Chương 52: Tin tưởng

Cả ngày hôm sau Diệp Vĩ Gia không có tinh thần làm việc, quanh mắt là quầng đen, hiển nhiên là đêm qua không ngủ được, đi làm mà không yên tâm, tan tầm thì một mình về nhà, trong nhà vẫn tối đen, Mộ Hàn lái xe nhanh như vậy mà vẫn chưa về nhà.


Diệp Vĩ Gia rẫu rĩ ngồi ở sô pha. Nếu như là ngày xưa, Mộ Hàn chắc sẽ gọi điện thoại cho cậu, bảo với cậu là y đang bận làm gì đó, khoảng tầm nào sẽ về đến nhà. Nhưng hiện tại không như thế, hai người cãi nhau một trận, cả đêm không nói gì, cậu cũng không vào phòng ngủ, sáng dậy thấy nhà vắng vẻ, Mộ Hàn đã sớm đi rồi.


Trong lòng Diệp Vĩ Gia đột nhiên có chút sợ hãi, cậu sợ Mộ Hàn sẽ thực sự không về nhà nữa, sẽ không để ý tới cậu nữa. Cậu thừa nhận là cậu đã quá căng thẳng, tuy rằng lúc trước thực sự là tức giận, nhưng Mộ Hàn đã trấn an cậu. Trong lòng cậu hiểu rất rõ tâm ý của Mộ Hàn, nhưng khi nhìn thấy y và Tề Phong ở cùng nhau, cậu vẫn rất để ý, rất tức giận.


Điện thoại đổ chuông, Diệp Vĩ Gia nghĩ là Mộ Hàn gọi, vui sướng tiếp, lại tránh không được thất vọng, cậu hữu khí vô lực nói: “Đã hơn nửa đêm, anh còn muốn gì chứ?”


“Hiện tại mới hơn mười một giờ, làm sao đã là nửa đêm được, cậu không phải là ngủ đến ngu người rồi chứ?” – Mộ Phi ở đầu kia trêu.
Diệp Vĩ Gia mặc kệ gã, hỏi: “Đừng nhiều lời, có việc gì thì nói đi!”
“Tôi đang ở ‘Bóng đêm’, đến đây uống rượu đi.”


“Không đi.” – Diệp Vĩ Gia cự tuyệt ngay.
“Đừng nha, người thân nhà cậu tự đến mà đón về đi, tôi còn bận lắm, không rảnh để đưa người về đâu.”
“Anh nói Mộ Hàn đang ở đâu?”
“Rốt cuộc là cậu có tới hay không? Nói nhiều thế làm gì!”


available on google playdownload on app store


“Tới, anh từ từ, tôi lập tức đến ngay.”
Diệp Vĩ Gia đến ‘Bóng đêm’, thấy Mộ Hàn đã say đến mức không đi được. Cậu nhìn Mộ Hàn nằm trên sô pha, bộ dáng có chút tiều tụy, trong lòng cậu vô cùng đau xót, nhịn không được tiến đến vuốt ve má y.


Mộ Phi ngồi bên cạnh nhìn Diệp Vĩ Gia: “Hai đứa làm sao vậy? Cãi nhau?”
Diệp Vĩ Gia thở dài: “Đại khái là thế.”
Mộ Phi khó hiểu hỏi: “Cái gì gọi là đại khái? Đúng thì bảo là đúng, không thì là không? Làm gì có cái loại nửa nọ nửa kia?”


Diệp Vĩ Gia nhìn gã, đem chuyện ngày hôm qua kể lại. Mộ Phi sửng sốt một chút, chậm rãi ngồi xuống sô pha, bày ra bộ dáng âm trầm: “Chuyên này rất khó nói, nếu cậu để ý, có thể nói là cậu ghen, đây là cậu đã để ý quá mức, điều này nói lên cậu không tin tưởng Mộ Hàn, Mộ Hàn cảm thấy cậu không tin tưởng nó.”


