Chương 56
Quãng đường từ lối vào thang máy đến phòng bệnh không dài, nhưng Hứa Tinh Lạc cảm giác như đã đi bộ cả thế kỷ, có vô số cơ hội để hối hận, hắn vẫn luôn hỏi rằng mình có muốn đổi ý không.
Bởi vì khi đẩy cửa bước vào, đó là một kiểu sống khác.
Từ nay về sau hắn sẽ giống như một người cha già, nhọc lòng nhường nhịn, chấp nhận tất cả cuộc sống có Tống Thanh Chấp.
Đây là quyết định cực kỳ dũng cảm, ít nhất là đối với Hứa Tinh Lạc.
Cuối cùng, hắn vẫn không hối hận, nếu thật sự dễ dàng quyết định như vậy rồi hối hận thì tốt quá, hôm nay hắn đã không mất bình tĩnh hết lần này đến lần khác rời đi rồi lại quay lại, đúng là một chuyện ngu ngốc.
Hứa Tinh Lạc đã có thể tưởng tượng ra, lúc Tống Thanh Chấp nhìn thấy mình đi quay lại trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn đứng ở cửa hít sâu một hơi, quản cái đếch gì nữa, sau đó giơ tay đẩy cửa......
Y tá mới rời đi không bao lâu, Tống Thanh Chấp cho rằng lại là đối phương, tuy rằng cậu không muốn gây phiền cho người ta, nhưng cũng không muốn gặp ai, nên tiếp tục trốn trong chăn giả vờ ngủ.
Giả vờ giống quá, ngay cả Hứa Tinh Lạc cũng cho rằng cậu ngủ rồi.
Đủ vô tâm, như vậy mà cũng ngủ được.
Hứa Tinh Lạc ngồi xuống mép giường, nghĩ rằng chờ đối phương tỉnh rồi lại nói.
Đồng thời còn tự nhủ, giờ này mà còn không dậy xử lý thủ tục xuất viện thì sẽ bỏ lỡ cơm tối, đến lúc đó cũng đừng trách ai không gọi cậu dậy.
Lúc này Tống Thanh Chấp đang trốn trong chăn thấy vô cùng mờ mịt, kinh ngạc, bởi vì cậu nhận thấy người đi vào phòng mình không phải y tá, nếu là y tá thì người ta sẽ không ngồi xuống mép giường cậu.
Thẩm Kí?
Về phần Hứa Tinh Lạc, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Không có khả năng là Hứa Tinh Lạc.
Không thể chịu nổi sự tr.a tấn dẫu biết điều đó là không thể nhưng vẫn ôm lấy một tia hy vọng, Tống Thanh Chấp quay người kéo chăn xuống một chút, nhìn chằm chằm vào người bên giường với đôi mắt đỏ hoe vì vừa mới khóc.
Hả, thật sự là Hứa Tinh Lạc?!
Cậu sửng sốt, mấp máy môi muốn hỏi, cậu quay lại làm gì?
Chỉ là trợn mắt há mồm nửa ngày, cậu không hề biết cố gắng không dám thốt nên lời nào
Một khi đã như vậy thì đến phiên Hứa Tinh Lạc nói, nhận ra không phải Tống Thanh Chấp đang ngủ, mà là trốn trong chăn rơi hạt đậu vàng, trong lòng Hứa Tinh Lạc lại nhói đau, không dễ chịu chút nào.
Thôi, vẫn là thôi đi.
Mình đã là đàn ông lớn tuổi hơn ba mươi rồi, không chấp đứa em trai mới 18.
"Tống Thanh Chấp," Hứa Tinh Lạc quay lại, hít một hơi thật sâu, hắn nhìn Tống Thanh Chấp: "Hỏi cậu một chuyện này."
Tống Thanh Chấp nuốt nước miếng, nhận ra cổ họng mình khô khốc, cậu gật đầu: "Cậu nói đi."
Thanh âm cũng khô cứng.
Để nói chuyện đàng hoàng với Hứa Tinh Lạc, cậu lại ngồi dậy, thần kinh căng chặt.
Đợi nửa ngày, Hứa Tinh Lạc mới nói: "Cậu thật sự thích tôi đến vậy sao?"
Tống Thanh Chấp ngạc nhiên, cậu mỉm cười, giống như nhẹ nhàng thở ra: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn hỏi gì mà tôi không trả lời được." Nghe giống như tự giễu, nói xong thì gật gật, nghiêm túc nói: "Tôi thích cậu, rất rất thích cậu."
