Chương 54

Chuyện tình yêu không có cách nào miễn cưỡng, không sai, nhưng Thẩm Kí vẫn không nghĩ ra, một người tốt như Chấp ca của gã, một kẻ như Hứa Tinh Lạc còn có gì mà không hài lòng?


Tin tức này vẫn rất khó để vượt qua mãi cho tới khi gã về nhà, đặc biệt là khi xem lại nhưng tấm ảnh mình đã từng chụp, Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc ở trong tấm ảnh tốt như vậy.
Mà gã cũng tờ mờ nhận ra, hóa ra lúc đó là đang yêu đương.


Hèn chi Thẩm Kí cảm thấy nụ cười của Tống Thanh Chấp đã thay đổi nhiều, còn thích nói chuyện hơn, hèn chi người anh em luôn nghiêm túc và bình tĩnh của gã lại lượt tin nhắn nhóm CP vui đến vậy.
Hóa ra tất cả đều bởi vì đang yêu.


Thẩm Kí hận đến ngứa răng, Hứa Tinh Lạc dựa vào cái gì, hắn có biết những điều đó không?
Biết Tống Thanh Chấp sau khi chia tay với hắn chỉ trong một kỳ nghỉ hè mà gầy tận hai mươi cân không, biết cậu đã thế nào trong khoảng thời gian cậu bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn không?


[1] 1 cân bên Trung bằng 0,5968 kg, có nghĩa là 20 cân bằng 11,93600 kg
Không chỉ một mình Thẩm Kí, mà còn là tất cả những người bạn ăn kẹo trong nhóm CP.
Quá đáng giận.


Thẩm Kí có một bụng lời muốn nói, lại không dám đi làm phiền Tống Thanh Chấp, gặp Tống Thanh Chấp vào buổi sáng, gã đã cảm thấy Chấp ca bây giờ yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Hắn nào dám nhắc đến cái tên mang đầy dao nhọn kia.


available on google playdownload on app store


Vì thế cũng chỉ có thể nghẹn ứ trong lòng, giống như Chấp ca của gã, phải nghẹn tất cả vào trong lòng.
Có lẽ thời gian sẽ trả lời, hoặc có thể sẽ được chôn trong quan tài với cảm giác này cả đời, ai mà biết được.
—— chúng ta quên cậu ta đi, Chấp ca, người tiếp theo sẽ tốt hơn.


Ngàn lời của Thẩm Kí chỉ có thể cô đọng lại thành một câu, nói xong liền giống như lật một trang mới.
Nhưng gã không đợi được Tống Thanh Chấp nói một câu được, điều này chỉ khiến gã hận kinh khủng khiếp, đến mức này sao, hả, tên đàn ông máu lạnh vô tình.


Tuy rằng không biết chuyện từ đầu đến cuối, nhưng là bạn thân của Tống Thanh Chấp, Thẩm Kí đương nhiên là đứng về phía Tống Thanh Chấp vô điệu kiện.
Có rất nhiều lỗi sai, chỉ có thể lỗi của Hứa Tinh Lạc.


Nghỉ hè, Hứa Tinh Lạc chỉ ở hai nơi, một là ở nhà mình, hai là ở studio của Lăng Vấn Kỳ, hai người cùng làm âm nhạc.
Thoải mái làm.
Nếu không phải Lăng Vấn Kỳ nhắc đến chuyện khai giảng, hắn cũng không biết đã là tháng chín rồi.


Đối phương nói ngày mai anh sẽ không tới, cuối tuần gặp lại, đương nhiên nửa tháng trước khi khai giảng là không thể, vì cần phải huấn luyện quân sự.
À đúng, còn phải huấn luyện quân sự.


Cả người Hứa Tinh Lạc khó ở, không phải hắn chê vất vả, mà là hắn không thích bị kiểm soát, vậy thì ngốc quá.
"Ê, có cách gì để không tham gia huấn luyện quân sự không?" Hứa Tinh Lạc hỏi Lăng Vấn Kỳ.
"Xin nghỉ bệnh." Lăng Vấn Kỳ nói: "Làm sao? Cậu không muốn tham gia đi quân sự hả?"


"Trời nóng như vậy, cậu muốn lắm hả?" Hứa Tinh Lạc gảy đàn, đàn xong một đoạn ngắn thì bắt đầu thở dài: "Mặc dù không nói là tôi mạnh mẽ, nhưng tình trạng cơ thể này cũng không giống như có thể xin nghỉ bệnh, thôi bỏ đi."