Diệp Vĩ Gia nhẹ nhàng nâng Mộ Hàn lên, ngồi xuống sô pha, để Mộ Hàn gối đầu lên đùi cậu, động tác nhẹ nhàng lại dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Tôi thừa nhận là chuyện này tôi sai, nhưng mà, khi tôi hỏi chuyện của anh ấy với Tề Phong, Mộ Hàn lại nói là không có gì. Nếu không có gì, vì sao không thể nói cho tôi biết? Anh ấy càng như thế càng làm cho tôi thấy anh ấy đang giấu diếm tôi chuyện gì đó.”


Mộ Phi trầm tĩnh, nói: “Bất kể thế nào, cậu tin tưởng Mộ Hàn đến đâu?”
Diệp Vĩ Gia sửng sốt, cúi đầu nhìn Mộ Hàn, Mộ Hàn đang nhíu mày, như thể không giải được u sầu trước mắt, cậu nhẹ nhàng xoa lên mi tâm y.


Mộ Phi thấy cậu không nói gì, lại tiếp tục hỏi: “Mộ Hàn đối với cậu thế nào, trong lòng cậu chắc chắn là hiểu rõ. Tôi cũng không nói nhiều, theo ý tôi, Mộ Hàn chưa thật lòng cùng ai như vậy, chỉ đến khi gặp cậu, nó mới hiểu rõ bản thân mình, nó thực sự yêu cậu.”


“Tôi biết.” – Diệp Vĩ Gia nói nhỏ, nhưng cậu không hiểu sao khi Tề Phong xuất hiện cậu lại khẩn trương như vậy, hơn nữa là càng ngày càng lo lắng nhiều hơn trước.


Khi yêu một người khác, tính chiếm hữu sẽ tăng lên, luôn hy vọng đối phương lúc nào cũng yêu mình, luôn mong đối phương chỉ nhìn mình, trong mắt người ta chỉ có mình. Càng yêu, con người càng bá đạo.


Mộ Phi trầm mặc một lát, liền nói: “Chuyện Tề Phong cậu không cần để ý, Mộ Hàn là người có chừng mực, cậu phải tin rằng nó có thể xử lý tốt chuyện này. Tuy rằng Tề Phong là người khôn khéo, ra tay ngoan độc, nhưng anh ta không thể xuống tay với Mộ Hàn, đây là nhược điểm.”


“Địch còn chưa tấn công, chúng ta nên tháo gỡ mâu thuẫn bên trong trước, không nên để cho địch thừa cơ tấn công. Anh yên tâm, không có việc gì, tôi chỉ xúc động quá thôi.” – Diệp Vĩ Gia cười cười – “Tôi đưa anh ấy về, anh cũng đừng về nhà quá muộn, về nghỉ sớm đi.”


Mộ Phi cười gật đầu, giúp Diệp Vĩ Gia đỡ Mộ hàn ra ngoài, đến cửa quán bar, bắt xe. Diệp Vĩ Gia đỡ Mộ Hàn vào xe, để y ngồi nghiêm chỉnh, nhịn không được nói với Mộ Phi: “Mấy hôm trước tôi đi ăn cơm với Cao Nam, anh ấy nói sắp kết hôn.”
“Tôi biết.” – Mộ Phi thần sắc lạnh nhạt, khẽ nói.


Diệp Vĩ Gia kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Anh thực sự buông tay?”
Mộ Phi ngửa cổ nhìn bầu trời tối đen, vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tít trên cao kia, thanh âm của gã thoảng qua như gió: “Tôi chỉ không muốn tổn thương cậu ấy.”
Trong lòng hắn đau, thì cũng chỉ hắn biết mà thôi.