"Vậy được." Hứa Tinh Lạc cũng gật đầu, không hỏi cậu câu hỏi mà cậu không trả lời được, chỉ lo lời mình muốn nói: "Tôi có thể bắt đầu cũng cậu, nhưng cậu phải biết rằng, mũi tên được bắn ra rồi không thể quay đầu lại."
"Ừm." Tống Thanh Chấp lập tức gật đầu.
Hứa Tinh Lạc nói: "Lúc trước tôi đã từng nói, nếu tôi với cậu quen nhau, cậu chính là tất cả của tôi, hy vọng cậu có thể nắm lấy đừng bao giờ buông ta."
"Ừm, ừm." Tống Thanh Chấp liên tục gật đầu, cũng ừm ừm liên túc: "Tôi biết rồi"
Nghe ý này, Hứa Tinh Lạc vừa mới rời đi, cảm ơn trời đất đã cho hắn thay đổi chủ ý, trở về với cậu sao?
Đây có được coi là một bước ngoặt và một cơ hội để sống sót sau tình thế tuyệt vọng không?
Hốc mắt nóng hổi, Tống Thanh Chấp qua loa lau nó đi, quay người ôm lấy Hứa Tinh Lạc ngồi bên mép giường.
"Làm gì đấy, đựng lộn xộn." Hứa Tinh Lạc lập tức đứng lên, ấn người về giường, dạy bảo: "Tính tình bây giờ của tôi thế nào chắc cậu cũng rõ, có thời gian thì nghĩ lại cho kỹ, còn bây giờ...... Chăm sóc sức khỏe trước, đừng nóng nảy."
"Ừm......" Tống Thanh Chấp nằm trên giường một chút cũng không chân thật, hai mắt vẫn nhìn Hứa Tinh Lạc, cho dù bây giờ cậu thấy rất không thoải mái, hai mắt cậu đau, cơ thể cậu mệt, nhưng cậu vẫn tiếc phải nghỉ ngơi, cậu nhìn Hứa Tinh Lạc: "Những gì cậu vừa nói là sự thật phải không?"
"......" Hứa Tinh Lạc nhìn người nọ chằm chằm, trịnh trọng gật đầu, sau đó cúi người ghé sát lại.
Được người mình thích hôn mình, Tống Thanh Chấp nhắm mắt lại như đang mơ, cái chạm ấm áp kia đến đúng như dự đoán, giống như pháo hoa nổ tung trong thế giới cậu, tất cả đều sáng lên.
Nhưng sau khi ánh sáng qua đi, nó vẫn trống rỗng và không rõ ràng.
Tống Thanh Chấp mím môi, biết đây là vấn đề của mình, cậu bị Hứa Tinh Lạc đả kích đến mức không đủ tự tin, bây giờ cậu còn cảm thấy mình thật vô dụng.
Ngay trong tình trạng như vậy mà còn dám quấn lấy Hứa Tinh Lạc, chính cậu cũng cảm thấy không thể tin được.
Chắc đây là nghiệt duyên, Tống Thanh Chấp nhìn bàn tay nắm chặt của mình và Hứa Tinh Lạc, trong lòng thổn thức nghĩ như Versailles (?).
(?) - Khúc này mng chỉ mình với nhé.
"Tối nay có về không?" Hứa Tinh Lạc cũng không hôn sâu, chỉ là một cái hôn phớt nhẹ nhàng, hỏi người nọ: "Tình trạng này của cậu thì ở lại một đêm đi, đừng lộn xộn."
"Không được." Tống Thanh Chấp vừa mới dứt lời, nhìn thấy sắc mặt Hứa Tinh Lạc không tốt lắm, cậu nghĩ thầm không ổn rồi, vội vàng nói: "Ý của tôi là tôi không muốn ở bệnh viện, này, cậu cảm thấy chỗ này có thể nghỉ ngơi tốt được sao?"
Cái này cậu có kinh nghiệm: "Buổi tối rất ồn."
Cũng đúng, Hứa Tinh Lạc nói: "Vậy chúng ta làm thủ tục xuất viện, cậu đến chỗ tôi ở."
"...... Có thể chứ?" Nói đến đây, Tống Thanh Chấp thấy hết mệt liền, lập tức bò dậy từ trên giường: "Vậy để tôi đi làm thủ tục xuất viện."
