Chương 29
Edit: Kally
Beta: Phong
Ảnh gửi vào điện thoại, Tống Thanh Chấp phóng to ảnh lên xem, lần đầu tiên cảm thấy kỹ thuật chụp ảnh của Thẩm Kí coi như là cũng được, đẹp trai như vậy có thể chụp ra bảy tám phần quyến rũ, không bị lãng phí.
"Chấp ca, mày đang kiểm tr.a trên mặt mình có gì không à?" Thẩm Kí thấy lạ, trước kia sao gã lại không biết Tống Thanh Chấp tự luyến như vậy: "Yên tâm, anh em đã giúp mày kiểm tr.a rồi, một cục mụn cũng không có."
"Cảm ơn mày nha." Tống Thanh Chấp làm sao dám nói mình là đang ngắm Hứa Tinh Lạc, căn bản còn không liếc nhìn mình một cái.
"Khách sáo rồi, mày lại muốn gửi vào trong nhóm à?" Thẩm Kí thổn thức, ôi, tìm đâu ra một giáo thảo tốt như vậy, ngày nào cũng chỉ biết nhớ thương tạo CP cho học tra!
Đối với gã, nếu chia việc đu CP cho việc học tập có khi sẽ thi thêm được hai điểm.
"Ừ." Tống Thanh Chấp vừa đi vừa cúi đầu gửi.
Vừa này ở trong lớp bị ngược tàn nhẫn như vậy, nếu cậu không tìm cho mình chút kẹo ngọt để ăn mà đợi Hứa Tinh Lạc dỗ dành mình như cô gái nhỏ thì chắc phải chờ đến thiên hoang địa lão.
Nói đến cũng phải nói lại, Hứa Tinh Lạc có biết cậu rất ganh tị không?
Không cần phải biết.
Phải dùng cái thiết bị gì mới biết được, trên đầu có hai cái xúc tu mới biết được sao.
Tống Thanh Chấp nghĩ, tự mình thấy vui vẻ.
Gửi ảnh xong, gõ một dòng chữ: Thư giãn cho kỳ thi, mọi người xem xong rồi chiều nay tiếp tục cố gắng nhé.
"Ôi, cái bộ dạng nghiêm túc kinh doanh này của cậu......" Thẩm Kí bấm vào nhóm nhìn rồi lại quay đầu qua, vẻ mặt nghẹn cười nhìn" thiên sứ nhỏ phát kẹo " bên cạnh hồi lâu, mắc cười muốn ch.ết, mấu chốt là Tống Thanh Chấp còn nghiêm túc vô cùng, "Cứ như dán nhãn trên cầu vượt vậy."
"Bạn học này, bình tĩnh chút đi." Tống Thanh Chấp liếc Thẩm Kí một cái: "Mày nhìn tao như vậy người khác sẽ hiểu lầm."
"Tao......" Thẩm Kí chỉ vào chính mình.
"CP Hứa Tinh Lạc và tao đã được truyền bá, mọi người rất thích drama, nhưng mày thì khác." Tống Thanh Chấp không cho gã cơ hội nói gì: "Mày với tao đều có thể trở thành CP, sẽ bị trừng phạt."
"Tao...... Đệt......" Thẩm Kí trợn tròn mắt trước khi hít một hơi, không dám tin nhìn Tống Thanh Chấp: "Dạo gần đây mày xem cái xà lơ gì vậy?Tao sao tao ư! Ai muốn làm CP với mày, chỉ nghĩ thôi tao đã nổi da gà rồi có được không!"
"Vậy thì tốt." Tống Thanh Chấp nói.
"Không phải," Thẩm Kí sửng sốt: "Chấp ca, mày không có cảm giác đó sao?"
"Cái gì, cảm giác gì?" Tống Thanh Chấp vội vàng cúi đầu đọc tin nhắn trong nhóm, câu được câu không không chút để ý trò chuyện cùng Thẩm Kí.