Mộ Hàn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở nhà, y tròn mắt nhìn trần nhà, đầu vẫn có chút choáng váng. Y chỉ nhớ ngày hôm qua uống rượu với Mộ Phi ở quán bar, hình như là uống hơi nhiều, còn sau đó thì không nhớ gì cả.
Có lẽ là Mộ Phi đưa y về.


Y vừa nghĩ tới, cửa phòng đã bị mở ra, y quay đầu nhìn, liền thấy Diệp Vĩ Gia bước vào, y hơi giật mình, Diệp Vĩ Gia cười hỏi: “Anh tỉnh rồi?”
Mộ Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, ngồi dậy, cúi đầu, nhìn chiếc chăn màu lam nhạt.
Trong phòng đột nhiên im lặng, không khí có chút xấu hổ.


Diệp Vĩ Gia chần chừ một lát, vẫn là đi đến bên giường, bình tĩnh nhìn Mộ Hàn, áy náy nói: “Mộ Hàn, em xin lỗi, em không nên nói anh như thế, anh không cần phải tức giận có được không?”


Mộ Hàn thầm than một tiếng, ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩ Gia, y làm sao dám giận cậu chứ, giận cậu thì chỉ có y khổ mà thôi.
Diệp Vĩ Gia kéo tay Mộ Hàn, khẩn thiết nói: “Em biết sai rồi, về sau em sẽ không bao giờ nói thế nữa, anh muốn đi gặp ai đó là quyền của anh, em sẽ không can thiệp.”


Mộ Hàn nghe xong những lời này, mặt đen hơn phân nửa, hừ một tiếng: “Em thấy em chỉ sai ở đây thôi sao?”
Diệp Vĩ Gia thấy y có vẻ tức giận, vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, em biết em phải tin tưởng anh, về sau, cho dù anh nói gì, em cũng tin anh.”
Mặt Mộ Hàn lúc này đen hẳn, một câu cũng không nói.


Diệp Vĩ Gia cười nịnh: “Đương nhiên về chuyện của Tề Phong em cũng đã suy nghĩ kĩ, anh nói anh với anh ta không có gì, em tin. Từ nay về sau em cũng không phản ứng thái quá nữa. Chúng ta không nên để anh ta ảnh hưởng đến cuộc sống tốt đẹp hiện tại, chúng ta cứ như trước kia, sống vui vẻ được không?”


Mộ Hàn nhịn không được nở nụ cười, nghĩ nghĩ liền nói: “Đối với Tề Phong, anh cũng phải xin lỗi anh ấy.”
Diệp Vĩ Gia không ngờ y lại đột nhiên nhắc đến anh ta, nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Vì sao anh lại nói vậy? Anh làm chuyện gì có lỗi sao?”


Mộ Hàn lắc đầu, xoa đầu, ai oán nói: “Tối hôm qua anh uống rượu, hiện tại đầu còn đau, mà lại đói nữa.”
Trong lòng Diệp Vĩ Gia cảm thấy áy náy, đem chuyện vừa rồi vứt ra sau luôn, thân thiết hỏi: “Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh?”
“Anh muốn ăn canh cá trích.” – Mộ Hàn cười nói.


“Được, em đi mua đồ về làm.” – Diệp Vĩ Gia không chút do dự đáp ứng.
Mộ Hàn thầm nghĩ, kỳ thực như vậy cũng rất tốt, thỉnh thoảng nháo một chút, cũng là một loại tình thú, bình thường làm sao có thể thấy bộ dáng đáng yêu thế này của cậu đâu.


“Vậy anh ngủ tiếp đi, em đi siêu thị mua đồ, làm xong em sẽ gọi anh.” – Diệp Vĩ Gia ôn nhu nói.
Mộ Hàn gật đầu, nằm xuống, lại nhớ đến chuyện vừa rồi tí nữa thì y đã nói ra.
Chuyện này y vốn đã quên, ngay cả Tề Phong cũng không còn nhớ rõ, nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện, lại làm cho y phải nhớ tới.






Truyện liên quan