"Chậm chút, đừng vội." Hứa Tinh Lạc nghĩ vẫn nên để hắn tự đi, vì vậy cướp lấy giấy tờ cần dùng để làm thủ tục: "Để tôi đi làm, cậu thay quần áo rồi dọn đồ đi."
"Ừm, vốn cũng đâu có đồ gì để dọn." Tống Thanh Chấp nói.
"Ừ." Hứa Tinh Lạc cầm giấy tờ đi ra ngoài, dọc đường đi còn không nhịn được mà tự nhủ, haizz, ai có thể nghĩ đến đây?
Viễn cảnh đẹp đẽ đen tối này...... Sau này mình đừng hối hận là được.
Đợi hắn làm thủ tục xuất viện xong xuôi quay về, Tống Thanh Chấp đã thu dọn xong, tuy rằng sắc mặt cậu trông vẫn rất tùy tiện, dù sao cũng chỉ mới hạ sốt không được bao lâu, còn khóc đến ch.ết đi sống lại, nhưng thắng ở tinh thần rất tốt, hai mắt lấp lánh.
Không nhịn được mà nhìn Hứa Tinh Lạc
"Con ngươi toàn tơ máu không, đừng có nhìn tôi." Hứa Tinh Lạc chê: "Làm sợ gần ch.ết."
"Có sao?" Tống Thanh Chấp sờ mí mắt.
"Tay có vi khuẩn, đừng có sờ lung tung, hai mắt cậu đều sưng vù hết lên." Hứa Tinh Lạc nói xong thì nắm tay Tống Thanh Chấp đi vào thang máy, chờ một lúc vẫn không nhịn được cảm thán: "Chuyện này ai mà có thể nghĩ đến đây?"
Một câu không đầu không đuôi, nghe thấy Tống Thanh Chấp đứng bên cạnh ngốc nghếch chép miệng, phụ họa gật đầu: "Cậu nói rất đúng."
Ừ, mẹ nó ai mà có thể nghĩ đến được.
Cậu cũng cảm thấy rất không chân thật, mình với Hứa Tinh Lạc thật sự quay lại.
Ồ không, cũng không tính là quay lại, cậu với Hứa Tinh Lạc lúc trước vốn dĩ đâu có ở bên nhau, khi đó chỉ có thể xem như giao dịch, đến giai đoạn sau nhiều lắm cũng chỉ là đang mập mờ. Bây giờ thì khác rồi, Tống Thanh Chấp tiếp tục ngốc nghếch chép miệng, bây giờ đã là bạn trai chính thức rồi.
Nếu không phải là do thang máy còn nhiều người khác, Tống Thanh Chấp sẽ trực tiếp hỏi.
Nhưng nhìn thấy mình và bạn học Hứa Tinh Lạc công khai nắm tay nhau, có muốn tránh nghi ngờ cũng không tránh được.
Sự thật này khiến người ta phải cười ngây ngô.
Cuối cùng sau khi đến được sảnh tầng một, hai chàng trai bước đi mà cảm thấy lơ ma lơ mơ, đệt, cảm giác được nắm tay bạn trai khi đi đường, mẹ nó quá kích thích.
Tạm thời còn có chút khó có thể tiêu hóa......
Tống Thanh Chấp ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng tìm được cơ hội làm như không quan tâm hỏi người bên cạnh: "Vậy bây giờ, chúng ta là bạn trai của nhau sao?"
"Ừ, đúng vậy." Hứa Tinh Lạc cũng cảm thấy có chút lơ mơ, đây là lần đầu tiên hắn yêu đương trong hai đời, đúng là không dễ dàng: "Câu hỏi của cậu quá ngốc, chẳng lẽ cậu còn đáp án tiêu chuẩn nào khác sao?"
"Không." Tống Thanh Chấp ngây ngô cười, nắm chặt bàn tay người nọ, an tâm hưởng thụ sự vui vẻ này.
"Chúng ta ra ngoài gọi taxi." Hứa Tinh Lạc nói.
Từ tòa nhà bệnh viện đến cổng bệnh viện khá xa, nhưng hiện tại hai người không ngại khoảng cách xa chút nào, vì nắm tay nhau đi trên đường thật dễ chịu.
Hứa Tinh Lạc đợi ở cổng ngăn một chiếc xe, sau khi lên xe thì nói địa chỉ cho chú tài xế.