"Thì là, bị những nữ sinh kia kéo mày vào cùng một nam sinh khác này này nọ kia," Thẩm Kí vừa nghĩ đã cảm thấy không được tự nhiên, sau đó lại nghĩ không đúng, đường của CP là do bản thân Tống Thanh Chấp muốn gửi mà! Làm gì có ai cưỡng ép cậu, Thẩm Kí kinh ngạc: "Chấp ca, mày"
"Cũng bình thường," Tống Thanh Chấp ngẩng đầu: "Bọn họ đều nói tao là công."
Thẩm Kí choáng váng, gật đầu: "Cũng đúng, đối với mày đâu có thiệt." Chưa kể đến điểm này còn khá là cảm động, Hứa Tinh Lạc chính là giáo bá chọi 1v5, đè thì chắc cũng ngộ.
Lớp 12-2 nộp hết bài thi, lão Dương còn đi vào dạy dỗ, học sinh phía dưới đều héo rũ.
Tần Thư Thụy lấy điện thoại ra chơi, nói Hứa Tinh Lạc chờ mình chút, thuận tiện bấm vào một nhóm đang trò chuyện nảy lửa.
"Đệt........" Cậu ta vừa bấm mở, một tấm ảnh cận cảnh HD khiến cậu ta thiếu chút nữa hét ra tiếng, cũng may kịp thời che miệng lại mới không hét lớn.
Nhưng trong lòng đã sớm thét chói tai mấy lần.
Mẹ nó! Bức ảnh thân mật không bị kiểm duyệt có độ phân giải cao của của Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp!
Chậc chậc, tốt bụng quá, nhìn từ góc độ này cứ như mém nữa là hôn nhau vậy, thật là ái muội, cậu ta cảm thấy còn đỉnh hơn nụ hôn trực tiếp.
Tần Thư Thụy gõ loạn một đống chữ hỏi: Các chị em ơi tui muốn hỏi sự thật, tuần trước không phải CP là Hứa Tinh Lạc và Lâm Khác sao? Sao nhanh như vậy đã biến thành Hứa Tống rồi?
Còn nữa: Mọi người đúng là hư quá, ngay cả tài nguyên của giáo thảo cũng dám lấy, ôi ôi ôi, mẹ tôi hỏi vì sao tôi cứ quỳ coi điện thoại không vậy.
: Gái ơi gái lỗi thời quá, CP Lạc Khác đã sớm đổi rồi, bây giờ đã trở thành nhóm Tiểu Thanh Tinh, thịnh thế mỹ nhan học bá công X mỹ mạo tàn nhẫn giáo bá thụ.
Tần Thư Thụy:
Những người này đang nói lời thúi hoắc nào vậy?
: Giáo bá Hứa Tinh Lạc công khí mười phần như vậy mà mấy người dám để ảnh làm thụ? Trời lạnh rồi, cái nhóm này nên hủy đi thôi.
Không phải Tần Thư Thụy bất công, OK, cậu ta chính là bất công như vậy đó thì làm sao, tóm lại cậu cảm thấy Hứa Tinh Lạc nhất định phải là công, mặc kệ người đối diện là ai đều phải là công, nói có sách mách có chứng, hợp tình hợp lý.
: Gái ơi sao gái lại nói vậy, giáo bá quá là công, đúng, chỉ cần là cậu ấy với ai mà không phải Tống đại giáo thảo thì chắc chắn cậu ấy là công, nhưng đây là Tống Thanh Chấp đó! Không một ai không làm gì mà có thể thắng Tống Thanh Chấp! Lý tưởng của cuộc đời, trùm trường lời quá rồi!
: Có cái cục cứt.
: Bạn gái này, cậu phản đối như vậy làm gì? Chẳng lẽ cậu là người quen của giáo bá sao?
: Tóm lại CP này của mọi người quá đáng quá, loại kẹo này không chỉ là hàng giả mà còn bị pha trộn toluene gây ung thư.
Tần Thư Thụy nghĩ thầm, tin hay không thì tùy, cho dù Tống Thanh Chấp là gay thì cậu ta vẫn thích người khác, không thể là Hứa Tinh Lạc được.
