Quyển 1 - Chương 20: Hồi kết của một linh hồn - Âm luật và thiên định
Vạn vong quỷ trận, bát phương tứ quỷ, nhất tề ứng linh
Tiếng nam nhân chạc tuổi thanh niên không rõ từ đâu vọng lại khiến thầy Hữu được phen kinh ngạc. Đoạn thầy Hữu dừng hẳn quyết chú, một tay điểm mạnh vào huyệt nhân trung, một tay ngắt lấy mấy lá trúc rồi nhét vào miệng bố tôi. Ngay lúc ấy, bố tôi bất chợt đứng dậy, thần thái trông rất khác so với thường nhật, ông tiến về phía trước ba bước rồi từ từ gập mình xuống dưới, hai tay xoa xoa trên nền đất tựa như đang họa hình. Thấy vậy, thầy Hữu tức thì thắp sáng hai ngọn đèn cầy rồi tiến lại gần hòng quan sát sự tình. Bất giác, thầy Hữu lùi lại cả kinh, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hãi đến tột độ. Nhưng kỳ thực, hình ảnh trên nền đất lúc bấy giờ hoàn toàn không phải là một dị họa hay bất kể một tượng hình ma quái nào, nó đơn giản chỉ là một hình chữ nhật với bốn dấu chấm lớn ở chính giữa bốn cạnh. Tôi thấy thế thì liền lấy làm lạ nên bèn hỏi thầy Hữu,
-Có chuyện gì vậy thưa thầy?
Thầy Hữu lặng im một hồi lâu rồi nhanh chóng đặt hai ngọn đèn cầy vào hai chấm lớn trên cạnh dài của hình chữ nhật. Ngọn lửa trên hai cây đèn yếu ớt, lay lắt trong màn đêm như chỉ trực tắt, đoạn thầy Hữu nhấc một cây đèn lên rồi đặt vào chấm giữa của một cạnh ngang phía kế bên thì ánh sáng của cây đèn còn lại lập tức vụt tắt. Lúc này, thầy Hữu mới nhìn sang tôi mà nói,
-Có kỳ nhân xuất thế ở đây.
Tôi lập tức đáp,
-Ý thầy là sao? Ngoài mấy người chúng ta ra thì ở đây đâu còn có ai đâu?
Thầy Hữu chỉ tay xuống nền đất rồi nói tiếp,
-Con nhìn xem, đây là giản đồ của trận pháp “Vạn vong quỷ trận”. Theo thần kích kể lại thì năm xưa, sáu ngàn quân Nguyên Mông do tướng Ái Lỗ chỉ huy theo đường Vân Nam tiến vào biên giới nước ta. Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật khi ấy được lệnh trấn thủ cửa Mộc Ngột hay tin giặc tràn xuống thì bèn xua quân ra giao chiến cùng với đại quân của Ái Lỗ. Ta và giặc giao chiến tất thẩy là mười tám trận trong vòng ba tháng. Cuối cùng, vì muốn đẩy nhanh tiến độ hành quân cho kịp kỳ hẹn với Thoát Hoan nên Ái Lỗ đã ra yêu sách bố trận “Vạn vong” tại Bạch Hạc hòng mở đường. Bấy giờ, hai tướng nhà Trần là Lê Thạch và Hà Anh chỉ huy quân đội giới bị tại Bạch Hạc do gặp phải quỷ trận nên đã vong mạng. Tuy rằng chi tiết nhuốm màu tâm linh này không được nhắc đến trong những bộ sử lớn như Đại Việt Sử Ký toàn thư hay Khâm Định Việt sử thông giám cương mục nhưng trong giới thuật sĩ chúng ta, mọi người vẫn lưu truyền một câu chuyện ma tà về “Vạn vong quỷ trận” trên đất Bạch Hạc là như vậy.
Tôi nghe đến đây thì sốt sắng, trong lòng thầm nghĩ đến những vị hảo tướng thời Trần mà còn phải vong mạng thì bốn người chúng tôi làm sao có thể vẹn toàn mà thoát khỏi quỷ trận được đây. Tôi ấp úng hỏi thầy Hữu,
-Vậy có cách nào để phá trận không thưa thầy?