"Ê," Lăng Vấn Kỳ đột nhiên nói: "Tôi nhớ hình như Q đại đi quân sự 20 ngày ."
Hứa Tinh Lạc trừng mắt: "Lời tôi vừa nói có thể rút lại không?"


Trường của hắn đúng là đi quân sự 20 ngày, thiếu một ngày cũng không được, nếu không có tình huống đặc biệt thì nhất định phải tham gia, Hứa Tinh Lạc chỉ thuận miệng nói thế thôi, đi thì vẫn phải đi.


"Đây là thái độ của học bá sao" Lăng Vấn Kỳ nhìn hắn đầy hâm mộ: "Thi đậu trường tốt như vậy mà cũng không tìm hiểu gì trước, nếu tôi thi đậu trường đó, cả nhà tôi chắc đã sớm biết mọi thứ rồi."
Hứa Tinh Lạc cười cười, không nói gì.


Ai nói hắn không biết, chỉ là hắn không biết trường của mình thôi, nếu hỏi hắn trường đối diện có bao nhiêu ngày huấn luyện, chắc chắn là hắn biết.
Haizz, hắn đã lên cấp 5 trên diễn đàn trường đối diện rồi, này có thể nói sao?
Hiển nhiên là không.


Sáng hôm đó, Hứa Tinh Lạc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi báo danh thì điện thoại nhận được tin nhắn của Thẩm Kí.
—— Chấp ca bị bệnh phải nhập viện, mày có lương tâm thì đến thăm cậu ấy đi.
Con ngươi Hứa Tinh Lạc co lại, Tống Thanh Chấp, bị bệnh?


Bộ não của hắn còn chưa kịp xử lý tin tức, ngón tay đã động trước, không chịu khống chế hỏi: Cậu ấy bị sao?
Thẩm Kí nghĩ thầm, trả lời trong vòng một giây, may là còn lương tâm.
—— trên điện thoại thì khó nói, mày có lòng thì tự đến xem.


Ngơ ngác nhìn tin nhắn một lát, chờ Hứa Tinh Lạc phục hồi tinh thần lại, hắn nhận ra mình đã nhắn tin kêu đối phương gửi địa chỉ qua.
Hứa Tinh Lạc nguyện ý tới, Thẩm Kí nhẹ nhàng thở ra: Chờ mày đó.
Tống Thanh Chấp bị bệnh nhập viện, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?


Hứa Tinh Lạc nhìn địa chỉ Thẩm Kí gửi đến, trong lòng nghẹn muốn ch.ết, đi, đương nhiên là hắn muốn đi, nhưng thật ra hắn không nên đi, đi thì sẽ quay về điểm ban đầu, nhiều ngày không gặp không liên lạc lại uổng phí.


Hứa Tinh Lạc cắn răng, dùng sức xoa xoa mặt, nỉ non: "Cậu là người đầu tiên khiến tôi như vậy đó, con mẹ cậu."
Hắn đứng lên, rời khỏi nhà nhanh như gió.


Đến bệnh viện, Thẩm Kí sau khi nhận được tin nhắn thì hoảng sợ kinh khủng, Hứa Tinh Lạc sắp tới, gã không biết mình gạt Tống Thanh Chấp làm như vậy thì có thể bị đánh ch.ết không.
Nhưng gã nhìn người còn đang nằm trên giường bệnh truyền nước biển, Chấp ca của gã quá mạnh.


Tối hôm qua rõ ràng là biết mình không thoải mái, lại không cho người trong nhà lo lắng, sáng sớm tự đến đăng ký nhập viện.
Đã sốt cao đến vậy rồi, tối qua còn có thể chịu cả một đêm.
Thẩm Kí cũng phục luôn.


Tối hôm qua sau khi uống rượu với Thẩm Kí xong về nhà, Tống Thanh Chấp bắt đầu thấy không thoải mái, có lẽ do uống bia lạnh nhiều quá, cũng có lẽ thần kinh căng thẳng cả một kỳ nghỉ hè bỗng nhiên lơi lỏng thì sinh bệnh.
Theo lời Thẩm Kí nói thì Chấp ca gã gầy đi nhanh quá, tình trạng sức khỏe không tốt.