Cậu ta và Hứa Tinh Lạc là hai số 1 thẳng tắp. Dù sao chổi có va vào trái đất cũng không có khả năng họ biến thành số 0.
Lúc này Thẩm Kí và Tống Thanh Chấp đã đi tới cửa căn tin, Thẩm Kí bỗng nhiên cười đến run vai báo cáo: "Chấp ca, có người nói kẹo của mày trộn lẫn toluene gây ung thư, ha ha ha ha."
"Tao thấy rồi." Tống Thanh Chấp đem điện thoại thu hồi tới, trong lòng có chút suy đoán với người bạn học phản đối này: "Ăn cơm trước, xem xem hôm nay có gì ăn?"
Cậu đói rồi.
Tâm trạng không tốt thì rất dễ đói, đói rồi tâm trạng càng tệ hơn.
"Căn tin của trường, tới tới lui lui cũng chỉ có vài món." Thẩm Kí ngó vào nhìn thử, đằng trước còn có hai học sinh đứng: "Thịt bò cà chua, cá hấp, cánh gà chiên Coca...... Chấp ca?"
"Hửm?" Tống Thanh Chấp rời mắt khỏi cửa: "Vừa nãy mày nói cái gì?"
"Tao nói......" Thẩm Kí mắt tinh chỉ vào căn tin: "CP của mày tới rồi kia, nhưng bên cạnh là còn người đàn ông thúi khác."
Gã còn chưa nói hết, Tống Thanh Chấp đã kéo thẳng gã đi vào: "Lắm mồm cái gì, đi lấy đồ ăn nhanh lên."
Nói xong bản thân mình cũng nhìn thử, bên cạnh trùm trường cao gầy bắt mắt chẳng phải là Tần Thư Thụy đang líu ra líu rít sao.
"Thịt bò thịt bò." Thẩm Kí nhanh chóng chạy lại đàm phán với dì trong căn tin, "Thêm một phần cánh gà chiên Coca, Chấp ca mày có ăn cá không?"
"Có." Tống Thanh Chấp thở dài, tình huống này có là thịt rồng cũng không ngon.
"Tinh Lạc, chỗ này ít người, nhanh lên!" Tần Thư Thụy túm Hứa Tinh Lạc, đi vào Thẩm Kí bọn họ cách vách kia một tổ xếp hàng: "Ê có cánh gà chiên Coca nè, chúng ta cũng gọi một phần nhé?"
Nói xong thì thấy nhóm Tống Thanh Chấp, hơi dừng lại rồi chào hỏi: "Ồ, trùng hợp ghê."
"Thật trùng hợp." Tống Thanh Chấp nói.
Hứa Tinh Lạc nhìn sang, chỉ gật đầu, không nói gì.
Tống Thanh Chấp kìm lại cuộc trò chuyện đã chuẩn bị sẵn, chỉ đành phải tìm mấy lời nói với Tần Thư Thụy: "Nghe Hứa Tinh Lạc nói, lão Dương lại dạy quá giờ."
"Ai?" Tần Thư Thụy nhìn thoáng qua Hứa Tinh Lạc, sau đó lại quay lại nhìn: "Cái này mà anh ấy cũng nói với cậu à."
"Ừ." Ánh mắt Tống Thanh Chấp dạo trên người Hứa Tinh Lạc một vòng: "Cậu ấy định đi cùng tôi nhưng lại ở lại đợi cậu."
Cậu càng nói chuyện với Tần Thư Thụy, Hứa Tinh Lạc lại càng không muốn để ý đến cậu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nghĩ thầm, đồ chó, trông ông đây có giống để ý không.
"Thôi đừng nói nữa." Tần Thư Thụy khoa trương lắc cánh tay: "Nhắc đến lão Dương không may mắn."
"Cẩn thận lại bị " fans " nghe thấy đấy." Tống Thanh Chấp mỉm cười, khóe mắt vẫn nhìn Hứa Tinh Lạc.
Nói thật, cậu chẳng nhìn ra có gì khác, Hứa Tinh Lạc chẳng khác gì ngày thường, tư thế đứng và sắc mặt đều rất bình thường, chỉ là không nói gì mà thôi.