"Tôi biết cậu sẽ thuê phòng ở gần trường mà," Tống Thanh Chấp cười, yên lặng nhớ kỹ địa chỉ này, cậu nói: "Đến lúc đó tôi cũng không ở ký túc, tôi sẽ thuê một cái nhé?"
"Vậy có dùng đến không?" Hứa Tinh Lạc hỏi lại, đương nhiên hiểu được ý đồ của Tống Thanh Chấp là để hắn quyết định, cười: "Đến lúc đó nếu cậu muốn thì có thể ở với tôi."
"Vậy cũng được." Tống Thanh Chấp cười tủm tỉm vuốt đuôi.
Đi xe về mấy nửa tiếng, nhưng trong nửa tiếng này Tống Thanh Chấp đã dựa vào vai Hứa Tinh Lạc ngủ mất, chứng tỏ hôm nay cậu buồn ngủ đến mức nào, khiến cho Hứa Tinh Lạc cũng không đành lòng đánh thức cậu.
Nhưng xe vừa dừng lại, Tống Thanh Chấp đã tự tỉnh.
"Buồn ngủ như vậy thì lên ăn chút gì rồi ngủ tiếp." Hứa Tinh Lạc thanh toán tiền xe, mở cửa đi xuống.
"Vậy còn phải đợi giao hàng nữa, không bằng ăn gì đó dưới lầu." Tống Thanh Chấp thật sự rất buồn ngủ, giọng nói của đã mơ mơ màng màng, dựa vào người Hứa Tinh Lạc giống như không xương.
"Dưới lầu chẳng phải cũng phải chờ sao? Lên trên nấu tô mì là được." Hơn nữa tiểu khu chỗ này không có chút lòng người, quanh đây không có quán ăn nào, đây là điều mà lúc trước không suy xét đến.
Hứa Tinh Lạc muốn nói thì bị Tống Thanh Chấp dựa vào lưng, cả người hắn khựng lại, sau đó dứt khoác cúi người xuống, cõng Tống Thanh Chấp lên,"...... Ôi cái trọng lượng này, tức ch.ết tôi mà."
Bỗng nhiên bị bay lên trời, Tống Thanh Chấp hoảng sợ, nhận ra mình được Hứa Tinh Lạc cõng, cậu lập tức cười tươi đến nổi không thấy mắt đâu, tự giác nằm xuống: "Cõng nhẹ không phải tốt hơn sao?"
"Tốt cái đầu cậu." Hứa Tinh Lạc cười mắng.
"Vừa nãy cậu nói nấu mì hả?" Tống Thanh Chấp giống như phát hiện trọng điểm gì đó, vô cùng hứng thú: "Cậu nấu hay là tôi nấu?"
"Cậu sẽ nấu sao?" Hứa Tinh Lạc hỏi.
"Tôi không." Tống Thanh Chấp lập tức nói.
"Ừ," Hứa Tinh Lạc nói: "Vậy cậu hỏi cái rắm?"
"Tôi hiểu tôi hiểu rồi mà" Tống Thanh Chấp dùng mặt mình cọ cọ lưng bạn trai đang cõng mình, nhanh chóng nịnh nọt: "Đây là cảm giác có bạn trai sao?"
Đến thang máy, Hứa Tinh Lạc mới để Tống Thanh Chấp xuống.
"Tiểu khu này của cậu trông tốt đấy." Tống Thanh Chấp bước vào quan sát một vòng, sau đó hỏi: "Tiền thuê chỗ này có mắc không?"
"Không phải vô nghĩa sao?" Hứa Tinh Lạc nói cho vị thiếu gia này một ít kiến thức về tình hình thuê nhà ở đường vành đai thứ tư hiện nay, dù sao thì tóm lại là đắt: "Dù sao thì, bây giờ muốn mua một căn ở đây không dễ đâu."
Nói đến đây, Hứa Tinh Lạc không khỏi nhớ đến Lăng Vấn Kỳ mua phòng như mua đồ ăn, lập tức cạn lời.
"Ồ." Tống Thanh Chấp nhớ đến 300 vạn Hứa Tinh Lạc đưa trong mình, trong lòng khẽ động, nửa ngày sau mới nói: "...... Hay tôi cũng chia một nửa nhé?" Ý chí cầu sinh rất mãnh liệt, giọng nói nho nhỏ.