Thầy Hữu lúc đó lắc đầu ngao ngán nhìn lên ánh trăng tỏ tường mà thở dài một tiếng nghe thật phiền muộn,
-“Vạn vong quỷ trận” này bắt nguồn từ thời xuân thu chiến quốc, lấy ánh nguyệt quang làm chủ đạo. Người bố trận nắm trong tay ít nhất là một trăm vong linh, trong đó có bốn vong linh mang âm lực từ trăm năm trở lên. Trận đồ sẽ được bày theo cách vây hãm từ bốn phía đánh vào, mỗi phía do một quỷ vong trăm năm làm tiên phong, sức mạnh tựa hồ như cả vạn binh mã. Phàm là những người trần thế tục nếu như chẳng may lạc vào trận đồ này mà không có sự chỉ điểm của cao nhân thì chỉ có nước vong mạng bởi vốn dĩ, trận đồ này không có sinh môn, cả bốn cửa đều là cửa tử.
Đoạn thầy Hữu tay thoăn thoắt bấm độn, miệng lẩm bẩm tiếp lời,
-Chính vì xuất hiện từ thời xuân thu chiến quốc nên cách phá giải trận đồ này âu cũng dựa theo thuyết “tướng bại, tử sinh phản vi cục” của thời ấy. Tức là, nếu con có thể đánh bại quỷ tinh trăm năm ở bất kể một trong bốn hướng thì tự khắc cửa sinh môn sẽ mở ra, trận đồ trở nên vô hại. Xét theo địa thế của thổ đất nhà con thì chỉ có thể đánh ra theo hướng chính Bắc phía bên hông nhà thì may mắn mới có thể thoát thân, hướng này vốn khuất ánh trăng nên tà tính phần nào sẽ có sự triết giảm.
Tôi nhanh nhảu mau miệng,
-Vậy thì chúng ta còn chờ gì mà không hành sự
Thầy Hữu gạt đi,
-Không thể nóng vội, phàm là người có thể bố trận “Vạn vong” trên khắp nước Nam Việt này đều có sự hữu hảo giao liên với ta. Hễ một trong mấy người đó có ý định thiết lập đàn trận thì ắt sẽ mời những người còn lại đến để trợ đàn. Người ở đây ngày hôm nay chưa biết hắn tốt xấu ra sao, nhưng phải khẳng rằng định đạo thuật của y đã đắc thế thì mới dám đơn phương độc mã ở đây xoay chuyển càn khôn, bày binh bố trận. Hơn nữa, tướng ra trận thì dù ít dù nhiều cũng cần phải có binh mã theo sau để trợ uy, ta tay không tấc sắt, thân cô thế cô thì dù có lâm trận âu cũng chỉ làm mồi cho ngạ quỷ.
Thầy Hữu dứt lời thì bố tôi đứng kế bên thoạt nhiên từ từ xoay mình đi về hướng mẹ tôi đang ngồi khóc than ngay phía trước mặt. Đoạn bố tôi đỡ mẹ dậy, hai người quay mặt về hướng thầy Hữu rồi quỳ rạp xuống, đồng thanh nói lớn,
-Cảm tạ ân đức trời biển của thần nhân, hai người Đại Miên chúng tôi hạ quyết tâm ứng thân dưới kỳ lệnh của ngài để hóa giải trận pháp. Hồn phách của hai người chúng tôi so với việc cứu tế nhân sinh âu cũng chẳng quan trọng bằng là bao.
Thầy Hữu lưỡng lự, xem ra sự tình đã đến nước này thì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc mượn phách vía của hai âm hồn Đại, Miên để hóa binh lâm trận. Nhưng trước khi hành sự, thầy Hữu vẫn cố căn dặn,
-Việc này là đại sự, thành bại còn chưa rõ, nếu như chẳng may có lỡ tiêu tán hồn phách thì liệu có đáng hay không, hay người phải suy nghĩ cho kỹ.
Hai người nhìn nhau rồi cúi đầu dập ba lậy trước thầy Hữu,
-Kiếp số của hai người chúng tôi vốn dĩ đã không được toàn vẹn, nay được thầy phát duyên tương trợ thì hai người chúng tôi mới có cơ hội được vào vòng luân hồi tiếp tục kiếp trần gian. Mang ơn thì phải báo ơn, âm dương vốn dĩ có sinh quy rõ ràng, chúng tôi quyết không từ nan.
Thầy Hữu không nói gì mà chỉ lẳng lặng tiến về phía tay nải lấy ra hai chiếc lệnh kỳ, một có thêu hình hổ phục, một có thêu hình long quy. Đoạn thầy Hữu giao lại lệnh kỳ cho bố mẹ tôi rồi quay sang phía tôi mà nói,
-Khu đất phía sau này của nhà cháu có cửa ngách hay không?