Tống Thanh Chấp vì hắn mà cảm thấy khó chịu khó tả, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi gì, chỉ có thể cau mày suy ngẫm trong đầu.
Chẳng lẽ bộ dạng ghen tuông của mình khó coi quá, khiến đối phương cảm nhận được.
Lấy đồ ăn xong, Thẩm Kí nhìn đông nhìn tây tìm nhóm: "Chấp ca đi, bọn họ dành chỗ bên trong rồi."
"Ừ." Tống Thanh Chấp lên tiếng, thất thần đuổi theo.
Không lâu sau, Tần Thư Thụy và Hứa Tinh Lạc cũng tìm được một chỗ ở gần họ, bởi vì chỉ còn ở đó là còn chỗ.
"Tinh Lạc, anh uống gì không?" Tần Thư Thụy chỉ máy bán hàng tự động ở kế bên: "Anh uống gì để em đi lấy."
"Nước lọc, cảm ơn." Hứa Tinh Lạc lấy đũa ra, cầm đũa gắp một miếng đồ ăn trong đĩa của Tần Thư Thụy.
Tống Thanh Chấp "không cẩn thận " thấy cảnh này này, trong đầu có một sợi dây đột nhiên đứt cái "phựt", trong lòng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, tên đàn ông khốn nạn, hóa ra việc trao đổi đổ ăn này...... Hắn có thể chơi với bất kì ai, chậc.
Tên đàn ông khốn nạn kia dường như biết cậu đang nhìn, ngẩng đầu nhìn lướt qua rồi làm như không có chuyện gì quay đi, nhưng không ăn đồ ăn của Tần Thư Thụy nữa.
Nhưng đã chậm, sự tương tác nhỏ Tống Thanh Chấp đã từng cho là ngọt ngào trong khoảng khắc Hứa Tinh Lạc gắp đồ ăn của Tần Thư Thụy đã lập tức biến mất không còn một mảnh, thậm chí cậu còn thấy ghê tởm.
Ngón tay buông lỏng, đôi đũa rớt xuống mặt bàn.
"Chấp ca? Sao thế, đồ ăn hôm nay không ngon à?" Thẩm Kí quan tâm: "Hay là mày thử của tao đi?"
Những người khác cũng nhìn Tống Thanh Chấp, lớp phó Giang Linh Lung chần chờ nói: "Không ngon sao? Đồ ăn của tớ giống của cậu, tớ thấy cũng được mà?"
"Không phải." Tống Thanh Chấp rút tờ khăn giấy lau miệng: "Tôi có chút không thoải mái, chắc do chỗ này hơi nhàm, tôi ra ngoài một lát."
Tống Thanh Chấp nói rồi cứ thế đứng lên rời đi, mọi người nhìn Thẩm Kí: "Có chuyện gì à? Hay là cậu đi xem thử đi?"
"Không cần đi đâu." Thẩm Kí nói, tính tình của Tống Thanh Chấp thế nào gã rõ ràng nhất, cậu có ranh giới rất mạnh, không thích người khác lải nhải bên mình: "Nếu tôi đi theo có thể bị cậu ấy ghét đó."
Đúng như thế, những người đang ngồi đó cũng không có ai dám nói nếu mình đi theo thì sẽ không bị Tống Thanh Chấp ghét.
"Ngôi Sao, anh xem cái nhóm kia chưa?" Tần Thư Thụy mở nắp chai nước lọc cho mình: "Vãi luôn ấy, CP của anh với Lâm Khác biến mất rồi, bây giờ đã biến thành anh và Tống Thanh Chấp, hơn nữa anh còn không phải là công, chuyện này đúng là......"
"Cái gì?" Hứa Tinh Lạc vốn dĩ đang như đi vào cõi thần tiên, tự hỏi thằng nhóc Tống Thanh Chấp có phải hít không khí no rồi hay không? Bỗng nhiên nghe được một câu khiến mình để ý, lập tức hoàn hồn: "Tôi không phải công?"