Liên lạc với Hứa Tinh Lạc xong, gã phải đi mua đồ ăn, lát nữa dù thế nào cũng phải để người này ăn nhiều một chút.
"Chấp ca," Thẩm Kí có chút chột dạ thông báo với cậu: "Tao đi mua đồ ăn, mày đợi đây nha, tao đi một lát rồi về."


"Được." Tống Thanh Chấp nằm trên giường, trên trán đắp túi chườm nước đá, vẫn chưa hết sốt, thậm chí còn nóng đến mức mơ mơ màng màng.
Não bộ không quá tỉnh táo, cậu cảm giác một lát thì mình đang ở trong lớp học cấp ba, một lát thì ở căn phòng cho thuê của Hứa Tinh Lạc.


Cứ như đèn kéo quân vậy.
Khi thì có thể cảm thấy vui vẻ, khi thì lại buồn bã mất mát.
Đợi đến khi cậu tỉnh táo được chút, hai bên thái dương đã bị nước mắt thấm đẫm, chắc do bị bệnh, người bị bệnh rất hay yếu ớt.


"Có khó chịu quá không?" Có người cầm khăn giấy giúp cậu lau khóe mắt, sau đó lại đút cho cậu miếng nước ấm.


Cổ họng khô khốc và bỏng rát dễ chịu hơn một chút, Tống Thanh Chấp cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cậu không dám mở mắt, bởi vì cậu sợ đây chỉ là giấc mơ, nếu không phải mơ, sao cậu lại nghe thấy giọng của Hứa Tinh Lạc?


Sau khi đối phương đút nước xong thì lại đổi túi chườm nước đá khác, còn để y tá đắp thêm một chiếc chăn bông cho cậu ra thêm mồ hôi.


Bàn tay không truyền nước biển được nắm lấy, Tống Thanh Chấp đã thấy tốt hơn rất nhiều, đầu không còn choáng vàng nữa, cũng không còn đau đến khó chịu.
Thoải mái đến mức cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Lúc Thẩm Kí quay về, nhìn thấy Hứa Tinh Lạc canh bên mép giường, một bàn tay thò vào trong chăn nắm lấy tay Chấp ca, gã thấy vô cùng xấu hổ, giơ đồ trong tay lên: "Này......"
"Ngủ rồi." Hứa Tinh Lạc làm động tác nhỏ giọng.
"OK." Thẩm Kí chỉnh âm lượng sao cho phù hợp, hửm, ngủ rồi? Vậy chẳng phải là hạ sốt rồi sao?


Lúc khó chịu thì không thể ngủ được.
Thẩm Kí lặng lẽ đi vào, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Hứa Tinh Lạc, chậc chậc, đây là sức mạnh của tình yêu sao?


Hứa Tinh Lạc không quan tâm đến Thẩm Kí, vẫn chăm chú nhìn gương mặt Tống Thanh Chấp, lúc vừa mới bước vào hắn đã bị cậu dọa sợ, cậu chàng này phải gần ít nhất hai mươi cân, không bị bệnh mới là lạ.


"Chấp ca rất mạnh mẽ." Thẩm Kí hụt hẫng nhỏ giọng càm ràm: "Cậu ấy không thoải mái như trong tưởng tượng của mày đâu, mày đừng có bắt nạt cậu ấy được không?"
"Tao bắt nạt cậu ấy?" Hứa Tinh Lạc quay đầu qua, vẻ mặt lạnh nhạt: "Mày có biết rõ đầu đuôi câu chuyện không?"


Thẩm Kí nghẹn, gã không biết, nhưng không ảnh hưởng đến việc gã đứng về phe Tống Thanh Chấp?
"Tóm lại, mày đối xử với Chấp ca tốt một chút đi, cậu ấy đã như vậy rồi......"


"Ồ, cậu ấy yếu cậu ấy có lý?" Hứa Tinh Lạc vẫn dùng một âm lượng không lớn, nhưng rất đau lòng: "Nếu tao cũng yếu ớt như vậy, cậu ấy cũng không thèm nhìn tao hai cái đâu, mày có tin không?"


"......" Thẩm Kí sờ mũi, cái hiểu cái không: "Haizz, dù sao hai người cũng không sao mà." Yếu ớt phát biểu ý kiến xong, gã chỉ trên bàn: "Ừm thì, mày có đói bụng không? Tao mới vừa mua."
"Không đói." Hứa Tinh Lạc lắc đầu.
Chỉ cảm thấy mình thật lố bịch, nói mấy cái này với Thẩm Kí làm gì.


Những đứa trẻ như họ không hiểu được tình cảm mà hắn muốn theo đuổi.


