, thấy cậu rũ ra một đống, liền ghé đến, chọc chọc cậu: “Sao lại ỉu xìu như vậy? Mệt sao?”
Diệp Vĩ Gia giật giật mi mắt: “Mệt, đương nhiên mệt.”
Mộ Phi cười nhạo: “Làm gì mà mệt như vậy? Buổi tối không ngủ đi làm trộm à?”
Diệp Vĩ Gia bật dậy, trừng mắt nhìn gã: “Anh mới đi làm trộm ấy!”
“Nhìn cậu kìa, thật hung dữ quá! Thế nào? Tối nay hẹn hò với tôi ở đâu đây?”
Diệp Vĩ Gia thiếu chút nữa thì đã không nhịn được tiến lên đấm cho cái tên đứng trước mặt mình một phát. Người này nói chuyện lúc nào cũng khiếm nhã như vậy, lại còn cái nụ cười hớn hở kia, thật là làm người ta muốn cho một phát.
“Nói nhiều làm gì, nhanh đi thôi!” – Diệp Vĩ Gia khinh bỉ nhìn gã.
Mộ Phi cười cười, hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng.
Mộ Hàn vốn định lái xe đi rồi, nhưng lại có điện thoại gọi đến, nói chuyện hơi lâu, nên vẫn ngồi trong xe, khi y kết thúc điện thoại thì cũng là lúc Diệp Vĩ Gia và Mộ Phi xuống đến nơi, hai người vừa đi vừa nói chuyện gì đấy, Mộ Phi tâm tình có vẻ tốt lắm, còn Diệp Vĩ Gia hình như đang tức giận.
Mộ Hàn vốn định xuống xe kêu Diệp Vĩ Gia, lại thấy Mộ Phi mở cửa xe cho cậu, Diệp Vĩ Gia cũng không khách khí, ngồi vào xe, sau đó hai người rời đi.
Gọi điện cho y bảo tối nay hẹn bạn, không về ăn cơm cùng y, hóa ra là hẹn với Mộ Phi? Trong mắt Mộ Hàn đột nhiên xẹt qua một tia lạnh lùng, nếu là hẹn Mộ Phi đi ăn cơm,vì sao không thể nói thật với y?
Y đột nhiên nghĩ tới ánh mắt và lời nói ái muội của Mộ Phi với Diệp Vĩ Gia tối qua, rõ ràng chỉ là một câu đùa thôi, nhưng y vẫn thấy kỳ quái là tại sao Diệp Vĩ Gia lại phản ứng mạnh thế, nhanh chóng kích động, quả quyết cự tuyệt, cũng không phải là y nghĩ nhiều nữa rồi.
Đôi khi y thấy mình quá nhạy cảm, nhưng y vẫn không có cảm giác an toàn, đặc biệt là với thái độ của Diệp Vĩ Gia. Y không biết liệu Diệp Vĩ Gia có thích mình thật không, nói thích, đề nghị ở cùng nhau tất cả đều là do y nói, thậm chí bây giờ hai người ở chung cũng một phần là do bị y bắt buộc.
Diệp Vĩ Gia chưa bao giờ nói thích y, có lẽ, cậu ấy cũng không thích mình.
Mộ Hàn nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy khổ sở, đau đớn.
Hai người đi ăn cơm, Mộ Phi liền rủ Diệp Vĩ Gia đi ‘Bóng đêm’, Diệp Vĩ Gia không hiểu vì sao Mộ Phi lại thích ‘Bóng đêm’ đến thế, cậu chỉ biết là cậu không thích nơi này, vì mỗi lần nghĩ đến, cậu lại nhớ đến chuyện hôm đó.
“Ai nha, hai người vẫn còn đi cùng nhau à?” – Nick nhìn thấy Mộ Phi cùng Diệp Vĩ Gia liền hưng phấn kêu lên – “Thật sự khó tin nha! Mộ Phi trước kia không hề như vậy, hắn thay người tình như thay áo, vậy mà hiện tại vẫn còn đi với cậu nha.”
Diệp Vĩ Gia nghiêm mặt nhìn hắn: “Đừng nói lung tung, ta với gã không có quan hệ gì hết, chỉ là bạn bình thường thôi.”
Mộ Phi bị Nick làm ồn ào, có chút đau đầu, tức giận nói: “Nói ít thôi, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.”
Nick trưng ra vẻ mặt thương tâm, tựa vào người gã, ai oán nói: “Thật sự là không có lương tâm, ngươi không nghĩ lại xem bao nhiêu năm qua ta đối xử với ngươi tốt thế nào.”