"Đúng, cái nhóm kia dám nói anh là thụ của Tống Thanh Chấp!" Tần Thư Thụy lòng đầy căm phẫn: "Đúng là mắc cười, đúng là tức giận."
"Ừ." Hứa Tinh Lạc đột nhiên ngẫm lại, so đo cái này đúng là không cần thiết: "Sao lại có người đu CP tôi với cậu ta rồi?"
Chẳng lẽ dạo gần đây thân nhau quá nên bị người khác chú ý?
"Nữ sinh mà, thấy hai anh đẹp trai đứng với nhau thì sẽ như vậy thôi." Tần Thư Thụy tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, điện thoại Hứa Tinh Lạc nhận được tin nhắn WeChat của Tống Thanh Chấp: Phòng thực hành số 3, đến đây một chuyến được không?
Hứa Tinh Lạc khóe mắt giật giật: Bây giờ?
Tống Thanh Chấp: Ừ, không phân thân được à?
Tuyệt, đây là bị tức giận đến mức hận không thể tách hắn và Tần Thư Thụy ra, máu ghen lớn quá nhỉ.
Hứa Tinh Lạc: Nếu tôi nói không thì sao, cậu biết rõ trưa hôm nay Tần Thư Thụy đã mời tôi ăn cơm.
Tống Thanh Chấp: Vậy thì cậu cũng phải đến đây.
Gì cơ? Tôi đi?
Cách ăn nói này đúng là khiến người khác bực mình.
Hứa Tinh Lạc hít vào một hơi nghĩ thầm, Tống Thanh Chấp cậu giỏi lắm, đồng thời, trong ngực hắn có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân nổ vang, giống như có người đổ bát mì lên đầu hắn yêu cầu hắn ɭϊếʍƈ sạch, ngọn lửa nóng giận.
Mẹ nó, muốn đánh nhau đúng không.
Hứa Tinh Lạc: Được, giờ tôi qua, chờ đấy.
Tống Thanh Chấp: Ừ.
Đặt điện thoại xuống, Tống Thanh Chấp ngồi trên bàn phòng tập, đôi mắt cụp xuống, trên đỉnh đầu bao phủ một đám mây lơ lửng đen kịt, chỉ thiếu điều treo một tấm biểu ngữ "ông đây rất khó chịu" trên người.
Tóm lại trạng thái rất đáng sợ.
Cho dù là ai nhìn thấy cũng biết cậu đang không vui.
Hứa Tinh Lạc trả lời tin nhắn xong cũng không có do dự, đứng dậy nói Tần Thư Thụy: "Có việc gấp, tôi đi trước, lần sau lại hẹn."
"Ủa, Ngôi....." Tần Thư Thụy quay đầu nhìn kia bóng lưng chạy đi, nghĩ thầm, mẹ nó, việc này gấp đến cỡ nào đây?
Phòng thực hành của tòa nhà 3 nằm trên tầng 2, được học sinh sử dụng để luyện tập các chương trình, chìa khóa nằm trong tay giáo viên.
Trong tay Tống Thanh Chấp cũng có một cái, cậu đã cầm nó từ hồi còn học lớp 10, coi như là... đặc quyền?
Sao lại hẹn cái chỗ này?
Hứa Tinh Lạc chậc một tiếng, nghĩ thầm trong lòng, có phải đầu óc của học bá bị dấm ngâm hỏng rồi không.
"Bạn học Tống Thanh Chấp," Hứa Tinh Lạc dùng chân đẩy cửa ra, nhìn phòng thực hành chất đầy dụng cụ, nói: "Cậu xác định muốn nói chuyện với tôi ở chỗ này?"
Có camera thì sao?
"Yên tâm đi, camera chỗ này đã hư được một năm rồi." Tống Thanh Chấp nhảy xuống từ trên bàn, dựa vào chỗ đó nhìn thẳng vào hắn: "Chỗ này bình thường không có ai tới đâu."
"Vậy đúng là một nơi rất hợp để tâm sự." Hứa Tinh Lạc đáp lại một câu.