Tôi gật đầu, thầy Hữu thấy vậy thì lập tức ra ám hiệu cho mấy người chúng tôi nhất tề hành sự. Bốn người vừa bước đến phía trước cửa ngách thì thầy Hữu chắp tay bắt quyết, miệng hô lớn, thanh âm giọng nói vang dội tựa như thái sơn bắc đẩu,
-Văn Hữu tự Phúc Môn, ứng trận đạo nhân, xuất thế Bắc phương.
Thầy Hữu vừa dứt lời thì tiếng trống dồn dập từ bốn bề vọng lại làm kinh động cả một vùng trời, chưa kể là tiếng nhân mã reo hò chẳng khác nào vạn quân xông trận. Thầy Hữu lúc đó lấy hết sức bình sinh đạp tung cánh cửa ngách đã mục rũa vốn chỉ để làm ranh giới giữa thổ đất nhà tôi cùng với khu đất hoang phía bên cạnh. Cánh cửa vừa bật ra thì có một vật sắc lẹm từ phía ngoài bay vào cắt ngang vai thầy Hữu. Tức khắc, thầy Hữu nghiêng mình tránh sang một bên, miệng quát lớn,
-Ám khí có trục vong phù
Lúc đó, bố tôi đương đứng phía sau vì không phản ứng kịp nên lập tức bị đả thương đoạn phía bả vai. Mẹ tôi ở ngay kế bên chứng kiến cảnh tượng đó thì chỉ la lên một tiếng “anh Đại” rồi tay cầm lệnh kỳ lao thẳng ra bên ngoài ứng chiến. Thầy Hữu thấy vậy dơ tay toan gàn lại nhưng không kịp, mẹ tôi lao ra đến bên ngoài thì tức khắc bị quật ngã ngay xuống dưới đất không rõ nguyên do. Bấy giờ, tiếng nam nhân từ bên ngoài mới vọng về chỗ mấy người chúng tôi,
-Ta hiệu Tử Thanh, phụng sự ủy thác của thân phụ hành đạo trên đất Lạng Sơn trước lúc lâm trung có dặn dò đi thu thập tà quỷ Xích Diệm cùng hai tùy tùng. Năm xưa do thân phụ ta tu luyện tà đạo tác hại nhân sinh nên tới lúc cuối đời muốn được chuộc lại sai lầm, đạo hữu và mấy người không nên có sự can dự. Hơn nữa, dựa vào mấy người thôi thì không thể phá được “Vạn vong quỷ trận” của tại hạ đâu.
Giọng nói của người này cương nghị, dứt khoát, lông mày tựa hùm hổ, mắt sáng bỳ long châu, tướng mạo phi phàm chẳng khác nào bậc kỳ nhân tái thế. Thầy Hữu đến đây cũng sững người mà thốt lên,
-Quả là kỳ tài xuất thiếu niên, đoán trước được Hữu đây sẽ xông ra từ cửa Bắc, thật bội phục. Nhưng tiếc cho chàng thanh niên khi Xích Diệm tráo trở kỳ cùng đã bị cậu bé này một tay dùng pháp khí đánh cho hồn siêu phách lạc, còn hai người tùy tùng là Miên và Đại đã được ta an bài đi tu tập tại cửa ông Hoàng Bảy Bảo Hà. Cậu ắt hẳn là con trai của người năm xưa tới đây xem phong thủy trên thổ đất của gia chủ này có đúng không?
Chàng thanh niên cười phá lên rồi tiếp lời thầy Hữu ngay,
-Quả đúng là như vậy, nhưng hãy khoan nói về việc huyết thống của tại hạ. Đạo Hữu ngẫm thử xem, thiên có thiên điều, âm có âm quy, nếu như vong linh nào cũng được tạo điều kiện đi tu tập tại cửa tiên thánh thì thử hỏi xem âm quy có còn nghiêm ngặt, luật lệ còn có ai kinh. Xét về nhiều phương diện thì cho dù là Xích Diệm tuy đã hồn tiêu phách tán, nhưng hai vong linh Miên Đại vẫn phải xuống cõi âm để quỷ thần hai vai luận tội xét xử, chưa nói đến quỷ kế đa đoan, không biết chừng cho đi tu tập lại trốn khỏi cửa tiên thánh mà hạ sơn tác quái. Người hành đạo như chúng ta đáng lẽ phải hiểu rõ điều này hơn ai hết, dẫu biết rằng đạo hữu muốn tu tích âm đức nhưng đây vốn là việc làm ảnh hưởng tới vòng lặp luôn hồi, phá đi sự tôn nghiêm của tam giới. Mong đạo hữu hãy hiểu cho.