"Không cần." Hứa Tinh Lạc nhìn cậu như vậy thì buồn cười: "Tiền thuê nhà thôi mà tôi không trả nổi hả."
"Không phải, viết nhạc kiếm nhiều tiền như vậy hả?" Tống Thanh Chấp cũng không ép, chỉ là tò mò vô cùng: "Cậu viết như thế nào, sao tôi lại cảm thấy...... Nói như thế nào đây, ầy, thì là cảm giác trên người cậu có gì kì kì."
"Hửm......" Hứa Tinh Lạc muốn nói, cảm giác của cậu rất đúng.
"Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không có nói là không thừa nhận tài hoa của cậu." Tống Thanh Chấp ném bay miếng vá, thuận tiện dùng ảnh mắt thưởng thức quét bạn trai mình một vòng.
"Vậy thật sự cảm ơn cậu." Hứa Tinh Lạc cười giả lả.
Về đến nhà mở cửa ra, cậu thấy một căn hộ hai phòng ngủ trang trí sáng sủa, trông khá đắt tiền. Đồ nội thất mềm mại trong nhà đã được bày trí, thể hiện phong cách cá nhân.
Tống Thanh Chấp thấy rất thích, chỗ này tốt hơn căn phòng nhỏ kia nhiều, nhưng không phải là cậu ghét bỏ căn phòng nhỏ kia không tốt.
"Phòng ngủ ở đây này," Hứa Tinh Lạc nói: "Hay là cậu vào nằm trước."
"Không." Tống Thanh Chấp nói: "Tôi muốn đến phòng bếp xem cậu nấu ăn."
"Thế tùy cậu." Hứa Tinh Lạc thật sự biết nấu mì, hắn nhanh chóng tìm đủ nguyên liệu, tuy rằng có chút đơn sơ: "Tất đồ ăn đều đã được dọn sạch rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay tôi sẽ không về nhà."
"Đúng vậy, ai mà biết lại có chuyện ngoài ý muốn," Tống Thanh Chấp đứng ở cửa nhìn bạn trai, hai mắt bởi vì buồn ngủ mà híp lại: "Hứa Tinh Lạc, tôi hỏi cậu, cậu thật sự không mang theo thứ gì từ căn phòng nhỏ kia sao?"
Bây giờ hai người đã quay lại, Tống Thanh Chấp mới có cơ hội nói chuyện này: "Lúc cậu đi, tôi còn tính dọn đồ trong phòng đó về nhà."
Căn phòng nhỏ kia có quá nhiều kỷ niệm.
Không bỏ xuống được, lúc ấy cậu đã nghĩ như vậy.
"Tôi chỉ không hủy hợp đồng thuê nhà thôi." Hứa Tinh Lạc thuần thục đánh trứng, nói: "Căn phòng đơn nhỏ đó vẫn như cũ, sau đó cậu có từng đến xem chưa"
Tống Thanh Chấp sửng sốt rồi lại cười, sau đó khoa trương ấn ngực: "Tôi thương tâm lắm, về đó làm gì?"
Để mình đi chịu tội sao?
"Cũng đúng," Hứa Tinh Lạc cầm thìa gật đầu: "Cậu thích khóc như vậy, về lần nào sẽ khóc lần đó. Lỡ may làm nhà chủ nhà ngập nước thì không hay."
"Cậu biến đi." Tống Thanh Chấp cười mắng, đá chân Hứa Tinh Lạc, nhưng nói thật, sự thật cũng như vậy đó, có tật xấu mà: "Nhưng cậu mang áo thun đi."
Hứa Tinh Lạc khựng lại, liếc nhìn Tống Thanh Chấp, sao người này lại biết.
Không phải là đi tìm khắp nơi chứ?
Hình như ngoại trừ cách này thì đâu còn cách khác...... Bỗng nhiên cảm giác trong lòng nghẹn muốn ch.ết: "Ừ, tôi mang đi."
Lúc ấy cảm thấy không mang theo gì thì cũng không tốt lắm, lỡ may nửa đêm suy nghĩ quá nhiều, đến đồ vật để nhớ lại cũng không có.
"Nghe cậu nói như vậy, lòng tôi rất thoải mái." Tống Thanh Chấp dựa vào khung cửa, ho nhẹ một tiếng, không khỏi bật cười.
Dù sao Hứa Tinh Lạc không quá tàn nhẫn, cậu mới cố sức chống cự.
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu yêu nhau thôi.