Cái bộ dạng kiêu ngạo này của hắn khiến Tống Thanh Chấp nhíu mày: "Tôi làm cậu phải bỏ Tần Thư Thụy đến đây để tìm tôi khiến cậu khó chịu lắm à?"
Hứa Tinh Lạc nhún vai, xòe tay ra.
Nói thế nào nhỉ, dù có khó chịu đến đâu thì hắn cũng tới rồi, dù sao với cái giọng điệu của đối phương, nếu là Tống Thanh Chấp dám kiêu ngạo mà cho rằng Hứa Tinh Lạc hắn vẫy tay một cái là tới, xua tay thì đi như đồ đê tiện vậy thì có lỗi quá, đây là một lần duy nhất.
"Làm sao?" Tống Thanh Chấp đè nén ngọn lửa tà ác trong lòng, giả vờ thoải mái: "Bây giờ đến nói chuyện thôi cũng không muốn nói chuyện với tôi à?"
Hứa Tinh Lạc nhíu mày nhìn cậu: "Rốt cuộc là cậu muốn cái gì?"
"Tôi rất khó chịu." Tống Thanh Chấp đi đến trước mắt Hứa Tinh Lạc, nắm lấy cổ áo hắn đẩy mạnh vào cửa: "Có phải trong lòng cậu, ai cũng có thể trao đổi đồ ăn không?"
"......" Hứa Tinh Lạc trong lòng đệt một tiếng, đang muốn nói dữ cái con mẹ cậu, lại bị ấn vào một cái! Đệt!
"Hửm?" Tống Thanh Chấp lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt hắn: "Người khác tặng quà gì cũng được, tôi muốn tặng thì cậu lại không quan tâm, cậu cố ý sao? Tôi chọc cậu khó chịu chỗ nào cậu có thể nói thẳng, đừng có giống như đàn bà con gái mặt nặng mày nhẹ như vậy!"
"Tôi đệt!" Trên mặt Hứa Tinh Lạc nóng lên, dùng sức vặn tay cậu ra: "Một bàn cơm tôi gắp một miếng đồ ăn của cậu ta thì có làm sao, tôi cũng đâu trao đổi nước miếng với cậu ta."
"Quà thì sao?" Tống Thanh Chấp gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
"Đúng là tôi cố ý chọc giận cậu đấy." Hứa Tinh Lạc bị một câu đàn bà con gái kia kích thích, dựa vào cửa đẩy ngược lại: "Tôi có thể không nhận, nhưng nhận thì cậu lại giận."
Bài kiểm tr.a ra, Tống Thanh Chấp quả thực vẫn nhớ thương về mối tình đầu của mình, nhưng kết quả vẫn khiến người khác khó chịu như cũ, không chỉ vậy còn ghê tởm bản thân.
Có gì đáng để thử đâu?
Chuyện này không phải bình thường lắm sao?
Người ta trân trọng tình cảm như vậy thì có làm sao!
"Tôi nhàm chán, tôi hư." Hứa Tinh Lạc nhận toàn bộ lỗi sai kiểm điểm bản thân: "Cậu nói đúng, hành vi này vừa khó chịu vừa vô nghĩa, sau này tôi......"
"Không phải cậu thích cậu ta sao?" Tống Thanh Chấp ngắt lời.
"Tôi bị điên hay gì?" Hứa Tinh Lạc vẫn không nhịn được độc miệng một câu, nhìn cậu nói: "Cậu cho rằng tôi là cậu sao? Đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi!"
"Tôi?" Tống Thanh Chấp trợn tròn mắt: "Tôi ăn trong chén còn nhìn trong nồi khi nào?"
"Vậy cậu hết thất tình chưa? Cậu hết yêu chưa?" Hứa Tinh Lạc nói: "Bây giờ đã hoàn toàn buông bỏ được chưa? Hả?"
Tống Thanh Chấp dừng lại, đứng trước mặt Hứa Tinh Lạc thật lâu nói không một câu nào.