Thầy Hữu lặng người, tâm can lúc bấy giờ chắc hẳn là rối ren lắm. Không ngờ một người trẻ tuổi như vậy mà lại nắm rõ được âm quy, luật lệ, tinh thông vạn sự đến ngọn ngành. Chưa kể là đạo pháp phải cao hơn bản thân thầy Hữu đến vài bậc. Tình thế lúc này tiến thoái lưỡng nan, thầy Hữu phần cũng muốn xuôi theo ý của Tử Thanh, phần cũng muốn giúp cô Miên và anh Đại được tòng tâm, nhưng kỳ thực, vạn sự đúng là bất cầu nhân, lời nói của chàng thanh niên Tử Thanh quả thật không ngoa. Ngay khi thầy Hữu sờ tay xuống rút ám khí ra khỏi bả vai của bố tôi thì vội vàng hô lớn,
-Vong linh của Đại trốn rồi.
Chàng thanh niên không đáp mà tức thì vòng một tay ra phía sau rút ra thanh mộc kiếm, một tay cầm thứ gì đó có họa hình tựa như ấn tín, miệng hô lên câu chú ngữ,
-Khiển sai âm tướng, thông phán âm dương, thông linh thần tuệ, thỉnh chầu sai nha.
Bấy giờ, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, trong mịt mùng cát bụi, người ta có thể thấy được hình ảnh lờ mờ của hai bóng người y phục hắc bạch, khuôn mặt nhăn nheo ủ rũ,một người thì cao gầy, tay cầm thiết trượng, một người thì béo, lùn, tay cầm nan phiến. Hai người này thoắt cái đã tiến đến ngay sát bên cạnh chỗ mẹ tôi đang bất tỉnh. Đoạn chàng thanh niên kia đốt lên một xấp bùa rồi tung vào giữa màn đêm, ngọn lửa trên mấy tấm bùa cháy phập phồng họa ra hình nữ nhân trông thực sự là kiều diễm lắm. Chỉ trong thoáng chốc, hai người hắc bạch đã mỗi người mỗi bên, tay cầm khí giới mà áp giải nữ nhân đi về phía khoảng không vô định trong cơn bão cát, cuồng phong. Trước lúc biến mất, người nữ nhân có quay lại hướng ánh mắt không tròng về phía tôi mà đổ dòng huyết lệ, gương mặt như đang cầu khẩn điều gì đó. Thầy Hữu khi ấy thấy sự tình như vậy thì giường như hiểu ra điều gì đó nhưng lực bất tòng tâm nên chỉ cúi đầu tiễn biệt nữ nhân.
-Việc đã xong, tại hại xin được cáo lui trước, còn về anh Đại thì ắt nhân sinh đã có sự sắp đặt. Sau này mấy người chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp lại trên ngã ba Bạch Hạc. Hẹn ngày tái ngộ.
Nói xong, người thanh niên đó dắt kiếm ra sau lưng rồi lập tức chạy ra phía ngoài đường vun vút lao đi trong màn đêm. Thầy Hữu quay sang tôi gấp gáp căn dặn vài ba câu,
-Vạn sự lúc này đã yên, nhà con đã giải được tai ách này, bố mẹ cứ để lát nữa sẽ tự tỉnh, ta phải đuổi theo người ban nãy ngay. “Nghiệp Âm” là gì, con đã hiểu được mấy phần rồi? Sau này chúng ta có duyên ắt sẽ trùng phùng.
Tôi ngẩn người chưa kịp đáp lời thì thầy Hữu đã phi thân đuổi theo chàng thanh niên nọ, bỏ mặc lại mình tôi giữa bộn bề của tâm ý. Ngay lúc ấy, chính bản thân tôi thực lòng mà nói cũng còn chưa hiểu rõ được hai chữ “Nghiệp Âm”. Mọi thứ nó đến và đi một cách chóng vánh tựa hồ như cơn sóng bể. Phải chăng, tất cả những gì đã xảy ra chỉ là một giấc chiêm bao mà tôi vô tình được chọn là người mục sở thị. Thật khó để bộc bạch hết được tâm can tôi khi ấy,
- Nghiệp Âm tiền định từ muôn kiếp, nhân gian thống khổ khắp biển sâu. Cõi đời, cõi đạo âu một vẻ, tam mệnh thiếu niên xuất anh hùng.
Hết phần 1.