Chỉ cảm thấy yêu thích nên ở bên nhau là đủ, trước hết quan điểm về tình cảm đã không đồng bộ, muốn đạt đến chất lượng mối quan hệ khiến hắn cảm thấy an toàn, có lẽ còn phải chờ tám năm mười năm, thậm chí là không thể.


Hứa Tinh Lạc từ ban đầu đã biết Tống Thanh Chấp chỉ có thể đi cùng mình một đoạn, khi vào đại học hai người sẽ tách nhau ra theo đuổi tương lai, chỉ là hắn đã xem nhẹ trọng lượng của mình trong lòng đối phương.


Tống Thanh Chấp có trọng lượng trong lòng hắn, hơn nữa còn rất nặng, điều này là tất nhiên không cần phải nói, nhưng chỉ cần đối phương thả nhẹ xuống, bây giờ hắn cũng thả nhẹ được.
Chỉ cần không tới bệnh viện, không nhìn thấy bộ dạng này của Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm.


Tống Thanh Chấp ngủ năm tiếng, ngừng truyền dịch vì cơn sốt đã giảm.
Sau khi cậu tỉnh dậy ngoài trừ thấy mệt ra thì không sao cả.


Hình như có gì nắm tay, Tống Thanh Chấp quay đầu, nhìn thấy Hứa Tinh Lạc ngồi canh bên mép giường mình chơi điện thoại bằng một tay...... Về phần một tay khác của đối phương, đương nhiên là đang nắm tay cậu.


Tống Thanh Chấp chớp chớp mắt, sao cậu nhớ là người sáng nay cậu liên lạc là Thẩm Kí, chứ đâu phải Hứa Tinh Lạc......
Hơn nữa làm sao có thể là Hứa Tinh Lạc, Hứa Tinh Lạc dễ gọi đến thế từ khi nào?
"Khụ......" Tống Thanh Chấp nghe thấy giọng nói của mình khàn đặc: "Thẩm Kí đâu?"


"Tỉnh rồi hả?" Hứa Tinh Lạc cất điện thoại nhìn cậu: "Tôi để cậu ta đi về trước rồi, trường cậu ta khai giảng."
"Ồ......" Tống Thanh Chấp nhớ đến gì đó, há miệng thở dốc: "Không phải trường cậu, cũng khai giảng hả?"


"Ngày mai tôi đi." Hứa Tinh Lạc duy trì vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Bây giờ cậu thấy thế nào?"
"Chắc hết sốt rồi." Tống Thanh Chấp sờ trán mình.
"Vậy là tốt rồi." Hứa Tinh Lạc lúc này mới nhớ đến, rút tay mình về: "Cậu đói bụng không, tôi mang cho cậu ít đồ ăn nóng."


"Được." Tống Thanh Chấp cảm thấy trong tay trống trơn, gật gật đầu: "Cảm ơn."
Hứa Tinh Lạc không nói gì, thứ hắn mang đi hâm nóng không phải đồ buổi sáng Thẩm Kí mua, là hắn mới mua trước đó, sợ Tống Thanh Chấp tỉnh lại còn phải đợi.
Trên thực tế vẫn còn hơi ấm sót lại.


Tống Thanh Chấp ngồi dậy, dựa vào trên giường bệnh tròn mặt nhìn trần nhà, hóa ra đó không phải là mơ, Hứa Tinh Lạc thật sự đến để chăm sóc cậu, a, đó có nghĩa là...... ít nhất Hứa Tinh Lạc đã ở đây mấy tiếng liền.


"......" Tống Thanh Chấp hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy điện thoại ra hỏi Thẩm Kí.
—— Hứa Tinh Lạc đến đây lúc nào?
—— Chấp ca, mày khoẻ rồi hả? Haha, tao ra ngoài mua đồ ăn sáng thì cậu ấy tới.
Tống Thanh Chấp nhướng mày: Mày gọi đến đúng không? Gan lớn lắm.


Thẩm Kí: Không phải do tao quan tâm mày sao? Nói nữa, cậu ta sẵn lòng tới là tốt, hai người có gì thì nhanh chóng nói đi, một người ngoài cuộc như tao cũng biết hai người có tình cảm với nhau nữa.
Tống Thanh Chấp thở dài, dễ dàng như lời Thẩm Kí nói thì tốt rồi: Không đơn giản như mày nói đâu.