"Tôi......" Buông rồi, đã sớm buông bỏ được rồi, đó căn bản không phải là thích.
Nhưng Tống Thanh Chấp trừng mắt Hứa Tinh Lạc, cậu sợ hãi, cậu hèn nhát, nếu cậu nói mình đã hết rồi, có phải cũng thanh toán xong luôn rồi không?
Chàng trai luôn khiến cậu cảm thấy không thể nắm bắt được sẽ không còn đồng hành cùng cậu nữa.
Đúng...... không?
"Ồ." Hứa Tinh Lạc buông tay, nhìn Tống Thanh Chấp như vậy, vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận, nhưng hóa ra là không, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhàng đê tiện, cũng tốt, theo như nhu cầu, hắn không cần phải sợ đối phương đầu tư quá nhiều, có thể tận hưởng khoảng thời gian này một cách trọn vẹn nhất, hắn tự giễu: "Chẳng sao cả......"
"Chuyện này, sau khi thi đại học xong rồi mình lại nói có được không?" Tống Thanh Chấp nghe thấy giọng điệu mình thận trọng như cầu xin, cậu không nhịn được hít sâu một hơi: "Thi đại học quan trọng, bây giờ tôi không muốn suy xét đến chuyện này."
Cậu biết mình là vậy đúng là đáng khinh, không, là vô cùng đáng khinh.
Nhưng ngoài cách này ra, cậu không nghĩ được cách nào khác.
Thi đại học?
Ừ, đúng, thi đại học.
Hai người đang tranh cãi căng thẳng, bỗng nhiên nghe thấy ba chữ này, trong lòng Hứa Tinh Lạc cứ như bị kéo một cái, người cũng ngơ luôn.
Đúng vậy, họ đang làm gì vào thời điểm mấu chốt này đây?
Chậc, não bị nhúng nước sao?
Hứa Tinh Lạc nhắm mắt thầm mắng mình, má nó? Làm ba cái chuyện này đúng là trái đạo đức.
Mẹ nó cũng là người gần 30 tuổi rồi, không biết ý tứ sao? Bắt nạt một nam sinh 18 tuổi ý nghĩa lắm sao?
Không thú vị.
Tống Thanh Chấp là một học sinh cấp 3 sắp thi đại học, dù thành tích học tập có tốt đến đâu thì cậu vẫn là học sinh cấp 3 ch.ết tiệt.
"Được không?" Thấy hắn thật lâu vẫn không nói gì, trong lòng Tống Thanh Chấp gấp gáp theo: "Cũng chỉ còn có hai tháng nữa, nếu cậu......"
"Được, tôi nói được." Hứa Tinh Lạc gật đầu, mặt già nóng rát thở dài một hơi: "Thật xin lỗi." Việc này là do hắn vô lý, đập cho nát nhừ.
"Cậu không cần xin lỗi đâu." Tống Thanh Chấp sững ra, dù sao thì cậu cũng đã chuẩn bị một đánh trận đánh ác liệt, đột nhiên như vậy?!
"Cậu nói rất đúng, thi đại học quan trọng." Hứa Tinh Lạc đi tới vòng qua eo đối phương, ôm chặt lấy cậu: "Mẹ nó, đầu tôi cứ như bị động kinh, tôi không nên lấy những chuyện này làm phiền cậu."
So sánh với kỳ thi đại học, đây đều là những thứ nhỏ nhặt lộn xộn, không sai.
Không thể gây rối vào những việc lớn như thế này.
Tống Thanh Chấp thuận thế tựa cằm lên vai đối phương: "Ừm." Kỳ thi đại học đúng là thần dược vạn năng, cậu thở dài một cái trong lòng, cũng yên lặng nói câu thực xin lỗi.
Chỉ là cậu quá sợ hãi.
"Hy vọng không ảnh hưởng đến trạng thái của cậu." Hứa Tinh Lạc thầm mắng mình 100 lần, đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc, sau đó nghĩ nên đền bù trạng thái động kinh sai lầm này bằng cách nào, quả thực, mẹ nó: "Chiều nay nên kiểm tr.a thế nào thì kiểm tr.a như thế ấy nhé, có được không?"