Mộ Phi nhức đầu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, khiến Nick không nói thêm gì nữa, Mộ Phi tìm vị trí quen thuộc ngồi xuống, tên Nick kia nếu không hung dữ với hắn một chút, hắn sẽ thao thao bất tuyệt không thể ngậm miệng lại được.
“Bộ dáng vừa rồi của anh thực hung hãn, làm tôi nhớ đến lần đầu chúng ta gặp mặt.” – Diệp Vĩ Gia cười nói.
Mộ Phi uống một ngụm rượu, cả người dựa vào sô pha, gương mặt tuấn lãng khẽ nở nụ cười: “Ta khi đó trông thế nào?”
“Thật dọa người! Là kiểu người bại hoại điển hình.” – Diệp Vĩ Gia suy nghĩ một lát không khách khí nói.
Mộ Phi giật giật mi mắt, khép mắt lại, lộ vẻ nguy hiểm: “Bại hoại?”
Diệp Vĩ Gia cười gượng, sau đó lấy dũng khí nói: “Sao lại không giống? Thiếu niên thanh tú như vậy, mà ngươi không hề nể tình….. sau đó còn đánh nhau, bộ dáng giống hệt lưu manh.”
Mộ Phi cảm thấy mí mắt mình giật điên cuồng, rất nhanh lại lấy được bình tĩnh, vài năm gần đây gã tự thấy mình đã đủ loạn rồi, còn muốn dùng cả ma túy nữa, sau gặp được Nick, hai người cùng nhau mở ‘Bóng đêm’, gã có thêm nhiều ‘bạn giường’, không cố định, lại có thể thay ma túy làm mình thoải mái tâm tình.”
Diệp Vĩ Gia thấy Mộ Phi không nói gì, đem đề tài quay về chủ đề chính: “Kỳ thật tôi có điều muốn nói với anh, hiện tại tôi với Mộ Hàn đang ở cùng một chỗ.”
Mộ Phi kinh ngạc nhìn cậu: “Cùng một chỗ là có ý gì?”
“Ý gì ở trên mặt chữ ấy, chúng ta hiện tại xem như là đang yêu nhau, cho nên tôi không muốn anh ở trước mặt anh ấy nói lung tung, anh hiểu tôi nói gì chứ?” – Diệp Vĩ Gia cảm thấy lòng vòng không bằng nói thẳng ra, dù sao quan hệ của cậu với Mộ Hàn rồi cũng sẽ bị phát hiện, nói sớm một chút cũng không sao.
“Thật không nghĩ tới Mộ Hàn với ta lại giống nhau thế!” – Mộ Phi cười cảm thán – “Tôi hiểu ý cậu rồi, cậu không muốn cho Mộ Hàn biết tôi với cậu trước kia có phát sinh quan hệ đúng không?”
Diệp Vĩ Gia nghe được lời này, nhịn không được lạnh run người, cố gắng chịu đựng, gật đầu: “Đúng, tôi không muốn cho anh ấy biết.”
Mộ Phi trêu chọc cậu: “Nói như vậy từ nay cậu phải gọi tôi là đại ca?”
Khóe miệng Diệp Vĩ Gia run rẩy, thanh âm nhíu lại: “Dù sao anh cũng nhớ kĩ những lời vừa rồi là được.”
“Cậu gọi tôi một tiếng đại ca tôi sẽ đáp ứng ngay.” – Mộ Phi uy hϊế͙p͙.
Diệp Vĩ Gia nghiêm mặt không thèm để ý tới gã.
Nick bê rượu vào, cười bảo Mộ Phi: “Vừa rồi Cao Nam có vào đây tìm ngươi, ngươi không gặp sao?”
Mộ Phi cùng Diệp Vĩ Gia đồng thời ngẩn ra, Mộ Phi kinh ngạc hỏi lại: “Lúc nào?”
“Khoảng mười phút trước. Gần đây hắn hay tới tìm ngươi, ngồi một mình rất lâu, có người đến gần cũng không để ý, chỉ là ngơ ngác ngồi đấy, trông rất đáng thương.” – Nick nói.
Mộ Phi gần như là nhảy dựng lên, không nói câu gì chạy vội ra ngoài, Nick gọi gã: “Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Diệp Vĩ Gia ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Đương nhiên là phải nhanh, không nhanh làm sao đuổi kịp người ta.”
Nick nói: “Vừa rồi gặp Cao Nam, mặt trắng bệch, trông rất khó coi, không biết có phải trúng độc không nữa.”
Tất cả tươi cười trên mặt Diệp Vĩ Gia ngay lập tức biến mất, cả mặt trắng bệch ra.