Thẩm Kí: Có thể khó nhường nào, đúng rồi, cậu ta có nói, nếu cậu ta yếu ớt thì mày cũng không thèm liếc nhìn cậu ta một cái đâu, vậy là có ý gì?
Tống Thanh Chấp sửng sốt, sau đó trả lời: Nếu mày đã hỏi câu hỏi này, tao cảm thấy, tao có giải thích mày cũng không hiểu.


Thẩm Kí: Đệt, mày đối xử với ân công vậy đó hả?
Tống Thanh Chấp: Được rồi, nghĩa là cậu ấy cũng rất oan ức, tao không tốt, mày cũng khỏi phải thấy bất bình thay tao, tao thật sự không đủ tốt với cậu ấy.


Tống Thanh Chấp nghiêm túc suy xét bản thân, mặc dù mấy ngày nay cậu đã suy ngẫm đủ rồi, mỗi lần mở mắt nhắm mắt đều nghĩ về nó.
Nếu không phải con dao của Hứa Tinh Lạc rơi xuống không kịp cảnh giác, đâm thẳng vào trái tim cậu, cậu cũng sẽ không biết mình thích Hứa Tinh Lạc đến thế.


Đúng vậy, trước khi cậu nhận ra rõ ràng tình cảm của mình, cậu luôn xa cách với mối quan hệ này và cân nhắc nó bằng nhiều cách khác nhau.
Nói trắng ra, cậu cũng sợ hãi, cảm thấy mình không nên mạnh dạn tiến tới để đối phương có cơ hội làm tổn thương mình.


Lên kế hoạch từ từ chẳng phải tốt hơn sao?
Hứa Tinh Lạc nói cậu sẽ không thả diều hâu nếu không thấy con thỏ, thật ra nó đúng...... Có thể níu kéo thì cậu sẽ níu kéo, dù sao đối phương cũng thích mình.


Nếu không nhìn thấy quyết tâm rời đi của Hứa Tinh Lạc, với tính cách chậm như rùa của Tống Thanh Chấp thì cậu còn phải bướng bỉnh lâu mới dám nói ra một câu "thích cậu".


Không kịp cảnh giác đã nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán và lạnh nhạt của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp ch.ết lặng, cho nên trong kỳ nghỉ hè mới có thể sụt mất hai mươi cân.
Hứa Tinh Lạc đi hâm nóng đồ ăn rồi quay về, chỉ có một phần, hắn bày ra trên bàn nhỏ cho Tống Thanh Chấp.


"Cậu ăn chưa?" Tống Thanh Chấp nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều.
"Ăn rồi." Hứa Tinh Lạc rót ly nước cho cậu: "Uống nhiều nước vào."
"Ồ." Tống Thanh Chấp nhìn Hứa Tinh Lạc bận rộn vì mình, cậu vốn nên thấy vui vẻ, nhưng đáng tiếc, sự vui vẻ này chỉ là ngắn ngủi thôi: "Cậu có bận không? Cậu định khi nào đi?"


Ngồi bên giường bệnh, Hứa Tinh Lạc nhướng mi nói: "...... Cậu đang giục tôi đi?"
Tống Thanh Chấp uống miếng nước, chỉ vào gương mặt gầy gò của mình: "Cậu cảm thấy tôi ngầu như thế sao?" Chuyện như này chỉ có thiên tài nhẫn tâm như Hứa Tinh Lạc mới làm được.


"Không." Hứa Tinh Lạc đánh giá một câu: "Không dính dáng đến chữ ngầu, thật ra cậu rất ngốc." Chứ ngốc đước nhấn mạnh, giống như chưa đã ghiền, Hứa Tinh Lạc lạnh mặt trực tiếp hỏi: "Mẹ nó cậu bị thiểu năng trí tuệ sao? Một kỳ nghỉ hè thôi mà gầy hai mươi cân, không muốn sống nữa cũng đừng bày cách ngu ngốc này."


Thẩm Kí vừa nói thì hắn liền thấy tức.
"Cậu nói thế nào thì là thế đó." Tống Thanh Chấp nói xong thì cầm lấy bộ đồ ăn cúi đầu ăn.


Hứa Tinh Lạc còn muốn nói thêm mấy câu với Tống Thanh Chấp, nhưng ánh mắt vô tình quét thấy đuôi mắt ửng đỏ của đối phương, giống như yết hầu nghẹn gì đó, không thốt được câu nào
"......"
Thôi, thôi.






Truyện liên quan