"Ừ, không có ảnh hưởng đâu." Tống Thanh Chấp gật đầu, đương nhiên, nếu nói một chút cũng không có, đó là không có khả năng.
"Không có là được." Trong lòng Hứa Tinh Lạc lộn xộn, xoa gáy Tống Thanh Chấp: "Thi thử xong chúng ta ra ngoài hẹn hò nhé, hình như tôi còn chưa chính thức hẹn cậu lần nào, khụ, coi như nhận lỗi."
"Được, vậy cậu thi xong thì hẹn tôi nhé?" Tống Thanh Chấp ở nơi đối phương không nhìn thấy cong khóe miệng mỉm cười, cánh tay ôm hắn thật chặt, thái độ của Hứa Tinh Lạc thay đổi khiến cậu cảm thấy trong lòng mình thật ấm, thậm chí có chút không dám tin: "Nói đi, lúc nãy có phải cậu ghen hay không?"
Nếu không sao lại cố ý chọc cậu tức giận, còn dùng thủ đoạn vô lý này.
"Gần như là thế." Hứa Tinh Lạc định nói cậu nghĩ nhiều rồi, nhưng câu đàn bàn con gái kia đã kích thích hắn muốn hỏng rồi, liền dứt khoát nói thẳng: "Tôi không cho phép cậu nằm trên giường tôi rồi còn nghĩ đến người khác."
Để đối phương thắng một trận thì có làm sao, bỗng nhiên hắn nghĩ thông suốt.
Không có điều gì thực sự quan trọng.
Sau khi có kỳ hạn, Hứa Tinh Lạc cảm thấy tất cả đều không quan trọng, thế nào cũng chỉ còn hơn hai tháng.
Hắn có thể làm gì cho Tống Thanh Chấp thì thời gian cũng chỉ có...... Hơn hai tháng, phải không?
"Thật sao?" Đây là điều Tống Thanh Chấp không nghĩ tới, lập tức cảm thấy dấm mình ăn ngày hôm nay đúng là đáng giá: "Vậy cậu, cố gắng hơn nhé?"
"Xì." Hứa Tinh Lạc lập tức vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng người ta là học sinh sắp thi đại học, có gì không thể: "Được, để tôi cố gắng hơn."
Hắn nói xong thì đột nhiên ôm vai Tống Thanh Chấp hôn một cái: "Hôm nay không hôn cậu ngất xĩu thì sẽ không cho cậu bước ra khỏi cánh cửa này."
"Có muốn tôi nói một câu cố lên không." Tống Thanh Chấp cười, tiếp đó hơi thở cứng lại, đôi môi bị đối phương cắn ʍút̼: "Ưm....."
Người kia càn rỡ tiếng công thần tốc, ở trong miệng cậu tùy ý càn quét.
Chỉ một lát trong phòng thực hành cũng chỉ còn lại âm thanh ái muội kiều diễm, cùng tiếng rên rỉ trầm thấp của học bá.
"Hứa Tinh Lạc......" Cậu nắm chặt lấy quần áo thiếu niên, có hơi miễn cưỡng: "Nè, cậu nhẹ chút."
"Tôi biết rồi." Giọng nói của Hứa Tinh Lạc có chút nghèn nghẹt và mơ hồ: "Không để ở chỗ dễ thấy đâu."
Không phải, cái chỗ đó đã không dễ thấy ngay từ đầu.
"Cậu là heo......" Tống Thanh Chấp muốn nói không phải cái này, ai sẽ xốc quần áo cậu lên mà xem chứ......
Điều cậu muốn nói là...... Là cái gì nhỉ?
Thôi! Lúc này ai mẹ nó còn thừa sức nghĩ đông nghĩ tây, tập trung hưởng thụ sự dịu dàng của trùm trường hiếm khi nhượng bộ, là được......
Tác giả có lời muốn nói: Tinh nhãi con đột nhiên nhận ra, không muốn bắt nạt thiếu niên, tại có chút đau lòng.